Chương 87: Chuyến đi này không tệ
Chương 87: Chuyến đi này không tệ
Viên Minh tỉ mỉ quan sát vách đá trước mắt, chốc chốc lại đưa tay gõ lên đó.
Trải qua một hồi điều tra, hắn nhanh chóng phát hiện ra chỗ bất thường, có một chỗ trên vách đá này khi gõ lên có tiếng vọng lại rõ ràng, giống bên trong là khoảng rỗng.
“Không lẽ là có người giấu bảo vật gì ở đây?” Viên Minh trong lòng hơi động, lật tay lấy tnk ra đâm vào chỗ đó.
Một tiếng “phập” nhỏ vang lên, tnk dễ dàng xuyên vào trong, cảm giác gần như không gặp lực cản, quả nhiên bên trong rỗng, vách đá này chỉ dày có ba tấc.
Viên Minh rút tnk kiếm ra rồi tiếp tục đâm thêm mấy lần, vách đá hoàn toàn vỡ vụn, để lộ ra một cái cửa hang hình bán nguyệt cao chừng năm trước, bên trong là một khoảng không gian giống như thạch thất (gian phòng bằng đá).
Hỏa Sàm Nhi hò reo một tiếng rồi tung người bay vọt vào.
Viên Minh sợ bên trong có bẫy khiến Hỏa Sàm Nhi bị thương tổn, vội vàng đuổi theo vào bên trong.
Phía sau cửa hang đúng là một gian thạch thất, phương viên chừng bảy, tám trượng, nhìn qua là chỗ ở một người, giường đá, bàn đá, băng ghế đá, đầy đủ mọi thứ, chỗ sát tường còn thấy dựng một cái giá sách, trên đó đặt mười mấy quyển sách bìa xanh.
Những vật này đều bị phủ một lớp bụi dày, hiển nhiên là rất lâu rồi không có người ở.
Viên Minh xem xét bốn phía không phát hiện cái gì nguy hiểm như kiểu cơ quan, bẫy rập, liền an tâm đi đến cạnh giá sách, cầm một cuốn chỗ ngoài cùng bên phải xuống xem, chỉ thấy trên bìa sách ghi ba chữ to ‘Kỳ Thạch Lục’, góc dưới phải bìa sách còn có hai chữ nhỏ ‘Quyển Một’.
Hắn lật xem sơ qua, phát hiện nội dung bên trong đúng như tên sách, giới thiệu các loại khoáng thạch, có điều ghi chép về mỗi loại đều vô cùng kỹ càng chi tiết, hơn xa mấy cuốn điển tịch về khoáng thạch ở trong Quy Tàng các.
Vì làm việc ở Hỏa Phường nên Viên Minh tự cho rằng mình đã khá quen thuộc với các loại khoáng thạch, nhưng nội dung trên sách này lại chi tiết hơn gấp mấy lần hiểu biết của hắn, hơn nữa còn có rất nhiều nội dung mà hắn chưa từng nghe qua.
Hắn lần lượt cầm mấy cuốn khác lên xem qua, phát hiện tất cả đều là ‘Kỳ Thạch Lục’, từ quyển một đến quyển mười sáu, sưu tập đủ tính chất, nơi sản sinh, công dụng…vv… của mấy ngàn loại khoáng thạch trên thế gian, hơn nữa còn vô cùng tường tận, quả đúng là một bộ bách khoa toàn thư về khoáng thạch trong thiên hạ.
So với nó, Bách Thảo Tập mà hắn đổi được khi trước hay Luyện Khí Cơ Yếu trong Hỏa phường thực sự là thô lậu đến mức xấu hổ.
“Tốt, quá tốt rồi!” Viên Minh nắm chặt quyển sách trên tay.
Hắn mới vào tu tiên giới, đang cần nhất loại điển tịch làm phong phú kiến thức của bản thân như này.
Chỉ có điều nội dung mười mấy cuốn Kỳ Thạch Lục này quá nhiều, hắn trong một lúc một nhát không thể xem hết được, thế là liền thu toàn bộ thư tịch vào trong túi trữ vật.
“Không biết nơi này trước kia là ai ở? Vậy mà lại cất giấu một bộ điển tịch khoáng thạch như vậy.” Viên Minh nhìn xung quanh, trong lòng sinh ra chút hiếu kỳ về người đã từng sống ở nơi này.
Từ tình trạng nơi này có thể nhìn ra, đối phương rời đi đã lâu, cũng không biết là tạm rời đi hay là hoàn toàn vứt bỏ chỗ này, tóm lại không mang đi những cuốn điển tịch quý giá kia đi, trái lại là tiện nghi cho hắn.
