Chương 817: Ta là Thánh nữ, ngài là Thánh chủ
Chương 817: Ta là Thánh nữ, ngài là Thánh chủ
Viên Minh thấy suy nghĩ của hai cô gái bắt đầu bị chuyển lệch, trong lòng thầm buông lỏng, tiếp tục nói :”Thủ đoạn của Trần sư muội, ta tự nhiên tin được, sau đó đành làm phiền ngươi vậy, ài, chỉ hy vọng chúng ta có thể nhanh chóng tìm được tung tích của Viên Minh kia, đoạt lại Chu Thiên Linh Lung Đỉnh cùng một phần còn lại của <Đan Vương Bí Điển> trở về tông môn cũng có giao phó.”
Hắn vừa mới lặng lẽ dò xét pháp khí chứa đồ của Tử Mị, bên trong có tin tức của hai cô gái khác,Cô gái có ánh mắt lạnh lùng tên là Trần Ngọc Loan, còn cô gái nhìn dịu dàng kia tên là Vương Kỳ.
“Tử sư tỷ yên tâm, Vân La bị chúng ta khảo vấn lâu như vậy, tinh thần đã gặp nguy hiểm, có lẽ nàng sẽ sớm nhượng bộ, chỉ cần nàng có thể biết được tin tức của Viên Minh, vậy thì bắt được hắn ta chỉ là vấn đề thời gian, chờ khi hắn tới Vô Nhai Đảo, chúng ta cũng dễ dàng làm việc hơn.” Trần Ngọc Loan nói.
Viên Minh kém chút thì không kìm nén được kinh ngạc, không nghĩ tới lượn một vòng, ba vị Tố Nữ Phái này không ngờ lại dẫn theo Vân La tiên tử đi vào hòn đảo mà hắn vừa rời đi không lâu này.
“Có thể trên Vô Nhai Đảo nhiều tu sĩ như thế, xác suất bị phát hiện hẳn là lớn hơn chứ?” Vương Kỳ có chút lo lắng hỏi.
“Sẽ không, tu sĩ trên Vô Nhai Đảo càng nhiều, lại càng khiến cho chúng ta dễ dàng ẩn núp hơn, bây giờ, toàn bộ người Đông Cực Hải đều đang tìm kiếm Viên Minh cùng tiện nhân Vân La này, chúng ta ngược lại cố ý trốn ở trên hòn đảo lớn này, cái này gọi là ở dưới chân đèn thì tối, mới thật là để cho bọn họ không tưởng được.” Trần Ngọc Loan vừa cười vừa nói.
Viên Minh khẽ vuốt cằm , giống như là an tâm, không nói thêm gì nữa, tiếp tục bắt đầu tu luyện.
Trần Ngọc Loan và Vương Kỳ thấy vậy, cũng đồng dạng lần nữa tiến vào trạng thái tu luyện.
Rất nhanh, thời gian phụ thể đã kết thúc, Viên Minh bỗng nhiên đứng dậy, khóe miệng không khỏi hiện lên một tia cười lạnh.
Mặc cho ba vị Tố Nữ Phái này có bao nhiêu mưu kế chồng chất như thế nào, cũng trốn không thoát khỏi bàn tay của hắn.
Hắn nhún người nhảy lên, điều khiển linh quang hướng về phương hướng Vô Nhai Đảo đuổi theo nhanh chóng, đồng thời một tay giương lên, đánh ra hai đạo đưa tin phù, để Hoa Chi cùng Lôi Vũ đi tới một chỗ hải vực san hô có bãi đá ngầm màu đen ở gần đó để tụ hợp.
…
Nửa tháng sau, bên ngoài bãi đá ngầm màu đen ở hải vực san hô, một đạo thanh quang như sao băng từ đằng xa phòng tới, gần đến nơi thì đáp xuống, hiện ra thân ảnh của Viên Minh.
Sắc mặt của hắn hơi tái, đang thở hồng hộc, trên lưng lấm tấm mồ hôi.
Vì muốn chạy về Vô Nhai Đảo một cách nhanh chóng, nên đoạn đường này hắn một nắng hai sương, dùng hết tốc lực để đi đường, cũng không nghỉ ngơi nửa khắc nào, mà cũng phải mất hơn nửa tháng mới chạy tới gần Vô Nhai Đảo, thực sự là mệt bở hơi tai luôn.
Viên Minh lấy một viên đan dược ra ăn vào, một lúc lâu mới bình tĩnh trở lại.
