Chương 814: Đan thuật tiến nhanh
Chương 814: Đan thuật tiến nhanh
Ở bên khác, tại Đồng Tụ hiên.
Trong gian phòng mà Viên Minh thuê lại, một lò Tử Lôi đan vừa mới ra lò với chừng hơn sáu hạt.
"Cuối cùng đã thành..." Viên Minh thở phào một hơi, dùng hai ngón tay kẹp một hạt Tử Lôi đan lên bắt đầu đánh giá.
Đan này toàn thân đen nhánh, bên trong ẩn chứa lực lượng lôi điện rất mạnh, là một loại đan dược tinh tiến tu vi thích hợp cho tu sĩ tu luyện công pháp thuộc tính lôi phục dụng.
Đương nhiên yêu thú thuộc tính lôi như Lôi Vũ cũng có thể phục dụng đan dược này để tăng tu vi lên được.
Trong ba đại linh thú dưới trướng hắn, Hoa Chi cùng Kim Cương có tư chất cực cao, không cần hắn quan tâm nhiều, đều tự có thủ đoạn tu luyện riêng, tốc độ tu luyện cũng có phần nhanh. Khách quan mà nói thì Lôi Vũ chậm chạp hơn nhiều, đã bị bỏ rơi ở xa xa.
Tuy rằng phẩm cấp Tử Lôi đan này không cao nhưng nếu nuốt một lượng lớn cũng có thể khiến tốc độ tu luyện của Lôi Vũ tăng nhanh lên không ít, lại còn không có tác dụng phụ gì.
Viên Minh cẩn thận từng li từng tí thu mấy hạt đan dược này vào bình sứ, sau đó thu hồi tất cả đồ đạc luyện đan lại.
Thời gian ước định giữa hắn và Thanh Câm lâu đã qua một nửa, thuật luyện đan cũng đã nắm giữ không tệ. Trong khoảng thời gian này hắn trắng trợn mua sắm các loại linh tài để luyện tập, có chút khoa trương, chỉ sợ đã khiến người khác chú ý tới. Vì an toàn, Viên Minh không có ý định ở lại Vô Nhai đảo, tránh bị Đông Cực cung nắm được tung tích.
Về phần gian phòng này, đương nhiên hắn cũng sẽ không trả phòng lại mà để một con hồn nha trên xà nhà chờ đợi tin tức Thanh Câm lâu.
Viên Minh sắp xếp thỏa đáng hết mọi chuyện, đang chuẩn bị đi ra ngoài thì thần sắc khẽ biến đổi.
"Kim Cương đạo hữu có ở trong phủ không?" Cùng lúc đó, ngoài phòng có một đạo truyền âm đột nhiên bay tới.
Viên Minh lập tức nhướng mày, đưa thần thức dò xét ra bên ngoài.
Chỉ thấy bên ngoài trận pháp quanh gian phòng có hai bóng người đang lăng không mà đứng, một người mặc áo bào xanh, khuôn mặt nho nhã, chính là phó đảo chủ Ân Lãng. Người còn lại tóc trắng râu bạc trắng, bộ dáng già nua, là Trần Lạc mang theo Ân Lãng đến tìm Viên Minh.
Trước khi đến Vô Nhai đảo thì Viên Minh đã tìm hiểu qua tin tức trên đảo này, nên đã nhận ra thân phận Ân Lãng, trong lòng chợt bất an.
Chẳng qua hắn rải hồn nha quanh Vô Nhai đảo vẫn không phát hiện được có nhiều tu sĩ Đông Cực cung đến đây, cho nên hắn không tùy tiện ra tay mà giả bộ như mờ mịt không hiểu chuyện gì, bay ra khỏi gian phòng.
"Hai vị là...." Viên Minh chắp tay với hai người Ân Lãng, có chút chần chờ hỏi.
"Kim Cương đạo hữu, tùy tiện quấy rầy rồi, thỉnh thứ tội. Ta là Luyện Đan sư Vô Nhai đảo Trần Lạc, vị này là phó đảo chủ bản đảo Ân Lãng đại nhân." Trần Lạc mặc áo trắng nhìn thấy Viên Minh bèn lập tức giới thiệu.
