Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 809 - Chương 807: Ước Hẹn Trăm Năm

Chương 807: Ước hẹn trăm năm Chương 807: Ước hẹn trăm năm

Viên Minh nhìn từng đan phương này, trong lòng dần dần lửa nóng.

Hắn không có hứng thú lớn với chuyện bồi dưỡng thế lực, nhưng Tịch Ảnh không chỉ am hiểu sâu đạo này, lại làm không biết mệt mỏi, nếu giao nửa bộ Đan Vương bí điển này cho nàng, tin tưởng lấy năng lực của nàng, tất nhiên trong thời gian ngắn có thể bồi dưỡng ra rất nhiều tu sĩ Nguyên anh, hình thành một cỗ thế lực không nhỏ.

Đương nhiên, về việc hắn mời chào tín đồ, tăng lên hiệu suất góp nhặt nguyện lực, cũng có tác dụng cực lớn.

Ai lại cự tuyệt tín ngưỡng một thần minh có thể giúp mình tăng cao tu vi?

Có chút đáng tiếc là, nửa phần sau bộ bí điển rơi vào tay Vân La tiên tử, đan phương Pháp Tướng đan trong truyền thuyết, hẳn là nằm trong nửa bộ bí điển này.

"Phải nghĩ biện pháp, tìm tới Vân La tiên tử, nhưng không thể lập tức đi tìm. Ngày nay dưới tình huống này, ta và nàng hẳn là đều bị bọn Đông Cực Cung và Lạc Già Sơn truy nã, tùy tiện tập hợp một chỗ, không phải là cử chỉ sáng suốt." Viên Minh trầm ngâm nói.

Suy nghĩ một lát, hắn cẩn thận thu nửa bộ bí điển vào, lấy ra một túi Linh Thú, phất tay khẽ vỗ.

Một bóng người từ trong Linh Thú Đại bay ra, chính là Điếm Tiểu Tam, vẫn còn trong hôn mê.

Viên Minh nhìn trên người Điếm Tiểu Tam đánh giá vài lần, tay vung lên, không gian Thâu Thiên Đỉnh dâng lên mảng lớn sương trắng, che khuất hết thảy chung quanh.

Hắn lập tức độ một cỗ yêu lực Bất Tử Thụ vào thân thể Điếm Tiểu Tam, chữa trị thương tích nhục thân của lão, lại bắn ra một cỗ hắc quang, chui vào đan điền lão.

Hắc quang hóa thành mấy đạo xiềng xích màu đen, quấn quanh trên Nguyên Anh Điếm Tiểu Tam, kết thành một cái lồng giam.

Từng tia từng tia lôi quang màu đen lấp loé trên xiềng xích, lại là Âm Lôi phù văn Diệt Hồn Kiếm.

Điếm Tiểu Tam rất nhanh thức tỉnh, nhìn không gian chung quanh, trong lúc nhất thời ánh mắt mê hoặc, khi lão thấy rõ Viên Minh, con ngươi bỗng nhiên co rụt lại, lộ ra vẻ kinh nghi.

"Là ngươi! Ngươi muốn làm gì? Đây là nơi nào?" Điếm Tiểu Tam mở miệng hỏi.

"Đây không phải chuyện ngươi cần quan tâm lúc này, Điếm đại sư hẳn là nên quan tâm sự sống chết của mình thì hơn." Viên Minh từ tốn nói.

Con ngươi Điếm Tiểu Tam co rụt lại, lúc này mới phát giác Nguyên anh trong đan điền bị xiềng xích, sắc mặt bỗng nhiên biến đổi, vô thức vận chuyển pháp lực muốn xông phá phong tỏa.

Ngay lúc đó, một đạo Âm Lôi màu đen từ trên xiềng xích bắn ra, chui vào mi tâm Nguyên anh lão.

Tiểu nhân Nguyên anh hét thảm một tiếng, trên mặt Điếm Tiểu Tam lộ ra vẻ thống khổ, thất khiếu chảy ra máu tươi, thân thể không ngừng run rẩy, sau một hồi mới bình tĩnh trở lại.