Ngay lúc này, tiếng ken két pha lẫn tiếng Hỏa Sàm Nhi cuống quýt kêu từ phía bên cạnh truyền tới.
Viên Minh nhìn sang, thấy hsm lại đang nằm sấp trên vách đá ở chỗ sâu nhất trong thạch thất, ra sức dùng móng vuốt cào cấu nơi đó.
“A, nơi này cũng rỗng sao?” Hắn bước tới, gõ gõ vách đá, quả nhiên có tiếng vọng lại.
Chỉ khác là lần này tiếng vọng rất nhỏ, hiển nhiên vách đá trước mắt tương đối dày, không thể dễ dàng phá vỡ như trước đó được.
“Xem ra bên trong là một phòng bí mật, thông thường mà nói, cửa phòng bí mật đều dùng cơ quan để mở.” Hắn tìm kiếm quanh đó, rất nhanh phát hiện ở chỗ hẻo lánh cách vách đá không xa có một tảng đá không bắt mắt lắm hơi nhô ra.
Viên Minh nắm chặt tảng đá kia rồi xoay trái vặn phải, tức thì một tiếng “răng rắc” nhỏ vang lên, tảng đá thình lình xoay nửa vòng.
Cùng lúc đó, vách đá chậm rãi dịch chuyển sang một bệ, để lộ ra một thông đạo tối om.
Hsm lộ vẻ hưng phấn, lập tức bay nhảo vào, lại bị Viên Minh từ phía sau tóm lại.
“Nơi này cổ quái, không được chủ quan.” Hắn chậm rãi nói, đồng thời tay kia lấy tấm da vượn khoác lên người, sau khi hóa thành hình thái vượn trắng, mới cẩn thận tiến vào bên trong.
Chiều cao của thông đạo có hạn, hắn phải hơi cúi đầu mới có thể đi vào, một đường đi vô cùng cẩn thận nên phải mất một lúc lâu mới tới được phần cuối.
Nơi này cũng là một gian thạch thất, diện tích không nhỏ hơn bao nhiêu, nhưng khác với gian ngoài, nơi này bày một lò rèn đúc, bên trong hiển nhiên lửa đã tắt từ lâu.
Lò rèn này lớn hơn nhiều so với những cái trong Hỏa phường, phía trên còn khắc rất nhiều hoa văn thần bí, tựa hồ không phải lò rèn bình thường.
Bên cạnh lò lửa còn có bệ đỡ đe sắt dùng để rèn đúc, giá để đồ…vv…, nghiễm nhiên là một phòng luyện khí hoàn chỉnh.
Hỏa Sàm Nhi không ngừng hướng giá để đồ kêu la, nhìn lại thấy trên kệ bày bốn, năm khối ngọc thạch màu đỏ, nhìn bề ngoại rất giống Hỏa Phác ngọc nhưng lại tỏa ra ba động linh lực Hỏa thuộc tính cực kỳ kinh người, điểm này thì Hỏa Phác ngọc còn xa mới có thể so sánh.
Viên Minh vẫn cẩn thận dò xét cảnh vật xung quanh một hồi, sau khi xác nhận không thấy có gì nguy hiểm mới bước tới, cầm một khối ngọc thạch màu đỏ lên.
“Ngọc thạch này chẳng phải là Hỏa Ngọc tủy sao!” Vẻ vui mừng hiện lên trong mắt hắn.
Hỏa Phác ngọc là sản phẩm từ sự dung hợp của lực lượng viêm hỏa trong lòng núi lửa với khoáng thạch dưới lòng đất, nếu hoàn cảnh phù hợp, hỏa lực dồi dào, Hỏa Phác ngọc có thể tiếp tục hấp thụ lực lượng hỏa linh, sau hơn trăm năm liền có khả năng chuyển hóa thành một một loại khoáng thạch hoàn toàn mới, Hỏa Ngọc tủy.
Hỏa Sàm Nhi chi chi thét lên, mắt gắt gào nhìn chằm chằm vào Hỏa Ngọc tủy, nước bọt nhễu ra.
“Đồ ham ăn!” Viên Minh mỉm cười, đút ngọc thạch trong tay cho Hỏa Sàm Nhi xem như phần thưởng khích lệ.
Hỏa Sàm Nhi chộp lấy, ôm vào trong lòng rồi vui vẻ gặm ăn.
Viên Minh thì tranh thủ thu hết bốn khối Hỏa Ngọc tủy còn dư lại.
Hỏa Ngọc tủy ẩn chưa linh lực Hỏa thuộc tính gấp mười lần Hỏa Phác ngọc, được tính là linh tài bậc trung, có giá trị không nhỏ.
