Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 808 - Chương 806: Mưu Đồ Của Ma Giới

Chương 806: Mưu đồ của Ma Giới Chương 806: Mưu đồ của Ma Giới

Dịch: Vong Hồn

Đôi lông mày của Mao Di nhíu lại, nhìn thoáng qua kẽ nứt phía dưới, sắc mặt lập tức biến đổi, chỉ thấy ở thật sâu bên trong khe nứt đó, có nham tương đang cuồn cuộn bay lên bằng tốc độ mà mắt thường có thể nhìn thấy được.

Hư không phía trên cũng đang chấn động kịch liệt, từng vết nứt hiện ra.

“Không ổn rồi, nơi này muốn sụp đổ, đi nhanh một chút!” Mao Di cuống quýt la lớn.

Dứt lời, gã nhanh chóng hướng về phía cách xa lăng mộ Viêm Hoàng chạy đầu tiên, những người còn lại cũng thi nhau chạy theo.

Sau gần nửa canh giờ màn sáng màu đỏ phía bên ngoài lăng mộ Viêm Hoàng sụp đỏ, toàn bộ lăng mộ Viêm Hoàng cũng sụp đổ hoàn toàn, hóa thành vô số đá vụn, rơi xuống như mưa vào trong hòn đảo hỏa diễm.

Vào lúc này, một ánh sáng trắng bỗng bắn ra từ trong lăng mộ đổ sụp, đánh vào mặt biển gần đó, hình thành một tòa truyền tống trận màu trắng.

Thân ảnh của đám người Mao Di, Bạch Uyên, Âu Dương Sắc, Chúc Ngu thoáng hiện ra, từng người đều có sắc mặt tái nhợt, quần áo lộn xộn, khắp nơi còn đang có vết tích bị đốt cháy khét, nhìn qua đều chật vật cả.

Nhưng mà cũng may tất cả mọi người đều rút ra thành công, cũng không ai bị vẫn lạc.

Trong ánh mắt của mọi người, phế tích Lăng mộ Viêm Hoàng từng chút một chìm vào bên trong dung nham núi lửa, rồi bị nham tương bao phủ.

Thấy cảnh này, sắc mặt tất cả mấy vị đại năng Pháp Tướng Kỳ đều u ám như tro, hao phí một lượng lớn tài nguyên cùng tinh lực, tổn thất rất nhiều nhân thủ, kết quả lại là làm mai mối cho người khác.

“Chuyện liên hợp truy nã hai ngươi kia ta không có ý kiến, sau này ta cũng sẽ kịp thời đem tin tức liên quan tới bọn hắn chia sẻ cho ác ngươi, nhưng mà ta có một cái yêu cầu.” Âu Dương Sắc nói xong, nhìn về phía những người còn lại.

“Nói!” Mao Di tức giận quát lên.

“Bất kể là ai tìm được tung tích của hai người này trước, đều phải thông tri những người khác, mọi người cùng nhau liên hợp đuổi bắt, dạng này thì phần thắng sẽ cao hơn.” Âu Dương Sắc nói ra.

“Ta không có ý kiến!” CHúc Ngu giang hai tay ra, nói.

“Có thể, chờ đến lúc bắt được hai người kia xong, chúng ta lại thương lượng xem phân phối chiến lợi phẩm như thế nào sau, còn Đan Vương Bí Điển thì bốn tông môn chúng ta cùng hưởng, các ngươi có ý kiến gì không?” Bạch Uyên hỏi.

“Không có!” mấy người còn lại cùng đồng thời đáp.

Sau đó, mấy người lại thương nghị một chút công việc cụ thể xem truy nã hai người Viên Minh và Vân La tiên tử thế nào, cùng những an bài lùng bắt tiếp sau ra làm sao, sau đó mới phân tán rời đi.

Phụ cận hòn đảo hỏa diễm khôi phục bình tĩnh, chỉ có tiếng sóng biển rì rào, lẫn tiếng hỏa diễm thiêu đốt vang lên.

Sau một lát, một bóng người bỗng nhiên từ đằng xa vội vàng độn đến, vòng qua mảnh dung nham núi lửa mình vừa rời đi này mà bay về, sau đó đưa ánh mắt xuống phía dưới tìm kiếm.

Gã không phải ai khác mà chính là Mao Di.

Đúng lúc này, đôi mắt của hắn đột nhiên sáng lên, nhìn thấy bên trong nham tương quay cuồng, bỗng nhiên có một cái bọt khí to lớn sủi từ dưới lên, bên trong thình lình bao vây một bóng người, lại chính là Giang Lưu.