"Xiềng xích màu đen đó là gì?" Điếm Tiểu Tam nhìn chằm chằm Viên Minh, hỏi.

"Một chút thủ đoạn giam cầm thần hồn mà thôi, nếu ta là Điếm đại sư, sẽ không tùy ý đụng chạm, nếu sơ ý một chút triệt để kích phát Âm Lôi lực bên trong, sẽ bị hồn phi phách tán." Ngón tay Viên Minh điểm, một bàn thịt rượu phong phú xuất hiện giữa hai người, tự nhiên nói.

"Viên đạo hữu hảo thủ đoạn, giấu giếm được tất cả chúng ta, truyền thừa Đan Vương Các chắc hẳn cũng rơi vào trong tay của ngươi! Buồn cười là chúng ta nhiều người như vậy liều chết tranh đấu, lại làm mai mối cho các hạ." Điếm Tiểu Tam nhìn Viên Minh hồi lâu, lạnh giọng nói.

"Điếm đại sư quá khen, chỉ là một chút thủ đoạn nhỏ mà thôi." Viên Minh tự tay rót cho Điếm Tiểu Tam một chén rượu, vừa cười vừa nói.

"Viên đạo hữu đem ta tới đây, chắc không phải chỉ uống rượu nói chuyện phiếm, ngươi muốn cái gì cứ nói thẳng. Chỉ cần ta có, đều có thể dùng để mua mệnh của mình, nhưng nếu muốn ta làm nô làm cẩu cho ngươi, vậy ngươi vẫn nên dứt khoát một đao giết ta đi." Điếm Tiểu Tam bưng chén rượu lên, uống một hơi cạn sạch.

"Điếm đại sư sảng khoái nói chuyện sảng khoái, tại hạ cũng thẳng thắn. Viên mỗ ngưỡng mộ kỹ nghệ luyện đan của đại sư, mời ngài đến đây, không phải để ngài làm nô lệ, cũng không phải làm cẩu, tại hạ cần ngài một mực làm việc cho ta, chỉ cần Điếm đại sư làm việc cho ta một trăm năm, trong trăm năm này, Viên mỗ có thể bảo đảm an toàn của ngài, hết thời hạn ta sẽ thả ngài tự do." Viên Minh nói.

Nghe lời ấy, thần sắc Điếm Tiểu Tam hơi đổi, có chút không quá tin tưởng nhìn về phía hắn: "Chỉ cần làm việc một trăm năm, là ta có thể khôi phục tự do?"

"Thiên chân vạn xác, Điếm đại sư nếu không tin, Viên mỗ nguyện ý dùng tâm ma phát thệ." Viên Minh nâng lên một tay, nghiêm mặt nói.

Điếm Tiểu Tam không nói gì, sắc mặt có chút âm tình bất định trầm ngâm không nói.

Đối với Viên Minh, lão cũng không phải hoài nghi, tại Đông Cực Hải lão lẻ loi một mình, không có thân nhân hay đệ tử, cũng không có thế lực khác, hợp tác với Đông Cực Cung, cũng vẻn vẹn vì luyện đan tiện lợi.

Còn lão, duy nhất đáng để người khác tin dùng, chỉ có một tay tinh diệu thành thạo thuật luyện đan.

Điếm Tiểu Tam tự hỏi cũng không ân oán gì với Viên Minh, ngày nay bị hắn bắt, giúp đối phương luyện chế đan dược một trăm năm cũng không tính là gì, chỉ là Viên Minh cướp đoạt truyền thừa Đan Vương Các, đã đắc tội tứ đại thế lực Đông Cực Cung, Lạc Già Sơn, Hắc Sát Môn và Bích Long Đàm, về sau tất nhiên sẽ bị bọn họ truy sát, bản thân lại phụ thuộc vào hắn, chỉ sợ nguy hiểm không ngừng.

Vạn nhất Viên Minh mất mạng, kết quả của mình chỉ sợ sẽ không tốt hơn nhiều.

