Chương 808: Ve sầu thoát xác
Chương 808: Ve sầu thoát xác
Sau một lát, Kim Cương mờ mịt tỉnh lại, phát hiện mình không hiểu sao lại xuất hiện trong phòng này mà cả kinh. Chỉ là sau khi y thấy được dòng chữ viết trên tờ giấy đặt trên bàn, nhận ra chữ của Viên Minh mới yên lòng.
Kim Cương biết Viên Minh có năng lực phụ thể ở khoảng cách xa, bèn vội vàng nhặt miếng ngọc giản kia đặt lên mi tâm mình, xem xét nội dung bên trong.
Trong ngọc giản, Viên Minh nói rõ hết tình hình xảy ra bên trong lăng mộ Viêm Hoàng, cùng với sắp tới có thể đám người Âu Dương Sắc sẽ ra tay với Linh Viên đảo.
".... Hết thảy vật tư ở trên đảo, dù là linh dược gieo trồng hay linh thạch tồn trữ, pháp bảo pháp khí trong phủ kho mang đi được thì đều tập trung mang hết đi."
"Về phần tín đồ trên Linh Viên đảo cùng với hòn đảo xung quanh, ai nguyện ý đi theo thì toàn bộ đưa cả vào trong Tu La cung, ai không muốn đi cũng không cần miễn cưỡng, đưa cho bọn họ chút linh dược linh thạch rồi phân phát ra ngoài. Trong vòng nửa ngày phải làm xong hết mọi chuyện, mang theo Tu La cung rời khỏi Linh Viên đảo, cố gắng rời xa phạm vi Đông Cực cung, tìm một chỗ nào đó ẩn náu. Ta sẽ men theo dấu vết thần hồn tìm được ngươi."
Phần cuối ngọc giản, Viên Minh lưu lại chỉ thị rõ ràng cho Kim Cương.
"Đã rõ, chủ nhân." Kim Cương mở hai mắt ra, gật đầu nói.
Y hủy tờ giấy trên bàn, thu miếng ngọc giản kia lại rồi bắt đầu xử lý mọi chuyện.
Hầu như trong lúc đó, Âu Dương Sắc cùng Hoàng Phủ Quyết đạp lên phi toa hình thoi, quanh người bao phủ ánh sáng lưu ly nhanh chóng phi độn về phía Đông Cực cung. Phi toa dưới chân nàng là một kiện linh bảo cấp cao, tản ra ngàn đạo tinh quang như sao băng xé rách tinh không tiến tới, chỉ một nhoáng đã đi qua hơn trăm dặm, tốc độ nhanh hơn Lôi Vũ rất nhiều.
Trên phi toa, Hoàng Phủ Quyết nắm trong tay một miếng ngọc bội hình tròn khá kỳ lạ, hai tay bấm niệm pháp quyết. Phía trên ngọc bội lập lòe ánh sáng màu xanh đỏ giao thoa vào nhau như đang cảm ứng gì đó.
Thời gian từ từ trôi qua, trọn vẹn một khắc đồng hồ, ngọc bội vẫn cứ như thế, không có chuyển biến gì khác.
"Mẫu thân, vẫn chưa được, nơi này cách Đông Cực cung quá xa, đã vượt qua khỏi phạm vi Lục Hợp Truyền Tấn trận." Hoàng Phủ Quyết ngừng tay, bất đắc dĩ nói.
"Quên đi, chúng ta không liên lạc được với Đông Cực cung, vậy Viên Minh cùng Vân La tiên tử kia cũng không thể liên lạc được với bên ngoài. Cứ toàn lực chạy đi, chắc chắn sẽ bắt kịp bọn chúng trước khi rời khỏi vực sâu!" Âu Dương Sắc nói.
"Vâng." Hoàng Phủ Quyết thu hồi ngọc bội, vận khởi pháp lực rót vào phi toa dưới thân.