Nơi dùng để trực tiếp đổi linh tài lấy điểm cống hiên trong Bích La Động là Thanh Phù đường, một khối Hỏa Ngọc tủy trọn vẹn có thể đổi được mười điểm cống hiến, tương đương thu thập một trăm khối Bích Thủy thạch, thế nên không thể để Hỏa Sàm Nhi cứ thế ăn hết được.
Viên Minh vô cùng vui vẻ, có mấy khối Hỏa Ngọc tủy này, mạo hiểm một chuyến cũng đáng.
Hắn dạo qua một vòng trong thạch thất, đến một phía khác của lò rèn, bước chân chợt ngừng lại.
Chỉ thấy một bộ thi hài lẳng lặng nằm đó, do có lò rèn che đi nên ban nãy mới không nhìn thấy.
Tay phải thi hài nắm một cây búa màu đỏ sậm, cán búa là một khúc gỗ màu đồng cổ, không biết là chất gỗ gì, đầu búa đen nhánh tỏa sáng, trên đó khắc chi chít đồ án hỏa diễm(hoa văn ngọn lửa), nhìn qua có phần giống đồ án tên cây búa đập khoáng thạch ở Hỏa phưởng, chỉ là số lượng đồ án nhiều gấp hơn mười lần.
Viên Minh định cầm cây búa lên, không ngờ vật này lại cực kỳ nặng, so với búa rèn ở Hỏa phường phải nặng hơn hơn năm lần, may là hắn bây giờ đang ở dạng vượn trắng, nếu lấy trạng thái hình người, phỏng chừng dù có thể giơ lên thì cũng không cách nào huy động dễ dàng.
Hắn vận khởi pháp lực rót vào trong cây búa, tức thì một tiếng ‘ầm ầm’ trầm đục vang lên, đồng thời một vầng sáng đỏ như ngọn lửa chợt bừng lên trên cây búa, theo đó một đợt ba động linh lực mãnh liệt dị thường bộc phát khiến không khí xung quanh ông ông chấn động.
“Thực sự là một cây búa lợi hại, chẳng lẽ là một kiện pháp khí?” Viên Minh thần sắc vui mừng, vội vàng thi triển Khu Vật thuật thử điều khiển.
Hào quang đỏ sậm trên cây búa không ngừng chớp động, phản ứng với Khu Vật thuật khá mạnh, nhưng chung quy cũng chỉ có vậy, chứ không thể điều khiển được ngay được như lư hương.
Viên Minh không để ý chuyện này, quát khẽ một tiếng, huy động cây búa đánh vào một mặt vách tường đá gần đó.
Một tiếng “rầm rầm” thật lớn vang lên, trong đó còn pha lẫn thanh âm lôi hỏa bắn ra, nhìn tới chỉ thấy vách đá dày đặc sụp hẳn một mảng lớn, đồng thời mấy mặt vách tường đá khác của gian thạch thất cũng xuất hiện vết rạn.
Viên Minh vừa mừng vừa sợ, không nghĩ tới cây búa này lại có lực công kích kinh người như vậy, cứ coi như không phải pháp khí thì cũng không chênh bao nhiêu.
Điểm đáng tiếc duy nhất chính là nó quá nặng, dù có biến thân vượn trắng để tăng cường lực lượng thì huy động vẫn không được linh hoạt lắm, sử dụng trong chiến đấu hiển nhiên sẽ rất bất tiện.
Hắn nuối tiếc lắc đầu, thu cây búa đỏ sẩm vào trong túi trữ vật, lúc này mới quan sát thi hài trước mắt.
Thân thể thi hài khá cao lớn, xem ra chắc là người Nam Cương, phục sức trên người cũng mang phong cách Nam Cương, trông chưa mục nát lắm nên có thể suy đoán, thời gian người này qua đời hẳn là mới chỉ một, hai năm.
Viên Minh cẩn thận di chuyển thi hài, chợt một tiếng “lạch cạch” nhỏ vang lên, một cái túi nhỏ rớt xuống, để ý thấy có một cỗ khí tức cấm chế quẩn quanh bên trên túi.
Hắn với khí tức này cũng xa lạ gì, bởi vì hắn cũng có một vật tương tự. Cái túi nhỏ kia chính là một túi trữ vật.
“Có túi trữ vật, xem ra người này cũng là một tu sĩ, hơn nữa tu vì còn không thấp!” Viên Minh nhướng mày, cẩn thận cầm túi tới, vận khởi pháp lực rót vào trong đó, tiếp đấy dựa theo pháp quyết mà Tam động chủ truyền thụ, vận chuyển pháp lực luyện hóa vật này.