Những này qua Viên Minh vẫn ẩn giấu tu vi, chỉ hiển lộ tu vi cấp bậc Nguyên Anh mua sắm linh tài cấp bốn, cho nên Trần Lạc mới xem như là cùng thế hệ giao lưu với hắn.
"Hóa ra là Ân tiền bối và Trần đạo hữu, ngưỡng mộ đã lâu. Không biết hôm nay hai vị tìm ta có chuyện gì quan trọng?" Viên Minh khách sáo vài câu sau đó hỏi thẳng.
"Nơi đây không phải chỗ nói chuyện..." Trần Lạc nhìn chung quanh một chút.
Lúc này Viên Minh chợt hiểu bèn mời bọn họ vào phòng.
Cường độ trận pháp của gian phòng cho thuê trên Vô Nhai đảo không mạnh mẽ, chẳng qua Viên Minh đã sớm âm thầm sửa đổi một phen, uy lực hôm nay còn có thể vây khốn tu sĩ Phản Hư vài tức. Mấy người Ân Lãng muốn đi vào nói chuyện cũng hợp ý hắn.
"Kim Cương đạo hữu là Luyện Đan sư sao?" Vừa ngồi xuống, Trần Lạc đã nhiệt tình mở miệng hỏi.
"Trần đạo hữu làm thế nào nhìn ra được?" Viên Minh nhíu mày, mà hỏi.
"Nhắc tới cũng trùng hợp. Gần đây ta nhận lệnh đảo chủ định chế một lò đan dược, đến phường thị ở trên đảo hỏi thăm thì mới biết có mấy vị linh tài đã bị người khác sớm mua đi, tìm tòi một hồi mới tìm được là Kim đạo hữu nơi đây cho nên mới hỏi như vậy." Trần Lạc cười đáp.
"Thì ra là thế, Trần đạo hữu cùng Ân đảo chủ là vì những linh tài kia mà đến? Chỉ sợ chuyến này hai vị đi một chuyến tay không rồi. Những linh tài kia đã bị ta luyện thành đan dược, không cách nào lấy ra được cả." Viên Minh gật gật đầu, nhưng trong lòng có chút bất đắc dĩ.
Linh tài cần thiết để luyện chế Tử Lôi đan không tính là rất trân quý. Hắn còn tưởng trên những đảo như Vô Nhai đảo thì chuyện lưu thông một vài loại linh tài cấp bốn bình thường thế này chỉ khiến một vài tu sĩ Nguyên Anh chú ý, dù có phiền toái thì hắn cũng có thể nhẹ nhõm đối phó được.
Nhưng ai nghĩ đến đường đường phó đảo chủ Phản Hư kỳ sẽ để ý đến chút ít linh tài cấp bốn đâu?
"Kim đạo hữu đã hiểu lầm. Chút linh tài đó chẳng qua chỉ là việc nhỏ, không đáng quan trọng. Lần này chúng ta đến đây thật ra là muốn mời đạo hữu gia nhập Vô Nhai đảo." Lúc này Trần Lạc mới lắc đầu, nói ra một yêu cầu kinh người.
"Thật có lỗi, Kim mỗ tản mạn đã quen, tạm thời còn chưa có ý định gia nhập thế lực nào." Viên Minh sững sờ, bèn đưa ra lý do thường dùng.
"Tiểu hữu đừng nóng vội, nghe ta nói qua về đãi ngộ xong rồi hẵng quyết định tiếp đi. Chỉ cần ngươi chịu gia nhập vào bản đảo, đãi ngộ sẽ đồng cấp với tu sĩ Phản Hư cùng bọn ta, vả lại ngoài việc cách một đoạn thời gian phải luyện chế cho bản đảo một mớ đan dược sẽ không có yêu cầu bắt buộc nào nữa cả. Sau này nếu muốn thử đột phá Phản Hư, bản đảo có thể cung cấp vô điều kiện các loại tài nguyên cần thiết." Ân Lãng bỗng nhiên cắt lời Viên Minh, giọng điệu thành khẩn.
Bên kia Trần Lạc nghe thấy lời y nói cũng kinh ngạc há hốc mồn.