Tốc độ phi toa hình thoi lại lần nữa gia tăng, nhanh như chớp tiến ra ngoài.
...
Nửa tháng sau.
Đông Cực cung đột nhiên tuyên bố bế quan phong cung, mở ra đại trận hộ cung, bất luận kẻ nào cũng không được tới gần.
Trong lúc vô số tu sĩ ở trên đảo còn suy đoán xem Đông Cực đã xảy ra chuyện gì thì các trưởng lão Phản Hư kỳ bên trong Đông Cực cung đã ào ào xuất động, lặng lẽ đi ra khỏi đảo, mang theo hai chi đội ngũ với chừng hơn trăm người, chia thành hai đường đi tới Linh Viên đảo cùng Vân Sơn đảo.
Nhưng mà Linh Viên đảo đã sớm người đi đảo trống.
Cả hòn đảo như vừa trải qua một tràng hạo kiếp hủy diệt, tất cả tiên thảo linh dược ở trên đảo đều đã bị đào đi, đồ trong phủ kho cũng bị chuyển dời, chỉ còn lại tòa lầu các đình đài trống rỗng.
Người trên đảo đã không còn một bóng dáng.
Sau đó, mấy trưởng lão Phản Hư kia mới dẫn người đi tra khắp các đảo gần đó, phát hiện tình hình xung quanh không khác với Linh Viên đảo là bao, cũng đã biến thành đảo trống. Hơn nữa nhìn đủ loại dấu vết để lại trên đảo thì hẳn những người kia đã đi khỏi nơi này ít nhất mười ngày trước rồi.
Mà trước khi bọn hắn đến đây, căn bản không nhận được lấy nửa điểm tin tức.
Bên kia, tình huống Vân Sơn đảo cũng khiến bọn họ kinh ngạc tương tự.
Đại trận bảo vệ đảo của Vân Sơn đảo vẫn còn vận hành, nhìn qua tình hình trên đảo vẫn như cũ. Thế nhưng khi mấy trưởng lão phá vỡ đại trận, mang theo đội ngũ đi vào thì mới phát hiện trên đảo không khác với tình huống ở Linh Viên đảo bao nhiêu.
Tuy rằng trên đảo vẫn còn có người ở lại nhưng chỉ tầm rải rác hơn chục người, tất cả đều là phàm phu tục tử, bị người thi triển huyễn thuật ở lại trên đảo, tỉnh dậy cũng hoàn toàn không biết gì cả.
Sau khi một vị trưởng lão hồn tu Đông Cực cung thi triển thần thông sưu hồn thì mới biết trước khi Vân La tiên tử tham gia nhiệm vụ, rời khỏi Vân Sơn đảo đã sớm bố trí xong xuôi hết thảy. Hiển nhiên là nàng này căn bản đã không định trở lại nơi này.
Âu Dương Sắc còn đang trên đường trở về, nhận được tin tức của các trưởng lão truyền tới mà nổi giận sôi người.
"Tốt, ta quả nhiên xem thường hai người kia rồi." Âu Dương Sắc nghiến chặt răng, lạnh giọng nói.
"Làm sao bây giờ?" Hoàng Phủ Quyết đợi một hỏi mới hỏi khẽ.
Âu Dương Sắc nhắm mắt thở sâu, lúc mở mắt ra đã khôi phục bình tĩnh, nói: "Phân phó Đông Cực cung treo giải thưởng đuổi bắt Viên Minh cùng Vân La, đồng thời chuyển cáo tình hình Viên Minh cùng Vân La cho Hắc Sát môn, Lạc Già sơn và Bích Long đàm."
"Nói rõ tình hình hai người kia cho bọn họ biết thật sao? Có lẽ Viên Minh cùng Vân La tiên tử còn chưa chạy xa, chúng ta ra tay còn tìm được, truyền thừa Đan Vương các không thể để những người kia đoạt lấy." Hoàng Phủ Quyết không cam lòng nói.