Chỉ thấy trong khoảnh khắc bọt khí xông ra khỏi nham tương, âm thanh phá tan ra cùng lúc là Giang Lưu xông từ đó ra, bay thẳng về hướng Mao Di.

Đi tới gần, Mao Di nhìn thấy trong tay Giang Lưu cầm một khối tinh thạch trong suốt to chừng bàn tay thì nhíu mày hỏi :”Đây là Hư KHông tinh thạch?”

“Huyết mạch không gian của ta còn cần tinh tiến, Hư Không tinh thạch là vật đại bổ khó có được, thật vất vả mới gặp được một cái bí cảnh lớn như thế, tự nhiên không được bỏ lỡ.” Giang Lưu gật đầu đáp, bản thân thì đang thưởng thức tinh thạch trong tay với vẻ Yêu thích không nỡ buông ra.

“Vừa nãy lăng mộ Viêm Hoàng sụp đổ là do ngươi giở trò quỷ sao?” Mao Di hỏi.

“Bản thân cái bí cảnh lăng mộ Viêm Hoàng này là dựa vào Hư Không tinh thạch tạo dựng ra, ra lấy viên tinh thạch này đi thì nó sẽ bị mất cân bằng, dù sao bí bảo bên trong đã bị lấy hết, sập thì sập thôi.” Giang Lưu thờ ơ nói.

“Bí cảnh sụp đổ sẽ đưa tới không gian phong bạo, đủ để diệt sát đại năng Pháp Tướng Kỳ, lấy tu vi của ngươi, làm chuyện như vậy quá mức mạo hiểm, lỡ xảy ra chuyện gì, ta biết bàn giao cùng Diêm Đế đại nhân thế nào?” Mao Di nghe thế thì trầm mặt nói ra.

“Yên tâm đi, nếu không có nắm chắc, sao ta lại để cho mình mạo hiểm chứ?” Giang Lưu cười hắc hắc, lơ đễnh trả lời.

Mao Di nghe cái lý do qua loa này, sắc mặt không những không chuyển biến tốt đẹp, mà càng thêm khó coi.

“Trong khoảng thời gian này đi nơi nào? Truyền thừa Đan Vương Các thực ra là bị ngươi lấy được?” Gã hít sâu một hơi, đè xúc động muốn mắng chửi người xuống để hỏi.

“Không có, truyền thừa kia đúng là bị Viên Minh cùng Vân La tiên tử cầm đi, nhưng mà Vân La tiên tử chỉ cầm đi gần một nửa, phần chính nằm trong tay Viên Minh.” Giang Lưu tùy ý nói.

“Ngươi tận mắt thấy? Vì sao không cướp lại?” Mao Di thở gấp, vội vàng hỏi.

“Ta đã xuất thủ, đáng tiếc không thể cướp lại…” Giang Lưu ngẩng đầu lên, rồi đem quá tình giao thủ cùng Viên Minh tưởng thuật đại khái một lượt cho Mao Di nghe.

“KHông nghĩ ra Viên Minh kia lại có thần thông như thế, ngay cả Ma Tử đại nhân ngài cũng không làm gì được, nhưng mà hắn bị Thiên Thiền Mẫu Khí thôn phệ, coi như may mắn không vẫn lạc, cũng sẽ hóa thành tên điên không còn chút lý trí nào, Đan Vương Các truyền thừa chỉ sợ khó mà lấy được.” lông mày Mao Di nhíu chặt, khẽ than một tiếng.

“Mất thì thôi, chỉ là truyền thừa của Đan Vương Các, Ma Giới chúng ta còn không để vào mắt, ngươi đem tình huống báo lại chi tiết đi lên, phụ thân đang bận bịu xử lý chuyện Luân Hồi Ma Quân, sẽ không trách tội của ngươi đâu.” Giang Lưu khoát tay chặn lại, nói vậy.

Mao Di nghe vậy thì nhẹ nhàng thở ra, nhưng một giây sau lại tái mặt :”Cái gì, Luân Hồi Ma Quân đã trở về Ma Giới rồi?”

“Đã trở về từ hai ba trăm năm trước rồi, chỉ là Ma thân cùng Ma hồn của hắn đều bị người diệt, chỉ còn may mắn sống sót được một sợi tàn hồn, , cho dù có phụ thân xuất thủ nhưng hắn muốn khôi phục lại thì vẫn phải cần một khoảng thời gian.” GIang Lưu từ tốn nói.

