Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 895 - Chương 893: Thù Sâu Như Biển

Chương 893: Thù sâu như biển Chương 893: Thù sâu như biển

Dịch: Vong Hồn

Ảnh mắt của mọi người đều dõi theo từng bước chân của Tịch Ảnh.

Viên Minh lộ ra vẻ hơi kinh ngạc, cũng chưa đi ra.

Trong lúc mọi người đang kinh sợ và khó hiểu, Tịch Ảnh đã đi tới bên cạnh một người thanh niên bình thường đang đứng ở bên ngoài điện, bộ dáng hết sức tự nhiên mà khoác tay mình lên cánh canh của người thanh niên đó.

“Vì sao lại làm như vậy?” Viên Minh cũng không tránh khỏi cái ôm của Tịch Ảnh, truyền âm hỏi nàng.

“Sao nào, được ta ôm như vậy ngươi còn không vui? Bây giờ không biết bao nhiêu người đang hâm mộ ngươi đâu.” Tịch Ảnh khẽ hừ một tiếng, truyền âm đáp lại.

“Dĩ nhiên không phải, ngươi cũng biết tình huống của ta, làm cho người ta chú ý như vậy không tốt lắm…” Viên Minh truyền âm lại nói.

“Gần đây ta gặp chút chuyện phiền phức, cần phải làm như vậy để giải quyết một cái, đi thôi.” Tịch Ảnh giải thích đơn giản một câu rồi đi tiếp.

Viên Minh nhẹ nhàng gật đầu, hai người cùng nhau đi ra khỏi khu vực đại điện truyền tống.

Một màn ngoài ý liệu này khiến cho tất cả mọi người nhìn ngây cả người.

Nam Thượng Phong sững sờ tại nguyên chỗ, trong miệng lẩm bẩm mói :”Vạn đạo hữu, ngươi thật đúng là thâm tàng bất lộ a…”

Đám người Long Hầu, Kim Mộ,… đưa mắt nhìn nhau, trong lúc nhất thời không biết nên nói cái gì.

Vân Thiên trưởng lão thì là hết sức xấu hổ, lão là người già thành tinh, tự nhiên nhìn ra được tâm tư của Cầm Ma đối với Tịch Ảnh.

Những năm qua Thiên Bằng Thương Hội phát triển rất tốt, nhưng so với Vạn Hóa Tiên Hành vẫn còn kém rất xa, nếu như có thể được Cầm Ma trợ giúp, thì lợi ích đạt được trong đó, khó mà đánh giá được.

Lão cố ý tác hợp Tịch Ảnh cùng Cầm Ma, nhưng lại không biết Tịch Ảnh lại có thể làm ra chuyện như vậy.

Vân Thiên trưởng lão nhìn về phía bóng lưng của Viên Minh, đáy mắt lướt qua một tia lo lắng.

“Cầm Ma đại nhân, Tịch Ảnh với nhập hội không lâu, tính tình cố chấp, ngài ngàn vạn lần đừng để trong lòng…” Vân Thiên trưởng lão ho hắng một tiếng, muốn làm dịu đi sự xấu hổ lúc này.

“KHông nghĩ Tịch Ảnh ở đây vẫn còn bạn cũ, lúc khác phải kết bạn một phen.” Cầm Ma cũng đang nhìn về phía Viên Minh, khoát tay áo cắt lời của Vân Thiên trưởng lão, tỏ vẻ không để ý lắm, nói ra như vậy.

Một bên khác, Viên Minh cùng Tịch Ảnh đơn độc rời khỏi đại điện truyền tống, rồi nhanh chóng đi tới một chỗ bình đài huyền không ở bên trong Bạch Đế Thành.

Chỗ bình đài này tên là Vọng Nguyệt Đài, vị trí cao hiếm, đứng ở phía trên này gần như có thể nhìn toàn cảnh Bạch Đế Thành không sót gì, tất cả khung cảnh phồn hoa từ từ mở ra như một cuộn giấy, đây chính là một nơi tuyệt hảo để ngắm nhìn Bạch Đế Thành, thường thu hút nhiều người qua đường phải dậm chân tán thưởng.

Nhưng mà bởi vì đám người Cầm Ma tới, nên hơn phân nửa tu sĩ trong nội thành đều đã chạy xuống điện truyền tống hóng hớt, nên chẳng có ai ở chỗ Vọng Nguyệt Đài này nữa, khiến nơi đây lại trở thành một chỗ Yên tĩnh.

Tịch Ảnh kéo Viên Minh đi chậm rãi, cho dù rời đi trong tầm mắt của mọi người, nhưng cũng không có ý buông tay ra chút nào.

“Được rồi, tới đây, có thể nói cho ta biết ngươi gặp phải chuyện phiền toái gì không?” Viên Minh hơi nghiêng đầu hỏi.

Ánh mắt của hắn nhìn vào trên người Tịch Ảnh, đúng lúc ngọn gió núi thổi qua, khiến cho sợi tóc của nàng khẽ bay bay, hắn khẽ run lên, trong lòng đột nhiên hiện lên một cảm giác dịu dàng khó tả.

