Chương 813: Kỳ quặc
Chương 813: Kỳ quặc
Không để ý tới việc Điếm Tiểu Tam oán thầm, Viên Minh tự nghĩ lại quá trình tự luyện chế Hắc Nguyên đan của mình, phát hiện quả nhiên đúng là năng lực khống hỏa yếu kém.
Để có được hỏa lực đủ luyện chế đan dược tứ phẩm, Viên Minh lại thúc giục một đạo địa hỏa mới có tên là Chuyển Linh kim viêm. Lửa này có hỏa lực cực mãnh liệt, kỳ hiệu dị hóa có thể đốt cỏ cây biến thành kim thạch, cũng có thể đốt kim thạch thành cỏ cây.
Dùng lửa này luyện đan có thể gia tăng hiệu suất linh dịch ngưng thành đan, từ đó có thể đề cao số lượng thành đan.
Có điều thêm một đạo địa hỏa nhưng lại mang đến áp lực gấp đôi cho Viên Minh.
Hắn có Viêm Hoàng Như Ý bổng phụ trợ, có thể khống chế được ba loại dị hỏa dễ dàng. Nhưng luyện chế Hắc Nguyên đan còn cần phối hợp vài loại địa hỏa với nhau, thứ này không nằm trong phạm vi khống chế của Thiêu Hỏa Côn mà phải do Viên Minh tự mình điều tiết mà thôi.
Như vậy, trình độ Chúc Dung tâm quyết của Viên Minh bây giờ lại có vẻ không theo kịp được.
Tìm được vấn đề mấu chốt, hắn tạm thời ngưng tu tập thuật luyện đan, lại bắt đầu tập trung đề thăng Chúc Dung tâm quyết.
Đương nhiên kết hợp với kinh nghiệm lúc trước, Viên Minh tự hiểu muốn tự dựa vào bản thân nhanh chóng đề tăng Chúc Dung tâm quyết trong khoảng thời gian ngắn là không thể nào được.
Cũng may hắn đã sớm liệu định, bèn hỏi thăm Điếm Tiểu Tam về tình hình tu luyện Chúc Dung tâm quyết.
"Đã tu đến cảnh giới thứ năm, phương pháp này quả thật huyền diệu, chỉ là tựa hồ như thiếu thiếu thứ gì đó nữa mới tiến thêm được một bước nữa. Dù ta toàn lực tu tập nhưng cũng không cách nào đạt đến cấp năm viên mãn." Điếm Tiểu Tam thở dài, tựa hồ còn chút bận tâm, cảm thấy sợ Viên Minh nghĩ tốc độ tu hành của mình vẫn chưa đạt nên cố tình giải thích thêm một câu.
Viên Minh thầm nhẩm tính thời gian, nhất thời chỉ biết nghẹn lời.
Lúc trước hắn dựa vào Thâu Thiên đỉnh, lại đích thân mạo hiểm điều khiển Minh Hồn thiên hỏa mới khó khăn lắm tu tập được phương pháp này lên đến cảnh giới thứ ba trong vòng một tháng. Mà tính thời gian Điếm Tiểu Tam tiếp xúc đến Chúc Dung tâm quyết thì cũng chỉ chừng nửa năm, lại không có ngoại lực gì phụ trợ, lão đã có thể tu luyện phương pháp này lên đến cảnh giới thứ năm. Quả nhiên là thiên phú dị bẩm, chẳng trách ông ta có thể trở thành luyện đan đại sư.
Đương nhiên chuyện này cũng có liên quan chặt chẽ đến trình độ khống lửa của Điếm Tiểu Tam hiện tại.
Viên Minh thầm cảm thán vài câu rồi đưa Điếm Tiểu Tam về Tu La cung, phân phó ông ta vận chuyển Chúc Dung tâm quyết.
Với yêu cầu đột ngột của Viên Minh, Điếm Tiểu Tam cũng không hiểu ra làm sao, chỉ là hiện nay ông ta cũng chỉ có thể ngoan ngoãn nghe lời Viên Minh, tu luyện Chúc Dung tâm quyết mà thôi.
