Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 89 - Chương 88: Cầu Hỗ Trợ

Chương 88: Cầu hỗ trợ Chương 88: Cầu hỗ trợ

Viên Minh tung tung, ngắm nghía khối linh thạch màu đỏ lửa một hồi rồi lắc đầu tiếc nuối.

Linh thạch đại khái được chia làm năm loại Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ, tương ứng với thuộc tính loại linh lực mà nó chứa bên trong. Viên linh thạch này rõ ràng là linh thạch thuộc tính ‘Hỏa’, trong khi bản thân hắn lại tu luyện Cửu Nguyên quyết, một công pháp Mộc thuộc tính, nên không cách nào thu nạp linh lực trong đó để tu luyện được.

Viên Minh thả lại viên linh thạch vào trong túi nhỏ màu đen, lấy cuốn điển tịch kia ra rồi vô cùng phấn khởi lật đọc.

Cuốn sách này được giấu hẳn trong túi nhỏ màu đen nên nhất định không phải là điển tịch bình thường.

Nhưng trang của cuốn sách này không phải làm từ giấy, mà là làm từ một loại lụa trắng mềm mại, có thể bảo tồn lâu dài hơn so với sách giấy.

Vừa lật tờ thứ nhất ra, đập vào mắt hắn là bốn chữ lớn: Hắc Mộc thủ trát.(1)

“Hắc Mộc? Cái tên nghe quen quá…Chắc không phải là Hắc Mộc đại sư của Hỏa Luyện đường mà Trần Uyển từng nhắc chứ?” Viên Minh chợt nhớ tới mấy câu mà Trần Uyển từng nói với hắn, xong liền tạm dừng lật sách, tiếp tục tìm kiến trên thi hài, rất nhanh liền phát hiện chỗ ngực áo thi hài có một tấm lệnh bài, trên đó có ghi hai chữ ‘Hắc Mộc’ nhỏ.

“Quả nhiên là Hắc Mộc đại sư.” Nét vui mừng lộ ra trong mắt Viên Minh.

Hắc Mộc đã được xưng là luyện khí sư số một, số hai Bích La Động trong một trăm năm qua, vậy thì thủ trát mà y để lại giá trị chắc chắc không thấp.

Chỉ là không ngờ, một vị luyện khí sư trong truyền thuyết như vậy lại chết không rõ ràng ở nơi này.

Khi hắn đang định tiếp tục lật xem Hắc Mộc thủ trát, Hỏa Sàm Nhi đang chơi đùa trong phòng đột nhiên bay tới, nhảy lên trên đầu vai Viên Minh rồi cuống quýt kêu loạn, có vẻ vô cùng hoảng sợ.

Viên Minh cau mày, lập tức thu hồi Hắc Mộc thủ trát, ngay sau đó lòng bàn tay tỏa ánh sáng xanh, nắm Thanh Ngư kiếm trong tay, cảnh giác đưa mắt nhìn xung quanh.

Nhưng theo thời gian dần trôi qua, bốn phía xung quanh cũng không thấy có gì lạ thường xuất hiện.

Viên Minh vẫn không dám có chút lơ là, đồng thời nhẹ nhàng bước ra phía ngoài.

Suốt dọc đường đi, linh giác của Hỏa Sàm Nhi nhiều lần ứng nghiệm, thực sự là vô cùng nhạy bén, thậm chí có hai vách đá ngăn cản mà nó vẫn có thể cảm ứng được khí tức của Hỏa Ngọc tủy nên tuyệt đối không thể bỏ qua.

Ngay vào thời điểm hắn khá vất vả mới tới được cửa thạch thất, Hỏa Sàm Nhi lại đột nhiên thét lên, gần như cùng lúc đó, một cái bóng màu vàng từ trong nham thạch dưới chân hắn phóng ra, đồng thời một bộ móng vuốt rất dài nhanh như điện chớp, chụp vào bắp chân hắn.

Viên Minh không ngờ kẻ địch sẽ chui từ dưới đất lên, cuống cuồng nhảy qua một tránh né, trong khi đó Thanh Ngư kiếm theo phản xạ đánh tới, chém về phía ngực cái bóng vàng.

Thân pháp của cái bóng vàng này quỷ dị thường. Nó chỉ khẽ nhoáng người một cái đã tránh khỏi nhát chém của Thanh Ngư kiếm, vọt người tới vách đá bên cạnh, rồi chui vào đó mà chẳng có chút trở ngại nào, biến mất không còn thấy tăm tích đâu.