"Viên đạo hữu một mình đắc tội tứ đại tông môn, không khác gì người chết? Nếu để cho bọn hắn biết rõ ta hiệu mệnh cho ngươi, chỉ sợ khó thoát khỏi cái chết, làm sao bảo hộ ta bình an?" Điếm Tiểu Tam cân nhắc thật lâu, lúc này mới lên tiếng hỏi băn khoăn của mình.

"Điểm ấy Điếm đại sư có thể yên tâm, Viên mỗ đã có thể từ trong tay đám Mao Di cướp đi truyền thừa Đan Vương Các, sẽ có biện pháp ứng phó bọn hắn truy sát." Viên Minh chắc chắn nói.

"Nếu có vạn nhất thì sao?" Ánh mắt Điếm Tiểu Tam gắt gao nhìn chằm chằm Viên Minh, truy vấn.

"Đó chính là Điếm đại sư không may mắn." Viên Minh cười nói.

Sắc mặt Điếm Tiểu Tam co lại, trong mắt lóe lên vẻ tức giận.

Người trước mắt này nhìn xem cũng tạm được, nói chuyện làm việc lại có phong cách nhất phái vô lại.

"Điếm đại sư là người thông minh, ngươi đã rơi vào trong tay của ta, hết thảy chỉ có thể nghe theo ta phân phó, điều kiện thì không cần nói, đáp ứng yêu cầu của tại hạ, hợp tác với ta, tất nhiên tất cả đều vui vẻ. Điếm đại sư nếu cự tuyệt, mặc dù rất không nỡ, Viên mỗ cũng chỉ có thể tiễn ngài lên đường." Viên Minh uống một chén rượu, từ tốn nói.

"Được, ta có thể làm việc cho ngươi." Điếm Tiểu Tam nghe vậy, trầm mặc một lúc lâu, nói.

"Điếm đại sư hiểu rõ lí lẽ, làm ra lựa chọn thông minh. Về sau ta còn phải gieo xuống một ấn ký thần hồn, trong vòng trăm năm này, hết thảy hoạt động của đại sư đều sẽ bị ta nhìn chăm chằm. Cho nên, tốt nhất đừng nghĩ chạy trốn hoặc là phản loạn. Bởi vì lúc ngươi có ý nghĩ này, ta liền có thể nhận ra." Viên Minh cười gật đầu, chậm rãi nói.

Nghe lời ấy, sắc mặt Điếm Tiểu Tam lại biến đổi, nhưng tình trạng trước mắt lão không đáp ứng cũng phải đáp ứng, đành phải gật đầu đồng ý.

Viên Minh nhìn ra thần sắc của lão biến hóa, mở miệng nói: "Để Điếm đại sư hiệu lực cho ta một trăm năm, cũng sẽ không để ngươi làm việc vô ích, không biết Điếm đại sư có biết Chúc Dung Tâm Quyết không?"

"Chúc Dung Tâm Quyết? Đó là bí thuật khống hoả Chúc Dung môn không truyền ra ngoài, ngươi hỏi cái này làm gì? Chẳng lẽ ngươi biết thuật này?" Điếm Tiểu Tam hơi biến sắc, hỏi.

Chúc Dung môn là đại tông luyện khí Trung Châu đại lục, còn am hiểu thần thông Hỏa thuộc tính, trong việc phụ trợ tông môn có danh khí cực lớn, còn trên Thanh Huyền Đàn và Đan Vương Các.

Chúc Dung bí thuật là tuyệt kỹ thành danh của Chúc Dung môn, nghe nói chính là thượng cổ Hỏa Thần truyền lại, tu luyện bí thuật này tới cảnh giới đại viên mãn, có thể khống chế hết thảy hỏa diễm thế gian.

"Không sai, nếu như Điếm đại sư cảm thấy hứng thú với Chúc Dung Tâm Quyết, môn bí thuật này sẽ truyền cho đại sư, xem như một điểm tâm ý của tại hạ." Viên Minh nói.

"Chuyện này là thật?" Điếm Tiểu Tam nghe vậy, đôi mắt sáng lên, lập tức kích động hỏi.