Bãi đá ngầm màu đen trên hải vực san hô đung đưa, yên lặng dị thường, Hoa Chi và Lôi Vũ còn chưa chạy tới đây.
Bỗng lông mày Viên Minh cau lại, thực sự không chờ Hoa Chi và Lôi Vũ nữa, đưa tay phóng ra Kim Cương, chuẩn bị trực tiếp cùng Kim Cương lên đảo cứu người.
Nhưng vào lúc này, lông mày Viên Minh nhíu lại, ngẩng đầu nhìn về phía nơi xa.
Chỉ thấy bên trong bầu trời, hơn mười đạo linh quang do tu sĩ đang bay tạo thành, đội hình sắp xếp như Ngỗng trời đang bay về phía nam tránh rét, hướng về chỗ Viên Minh bay tới, cầm đầu là một đạo lôi quang chói mắt, thân ảnh được bao bọc trong đó cũng chính là Lôi Vũ.
Trên mặt biển bên dưới những đạo linh quang này, nước biển dường như đang sôi sục, vô số bong bóng nổi lên tạo thành tiếng “Ùng ục” “ùng ục”, sau đó một con cá voi khổng lồ từ dưới biển nổi lên, và phun ra một cột nước ầm ầm lên bầu trời.
Trên đỉnh cột nước, một chiếc ghế bành do nhánh dây màu tím đen bện thành được đẩy lên, Hoa Chi đang cầm một thanh đại mã Kim Đao ngồi trên đó, từ xa xa vẫy tay với Viên Minh.
“Chủ nhân!” nàng vui vẻ hô hào.
Cùng với thanh âm của nang vang lên, mây trăm con yêu thú có dáng dấp hung thần ác sát đua nhau xông lên, bọn nó tụ tập bên cạnh Yêu thú Cá Voi, cùng nó rẽ nước biển mà tới, khí thế hùng hổ tựa như Long Vương tuần hải.
Viên Minh nhìn tình huống này tới híp cả mắt, nhất thời câm nín.
“Ngươi từ đâu triệu tập được nhiều nhân thủ như vậy? Lại có tu sĩ nữa?” Không chờ đám Hoa Chi tới gần, Viên Minh vội vàng phi độn ra đón tiếp lấy, trầm giọng nói.
Khi đang nói chuyện, tay hắn phất lên tế ra vô số trận kỳ trận bàn, bày ra một tòa pháp trận ở xung quanh, đem tất cả đám yêu tộc và những tu sĩ kia đều bao phủ ở trong đó, che phủ tất cả động tĩnh lại.
“Chủ nhân yên tâm, những Yêu tộc cùng tu sĩ này đều là người mà ta tự mình từng bước mời chào đi tới, tuyệt đối đáng tin.” Hoa Chi vội vàng nói với Viên Minh.
Những Yêu thú kia nhìn thấy Viên Minh, nhao nhao cúi đầu, làm động tác tham bái.
“Gặp qua Thánh Chủ!” những tu sĩ kia ôm quyền hành lễ với Viên Minh, thái độ đều rất là cung kính.
“Thánh Chủ? Đây là thế nào?” Viên Minh nhíu mày nhìn về phía Hoa Chi hỏi.
“Chủ nhân, đây là thế lực Thánh Linh Hội mà ta mới xây dựng gần đây, những tên tu sĩ của Đông Cực Cung, Lạc Già Sơn, Bích Long Đàm kia sở dĩ dám bắt nạt chúng ta, đuổi chúng ta ra khỏi Linh Viên Đảo, còn chẳng phải bởi vì bọn họ người đông thế mạnh sao? Cho nên ta thẳng thừng gây dựng cái Thánh Linh Hội này, ta là Thánh Nữ, ngài là Thánh Chủ! Nhưng mà chủ nhân yên tâm, ta cũng không đem thân phận thực sự của ngài nói cho những người này biết…” Hoa Chi đắc ý truyền âm với hắn.
“Ai bảo ngươi làm những thứ này…” Viên Minh yên lặng vung tay lên.
Những Yêu thú cùng tu sĩ này đều hai mắt tối sầm lại, lâm vào hôn mê.
Viên Minh phi thân đi tới, sưu hồn dò xét từng người một, xác định bọn họ không có ý gì khác thì mới thoáng yên tâm.