Cảm ứng được hành động của Điếm Tiểu Tam, Viên Minh lấy Thâu Thiên đỉnh ra, cắm hắc hương lên rồi chậm rãi nhắm lại hai mắt.
...
Một tháng sau.
"Sao có thể được?" Điếm Tiểu Tam khiếp sợ nhìn trước mắt mình, vô thức dụi dụi con mắt, hoài nghi mình trúng huyễn thuật.
Ở trước mặt lão không xa, Viên Minh ngồi trước Chu Thiên Linh Lung đỉnh, hơi nhấc tay, trong đỉnh có mấy luồng sáng bay ra, rơi vào trong bình sứ trong tay kia của hắn.
Tiếng âm thanh thanh thúy của đan dược rơi vào bình lại như tiếng sấm cuồn cuộn trong lỗ tai Điếm Tiểu Tam, nổ tung khiến hai mắt hắn như muốn phún tia lửa.
"Điếm đại sư xem thử lô đan dược này của ta, xem tỉ lệ thế nào?" Viên Minh mỉm cười cầm bình sứ trong tay đưa ra.
Điếm Tiểu Tam lấy lại tinh thần, đờ đẫn tiếp nhận bình sứ, đưa thần thức tìm tòi, vẻ thán phục kinh hãi trên mặt càng đậm.
"Đan này phẩm chất tốt nhất. Nói chung ta đã từng thấy qua đan dược cấp bốn, thậm chí có khó mà sánh được với đan này. Thiên phú luyện đan của Viên đạo hữu thật là kinh người, lão phu cam bái hạ phong." Lão thở dài một tiếng, chắp tay với Viên Minh, thật lòng khâm phục.
"Điếm đại sư khiêm tốn rồi, ta có thành tựu này toàn là nhờ vào Điếm đại sư chỉ điểm dạy tốt, còn có thêm linh bảo phụ trợ, nếu không cũng chẳng đáng là gì." Viên Minh vẫy vẫy tay, chân tâm thật ý nói.
Hắn có thể hoàn mỹ luyện chế ra Hắc Nguyên đan chủ yếu là nhờ hắc hương của Thâu Thiên đỉnh phụ thể lên người Điếm Tiểu Tam để cảm ngộ, đề tăng Chúc Dung tâm quyết lên cảnh giới thứ năm. Đồng thời hắn cũng học được trên người đối phương không ít tâm đắc luyện đan nên luyện đan thuật mới đột nhiên tăng mạnh.
Rốt cuộc hắn cũng chỉ là thông qua Thâu Thiên đỉnh chuyển dời thiên phú của Điếm Tiểu Tam qua người mình. Hiện lại được chính chủ tán thưởng, Viên Minh chợt cảm thấy ngượng ngùng xấu hổ, càng cảm thán Thâu Thiên đỉnh có hiệu quả thật nghịch thiên.
Điếm Tiểu Tam không biết chân tướng nên thầm cảm thấy ấn tượng của mình về Viên Minh thay đổi không ít.
"Kẻ này có thiên phú luyện đan kinh người như thế, nhìn hành vi của hắn cũng không phải là đệ tử đại tông môn nào cả. Nếu có thể thu hắn làm đồ đệ, coi như một thân luyện đan thuật của ta có truyền nhân, ngày sau trở về Thanh Huyền Đàn cạnh tranh món bảo vật kia còn có trợ giúp không ít...." Điếm Tiểu Tam thầm dâng lên một ý niệm khác.
Viên Minh không biết trong lòng Điếm Tiểu Tam suy nghĩ gì, chỉ đi đến bên bên cửa sổ nhìn về phía Thanh Câm lâu.
Hơn một tháng qua, Thanh Câm lâu không có chút tin tức nào, không biết tình hình thế nào rồi. Cũng may hắn dùng hắc hương phụ thể qua, xác nhận đám người Vân La tiên tử vẫn còn trên hoang đảo kia.
"Kiên nhẫn đợi thêm một chút..." Viên Minh thầm nghĩ, lấy ra Đan Vương bí điển lật xem.
Trên Đan Vương bí điển không có đan phương đan dược cấp năm, hắn không định đề tăng thuật luyện đan lên nữa mà bắt đầu nghiên cứu đan dược cấp bốn khác.