Là một gã luyện đan sư, có thể tu tập khống hoả thuật cao cấp bực này, với lão vốn là đại hảo sự có thể ngộ nhưng không thể cầu, nếu lúc trước vẫn còn chín phần không cam lòng, lúc này đã nhiều thêm ba phần tình nguyện.

Viên Minh không nói nhảm, lúc này đi ra phía trước, dùng chỉ điểm vào mi tâm của lão, một sợi hồn lực độ vào thức hải của lão.

Hắn trồng lên ấn ký thần hồn, đồng thời cũng truyền nội dung công pháp Chúc Dung Tâm Quyết cho lão.

Sắc mặt Điếm Tiểu Tam từ lúc mới bắt đầu ngưng trọng, dần dần chuyển thành vui mừng, từ đáy lòng nói: "Trong vòng trăm năm này, ta trung tâm làm việc cho ngươi, nhưng trăm năm sau, ngươi nhất định phải tuân thủ ước định, thả ta tự do."

Viên Minh gật đầu nhẹ, không tiếp tục để ý tới lão.

Điếm Tiểu Tam cũng không thèm để ý, lúc này nhắm mắt khoanh chân ngồi xuống, bắt đầu chăm chú tìm hiểu Chúc Dung Tâm Quyết.

Viên Minh thấy vậy, mỉm cười.

Điếm Tiểu Tam là luyện đan sư cấp sáu, thủ đoạn khống hoả khẳng định hơn xa Khúc Cửu Hoang, chắc hẳn rất nhanh có thể tu luyện Chúc Dung bí thuật tới cảnh giới cao thâm, đến lúc đó hắn lại có thể đề thăng một bậc.

Thấy Điếm Tiểu Tam đắm chìm trong tu luyện, Viên Minh lại lần nữa bố trí một tòa pháp trận phụ cận, rời Thâu Thiên Đỉnh, rơi vào trên sống lưng Lôi Vũ.

"Chủ nhân, ngài sao lại đi ra làm gì?" Lôi Vũ ngừng thi triển lôi độn.

"Có việc cần làm." Viên Minh nói xong, cầm lấy Thâu Thiên Đỉnh, trong tay vê ra một thanh Hắc Hương, đốt lên sau đó cắm xuống.

Trong thức hải hắn quan tưởng khuôn mặt Hoàng Phủ Quyết, dự định phụ thể dò xét một chút động tĩnh mấy vị đại năng Pháp Tướng kỳ kia.

Đúng lúc này, ánh mắt Viên Minh bỗng nhiên hơi lóe lên, tạm thời cải biến chủ ý.

Lúc hơi khói lượn lờ phiêu miễu, ánh mắt hắn bắt đầu mơ hồ, cho đến khi mắt tối sầm lại, thần thức bỗng nhiên chìm xuống.

Tiếp theo một cái chớp mắt, trước mắt của hắn sáng lên, chợt thấy bản thân đang ngồi một góc ở phủ đệ Linh Viên Đảo, một đạo ánh nắng đang từ ngoài tường viện vãi xuống, chiếu trên người mình, có chút ấm áp.

Viên Minh lúc này không phụ thể Hoàng Phủ Quyết, mà phụ thể trên thân Kim Cương.

Hắn nghĩ tới nghĩ lui, vẫn cảm thấy cho dù phụ thể trên người Hoàng Phủ Quyết, điều tra rõ động tĩnh đám Âu Dương Sắc, cũng không đại dụng, không bằng phụ thể Kim Cương, trực tiếp rút củi dưới đáy nồi.

Viên Minh quay người nhanh chóng đi trở về trong phòng, từ trong hộp gỗ trên án đài lấy ra một viên ngọc giản trống, dán sát vào mi tâm, độ một sợi thần niệm vào trong đó, một lát sau đặt ở trên mặt bàn.

Sau đó, hắn lại cầm lấy một tấm giấy trắng trải bên cạnh ngọc giản, ở phía trên viết lên một hàng chữ: "Xem ngọc giản."

Làm xong hết thảy, hắn kéo qua một cái ghế rộng lớn, đặt mông ngồi ở trước bàn, nhắm hai mắt, lẳng lặng chờ đợi ý thức trở về . . .
Bình Luận (0)
Comment