Chương 892: Thủ Giới Nhân
Chương 892: Thủ Giới Nhân
Dịch: Vong Hồn
Kim Mộ thấy thế đứng lên, đưa tay ra phía trước ấn ấn xuống mấy lần, ra hiệu mọi người cứ an tâm chớ vội.
“Chư vị, Đại Nhật Lưu Ly Viêm không phải là chân hỏa bình thường, muốn thu phục nó cũng không phải chuyện có thể làm được trong một sớm một chiều, cho nên chư vị cũng không cần nhất thời nóng lòng, hôm nay ở đây thiết yến chiêu đãi mọi người, vẫn còn một tin tức muốn tiết lộ cho mọi người nữa, chính là ba ngày sau, sẽ có một đại nhân vật đến, tới lúc đó sẽ do hắn dẫn chư vị đây đi lấy Đại Nhật Lưu Ly Viêm kia, cũng có thể bảo vệ tuyệt đối không lo gì cả.” Kim Mộ nói ra.
Đám người nghe những lời ấy thì lập tức bắt đầu bị khơi gợi lên lòng hiếu kỳ.
Viên Minh cũng đồng dạng cảm thấy khó hiểu, có thể thống lĩnh một đám cường giả như Kim Mộ, Đạm Đài chân nhân cùng Long Hầu này, thân phận tất nhiên không phải bình thường, tối thiểu nhất thì thực lực cũng không thể yếu hơn so với ba người bọn họ được.
“Kim Mộ đạo hữu, cũng đừng thừa nước đục thả câu, vị đại nhân vật này đến tột cùng là ai thế?” Long Hầu hỏi.
“Không phải ta muốn thừa nước đục thả câu, mà thực sự là ta cũng không biết người này là ai mà.” Kim Mộ lắc đầu cười khổ giải thích.
“Ngươi cũng không biết?” Đạm Đài chân nhân khó hiểu hỏi lại.
“Đúng là ta không biết thật, tin tức là do Băng Lan lão tổ truyền đến, ngài ấy cũng không nói là người phương nào, chỉ bảo chúng ta chuẩn bị sẵn sàng, sớm nghênh đón.” Kim Mộ nói rõ hơn.
Danh tự Băng Lan lão tổ vừa được nói ra, thanh âm trong điện lập tức yên tĩnh.
“Nếu như Băng Lan lão tổ đích thân tới, chúng ta phối hợp như thế nào cũng là chuyện đương nhiên, nhưng mà người này chẳng qua chỉ là người được lão tổ điều động, lại còn muốn chúng ta sớm nghênh đón, kiêu ngạo cũng thật lớn, nếu là người tới không thể làm ta tin phục, thì trước khi tiến vào Hỏa Nham Sa Mạc, ta nhất định phải hỏi thăm hắn thật đàng hoàng một phen.” Long Hầu có chút bất mãn nói.
“Long Hầu đạo hữu, Băng Lan lão tổ đã nói như vậy, tất nhiên không phải là bắn tên không đích, cho nên ngươi cũng không nên tức giận, cứ an tâm chờ thêm ba ngày là được.” Đạm Đài chân nhân mở miệng khuyên lơn.
Về sau, đám người nói chuyện phiếm đều nói xoay quanh chủ đề về cái người thần bí sắp đến này, suy đoán các loại về thân phận của hắn ta, nhưng chỉ là rất nhiều phen thảo luận qua đi, cũng đều không thể đạt được một cái đáp án thống nhất.
Viên Minh ngồi hóng một lúc cũng không quan tâm nữa.
Hắn đự định tiếp tục ẩn núp tung tích làm việc, nên là ai tới đây cũng chẳng quan trọng, dù sao cũng có quan hệ gì với hắn đâu.
Đối với Thiên Hỏa của Hỏa Nham Sa Mạc này, đương nhiên là hắn cũng tò mò, chờ Tịch Ảnh tới đây nữa, và nếu thời cơ thuận tiện thì hắn cũng tính đi xem.
Trong đại điện phủ thành chỏ, mọi người ở lại thương nghị trong chốc lát rồi lại nhao nhao rời đi.
Nam Thượng Phong đem Viên Minh đưa về động phủ, không có tiếp tục đợi ở chỗ này.
Đạm Đài chân nhân đã tới đây, nên gã ở bên ngoài cũng không hợp lý lắm, nên chạy tới Đại La biệt uyển.
Viên Minh đi vào động phủ mất thất tiến nhập Tu La Cung,lại đi tới chỗ Thái Hư Truyện Tấn Trận, thôi động pháp trận liên hệ Tịch Ảnh.
Hắn tới Bạch Đế Thành đã được ba tháng, chẳng biết Tịch Ảnh tới chỗ nào rồi.
Ngọn lửa trong đưa tin trận nhấp nháy hồi lâu, khuôn mặt Tịch Ảnh mới nổi lên.
