Chương 816: Truy xét
Chương 816: Truy xét
Ngay khi Viên Minh ẩn nấp xong thì đã có năm đạo độn quang gào thét vọt tới, dừng lại ngay phía trên hoang đảo. Tổng cộng có năm tu sĩ Phản Hư, trong đó còn có Ân Lãng.
"Ân Lãng... làm sao y lại tới đây? Nhìn tu vi tướng mạo năm người này, hẳn là năm tu sĩ Phản Hư của Vô Nhai đảo?" Viên Minh thầm nghĩ.
Viên Minh đoán không sai. Người tới chính là đảo chủ Diệp Vô Nhai của Vô Nhai đảo cùng với bốn phó đảo chủ Phản Hư dưới trướng.
"Kỳ quái, đảo này là đảo cuối cùng trong ba hòn đảo Thanh Câm lâu đưa ra, làm sao vẫn không thấy tung tích Viên Minh? Ân Lãng, con linh thú của ngươi không nhìn lầm chứ? Lúc trước thật sự phát hiện ra dấu vết khí tức của Viên Minh?" Diệp Vô Nhai nhìn quanh bốn phía một lần, chuyển hướng qua Ân Lãng.
"Khởi bẩm đảo chủ, vẹt bảy màu của thuộc hạ am hiểu vọng khí nhất, tuyệt sẽ không nhìn lầm." Ân Lãng gấp gáp nói.
"Quả là người của Vô Nhai đảo, hơn nữa còn biết rõ tên thật của ta! Thanh Câm lâu chết tiệt, vậy mà bán đứng ta! Cũng may lúc trước quyết định rời đi nhanh chóng, nếu không bị chặn lại thì chỉ sợ phiền toái thêm!" Viên Minh thầm nghĩ.
"Ở đây không có bóng người, chẳng lẽ Viên Minh kia đã chạy thoát? Ân Lãng, bảo linh thú kia nhìn qua xem Viên Minh đi phương hướng nào?" Diệp Vô Nhai nói.
Ân Lãng vội đáp lời, đưa tay vẫy gọi.
Con vẹt đuôi dài từ túi linh thú bên hông bay ra, trong mắt lóe ra linh quang bảy màu nhìn qua xung quanh.
"Khởi bẩm đảo chủ, ở trên đảo có chấn động pháp lực của Viên Minh, nhìn dấu vết thì là vừa để lại đấy." Vẹt đuôi dài nhanh chóng đáp.
“Viên Minh kia đi về hướng nào?" Diệp Vô Nhai gật đầu hỏi.
Đôi mắt Vẹt đuôi dài sáng rực lên, nhìn quanh mọi nơi rồi chợt kêu khẽ một tiếng: "Nơi đây không thấy dấu vết Viên Minh rời đi, xem ra chưa đi mà còn đang trốn trên đảo."
Đám người Diệp Vô Nhai nghe vậy vừa mừng vừa sợ, quét thần thức đảo qua hoang đảo một lượt nhưng hoàn toàn không phát hiện ra Viên Minh hiện đang biến hóa thành tảng đá.
"Để xem ngươi có thể trốn bao lâu."
Diệp Vô Nhai hừ nhẹ một tiếng, bỗng nhiên đưa tay bấm niệm pháp quyết, trên người dần sáng lên linh quang xanh biếc, còn có gió cuốn lên xoay quanh người y.
Tiếp đó, Diệp Vô Nhai đột nhiên há miệng phát ra một đạo sóng âm mê huyễn tương tự với hải yêu xướng âm. Gió cuốn quanh người y lập tức vọt lên, đưa luồng sóng âm này lan khắp mọi ngóc ngách trên hoang đảo.
Viên Minh biến thành đá tảng cũng bị sóng âm đảo qua, với tu vi thần hồn của hắn mà cũng thoáng xuất hiện ảo giác trong tích tác.
Chỉ là lúc sử dụng Hóa Hình thạch phù, thần hồn bị lực lượng phù này giam cầm nên dù có ảo giác xuất hiện cũng không bị lộ ra bản thể.