Không chỉ có như thế, những tu sĩ này vậy mà đều là những người quang minh chính đại, tâm tư thuần khiết, mà những Yêu thú kia cũng đều là hạng an phận thủ thường, vậy mà không có Yêu nào thích giết chóc cả.
“Ngươi tìm đến những vị tu sĩ chất phác và đám Yêu thú thuần khiết này từ đâu vậy?” Viên Minh tò mò hỏi.
“Chính là lúc đang tìm kiếm hoang đảo ở Nguyệt Lượng Hồ đó, ta thấy bọn họ tương đối thuận mắt nên liền thu nạp về dưới trướng.” Hoa Chi nói.
“Chỉ là nhìn bằng mắt, liền có thể phân biết ra thiện ác?” Viên Minh khẽ giật mình.
“Cũng gần như thế, trước kia ta đã có loại năng lực cảm ứng kiểu tâm niệm, mới có thể câu thông cùng đủ loại Yêu thú, theo thực lực ngày càng cao, cái thần thông tâm niệm cảm ứng này lại càng mạnh hơn, gần nhất đã có thể đạt tới mức độ xem thấu tâm địa thiện ác của đối phương, bằng không thì ta cũng không dám xây dựng Thánh Linh Hội, thêm phiền cho chủ nhân ngài..” Hoa Chi truyền âm giải thích.
“Ngươi đã có nắm chắc, vậy thì tùy ý ngươi, nhưng vừa nãy ngươi dùng phương thức đi đường như vậy, quá kiêu căng rồi.” Viên Minh khẽ than một tiếng, có chút bất đắc dĩ nói.
“Đoạn đường tới đây chúng ta đều di chuyển dọc theo đáy biển tới, không có bị người chú ý, tới gần địa điểm ước định mới trồi lên mặt biển.” Hoa Chi trình bày.
Viên Minh gật đầu, cũng không tiếp tục hỏi han gì nữa.
Bản thân hắn vốn làm việc khiêm tốn, nhưng cũng không thể cưỡng ép ước thúc người bên cạnh phải giống mình, chỉ cần không để xảy ra sự cố, thì hắn cũng không có ý định can thiệp.
“Mau tới, chủ nhân, ta giới thiệu cho ngài thành viên của Thánh Linh Hội.” Hoa Chi hào hứng lôi kéo.
“Trước cứu người quan trọng, chuyện khác trở lại rồi hẵng nói sau.” Viên Minh vội vàng ngăn cản nàng lại.
Một đống tiểu đệ này vừa có tu sĩ nhân tộc, lại có cả Yêu tộc, số lượng nhiều như thế, giới thiệu cũng không biết tới tận lúc nào mới xong.
“Dạ, nghe chủ nhân!” Hoa Chi gật gật đầu, vô cùng nhu nhuận.
Nhưng nhìn dáng vẻ này của nàng, Viên Minh lại không nhịn được mà nhớ tới bộ dạng ngồi trên ghế bành với tư thế như đầu lĩnh sơn trại lúc nãy, trong lòng nảy sinh ra một loại cảm giác bất đắc dĩ khi con gái lớn bắt đầu phản nghịch.
Khi Viên Minh và Hoa Chi trò chuyện, Kim Cương trợn to mắt nhìn Hoa Chi lẫn đám thành viên đông đúc của Thánh Linh Hội kia, có chút ghen ghét.
Nhưng mà trước giờ nó vẫn đơn đả độc đấu, không có năng lực như Hoa Chi, bèn dứt khoát ngoảnh sang chỗ khác, mắt không thấy tim không phiền.
“Chủ nhân, vậy chúng ta đi nhanh đi, chỉ là Vô Nhai Đảo, há có thể ngăn lại chúng ta, trực tiếp quét qua cũng được luôn.” Hoa Chi nhìn về phía Vô Nhai Đảo, hào hứng nói.
“Ta chỉ là đi cứu người, cũng không phải tới hủy diệt Vô Nhai Đảo, cần gì phải huy động nhân lực nhiều như vậy, Hoa Chi, các ngươi chờ ở bên ngoài, lần này chỉ cần hai người là ta cùng Kim Cương tiến vào là được rồi.” Viên Minh dặn dò.
Hoa Chi chạy từ thật xa tới, lại không ngờ tới căn bản chẳng cần nàng ra sức, lập tức vô cùng thất vọng.
“Cũng không phải các ngươi không có việc để làm, Hoa Chi, ngươi cùng Lôi Vũ dẫn người mai phục ở nơi này, đề phòng vạn nhất!” Viên Minh phân phó.