“Chậm thế? Đang có việc bận?” Viên Minh hỏi.
“Coi như thế đi.” Vẻ mặt Tịch Ảnh hơi chần chừ một chút, rồi hàm hồ nói.
Đuôi lông mày Viên Minh khẽ nhúc nhích, từ trước tới giờ Tịch Ảnh vẫn luôn đều là một cô gái tự nhiên phóng khoáng, làm việc luôn nhanh nhẹn dứt khoát, có bao giờ lại chần chừ như lúc này, xem ra thật sự là đã có chuyện phát sinh.
“Đã xảy ra chuyện gì?” Hắn hỏi.
“Cũng không có cái gì, sau ba ngày nữa ta sẽ cưỡi truyền tống trận tới Bạch Đế Thành, đến lúc đó ngươi tới đón ta một chút.” giọng nói của Tịch Ảnh đã khôi phục lại tiết tấu nhất quán.
Ba ngày sau?
Viên Minh hồi tưởng lại tin tức hôm nay nghe được ở phủ thành chủ, ba ngày sau vị đại nhân vật kia cũng sẽ tới, lại trùng hợp như vậy sao?
“Được!” hắn cũng không hỏi thăm gì thêm, mà đồng ý xuống.
…
Thời gian ba ngày thoáng đã trôi qua.
Bạch Đế Thành.
Bên trong đại điện truyền tống trận.
Kim Mộ, Đạm Đài chân nhân cùng Long Hầu cầm đầu một đám tu sĩ, tất cả đều đang đứng chờ ở trong đại điện.
Tin tức có đại nhân vật sắp tới đã truyền ra, ngoài đại điện cũng có rất nhiều tu sĩ tới hóng hớt.
Viên Minh cũng áp chế tu vi, đứng xen lẫn trong giữa đám người.
Bên trong đại điện, truyền tống trận đang vận chuyển, thỉnh thoảng có tu sĩ từ bên trong đi ra, nhưng vừa nhìn thấy ngay cạnh mình là đám người Kim Mộ, Đạm Đài chân nhân rồi Long Hầu, cảm nhận được khí tức đáng sợ của bọn họ thì vội vàng rời đi.
Thời gian từng giờ trôi qua, chẳng mấy chốc mặt trời đã lên tới đỉnh đầu mọi người.
“Kim Mộ thành chủ, chẳng phải đã nói là buổi trưa liền đến sao? Bây giờ cũng đã buổi trưa ba khắc rồi mà sao vẫn chưa thấy bọn họ chạy tới?” Long Hầu lộ vẻ mặt không kiên nhẫn, giọng nói không mấy vui vẻ.
“Có lẽ là có chuyện gì nên tới chậm chút, chúng ta cứ kiên nhẫn chờ một chút vậy.” Kim Mộ nói.
Lời của hắn ta vừa dứt thì truyền tống đại trận bỗng nhiên sáng lên từng đợt, tự hành vận chuyển.
Từng đạo hào quang lóe lên ngút trời, bao phủ lại toàn bộ đại trận, rồi lại bất chợt rơi xuống, tiêu tán ở trong vô hình.
Trong lúc ánh sáng tan đi, đã có mấy bóng người xuất hiện đứng tại nơi đó.
Khoảnh khắc nhìn đến những người này, ánh mắt mọi người trong đại điện đều sáng lên, họ bị thu hút bởi một cô gái mặc váy trắng và đội mũ có màn che trong đám người.
Dáng người của cô gái thanh tú và khí chất vô cùng xuất chúng, chỉ cần đứng đó mà cô gái ấy cũng như tỏa ra ánh sáng, khiến cho người ta không khỏi bị thu hút.
Trong đại điện cũng không thiếu những nữ tu xinh đẹp, như Cam Văn Tình của Đại La Phái, hay Long Ngữ Hoàn của Thiên Long Điện, họ đều là những mỹ nhân hàng đầu, nhưng so với cô gái mặc váy trắng kia thì vô loaanj là dung mạo hay khí chất đều kém không chỉ một cái cấp độ.
Ánh mắt của Viên Minh cũng tương tự, bị cô gái hấp dẫn trong nháy mắt.
Chỉ vì cô gái đó không phải là ai khác, mà chẳng phải chính là Tịch Ảnh sao?
Những năm này, Viên Minh nhiều lần phụ thể lên người Quả Quả, gặp mặt nói chuyện cùng Tịch Ảnh, nhưng lúc này đối mặt nhìn thấy, trong lòng vẫn trở nên kích động không thôi.
Mà Tịch Ảnh so với lần trước gặp lại có sự khác biệt không nhỏ, hai gò má trắng nõn của nàng mơ hồ lộ ra ánh sáng thánh khiết, khí chất cũng được đề cao lên một bậc.