Thân hình Viên Minh thoáng lảo đảo. Đùi phải của hắn bị vạch một vết khá dài, chảy ra không ít máu tươi.

Vừa mới rồi hắn dù kiệt lực tránh né nhưng vẫn bị móng vuốt của cái bóng vàng kia quét trúng, cũng may vết thương không sâu và cũng không ảnh hưởng hành động.

“Có thể dễ dàng xuyên thấu vách đá, cái thứ vừa xuất hiện kia không phải là một con địa hành yêu(2) chứ?” Viên Minh thầm nghĩ trong lòng.

Hắn đã từng đọc được ghi chép về địa hành yêu trên điển tịch. Thứ này có dị năng đào đất, có thể xuyên qua nơi đất đá, có thể nói là có thể công mà cũng có thể thủ, dưới hoàn cảnh hiện tại là khó đối phó nhất.

Có điều hắn nghe nói chỉ ở chỗ sâu trong Thập Vạn Đại Sơn mới có thể thấy địa hành yêu xuất hiện, khu vực Thiên Lô hồ này làm sao lại có?

Viên Minh không lo xử lý vết thương mà lập tức chạy ra phía bên ngoài.

Hỏa Sàm Nhi ngồi xổm trên đầu vai hắn, thấp thỏm nhìn bốn phía xung quanh.

“Đúng rồi, sao lại quên nhờ lực lượng của nó!” Viên Minh đột nhiên nảy ra một ý, tay liền bấm niệm pháp quyết Mộc Thứ thuật.

Vào thời khắc này, Hỏa Sàm Nhi lại lần nữa hết ầm lên, mắt nhìn về phía sau.

Viên Minh lập tức vung tay phải đã kháp quyết điểm ra phía sau, cùng hướng với chỗ mà Hỏa Sàm Nhi đang nhìn.

Theo những tia sáng vàng nổi lên ở vách tường hai bên trái phải, yêu vật màu vàng kia lộ ra nửa nửa người.

Ngay lúc này, ánh sáng xanh bừng lên ngay chỗ vách đá dưới người nó, ngay tiếp đó, một cây gai gỗ bén nhọn lăng không xuất hiện, đập thẳng bụng dưới yêu vật.

Yêu vật này thuộc Thổ, mà Mộc khắc Thổ nên Mộc Thứ thuật dễ dàng lớp phòng ngự trên người nó, xé ra một vết thương lớn.

Yêu này kêu lên thảm thiết, ánh sáng vàng quanh cũng theo đó tan đi phân nửa, để lộ ra chân thân.

Đó là một con quái vậy đầu to thân mảnh, cả người màu vàng đất, làn da bóng láng dị thường, bốn cái móng vuốt vừa mảnh vừa dài, tổng thể nhìn vừa xấu xí lại có chút buồn cười.

“Quả nhiên là địa hành yêu!” Viên Minh nói nhỏ, xong lại lần nữa kháp quyết điểm tới.

Hai cây gai gỗ trồi lên, từ hai hướng đâm thẳng về phía người địa hành yêu.

Địa hành yêu vội rụt người lại, tránh khỏi đòn tấn công của hai cây gai gỗ, chìm vào vách đá biến mất không thấy gì nữa.

Viên Minh vẫn giữ thần sắc lạnh lùng, không vì một kích thành công mà hưng phấn, trái lại tiếp tục chạy ra bên ngoài.

Căn cứ điển tịch ghi lại, địa hành yêu thù dai vô cùng, trong khi mới rồi Mộc Thứ thuật dù làm nó bị thường nhưng chưa chắc đã trúng chỗ yếu hại, con yêu kia có thể vẫn còn lởn vởn gần đây, nên nhất định phải rời đi ngay.

Đoạn đường tiếp đó không thấy địa hành yêu đánh tới nữa, Viên Minh rất nhanh đã ra được bên ngoài, lúc này sắc mặt mới hơi thả lỏng.

Địa hành yêu của thể đi xuyên đất đá, không gian càng kín thì càng có lợi cho nó, hiện tại hắn đã đi ra khu vực trống trải, phạm vi công kích của yêu vật kia giảm mạnh, tự nhiên không còn nguy hiểm như trước.

Hỏa Sàm Nhi rúc vào trong ngực Viên Minh, ngửa đầu khẽ kêu mấy tiếng, người run bần bật, có vẻ rất sợ hãi.

“Xem tiểu gia hỏa ngươi bị dọa thành cái dạng gì rồi. Nhưng cũng phải thôi, đầu tiên là kim viên bốn mắt, tiếp đó là cự nha đen, bây giờ lại xuất hiện một con địa hành yêu, tốt nhất là nên sớm rời đi.” Viên Minh khẽ vuốt đầu Hỏa Sàm Nhi, trong lòng cũng có thoái ý.