Cho dù là Luyện Đan sư cấp bốn đỉnh phong cũng không có được đãi ngộ đồng cấp với tu sĩ Phản Hư, mà Ân Lãng nguyện ý trả giá còn lớn hơn như vậy. Nói cách khác...
Người được gọi là Kim Cương trước mắt không có danh tiếng gì, lại là một vị Luyện Đan sư cấp năm?
Phản ứng đầu tiên của Trần Lạc là hoài nghi Ân Lãng nhìn sai rồi. Dù sao đối phương chỉ mua linh tài cấp bốn, cũng không phải nhất định dùng để luyện chế đan dược cấp năm. Huống hồ Luyện Đan sư cấp năm tôn quý, phóng nhãn toàn bộ Đông Cực hải thì ai ai cũng phải tôn kính, tùy tiện đến hòn đảo nào cũng đều được tôn làm khách quý, hà tất phải làm tán tu một thân một mình ở bên ngoài làm gì?
Nhưng Ân Lãng dám đưa ra đãi ngộ bậc này đương nhiên là có lòng tin vào phán đoán của mình. Trần Lạc nhớ tới con linh thú vẹt của Ân Lãng đại nhân, lời khuyên can đã ra tới họng lập tức nghẹn lại.
"Hảo ý của Ân tiền bối, tại hạ ghi tạc trong lòng, nhưng quả thật Kim mỗ không có ý định gia nhập vào thế lực nào cả, mong thứ lỗi." Viên Minh lắc đầu cự tuyệt nói.
"Kim tiểu hữu thật không định suy nghĩ thêm? Thân là Luyện Đan sư, không có thế lực nâng đỡ, mỗi ngày chi tiêu cực lớn. Huống chi Đông Cực hải rộng lớn, muốn làm chuyện gì dùng sức một người có hạn, còn Vô Nhai đảo ta dù không dám nói sánh vai với Đông Cực cung nhưng thật vẫn có thể cung cấp cho tiểu hữu trợ lực không nhỏ." Ân Lãng không lùi bước, bộ dạng đạt mục đích tuyệt không bỏ qua.
Nghe được lời này, sắc mặt Viên Minh hơi trầm xuống.
Trên đảo Vô Nhai đảo này, hắn chỉ bộc lộ ra bản lĩnh Luyện Đan sư cấp bốn, người của Vô Nhai đảo đến mời chào không kỳ quái. Thế nhưng thái độ Ân Lãng kiên quyết như thế lại có hơi bất thường.
"Không lẽ Ân Lãng có thủ đoạn đặc thù gì, có thể nhìn ra chân thân ta?" Viên Minh rùng mình, lập tức chuẩn bị tình huống xấu nhất. Ngón tay giấu ở trong tay áo khẽ bấm niệm pháp quyết, chuẩn bị bạo khởi thi pháp.
Nhưng mà nghĩ đến việc còn cần lấy tin tức chỗ Thanh Câm lâu, hắn vẫn không tùy tiện động thủ.
"Ân tiền bối, ta cũng không gạt người. Những điều kiện kia quả thật khiến ta động tâm, nhưng hiện nay ta đang rèn luyện đạo tâm tìm kiếm cơ duyên Phản Hư, không có khả năng ở lâu một chỗ. Chẳng qua Ân đảo chủ yên tâm, nếu ngày sau ta muốn dàn xếp ổn thỏa, chắc chắn sẽ ưu tiên nghĩ đến quý đảo." Viên Minh hơi suy nghĩ một chút, lại tìm cớ khác.
"Thì ra là thế, ta đây cũng không khuyên thêm nữa. Chẳng qua, lần này coi như là lời thỉnh cầu cá nhân ta, chẳng biết có thể mời tiểu hữu luyện giúp ta một lò đan dược được không? thù lao thoải mái." Ân Lãng tiếc hận thở dài, lại hỏi tiếp, trong mắt nổi lên vẻ nôn nóng chưa từng xuất hiện trước đó.
"Chẳng lẽ ta đã nghĩ lầm. Ân Lãng này không phát hiện ra thân phận của ta, mà mục đích thật của hắn là ở đây?" Viên Minh thấy vậy khẽ giật mình.