Đám người Diệp Vô Nhai lúc này cũng không ở trên Vô Nhai Đảo, hắn và Kim Cương tiến đến cứu người, theo lý thuyết thì sẽ không có vấn đề quá lớn gì, nhưng làm một cái chuẩn bị ở sau luôn luôn là điều tốt.
“Được!” Hoa Chi gật đầu, Lôi Vũ cũng rống lên một tiếng.
Viên Minh cùng Kim Cương phi độn lên, bay thẳng đến Vô Nhai Đảo.
“Bề ngoài của ngươi dễ gây cho người khác chú ý, dùng cái huyễn hình phù này biến hóa chút đi!” trong lúc phi độn, Viên Minh lấy ra một cái phù lục, đưa cho Kim Cương.
“Không cần đến bùa này, chính ta có thể .” Kim Cương lắc đầu, hai tay nắm chặt lại.
Trong cơ thể nó truyền ra tiếng gân cốt nổ đùng đùng, làn da và cơ bắp nhúc nhích liên hồi.
Ngoại hình của Kim Cương cấp tốc phát sinh biến hóa, lông tóc trên da nhanh chóng biến mất, đầu cũng thu nhỏ lại, mấy hơi thở sau thì hóa thành một đại hán có mái tóc trắng và hình dáng phổ thông.
“Cái này lại là loại thần thông gì vậy?” vẻ mặt Viên Minh đang vô cùng đặc sắc.
“Theo thực lực của ta tăng lên, ký ức của ta cũng khôi phục lại không itsm đây là một môn bí pháp thể tu mà gần đây ta mới hồi tưởng lại được, tên gọi là Thoát Thai Hoán Cốt Quyết. Cần đạt tới Vạn Tượng Chi Thể mới có thể thi triển, nó có thể hoàn toàn thay đổi thân hình cùng bề ngoài của một người, tu luyện tới cảnh giới cao thâm, thậm chí có thể thay đổi cả khí tức thành một người khác, đáng tiếc là ta còn chưa làm được tới mức đó.” Kim Cương vừa hoạt động thân thể vừa nói.
“Dung thủ đoạn thể tu để thay đổi dung mạo, không tệ!” đuôi lông mày Viên Minh nhướng lên, vận khởi thần thức dò xét, sự kinh ngạc trong mắt hắn cũng càng cao.
Kim Cương biến hóa cũng không phải là huyễn thuật, hoặc là pháp lực biến hình, mà thực sự là nhục thể biến hóa, căn bản không tồn tại khả năng nhìn thấu.
Nếu không phải do khí tức của Kim Cương không thay đổi, hắn đều coi vị đại hán trước mắt mình này là người khác.
“Thật là một bí thuật lợi hại, không hổ tên gọi <thoát thai hoán cốt quyết> xác thực có hiệu quả như đầu thai chuyển thế vậy.” Viên Minh gật đầu, thì thào nói.
“Thể tu của chủ nhân cũng đạt tới Vạn Tượng Chi Thể, nếu ngài cảm thấy hứng thú, cũng có thể thử tu luyện một chút.” Kim Cương cũng rất rứt khoát, trực tiếp đem khẩu quyết của <thoát thai hoán cốt quyết> khắc vào trong ngọc giản, rồi đưa cho Viên Minh.
Viên Minh đúng là cảm thấy rất hứng thú với <thoát thai hoán cốt quyết> này, nhưng trước mắt không phải lúc lĩnh hội, chỉ cất ngọc giản đi, rồi cùng Kim Cương nhanh chóng tiến vào Vô Nhai Đảo.
Bên trong Vô Nhai Đảo vẫn náo nhiệt y như trước đây, Viên Minh không vội vã đi đường, mà chầm chậm thong thả bước đi cùng Kim Cương, tiến về phía đông của hòn đảo, không lâu lắm thì đi vào khi vực đông bộ.
Người ở khu này thưa dần, kiến trúc hai bên đường phố cũng không còn đông đúc như vậy, khắp nơi xuất hiện đều là những tòa trang viên.
Khu đông này tới gần linh mạch của Vô Nhai Đảo, mặc dù linh khí không bằng Khôn Nguyên Cung của Diệp Vô Nhai, nhưng cũng khá ổn, trong những tòa trang viên này này là rất nhiều động phủ, dùng để cho các tu sĩ ngoại lai thuê và ở lại.