Túi nhỏ màu đen nhanh chóng bị luyện hóa, để lộ ra không gian bên trong.
Mặt hắn lộ vẻ kinh hãi, không ngờ không gian bên trong túi này lại cực kỳ lớn, túi trữ vật mà Tam động chủ ban cho hắn chỉ có không gian năm sáu thước vuông, ngang với một cái tủ đựng quần áo, trong khi cái túi nhỏ màu đen này lại lớn bằng khoảng nửa gian phòng.
Căn cứ vào những điều mà hắn biết, trong giới tu tiên Nam Cương, pháp khí trữ vật vốn rất trân quý, không gian bên trong càng lớn thì giá trị càng cao, túi nhỏ màu đen này có không gian bên trong lớn như vậy, cầm đi bán chỉ sợ có thể trực tiếp đổi được mấy kiện pháp khí công kích.
Viên Minh tim đập thình thịch, nắm chặt túi nhỏ, quay người nhìn khắp xung quanh, bộ dáng y như đang sợ bị người khác nhìn thấy.
Nhưng sau một khắc hắn ý thức được nơi đây là một hoang đảo không người, trừ hắn ra, e là trên đảo cơ bản chẳng có người nào khác, nhất thời không khỏi bật cười tự giễu.
Bên trong túi nhỏ cũng không phải trống không, ở chỗ hẻo lánh bên trong có bày một cuốn sách màu trắng dày như cục gạch và mười mấy khối đá tròn màu đỏ to bằng quả trứng bồ câu.
Viên Minh lấy một khối đá tròn màu đỏ ra, chỉ thấy bên trong có tia sáng đỏ lửa chớp động, đồng thời một cỗ ba động linh lực từ đó hiện ra, dù không mạnh mẽ lắm nhưng lại vô cùng thuần khiết.
“Thứ này, hẳn chính là linh thạch!” Hắn thì thào tự nói.
Cái gọi là linh thạch, đúng như tên gọi, chính là khối đá ẩn chứa linh khí thiên địa, là loại tài nguyên phổ biến và quan trọng nhất trong tu tiên giới.
Điểm cơ bản và quan trọng nhất trong việc tu luyện của ngàn vạn tu sĩ trên thế gian, chính là thu nạp linh lực tán loạn trong thiên địa, sau đó thông qua đủ loại công pháp, chuyển hóa thành pháp lực mà bản thân có thể khống chế, điều khiển.
Chỉ là linh lực giữa thiên địa tán loạn, hơn nữa pha trộn hỗn tạp, muốn rút một loại từ trong đó ra để luyện hóa vừa tốn thời gian vừa tốn sức, đây cũng là chướng ngại lớn nhất ngăn cản tu sĩ nhanh chóng tăng cao tu vi.
Thế gian có một số động thiên phúc địa linh khí tràn đây, hình thạch linh mạch, qua năm này tháng nọ, quanh linh mạch đó có thể sản sinh ra linh thạch.
Bên trong linh thạch ẩn chứa linh lực linh mạch, thuần khiết dị thường, không cần công pháp tinh luyện, có thể trực tiếp đặt vào trong pháp lực, từ đó có thể khiến tốc độ tu luyện nhanh hơn không biết bao nhiêu lần so với đả tọa vận công bình thường.
Có loại công hiệu này nên linh thạch có thể xưng là bảo vật số một tu tiên giới, thậm chí người ta còn dùng nó như một loại tiền tệ mạnh để giao dịch.
Có điều tác dụng của linh thạch không chỉ giới hạn ở việc hỗ trợ tu luyện, qua sự nghiên cứu của nhiều thế hệ tu tiên giả, nó còn được dùng vào luyện khí, luyện đan, bố trí pháp trận…vv…, cái nào cũng có thể đặc biệt phát huy ra hiệu quả kỳ diệu, có thể nói chỉ cần là việc cần tới linh lực thì linh thạch đều có thể phát huy tác dụng cực lớn.
Nhiều công dụng như vậy khiến linh thạch trở nên quý hiếm, các môn các phái đều ra sức tranh đoạt loại tài nguyên hiếm thấy này, chỗ khác thế nào Viên Minh không biết, nhưng nghe nói mỏ linh thạch duy nhất của Bích La Động bị xem như trọng địa tông môn, điều động một lượng lớn tu sĩ bảo vệ, mà một trong những nhiệm vụ hàng đầu trong Hành Chấp đường, chính là nhiệm vụ tọa trấn mỏ linh thạch.