“Bởi vì nguyên nhân Đan Vương Bí Điển, nên mấy năm nay ta tấn thăng rất nhanh trong Thiên Bằng Thương Hội, mấy năm trước thì dưới một tình huống ngoài ý muốn, ta đụng phải Tam trưởng lão của Thiên Bằng Thương Hội, rồi được nàng coi trọng, rốt cục tiếp xúc đến trưởng lão hội.” Tịch Ảnh từ tốn kể.

“A, đây là chuyện tốt!” Viên Minh gật đầu.

“Đúng là chuyện tốt, chỉ là bên trong trưởng lão hội tranh quyền đoạt lợi khá gay gắt, căn cơ của ta còn thấp nên chỉ có thể mặc cho bị bài bố, còn vị Cầm Ma kia bản danh là Tư Mã Trường Cầm, ta ngẫu nhiên nhận biết vào hai năm trước, chẳng biết làm sao cứ quấn lấy ta, nhưng ta vẫn luôn không thèm để ý hắn, sau khi trưởng lão hội biết rõ chuyện, lại muốn trèo lên cái tầng quan hệ này.” Tịch Ảnh tiếp tục nói.

Viên Minh nhẹ nhàng gật đầu, tỏ vẻ hiểu được.

“Thiên Bằng Thương Hội chung quy vẫn là thương gia, nên tham mộ quyền thế, địa vị của Thủ Giới Nhân ở Xuất Vân Giới không phải bình thường, huống chi phía sau Tư Mã Trường Cầm vẫn còn lão tổ Đại Thừa làm chỗ dựa, trưởng lão hội muốn dẫn đầu thương hội dính vào cái cây to này, nên chẳng mấy chốc có ý tác hợp chúng ta, trong đó thì Nhị trưởng lão Vân Thiên là người tích cực nhất.” Tịch Ảnh khẽ lắc đầu, trong giọng nói tràn đầy khinh thường.

“Thì ra là thế, hôm nay ngươi làm như vậy, liệu ngươi sẽ khó hòa hợp trong thương hội không?” Viên Minh nghe vậy thì hỏi nàng.

“Yên tâm đi, bên cạnh ta còn có Tam trưởng lão của trưởng lão hội, tiếng nói của tam trưởng lão ở trong trưởng lão hội khá là có trọng lượng, những người khác cũng không dám quá phận.” Tịch Ảnh nói.

“Vậy tiếp theo ngươi sẽ làm gì? “ Viên Minh suy nghĩ một chút rồi hỏi.

“Trước cứ ứng phó qua loa bọn họ, nể mặt hội trưởng và tam trưởng lão chiếu cố qua ta, nên vẫn là chưa cần phải khiến đôi bên khó nhìn mặt nhau.” Tịch Ảnh nói.

“Có muốn ta giúp ngươi giết tên Vân Thiên kia không? Cũng không mất gì cả.” Viên Minh nhìn Tịch Ảnh, đột nhiên hỏi.

Trưởng lão Vân Thiên cũng là một tu sĩ Pháp Tướng Kỳ, nhưng tu vi của lão ta mới chỉ là Pháp Tướng Sơ kỳ, khí tức cũng không mạnh gì cho cam.

Bằng thủ đoạn bây giờ của hắn, cho dù ở bên trong Bạch Đế Thành, nhưng cũng có mấy cách khiến lão ta chết không rõ ràng.

Tịch Ảnh nghe vậy thì kinh ngạc nhìn xem Viên Minh, mấy hơi thở sau thì nở nụ cười xinh đẹp, đáp :”Thì thực cũng không nghiêm trọng đến mức đó, mấy năm nay ta ở trong thương hội kinh doanh thật lâu, chỉ chờ tấn thăng Pháp Tướng là có thể nắm giữ quyền nói chuyện, đem lão ta gạt khỏi quyền lợi trung tâm.”

Nói xong, nàng chủ động phóng xuất ra khí tức tu vi của mình.

Viên Minh hơi dò xét một chút, rất nhanh đã phát hiện ra tu vi của Tịch Ảnh đã đạt tới Phản Hư hậu kỳ, khí tức toàn thân đã gần như viên mãn, chẳng bao lâu nữa là có thể nếm thử đột phá Pháp Tướng.

“Trước khi đột phá đã chuẩn bị đầy đủ chưa? Còn có thiếu cái gì không?” Viên Minh hỏi nàng.

“Đã hòm hòm rồi, chẳng qua là đột phá Pháp Tướng cũng không phải là chuyện đơn giản, cho dù đã chuẩn bị chu toàn, thì ta cũng không dám nói có trăm phần trăm nắm chắc.” Tịch Ảnh khẽ hít một tiếng.

“Không cần phải lo lắng, mấy ngày nay ta liền đem tâm đắc, kinh nghiệm khi đột phá sửa sang lại cho ngươi, ngoài ra thì Pháp Tướng Đan cũng đã sớm chuẩn bị xong, ngươi chỉ cần điều chính tâm cảnh, dự bị đột phá là được, với tư chất của ngươi, không thể có khả năng thất bại.”