Hòn đảo phủ đầy sương mù dày đặc này dù đầy rẫy nguy cơ, nhưng cũng cho thấy sự thần bí của nó, nhất là việc thi thể Hắc Mộc xuất hiện càng khiến hắn có xúc động muốn khám phá hư thực, đáng tiếc thực lực của hắn còn quá yếu, chỉ có thể chờ sau này có cơ hội rồi nói sau.

Hắn men theo dòng suối âm hàn quay trở lại, rất nhanh đã đến mảnh rừng tùng lúc trước.

Viên Minh cân nhắc một chút rồi quyết định không đi về theo đường cũ.

Đi theo lộ trình lúc trước rất có thể lại đụng phải cự nha màu đen và kim viên bốn mắt, hắn cũng không muốn dây dưa không cần thiết với hai gia hỏa đó, tránh được thì nên tránh.

Viên Minh cẩn thận nhớ lại tình hình từ sau khi vào đảo, miễn cưỡng chỉ tạm tính ra mảng rừng tùng này hẳn là nằm ở khu vực rìa đảo, đồng thời nếu cứ đi ngược theo dòng suối âm hàn kia thì chắc cũng có thể đi đến rìa đảo.

Hắn dựa theo phán đoán của mình bước đi, chỉ thấy rừng từng đen dần dần trở nên thưa thớt, xa xa nghe có tiếng nước chảy truyền đến, rất nhanh đã đến bên hồ.

Viên Minh thần sắc buông lỏng, lập tức giải trừ Phi Mao thuật rồi tìm một chỗ khô ráo ngồi xuống, vừa vận chuyển Cửu Nguyên quyết khôi phục pháp lực, vừa tính kế thoát thân.

Trên người hắn còn có dây thừng, làm thêm một cái bè gỗ cũng không phải việc khó, phiền phức chính là con thủy quái màu đen có phát lôi điện tấn công kia. Hắn luôn cảm thấy con thủy quái kia vẫn lởn vởn quanh đảo chờ hắn xuất hiện.

Đúng lúc này, Viên Minh đột nhiên mở mắt, nhìn về phía một gốc tùng ở phía bên cạnh.

Nhưng nơi đó trông không, chẳng hề có thứ gì.

“Không phải chứ, mới rồi rõ ràng cảm giác được chỗ đó có thứ gì...” Viên Minh thì thầm tự nói, trong đầu đột nhiên nghĩ tới một khả năng.

“Mèo bạc, là ngươi sao?” Hắn đứng dậy gọi.

Xung quanh hoàn toàn yên lặng, chẳng có hồi đáp gì.

“Ta biết ngươi ở gần đây, có thể hiện thân gặp một lần không?” Viên Minh hắng giọng, chân thành nói.

Tuy không biết tại sao con mèo bạc kia đó giờ vẫn luôn xuất quỷ nhập thần đi theo bản thân, hiện tại chắc hẳn cũng đang ở gần đó, nhưng mèo này thần thông phi phàm, nếu có nó giúp đỡ thì chuyện hắn rời khỏi chốn này sẽ dễ dàng hơn nhiều.

Có điều, bây giờ ngoài dòng nước và tiếng gió, vẫn chẳng có động tĩnh gì khác.

Viên Minh cười khổ một tiếng, biết đây chính là câu trả lời từ chối giúp đỡ của mèo bạc, vậy nên hắn không gọi nữa, một lần nữa ngồi xuống, tiếp tục vận chuyện Cửu Nguyên quyết khôi phục pháp lực.

Sau một lát, hắn đứng dậy tế ra Thanh Ngư kiếm, chặt đứt mấy cây tùng đen, gọt cành nhánh, buộc dây thừng, chỉ chốc lát đã tạo ra một cái bè gỗ mới.

Viên Minh không thả bè gỗ xuống nước mà thu nó vào trong túi trữ vật màu đen. Tiếp đó, hắn tế ra lư hương, nắm nó bay thẳng lên trời, tận khả năng lên thật cao rồi mới toàn lực bay về phía xa.

Tiếng gió gào thét bên tai, sương mù trắng cũng bị vạch một vệt dài, rất nhanh hắn đã bay được một quãng chừng bảy, tám dặm.

Đến nơi này, Viên Minh mặt mũi tái nhợt, từ từ hạ xuống dưới rồi dừng lại ở chỗ cách mặt nước chừng mấy thước.