Bên cạnh Tịch Ảnh là một lão già có bộ râu dài mặc áo choàng màu xanh, khuôn mặt nhợt nhạt, dáng người gầy gò, trông giống như một ông lão bình thường ngoài phố, trên tay áo có thêu hình con chim màu xanh, vốn là tiêu ký của Thiên Bằng Thương Hội.
Đứng phía sau hai người là tám chín vị tu sĩ mặc áo bào xanh, cũng đều là trang phục của Thiên Bằng Thương Hội.
Nhưng cho dù Tịch Ảnh hay đám người Thiên Bằng Thương Hội, đều không thể che lấp được phong thái của một người khác nữa.
Người này là một vị thanh niên có ngũ quan tuấn lãng, trên thân mặc trường bào màu vàng, đeo một cái cổ cầm màu tím đen, tóc dài xõa tung.
Khí độ của hắn ta rất tốt nhưng lại không có cảm giác trương dương chút nào, mà lại giống như một vị nhạc công bình thường, nhưng nói như thế nào cũng sẽ không bị coi nhẹ.
Tầm mắt của đám người Kim Mộ rất nhanh đã rời khỏi Tịch Ảnh, rơi vào trên thân vị thanh niên mặc áo màu vàng kia, sắc mặt họ lập tức biến đổi.
Trong mắt vừa có vui mừng, vừa có kính sợ.
Sắc mặt Long Hầu cứng đờ, sự khó chịu ngay từ lúc đầu cũng lập tức tan thành mây khói.
“Lại là hắn!” Nam Thượng Phong cũng không nhịn được mà khẽ hô nhỏ một tiếng.
Lúc này gã cũng không đứng cùng ở trong đám người Đại La Phái mà lại đứng ở bên ngoài điện cùng với Viên Minh.
“Hắn là ai vậy?” Ánh mắt của Viên Minh cũng rơi vào trên người vị thanh niên mặc áo vàng, truyền âm hỏi.
“Ngươi không biết hắn?” Nam Thượng Phong có chút ngoài ý muốn.
“Không biết, Kim Mộ nói người dẫn đầu kia, chính là hắn sao?” Viên Minh hỏi.
“Chỉ có thể là hắn…nhưng mà ta ngược lại là không nghĩ tới, ngươi vậy mà lại không biết đến vị thủ giới nhân đại danh đỉnh đỉnh Cầm Ma này?” Nam Thượng Phong thở dài một tiếng trong lòng, truyền âm trả lời.
Viên Minh đương nhiên biết rõ Thủ Giới Nhân, KHông đã nói qua với hắn, nhưng mà tên tuổi vị Cầm Ma này lại là lần đầu tiên nghe nói.
“Ngươi khẳng định biết rõ Thủ Giới Nhân chứ nhỉ, Thủ Giới Nhân của thế hệ này chỉ có ba người xuất thế, theo thứ tự là Cầm Ma, Hoa Tiên, Hí Trạng Nguyên, Hí Trạng Nguyên thì sau khi xuất thế liền một mực hành tung bất định, Cầm Ma cùng Hoa Tiên thì tham dự trận chiến Quy Khư ở hai ba trăm năm trước, Cầm Ma độc chiến ba vị Ma Tôn mà không rơi vào thế hạ phong, thanh danh của hắn ta ở trong ba người là vang dội nhất, gần nhất càng có truyền ngôn là người này đã đang chuẩn bị tiến giai Đại Thừa Kỳ.” Nam Thượng Phong nói bằng một giọng hơi ghen ghét.
Viên Minh gật đầu, dò xét vị thanh niên mặc áo vàng.
Đám người Kim Mộ đã khôi phục lại, mặt đang lộ vẻ tươi cười chuẩn bị tiến lên nghênh đón thì đã thấy thanh niên mặc áo vàng kia đang khẽ khom người, duỗi ra một cái tay đối với Tịch Ảnh, nói :
“Tịch tiên từ, mời ngươi đi trước.”
Viên Minh đứng ngoài điện nhìn thấy cảnh này, lông mày không tự chủ được mà nhíu lại, đôi mắt híp vào nhìn xem hành động của người thanh niên kia, còn những người khác thấy thế thì cũng vô cùng hoang mang.
“Cô gái kia là người phương nào? Có thể được Cầm Ma đại nhân dùng lễ ngộ như thế?” Long Hầu thấp giọng hỏi.
“Không biết nữa, chưa thấy qua, Kim thành chủ, ngươi cùng Băng Lan lão tổ có quan hệ không phải bình thường, Cầm Ma là người nối nghiệp của Băng Lan lão tổ, cô gái váy trắng này cùng xuất hiện với Cầm Ma đại nhân, ngươi có biết nàng ta không?” Đạm Đài chân nhân nhíu mày nói, nhìn sang phía Kim Mộ.