“Vậy là tốt rồi, Luân Hồi Ma Quân là một cái tên điên, năm đó nếu không phải hắn hồ nháo thì Tam Giới Giáo cũng sẽ không suy sụp như bây giờ, kế hoạch của Diêm Đế đại nhân càng bị trì hoãn thật lâu, tên này thật sự là nên giết đi thì hơn.” Mao Di tức giận nói.

“Cho tới trước khi hoàn toàn công chiếm Xuất Vân Giới, chỉ sợ phụ thân đều không nỡ giết Luân Hồi Ma Quân đâu, còn chiếm lĩnh Xuất Vân Giới cũng không phải thời gian sớm chiều, nơi này cũng không phải là khu vực nhỏ, lầ trước đại chiến giới vực, mặc dù Xuất Vân Giới vẫn lạc một vị Đại Thừa, Huyết Khô Đại Đế thực sự bị trọng thương, nhiều năm như thế đều chưa thể khôi phục lại, bây giờ người thủ giới đời mới của Xuất Vân Giới đã trưởng thành, đại chiến giới vực lần sau, chỉ sợ vẫn là không có cách nào phân ra thắng bại, từ từ rồi tính vậy.” Giang Lưu nói.

“Người thủ giới đời thứ hai của Xuất Vân Giới đã xuất hiện?” Mao Di khẽ ồ lên một tiếng rồi hỏi.

“Đã có hai người xuất hiện, một người danh xưng Cầm Ma, một người gọi là Hoa Tiên, thực lực đều cực kỳ ghê gớm, đại chiến một trận cùng năm vị Ma Tôn ở Quy Khư, vậy mà kết thúc bằng tư thế hòa.” Giang Lưu nói.

“Lấy hai địch năm, còn có thể đánh hòa, hai vị Cầm Ma cùng Hoa Tiên này thật đúng là không thể coi thường, nhưng mà Ma Tử đại nhân ngài chỉ cần đột phá tới Pháp Tướng Kỳ, chắc cũng sẽ không thua bọn họ.” Mao Di nói.

“Người thủ giới Xuất Vân Giới sẽ được dốc hết tài nguyên để bồi dưỡng thành, không thể coi thường được, vẻn vẹn đột phá Pháp Tướng còn chưa đủ, ta cần phải tu luyện Ma Lôi Niết Bàn Công tới cảnh giới tầng thứ bảy, tu thành bất tử chi thể, mới có khả năng chống lại bọn họ.: Giang Lưu vừa nhìn bàn tay của mình vừa từ tốn nói.

“Ma Tử đại nhân, ngài cảm ứng được thời cơ đột phá Ma Thể Niết Bàn rồi?” Mao Di lộ ra vẻ mặt vui mừng.

“Cũng gần như thế, còn cần một chút thời gian để rèn luyện, việc này ngươi đừng nói cho phụ thân biết trước.” Giang Lưu dặn dò.

“Vâng!” Mao Di vội vàng đáp ứng.

“Tình huống bên Tam Giới Giáo kia thì thế nào?” GIang Lưu hỏi.

“Vẫn là như cũng, mấy cái phe phái cứ làm theo ý mình, hỗn loạn ngổn ngang.” Mao Di nhún vai đáp.

“Từ khi Hắc Đế vẫn lạc, Tam Giới Giáo thực sự là càng ngày càng tệ, mà thôi, mấy chuyện này cũng đâu có quan hệ gì với chúng ta, kệ cho bọn họ tự náo loạn đi.” Giang Lưu lắc đầu nói ra.

“Ta sẽ nhắc thủ hạ hành sự cẩn thận, tận lực phòng ngừa bị cuốn vào tranh đấu nội bộ của Tam Giới Giáo.” Mao Di nói.

“Tiếp xuống ta phải ngủ say một đoạn thời gian để hấp thu lực lượng của Hư KHông tinh thạch, thuận tiện tìm kiếm thời cơ Niết Bàn, tất cả việc vặt liền giao lại cho ngươi.” Giang Lưu nói xong thì ngửa đầu, đem tinh thạch trong suốt trong tay nuốt xuống.

Chợt, mũi miệng của gã đều có ánh sáng màu trắng lộ ra, nhắm mắt cái đã ngủ mê man.

Nhưng mà cho dù rơi vào mê man, thân thể của Giang Lưu cũng không có rơi xuống, mà bị một cỗ lực lượng vô hình kéo lên, ung dung lơ lửng trong hư không.