Hắn lấy bè gỗ từ trong túi trữ vật màu đen ra, nhẹ nhàng tung nó xuống hồ nước, tiếp đó nhẹ nhàng đáp xuống, miệng thở hơi gấp.

Bay xa như vậy, pháp lực trong người Viên Minh còn lại không bao nhiêu, thân thể cũng vô cùng mệt mỏi, hận không thể ngả đầu ngủ say một giấc, nhưng bây giờ không phải lúc để nghỉ ngơi.

Hắn cố gắng giữ mình tỉnh táo, lấy ra một cây sào, đoạn cẩn thận chống sào đẩy bè gỗ nhanh chóng lướt về phía trước.

Đây là kế thoát thân mà Viên Minh nghĩ trước nghĩ sau mãi mới nghĩ ra, đầu tiên dốc sức dùng lư hương bay tới chỗ xa nhất có thể, kế đó lại dùng bè gỗ để chạy trốn.

Nếu là khi trước thì cách này không thể làm được, vì túi trữ vật mà Tam động chủ cho hắn cơ bản không chứa nổi một cái bè gỗ, sau khi có được túi trữ vật của Hắc Mộc đại sư, hắn mới có cái kế sách chạy trốn này.

Cách này độ nguy hiểm rất cao, nếu bị con thủy quái màu đen kia nhìn thấy, hắn gần như chẳng có chút sức phản kháng nào, nhưng hắn đã chẳng có cách nào khác, chỉ đành mạo hiểm thử một lần.

Viên Minh nhanh chóng chống sào đẩy bè, tim đập thình thịch, căng mắt căng tai chú ý động tĩnh xung quanh.

Thời gian chậm chạp trôi qua, mãi thủy quái màu đen kia vẫn không xuất hiện, trái tim căng thẳng của Viên Minh cũng dần thả lỏng, sau khi đi tiếp hơn mười dặm, chắc chắn rằng thủy quái kia sẽ không xuất hiện, hắn mới dừng bè lại, khoanh chân ngồi xuống khôi phục pháp lực.

Pháp lực vừa khôi phục, Viên Minh lập tức thu bè vào trong túi trữ vật, rồi tiếp tục dùng lư hương bay lên mà đi.

Sau hơn nửa ngày, trời đã tối hắn.

Một chỗ nào đó bên bờ hồ Thiên Lô, một cái bè gỗ lướt nhanh tới rồi chầm chậm cập bờ.

“Coi như thoát rồi.” Viên Minh tung người nhảy lên bờ, thở phào một hơi.

Vốn tưởng chuyến đi tìm kiếm Bích Thủy thạch này chỉ là một nhiệm vụ nhẹ nhàng, không ngờ lại liên tục xảy ra nhiều chuyện như vậy.

Viên Minh lắc đầu, rảo bước rời đi.

Trong hồ nước, chỗ cách Viên Minh hơn mười trượng, một thứ gì đó tròn vo màu đen trồi lên. Nó to như cối xay, thân mình không chỉ trơn trượt mà còn có hai con mắt cực lớn màu xanh biếc, thoạt nhìn là một sinh vật sống dưới nước, nhìn ra chỗ nước hồ xung quanh còn lờ mờ thấy mấy cái xúc tu màu đen đang cố gắng quẫy nước, nhanh chóng tiến vào bờ.

Nếu Viên Minh ở đây tự nhiên có thể nhận ra, thứ này chính là thủy quái đã đuổi giết hắn lúc trước.

Có điều trong mắt thủy quái lúc này đã không có nét hung hăng, trái lại trông có vẻ đờ đẫn, giống như bị người ta điều khiển tâm trí.

Ở trên đầu con thủy quái, một thân ảnh màu bạc đang ngồi xổm, chính là con mèo bạc kia.

Thủy quái chỉ thoáng chốc đã bơi tới bên bờ. Mèo bạc nhẹ nhàng tung người nhảy lên, không một tiếng động đáp xuống bờ hồ, đưa hai con mắt khác màu sáng rực trong đêm, nhìn về hướng Viên Minh rời đi.

Thủy quái màu đen rùng mình, vẻ mờ mịt trong mắt nó đột nhiên biến mất, hoảng sợ nhìn mèo bạc một cái rồi lập tức tiến vào trong nước, biến mất không thấy gì nữa.

*Chú giải*

1. thủ trát: bản chép tay, sổ tay.

2. địa hành yêu: yêu thú đi được trong lòng đất.
Bình Luận (0)
Comment