"Vừa rồi nghĩ lại những chuyện xảy ra ở lăng mộ Viêm Hoàng mới thấy chúng ta đều xem thường hai người Viên Minh cùng Vân La rồi. Bọn hắn không phải là tu sĩ Phản Hư bình thường. Đông Cực hải lại rộng lớn vô biên, chúng ta khó nhúng tay vào hết mọi nơi được. Chỉ dựa vào nhân thủ Đông Cực cung chúng ta e là hi vọng bắt được bọn họ quá xa vời, vẫn nên để bốn thế lực lớn đồng loạt ra tay, khả năng thành công lớn hơn chút ít." Âu Dương Sắc lắc đầu nói.
"Vâng." Hoàng Phủ Quyết đáp lời.
"Đã phái người tra rõ lai lịch của Viên Minh cùng Vân La chưa?" Âu Dương Sắc lập tức hỏi.
"Căn cứ vào tin tức chúng ta nắm giữ lúc này, thân phận Vân La tiên tử xác thực không tầm thường, cơ bản có thể xác nhận là ám tử của Tố Nữ phái ở Trung Châu đại lục bố trí ra. Chỉ là lai lịch Viên Minh kia vẫn một mực không tra ra được, người này như thể đột nhiên xuất hiện tại Đông Cực hải." Hoàng Phủ Quyết đáp.
"A, xem ra lai lịch Viên Minh này càng thêm thần bí, chẳng lẽ cũng là thủ hạ của thế lực lớn nào đó ở Trung Châu đại lục?" Âu Dương Sắc trầm ngâm.
Đông Cực cung phong cung không bao lâu, chỉ qua hai ba ngày là gỡ bỏ niêm phong.
Cùng với việc gỡ bỏ niêm phong, còn xuất hiện một đạo lệnh truy nã. Đông Cực cung tuyên bố nhiệm vụ truy nã, treo giải thưởng kếch xù, yêu cầu tất cả hòn đảo trong địa phận quản hạt của Đông Cực cung cùng tham gia tìm kiếm lùng bắt hai người Viên Minh cùng Vân La tiên tử, bất luận sống chết.
Mấy ngày sau, Lạc Già sơn, Bích Long đàm cũng truyền ra đạo lệnh truy nã tương tự. Hắc Sát môn cũng treo giải thưởng nhằm vào Viên Minh cùng Vân La tiên tử ra toàn bộ thế giới ngầm.
Bốn đạo lệnh truy nã khiến cả Đông Cực hải vực nổ tung, nhất thời lời đồn đãi nổi lên bốn phía, các nơi đều rung chuyển.
...
Hai tháng sau.
Tại một hải vực không tên, một con ba ba cực lớn chở thêm đủ loại đá ngầm san hô trên lưng, đang chậm rãi bơi trên mặt biển.
Trên mai ba ba rộng chừng trăm trượng là lởm chởm đủ các loại quái thạch phủ đầy rêu xanh như thể một hòn hoang đảo. Thỉnh thoảng có một con chim biển đáp xuống bãi đá, mổ mổ đám rêu xanh phía trên.
Giữa mớ đá ngầm đan xen có một cái hang đá nhỏ hẹp, trong đó có một con vượn trắng đang khoanh chân ngồi, khí tức toàn thân nội liễm, yên tĩnh đả tọa.
Lúc này trên đỉnh đầu y đột nhiên có một bóng đen vọt lướt qua, che kín cả ngọn đảo, cũng che kín cả ánh sáng xen giữa các khe hở của tảng đá rơi xuống người vượn trắng.
Vượn trắng chậm rãi mở mắt, cẩn thận dò xét phía trên, không dám dùng thần thức dò xét sợ bộc lộ ra thân phận.
Đúng lúc này, bỗng nhiên phía trên không trung truyền đến một tiếng chim hót bén nhọn.