"Đây là Tử Lôi đan sao? Tuy rằng phẩm cấp không cao nhưng nếu có phục dụng số lượng nhiều hẳn có thể khiến tốc độ tu luyện của Lôi Vũ tăng thêm một chút." Viên Minh âm thầm suy nghĩ.
...
Khôn Nguyên cung, phương bắc Vô Nhai đảo.
Nơi này có linh khí nhiều nhất Vô Nhai đảo, là nơi cư trú của Vô Nhai đảo chủ Diệp Vô Nhai cùng mấy phó đảo chủ dưới trướng.
Hôm nay trời đổ mưa phùn nhỏ, mưa ti li rơi vãi xuống mái hiên khiến cảnh sắc bên ngoài dãy hành lang gấp khúc càng thêm mông lung. Hòn non bộ tản ra linh quang nhàn nhạt bị mưa thấm ướt, dâng lên một tầng sương mờ nhàn nhạt.
Bên trong ao nước có đàn cá tung tăng bơi nhảy lên mặt nước đụng vào tầng sương mờ, như thể muốn vượt qua long môn nhưng cuối cùng chỉ có thể rơi tõm lại xuống mặt nước.
Trên hành lang gấp khúc, có tiếng bước chân vội vàng bỗng nhiên vang lên. Trần Lạc không có tâm trí thưởng cảnh non bộ trong mưa, chỉ bước nhanh đi, băng qua non bộ tới một gian nhã lâu bên cạnh.
"Chủ nhân, Trần Lạc đã đến." Hắn mới vừa vào phòng đã nghe một giọng nói của hài đồng chừng năm tuổi vang lên.
Trần Lạc ngẩng đầu nhìn lại, thấy tiếng nói phát ra từ một con vẹt có đuôi sặc sỡ đứng trên một cái trụ bằng san hô. Bên cạnh con vẹt là một nam tử tóc đen mặc trường bào xanh nhạt đang đứng an tĩnh quay lưng ở phía sau màn trân châu, tựa hồ đang nhìn cảnh sắc hồ nước. Nghe thấy con vẹt nói, người kia cũng không có ý tứ quay người lại.
"Ân đảo chủ, người tìm ta?" Trần Lạc cũng không dám lãnh đạm, chắp tay nói với nam tử áo bào xanh.
"Trần Lạc, thuật luyện đan của ngươi lại có tinh tiến, e là đạt tới trình độ Luyện Đan sư cấp năm rồi?" Nam tử mặc áo bào xanh vẫn không nói chuyện, chỉ có vẹt lên tiếng.
"Vũ đại nhân đề cao ta rồi, gần nhất ta cũng chỉ có chút thành tựu ở Khống Hỏa thuật nên tỉ lệ thành đan mới gia tăng thêm được chút ít mà thôi, cách luyện chế đan dược cấp năm còn rất xa." Trần Lạc cũng cung kính đáp lời vẹt.
"Tiểu Vũ trời sinh có thể thần thông vọng khí, nếu nó đã nói vậy thì chứng minh ngươi đã có khả năng luyện chế ra được đan dược cấp năm." Nam tử mặc áo bào xanh mới xoay người, đi ra màn che, tới trước người Trần Lạc.
Vô Nhai đảo ngoại trừ đảo chủ Diệp Vô Nhai thì còn có vài phó đảo chủ Phản Hư khác, mà nam tử mặc áo bào xanh này là một trong số đó, tên là Ân Lãng.
"Ý tứ của Ân đảo chủ là...." Trần Lạc nghe Ân Lãng nói vậy bèn kích động cả lên.
"Ngươi có thể bắt tay vào chuẩn bị đột phá lên luyện đan sư cấp năm được rồi. Đan phương cùng linh tài cần thiết ta sẽ chuẩn bị giúp ngươi, đổi lại, sau khi đột phá bắt buộc phải luyện đan dược cho ta một trăm năm." Ân Lãng chậm rãi nói.
"Đa tạ Ân đảo chủ đã bồi dưỡng." Trần Lạc không chút do dự. So với hấp dẫn của việc đột phá lên Luyện Đan sư cấp năm thì điều kiện Ân Lãng đưa ra hoàn toàn không đáng là gì.