Hai tay Mao Di chấn động, hư không bên cạnh hiện ra một tầng kết giới màu đen, bao phủ trong phạm vi trăm trượng, đem hết thảy khí lưu ba động đều ngăn cách ở bên ngoài, không để cho ảnh hưởng tới Giang Lưu.

Ánh sáng màu trắng tràn ra từ trong miệng mũi của Giang Lưu bắt đầu lan tràn ra, như là một lớp màng mỏng như cánh ve, đem cả người hắn đều bao vây lại.

Thân thể ở bên trong màng ánh sáng bỗng nhiên phát sinh biến hóa nhanh chóng, tấm lưng còng xuống của Giang Lưu dần dần trở nên thẳng tắp, sợi tóc đen sì nhanh chóng sinh trưởng, chẳng mấy chốc đã dài đến phần eo.

Mà khuôn mặt của Giang Lưu cũng thay đổi theo sự phát sinh biến hóa của thân thể, làn da trở nên bóng loáng tinh tế nhẵn mịn, ngũ quan cũng trở nên tinh xảo, vẻ đẹp anh tuấn lại trộn lẫn một chút âm nhu khó tả, thoạt nhìn khó có thể phân biệt được giới tính.

Mao Di dường như cũng không có chút nào ngoài ý muốn đối với chuyện này, mà lấy ra một cái quan tài tinh xảo lớn chừng bàn tay, thi pháp thôi động.

Quan tài ngọc nhanh chóng hóa lớn, Mao Di đem thân thể Giang Lưu thu vào đó, rồi nhanh chóng rời khỏi nơi này.



Lôi Vũ lao vùn vụt tiến từ vực sâu hướng lên mặt biển, thân thể nó hóa thành một tia chớp màu tím, mỗi lần chớp động đều bắn về phía trước rất xa.

Hơn mười dặm, phía dưới hết thảy cấp tốc lui lại.

Bên trong Thâu Thiên Đỉnh, Viên Minh vẫn duy trì hình thái Bất Tử Thụ, hấp thu linh khí thiên ddianj, tất cả đều rót vào bên trong vỏ cây Thế Giới Thụ.

Thời gian đã nửa ngày trôi qua, vỏ cây Thế Giới Thụ thu nạp một lượng linh khí thiên địa rất lớn, nhưng vẫn không có xu thế ngừng lại, giống như một cái động không đáy.

Viên Minh dò xét xong, phát hiện qua thời gian dài như vậy, vạn mộc bản nguyên chi lực gần như không có tăng cường, trong lòng khe khẽ thở dài, bất đắc dĩ dừng lại.

“Xem ra việc này chỉ cần quán trú linh khí thiên địa liền có thể thành công, chỉ có thể từ từ sẽ đến.” Hắn thầm nghĩ trong lòng, thu hồi biến thân, khôi phục thành hình người.

Sau đó cổ tay Viên Minh chuyển một cái, lấy ra nửa bản Đan Vương Bí Điển kia, chăm chú lật xem, trên mặt lộ ra vẻ thất vọng.

Hắn cầm tới là nửa phần trước của bí điển, bên trên này chủ yếu ghi chép đan phương của bốn cái cảnh giới Luyện Khí, Trúc Cơ, Kết Đan cùng Nguyên Anh, và những tâm đắc trong bí thuật luyện dược.

Bằng tu vi bây giờ của Viên Minh, căn bản không cần tới những đan dược này.

Nhưng mà theo hắn càng xem kỹ càng, thì sự thất vọng ban đầu đã bị thay thế bằng thoải mái.

Cái Đan Vương Bí Điển này cũng những bí điển Đan Đạo khác mà hắn đã từng sở hữu trước đây hoàn toàn khác biệt, trong này ghi lại đan phương cực kỳ toàn diện, cho dù là đan dược vững chắc căn cơ, hay đan dược tăng tốc tu luyện, hoặc là đan dược đột phá bình cảnh,… có thể nói là cần cái gì có cái đó.

Quá trình luyện chế những đan dược này, bên trong bí điển cũng ghi lại vô cùng rõ ràng, không tồn tại bất luận cái gì ngữ điệu mơ hồ nói nhăng nói cuội, mà đều dùng những từ ngữ ngắn gọn xúc tích dễ hiểu, cho dù là tân thủ luyện đan, chỉ cần nắm giữ kỹ năng luyện đan cơ bản, nghiêm ngặt dựa theo trình tự được ghi trên đó đi làm, tỉ lệ thành đan cũng không nhỏ.
Bình Luận (0)
Comment