"Phong Linh thể lợi hại thật, nếu không có Hóa Hình thạch phù này thì ta đã suýt lộ tẩy." Viên Minh khôi phục thanh tỉnh lại, cũng rất bất ngờ.
Trước khi đến, hắn cũng đã sớm nghe ngóng trước tình hình Vô Nhai đảo. Biết được người này cũng không tầm thường, trời sinh thân phụ một loại linh thể phong trúc hiếm thấy. Nghe nói người có thể chất này, giọng nói dẫn theo phong lực, chỉ cần tu tập thêm chút có thể làm được một lời hô phong, một tiếng hoán vũ. Dù không được như Ngôn Vu chỉ dựa vào lời nói có thể cải biến pháp tắc thiên địa nhưng cũng có điều thần kỳ riêng.
Sau khi thi triển thần thông xong, Diệp Vô Nhai lại đợi mấy tức nhưng vẫn không thấy ở trên đảo phát sinh bất kỳ tình huống dị thường nào bèn nhăn mày: "Không có khả năng, bị Phong Linh điệp âm công kích thì dưới Pháp Tướng kỳ đều rơi vào ảo cảnh. Viên Minh kia chẳng qua chỉ là Phản Hư trung kỳ, có là hồn tu thì thần hồn lực cũng chỉ đạt tới cấp độ Pháp Tướng, làm sao lại không có chút phản ứng gì? Chẳng lẽ con linh thú của Ân Lãng bị nhầm lẫn?"
Bốn người khác thấy Diệp Vô Nhai thi triển thần thông cũng lập tức phong bế lục thức lại, nhưng vẫn chìm trong hoảng hốt phải mất một lúc mới khôi phục lại.
"Đảo chủ, làm sao đây?" Dương Thanh mới mở miệng hỏi.
"Ở trên đảo này không thấy gì bất thường, xem ra Viên Minh không ở đây." Diệp Vô Nhai chậm rãi nói ra.
"Không thể nào, Ân Lãng, không phải nói con linh thú của ngươi không phát hiện ra dấu vết pháp lực Viên Minh rời đi sao?" Dương Thanh nhìn về phía Ân Lãng.
"Quả thật vẹt bảy màu không phát hiện dấu vết pháp lực Viên Minh rời khỏi ở những đảo xung quanh..." Ân Lãng chần chờ nói.
"Không có khả năng, Viên Minh kia lẻn xuống đáy biển rồi mới chạy đi sao? Trên biển không giống lục địa, thi pháp dưới đáy biển sinh ra dấu vết pháp lực sẽ nhanh chóng bị sóng biển đánh tan hết." Hứa Trường Du đáp.
"Ta nghe vẹt bảy màu nói qua cũng có chuyện như vậy. Xem ra hơn phân nửa khả năng là Viên Minh kia đã trốn xuống đáy biển." Ân Lãng muốn thoát khỏi bị công kích trách hỏi nên cũng không ngừng thoái thác.
"Nhìn dấu vết pháp lực ở trên đảo thì có lẽ hắn còn chưa chạy đi xa. Chúng ta chia ra năm đường đuổi theo, đại khái có thể đuổi kịp đi." Dương Thanh khinh thường liếc nhìn Ân Lãng, nói.
"Không thể coi thường Viên Minh, kẻ này có thể khiến Âu Dương Sắc ăn phải thua thiệt. Bàn về thực lực, không chừng có thể phân cao thấp với ta, cho nên các ngươi nếu đơn độc gặp phải, cứ bỏ qua đã." Diệp Vô Nhai lắc đầu.
"Đảo chủ quá đề cao hắn rồi. Trên tình báo nói tuổi tác hắn không lớn, công pháp hỗn tạp, khẳng định không tinh thông cái gì, một mình đối mặt dù cho hắn có nhiều thủ đoạn nhưng chúng ta cũng không dễ dàng bị thua vậy đâu." Dương Thanh tựa hồ không phục lắm.
"Được rồi, được rồi. Cẩn thận vẫn hơn. Huống hồ trên người hắn có cơ duyên to lớn, chúng ta mà đoạt được còn phải suy nghĩ thật kỹ xem làm sao đối phó với Đông Cực cung nữa. Nếu vì bắt hắn mà tổn thất nhân thủ thì coi như được không bù mất." Hứa Trường Du giảng hòa.