“Ta cũng không biết, trước kia chưa bao giờ thấy qua, nhưng ngược lại thì lão giả bên cạnh nàng thì ta biết, chính là nhị trưởng lão trong Trưởng lão hội của Thiên Bằng Thương Hội, tên là Vân Thiên trưởng lão.” Kim Mộ lắc đầu nói.
“Bất kể là ai đi chăng nữa, thì có thể cùng hai vị kia kề vai sát cánh, lại nhận được lễ ngộ của Cầm Ma đại nhân như vậy, chúng ta cũng không thể lãnh đạm.” Đạm Đài chân nhân nghiêm mặt lại nói.
Hai người kia nghe lão nói vậy đều nhao nhao gật đầu, ba người cùng nhau nghênh đón.
Nhưng lúc này, bọn họ đều thấy được một màn mười phần ngoài ý muốn.
Cô gái váy trắng được vị Cầm Ma đại nhân cực kỳ khách khí nhường đường kia lại không động chân, vẻ mặt cũng rất là lãnh đạm, sau đó làm ra động tác đồng dạng, mời Vân Thiên trưởng lão đi trước.
“Cầm Ma đại nhân, trước xin mời ngài!” Vân Thiên trưởng lão oán trách liếc Tịch Ảnh một chút, sau đó vẻ mặt bình tĩnh bước tới mời Cầm Ma.
Cầm Ma không từ chối, đi ra khỏi trận pháp truyền tống.
“Bạch Đế Thành Kim Mộ, Thiên Long Điện Long Hầu, Đại La Phái Đạm Đài, cung nghênh Cầm Ma đại nhân.” Ba người Kim Mộ khom người thi lễ, những người còn lại cũng nhao nhao cúi đầu hành lễ theo.
“Chư vị không cần như thế, mau mau xin mời đứng lên.” Cầm Ma nhẹ nhàng nói.
Chờ sau khi đám người ngồi dậy, hắn chủ động hướng đám người giới thiệu Vân Thiên trưởng lão cùng Tịch Ảnh.
Thiên Bằng Thương Hội mặc dù có hội trưởng, nhưng quyền lực hạch tâm trên thực tế lại nằm trong tay trưởng lão hội, mọi quyết sách trọng đại của thương hội gần như đều do Trưởng Lão Hội làm ra.
Trưởng lão hội của Thiên Bằng Thương Hội do năm vị trưởng lão tạo thành, Vân Thiên trưởng lão thân là Nhị trưởng lão, được xưng tụng là quyền cao chức trọng, cũng là một nhân vậy có mặt mũi ở Trung Châu Đại Lục, rất nhiều người lên tiếng chào hỏi.
Tịch Ảnh mặc dù vắng vẻ vô danh, nhưng mà chỉ với thái độ mà Cầm Ma vừa nãy đối đãi nàng, thì đám người cũng đều đã nhìn thấy, nên không ai dám khinh thị, cũng đều thi nhau hành lễ, thanh âm lấy lòng không ngừng vang lên.
Tịch Ảnh vẫn giữ thái độ lãnh đạm, chỉ là dùng lễ phép cơ bản nhất để đáp lại, ánh mắt thì nhìn hướng ra bên ngoài điện.
Viên Minh không có tiếp tục núp trong đám người nữa, đi ra, nhấc tay lên quơ quơ với Tịch Ảnh.
Tịch Ảnh lập tức nhìn lại, mặc dù Viên Minh đang ngụy trang dung mạo, nhưng Tịch ẢNh lại nhận ra hắn ngay tức khắc, gương mặt xinh đẹp lộ ra nụ cười.
Lúc này Cầm Ma vẫn đang hàn huyên cùng đám người Kim Mộ, nhưng hắn ta vẫn để ý đến biểu tình biến hóa của Tịch Ảnh, đang muốn quay đầu nhìn ra phía bên ngoài, thì Kim Mộ lại mở miệng nói ra.
“Cầm Ma đại nhân, Tịch Tiên Tử, Vân Thiên trưởng lão, chúng ta đã thiết yến cho chư vị ở trong phủ thành chủ, bây giờ chúng ta dời bước tới yến hội rồi lại trò chuyện tiếp!”
“Được!” Cầm Ma thu tầm mắt lại, đáp lời.
“Vậy xin đa tạ rồi!” Vân Thiên trưởng lão cũng cười cười đáp.
Ánh mắt của Cầm Ma nhìn về phía Tịch Ảnh với vẻ nuông chiều, mở miệng nói :”Tịch tiên tử, chúng ta cùng đi thôi.”
“Cầm Ma tiền bối thịnh tình mới, vốn không nên từ chối, nhưng mà ta đã có người tới đón, nên không cần đồng hành nữa,” Tịch Ảnh vô cùng lễ phép đáp lại.
Nàng nói xong thì trực tiếp bước đi ra bên ngoài điện.