"Lôi Vũ...." Đôi mắt vượn trắng lập tức sáng ngời, chạy vội ra khỏi hang đá ngầm, đứng trên chỗ cao nhất của hòn đảo, ngửa đầu nhìn về phía con chim màu tím khổng lồ kia.
Lúc này có một bóng người từ trên lưng chim nhảy xuống, đáp xuống chỗ y.
Người này, hiển nhiên là Viên Minh.
"Kim Cương, ta chỉ là bảo ngươi ẩn nấp một lúc, không bảo ẩn nấp cả đời, thật sự phải để ta tìm một hồi lâu a." Hắn vừa mới đứng vững, bất đắc dĩ phàn nàn.
"Chủ nhân, toàn bộ Đông Cực hải bị người quấy long trời lở đất, khắp nơi đều có người tìm ngươi, ma khí trên người ta dày đặc, không muốn người dụng tâm phát hiện thì chỉ có thể ẩn giấu mình trong mớ đá ngầm trên lưng ba ba này, che giấu khí tức của mình, để nó đưa ta một mực di chuyển mà thôi." Kim Cương bất đắc dĩ nói.
"Cực khổ rồi!" Viên Minh cũng biết thế cục Đông Cực hải thế cục hôm nay, biết Kim Cương không dễ dàng gì nên cũng không định trách móc gì, chỉ vỗ vỗ vai y cười nói.
"Chủ nhân, chuyện này có đáng gì." Kim Cương lập tức đáp.
"Thế nào, đồ ở trên đảo mang đi hết chưa?" Viên Minh cười hỏi.
"Ngoại trừ phòng ở không dỡ đi được, còn lại hầu như đã mang đi hết cả. Thậm chí đến người cũng gần như mang cả đi hết?" Trên mặt Kim Cương hiện ra một tia đắc ý, đáp.
"Bao nhiêu?" Viên Minh nhíu mày hỏi.
"Hầu như tất cả phàm nhân đều theo tới rồi, tất cả đều là tín đồ trung thành. Về phần tu tiên giả thì tổng cộng gần trăm người, bọn họ đều tỏ vẻ sẽ một mực đi theo ngươi. Còn những người không đi theo, ta đã thu xếp phí dụng, phân phát bọn hắn rời đi cả." Kim Cương đáp.
"Ngươi làm vô cùng tốt?" Viên Minh vui vẻ gật đầu.
Kim Cương lui ra phía sau hai bước, chắp tay nhìn về phía Viên Minh, rồi kết pháp quyết. Lòng bàn tay sáng lên hào quang màu tím, một tòa cung điện màu tím tinh xảo hiển hiện trong lòng bàn tay y, lóe ra tia sáng nhàn nhạt.
Viên Minh thấy thế bèn đưa tay nhận lấy tòa cung điện kia, cả người lóe lên, hóa thành một tia sáng bay vào trong cung điện.
Bên trong Tu La cung, trên quảng trường trống rỗng hiện đã có hơn mười vạn người. Bọn họ đa số là người bình thường, tiến vào trong này một đoạn thời gian, tuy ăn uống sung túc nhưng hoàn cảnh tù túng khiến bọn họ gần như không còn chút nhẫn nại nào nữa.
Cho nên quảng trường đều trở nên lộn xộn, cục diện hỗn loạn.
Nếu không có tu sĩ đi theo, ước thúc quản lý bọn họ thì chỉ sợ những người này đã sớm chạy tứ tán khắp Tu La cung. Đến lúc đó nhất định có không ít người xông lầm vào cạm bẫy pháp trận, chết không có chỗ chôn.
Chẳng qua những tu sĩ này cũng không rõ ràng có chuyện gì xảy ra, lúc trước chỉ dựa vào tín nhiệm đối với đảo chủ cùng tín ngưỡng với Minh Nguyệt thần mà dứt khoát đi theo.
Nếu đảo chủ không nhanh chóng hiện thân, chỉ sợ đạo tâm bọn họ cũng trở nên bất ổn mà trốn đi rồi.