"Trường Du nói đúng, vừa rồi Thanh Câm lâu lại truyền tin báo cho ta thêm mấy hòn đảo nữa, đi tới đó tìm kiếm Viên Minh đi, không thể để hắn chạy thoát." Diệp Vô Nhai phân phó nói.
"Đúng, vậy chỗ này..." Hứa Trường Du hỏi.
"Như mấy chỗ khác, bố trí một tòa pháp trận dò xét xem thử Viên Minh có trở về không." Diệp Vô Nhai đáp.
Đám người Hứa Trường Du lĩnh mệnh, bố trí một trận pháp thu thập tin tức tại một nơi hẻo lánh, sau đó mới cùng Diệp Vô Nhai bay nhanh đi.
Viên Minh ở bên cạnh nhìn thấy hết quá trình bày trận, chờ bọn hắn đi rồi, đương nhiên có thể thoải mái lách qua trận pháp thu thập tin rồi lặng lẽ rời khỏi hoang đảo.
Nếu như Vân La tiên tử đã bị mang đi khỏi đây, hắn sẽ không tiếp tục đi tới những hòn đảo khác tìm kiếm Vân La tiên tử nữa. Thay vào đó, hắn sẽ tìm một chỗ vắng vẻ ngồi đợi thêm hai ngày nữa, đến lúc đó mới triệu Thâu Thiên đỉnh ra, cắm một nén hắc hương lên.
Không may, hắn phát hiện lúc này Vân La tiên tử đang bị đám người Tố Nữ phái đưa lên một chiếc phi chu, bay trên biển rộng mênh mông, bốn phía không có thứ gì làm mốc được cả.
Không lẽ các nàng định mang Vân La tiên tử về Trung Châu sao?
Trong lòng Viên Minh dần dần nảy sinh lo lắng, nhanh chóng dụng thần niệm tìm vị trí chỗ ở ba người Tử Mị, định dò xét tin tức trong lời trò chuyện của các nàng. Chỉ là bọn họ vẫn yên lặng tu luyện không có ý tứ trò chuyện với nhau. Mãi đến khi thời gian hao hết, Viên Minh cũng không tìm ra được bất cứ điểm nhấn gì liên quan đến vị trí Vân La tiên tử cả.
Tình huống tựa hồ trở nên phức tạp, nhưng Viên Minh nhanh chóng bình tĩnh lại. Hắn suy nghĩ về nguyên nhân đám người Tử Mị rời đi, rồi chờ đợi bảy ngày kế tiếp tới.
Thời gian trôi qua nhanh chóng, Viên Minh cũng đợi được tới cơ hội phụ thể. Lần này hắn không lựa chọn phụ thể lên Vân La tiên tử mà phụ thể lên người Tử Mị.
Vừa mở mắt ra, Viên Minh liền phát hiện Tử Mị vẫn đang ở trong tình cảnh như lần trước, ngồi yên lặng tu luyện trong khoang thuyền, mà bên ngoài phi chu vẫn là đại hải vô biên vô hạn, không nhìn thấy được một hòn đảo.
Viên Minh nhìn về phía nữ tử có đồng tử mắt hẹp dài và nữ tử ôn nhu bên kia, đáy lòng nổi lên một tia sát cơ nhưng lại nhanh chóng dằn xuống.
Lúc này hắn khống chế Tử Mị ra tay có thể thành công, nhưng sau khi hắc hương phụ thể kết thúc chắc chắn Tử Mị sẽ hoảng sợ mà mang theo Vân La tiên tử chạy xa, lại thêm nhiều biến số khác cho nên vẫn cứ từ từ mà tính vẫn thỏa đáng hơn.
Viên Minh vận khởi thần thức điều tra pháp lực thần hồn cùng với Pháp Khí trữ vật của Tử Mị, rồi đứng lên.
Hai người khác lập tức nhận ra, cũng ngừng tu luyện.
"Tử Mị sư tỷ, làm sao vậy?" Nữ tử có đồng tử mắt hẹp dài hỏi.