"Tại hạ chẳng qua chỉ là Luyện Đan sư cấp bốn, Vô Nhai đảo gia đại nghiệp đại, há lại không có Luyện Đan sư cấp bốn sử dụng. Người khác không nói nhưng vị Trần Lạc đạo hữu này cũng là Luyện Đan sư cấp bốn có thâm niên, thuật luyện đan cao minh hơn tại hạ nhiều." Viên Minh liếc nhìn Trần Lạc, nói ra.
"Trần Lạc cũng biết luyện chế đan này, thuật luyện đan của Kim đạo hữu thật không kém Trần Lạc, mà ta lại cần số lượng lớn đan này, càng nhiều càng tốt nên mới mời đạo hữu cùng xuất thủ tương trợ." Ân Lãng cười nói.
"Nếu như Ân tiền bối đã nói thế, Kim mỗ không đáp ứng nữa quả thật là không biết tốt xấu rồi. Chẳng qua gần đây trạng thái của ta không được tốt, tùy tiện luyện chế quả thật khó mà thành công. Ân đảo chủ có thể để ta nghỉ ngơi vài ngày, sau đó sẽ giúp đỡ đảo chủ luyện đan, được chứ?" Viên Minh suy tư một lát, cuối cùng cũng đáp ứng.
"Như vậy rất tốt, năm ngày sau ta sẽ tới bái phỏng. Trong lúc này, mọi chi tiêu của tiểu hữu ở trên đảo cứ để ta bao hết, xem như là lễ gặp mặt. Mong rằng đừng từ chối." Ân Lãng vui vẻ nói.
Viên Minh khách sáo một phen, cũng nhận lời.
Bầu không khí ba người vô cùng hòa hợp, đàm tiếu một hồi lâu Ân Lãng mới đứng dậy rời đi. Trần Lạc cũng vội vàng đuổi theo, chẳng qua trước khi đi còn quay đầu lại liếc nhìn Viên Minh một phen, vẻ mặt khó hiểu, không biết là hâm mộ hay là oán hận.
Sau khi tiễn hai người kia đi, sắc mặt Viên Minh chuyển sang âm trầm, không chút chần chừ biến đổi dung mạo, lặng lẽ rời khỏi phòng, đi thẳng đến Thanh Câm lâu.
Mặc kệ Ân Lãng tìm mình vì luyện đan hay dò xét, thì hắn cũng không thể ở lại Vô Nhai đảo này thêm.
Bên trong Thanh Câm lâu, Viên Minh lại lần nữa gặp mặt Đào Nhị.
"Đào chấp sự, đã qua hơn phân nửa hạn định ba tháng, các ngươi không có lấy nửa điểm tin tức. Chẳng lẽ Thanh Câm lâu làm việc như vậy sao?" Viên Minh trầm giọng hỏi.
"Kim đạo hữu, bổn lâu đã gấp rút phái người đi tìm tòi nhiệm vụ của ngươi, trước mắt đã tìm ra được hai ba chỗ hư hư thực thực, đang định báo cho đạo hữu, không nghĩ tới Kim Cương đạo hữu đã đến rồi." Đào Nhị gấp gáp nói, lấy một miếng địa đồ ngọc giản đưa ra.
Viên Minh cầm qua ngọc giản, đưa thần thức chui vào bên trong, quả thật có đánh dấu ba địa điểm.
"Nếu như thế, vậy Kim mỗ đi xác nhận ba điểm này trước. Đào Nhị đạo hữu tìm thêm những chỗ khác, cứ dùng Truyền Tấn phù này liên hệ trực tiếp với ta." Hắn lấy ba miếng huyết sắc Truyền Tấn phù đặt trên mặt bàn.
Mấy tấm Truyền Tấn phù này có tên là Thái Hư Truyền Tấn phù, có thể tương liên cùng với Thái Hư Truyền Tấn trận của hắn, có khoảng cách đưa tin vượt xa Truyền Tấn phù bình thường.
"Được." Đào Nhị gật đầu.
Viên Minh vội vã rời khỏi Vô Nhai đảo, nhanh chóng đứng dậy cáo từ.