"Đây là cổ phương Lôi Nguyên đan, là ta cố ý chọn ra cho ngươi, là loại đan dược cấp năm luyện chế khá dễ. Trong thời gian này ngươi chuyên môn nghiên cứu đan phương này, thu thập tài liệu sau đó chính thức luyện chế đi." Ân Lãng thoả mãn gật gật đầu, tiện tay đưa ra thêm một miếng ngọc giản cũ kỹ.
"Nhất định sẽ không phụ công Ân đảo chủ." Trần Lạc tiếp lấy đan phương, cung kính thi lễ với Ân Lãng, sau đó bèn quay người lui ra.
"Chủ nhân, dù sao Trần Lạc còn chưa phải là Luyện Đan sư cấp năm, để hắn luyện chế Lôi Nguyên đan kia có thể không an toàn cho lắm?" Đợi Trần Lạc đi xa, vẹt đuôi sặc sỡ bỗng nói.
"Luyện Đan sư cấp năm có nhiều nhưng Lôi Nguyên đan mà ta muốn luyện lại không tiện để người bên cạnh biết được. Vốn muốn đi tìm Điếm Tiểu Tam lại không biết tung tích lão ở đâu. Hôm nay ngoài Trần Lạc ra, ta đã không còn thời gian tìm thêm người khác nữa, tạm thời còn nước còn tát đi." Ân Lãng thở dài, lại lần nữa xoay người nhìn hồ nước trong mưa.
Mà đúng lúc này, một con cá chép bỗng nhiên nhảy vọt từ dưới ao nước lên, bay qua tầng sương mù, thật sự đã phóng qua khỏi hòn non bộ rơi qua phía bên kia.
Đáng tiếc là hòn non bộ cũng không phải là long môn trong truyền thuyết, cá chép có nhảy qua cũng không thể hóa rồng. Thậm chí nó còn bay ra khỏi hồ nước, rớt xuống mặt đất.
Ân Lãng thấy vậy cũng không cảm thấy xúi quẩy gì, chỉ giơ tay khẽ vẫy, cách không bắt lấy con cá chép. Ông ta nhìn hai mắt cá, sau đó ném về phía con vẹt đuôi sặc sỡ.
Hai mắt vẹt sáng rực, há miệng, từ bên trong phun ra một lường ánh sáng bao phủ lấy con cá, kéo thẳng tọt vào bụng. Trong lúc nó thi pháp, khí tức tản mát ra có thể thấy được, con vẹt này là một con yêu thú cấp bốn đỉnh phong, tựa hồ như chỉ cách đột phá một bước ngắn mà thôi.
Ân Lãng cho linh thú ăn xong, tựa hồ có hơi mệt mỏi bèn ngồi xuống trên bồ đoàn bên cạnh án thư, bắt đầu yên lặng tu luyện.
Chỉ là không tới nửa ngày sau, Trần Lạc đã vòng trở lại, mặt mang theo vẻ kinh sợ.
"Có chuyện gì? Không phải bảo ngươi đi tìm hiểu đan phương Lôi Nguyên đan kia sao? Làm sao lúc này đã trở về rồi?" Ân Lãng không vui hỏi.
"Khởi bẩm đại nhân, thuộc hạ nhìn qua thấy đan phương Lôi Nguyên đan tối nghĩa khó hiểu mới đi đến phường thị mua sắm linh tài cần thiết trước. Kết quả có hai loại linh tài chính không mua được, nghe ngóng thì biết được gần đây trong phường thị ở trên đảo có người trắng trợn mua sắm không ít linh tài luyện đan, trong đó đa phần linh tài lại giống như trong đan phương Lôi Nguyên đan." Trần Lạc do dự nói.
"A, lại có chuyện này, không biết kẻ kia là ai, làm cho nơi nào?" Ân Lãng có chút bất ngờ.
"Thuộc hạ đã cho người điều tra, tạm thời còn không có kết quả." Trần Lạc vội vàng đáp.
"Việc này có chút kỳ quặc... ta cùng đi với ngươi." Ân Lãng suy tư một lát, bỗng nhiên đứng dậy, thu con vẹt vào túi linh thú rồi cùng Trần Lạc đi ra ngoài.