"Chúng ta đi hơi gấp, lỡ như trên đường đi bị người phát hiện thì phiền thoái. Cho nên cần phải chuẩn bị nhiều một chút." Viên Minh làm bộ thở dài.
"Không kịp thời gian, ai biết người kia lúc nào tới? Nếu chúng ta còn ở trên đảo đó mới thật là bị bắt được." Nữ tử có đồng tử mắt hẹp dài đáp.
Nghe được những lời này, Viên Minh thầm cả kinh, nhưng nhanh chóng ý thức được ba người Tử Mị chắc chắn phát hiện ra hắn đang tìm kiếm Vân La, nếu không cũng sẽ không cuống quít đào tẩu như vậy.
Vậy người kia trong lời của nữ tử đồng tử mắt hẹp dài là ai?
Viên Minh âm thầm trầm ngâm, đang định dụ cho nữ tử có đồng tử mắt hẹp dài nói thêm ra tin tức nữa.
"Kỳ quái, chúng ta dừng chân ở dưới hòn đảo kia vô cùng an toàn, thời gian đó cũng không ra ngoài, sao có người phát hiện ra được? Còn đưa ra treo thưởng cho Thanh Câm lâu tìm kiếm?" Nữ tử ôn nhu kia mở lời trước.
Viên Minh nghe xong bèn sửng sốt.
Ba người này cũng biết hắn thông qua Thanh Câm lâu tìm kiếm tin tức hoang đảo có hồ nước hình trăng khuyết?
Diệp Vô Nhai là đảo chủ Vô Nhai đảo, đến Thanh Câm lâu ép hỏi có thể tra ra được sự hiện hữu của hắn. Nhưng ba nữ nhân này trốn ở hoảng đảo, làm sao biết được? Chẳng lẽ ba người này cũng có liên quan tới Thanh Câm lâu?
"Ai biết được, rõ ràng chúng ta đã kiểm tra qua hòn đảo đó vô số lần, không có bất kỳ dị thường. Đó chỉ là một hòn hoang đảo bình thường, mới dùng là cứ điểm tạm thời, ai biết lại bị người phát hiện!" Nữ tử có đồng tử mắt hẹp dài khó hiểu.
"Tử sư tỷ, Trần sư tỷ, ta suy nghĩ chuyện này một lượt từ đầu tới đuôi, cảm thấy có chút cổ quái. Nếu như chỗ chúng ta ẩn thân bị người phát hiện, sao người nọ không mang theo người trực tiếp vây giết tới mà lại đến Thanh Câm lâu treo thưởng tìm vị trí của chúng ta? Dường như người nọ chỉ biết chúng ta trốn trên một tòa hoang đảo có hồ hình trăng khuyết, lại không biết vị trí cụ thể thế nào?" Nữ tử ôn nhu nói.
"Nghĩ đến cũng có chút cổ quái." Nữ tử đồng tử mắt hẹp dài nhíu mày.
Viên Minh chợt cảm thấy không ổn, không thể để hai người kia thảo luận tiếp, nếu không chỉ sợ thần thông hắc hương phụ thể sẽ bị đoán ra mất.
"Việc này cũng không khó giải thích. Hẳn là Vân La giở trò quỷ. Nếu ta đoán không nhầm thì tin tức chúng ta ở hoang đảo có hồ nước hình trăng khuyết là do Vân La vụng trộm phát ra, có thể do tình hình cấp bách nên ả chỉ nói được chuyện đang ở trên đảo hoang, không kịp nói ra vị trí cụ thể." Hắn mở miệng nói.
"Thì ra là thế, xác thực rất có khả năng đó. Thủ đoạn Vân La này quả nhiên cao minh, bị chúng ta trấn áp còn có thể phát ra tin tức, khó trách có thể cướp được Đan Vương bí điển từ trong tay Âu Dương Sắc. Tử Mị sư tỷ yên tâm, lát nữa ta sẽ bố trí xuống người Vân La thêm mấy đạo cấm chế, triệt để phong ấn pháp lực cùng thần thức ả ta lại." Nữ tử đồng tử mắt hẹp dài giật mình.
Nữ tử ôn nhu cũng gật đầu tỏ vẻ tán đồng.