Viên Minh vỗ nhẹ bả vai nàng, giống như hắn còn tin tưởng nàng hơn là chính nàng nữa.

“Ta sẽ chuẩn bị cẩn thận.” Tịch Ảnh thấy hắn nghiêm túc như vậy, đôi mi thanh tú khẽ cong lên, cười nói.

“Lấy năng lực của ngươi, bên Thiên Bằng Thương Hội kia liền giao cho ngươi tự xử lý, nhưng mà Tư Mã Trường Cầm kia thì hơi phiền toái chút, có lẽ vẫn sẽ quấn lấy ngươi như cũ, người này liền giao cho ta đi.” Viên Minh tiếp tục nói.

“Ngươi có nắm chắc không? Tư Mã Trường Cầm này thực lực tuyệt đỉnh, gần như là đệ nhất nhân dưới Đại Thừa trở xuống, nhìn chung thì toàn bộ Xuất Vân Giới này, chỉ sợ không có mấy người là đối thủ của hắn ta, ngươi phải cẩn thận đối đãi.” Tịch Ảnh nhìn ra ý nghĩ của Viên Minh, không khỏi dặn dò hắn.

“Yên tâm, ta sẽ không hành sự lỗ mãng đâu.” Viên Minh nói.

Hắn cũng không muốn gây chuyện, càng không có ý định làm náo động gì đó, nhưng Tư Mã Trường Cầm này lại dám có ý đồ với cô gái của hắn, vậy cũng không thể cứ để yên như thế được.

Tịch Ảnh cũng hiểu rõ tính cách của Viên Minh, gật nhẹ đầu, sau đó liền lấy ra một quả ngọc giản đưa cho Viên Minh.

“Đây là?” Viên Minh tò mò tiếp nhận, thần thức vừa xem qua thì trên mặt đã lập tức lộ ra vẻ kinh ngạc.

Trong ngọc giản ghi lại một quyển sách công pháp thể tu, tên là Long Tượng Đại Lực Thần Thông, tổng cộng có bảy tầng, cao nhất có thể tu đến Liệt Nhật Chi Thể, đây là cảnh giới của Thể Tu, tương ứng với Đại Thừa Kỳ của pháp tu, mấu chốt nhất là, bản công pháp này có chút nội dung khá tương tự với Ma Tượng Trấn Ngục Công, nhưng về mức độ tinh diệu thì lại hơn Ma Tượng Trấn Ngục Công một bậc.

“Đây là công pháp mà ta chiếm được ở bên trong một chỗ bí cảnh, ta nhớ được Ma Tượng TRấn Ngục Công của ngươi chỉ có năm tầng, đã sắp đến đỉnh, bản công pháp này vừa vặn có thể giúp ngươi nối liền.” Tịch ẢNh nói bằng ngữ khí bình thản, tựa như đây chỉ là một chuyện rất nhỏ nhặt.

Viên Minh cũng hiểu được, bản công pháp trong tay này, cho dù là đối với tu sĩ Pháp Tướng Kỳ mà nói thì vẫn là một thứ cực kỳ trân quý, thậm chí có thể đến mức độ bọn họ sẵn sàng ra tay cướp đoạt.

Mà Tịch Ảnh lấy được nó ở bên trong một cái bí cảnh, nói thì nhẹ nhàng nhưng cũng chẳng phải như thế, gian khổ trong đó bao nhiêu, thì chỉ có trong lòng nàng tự biết.

Trân bảo như thế, Tịch Ảnh lại dễ dàng đưa cho hắn như vậy, thậm chí còn không muốn kể công chút nào.

Viên Minh chỉ nghĩ tới đó mà cảm nhận được sức nặng của Ngọc Giản trong tay mình, nhưng hắn cũng không nói gì, chỉ là đem phần tình cảm này của Tịch Ảnh khắc vào tỏng tâm khảm, yên lặng cất Ngọc giản đi.

Tịch Ảnh thấy thế thì trên mặt lại nở nụ cười, lại cùng Viên Minh nói chuyện phiếm về những việc lặt vặt trong sinh hoạt thường ngày.

Viên Minh lẳng lặng lắng nghe, thi thoảng phụ họa hai câu, cũng nói một chút về mình.

Giữa hai người giống như nói mãi không hết chuyện, một mực nói đến khi mặt trời lặn về phía tây mới ngừng lại, vai tựa vai, yên lặng ngắm hoàng hôn trên Bạch Đế Thành, hưởng thụ lấy thời khắc duy nhất chỉ thuộc về bọn họ.

“Lần này Thiên Bằng Thương Hội tới, ngoại trừ nguyên nhân Thiên Hỏa, cũng là vì tiến một bước khai thác sinh ý nơi này, cùng với Bạch Đế Thành hợp tác càng thêm chặt chẽ, ta với tư cách là một trong những người phụ trách, sẽ ở lại chỗ này rất lâu, thương hội cũng ở Thiên Kiếm Khu chuyên môn an bài cho ta một mình một động phủ, ngươi có muốn tới đó ở cùng một chỗ với ta hay không?” Tịch Ảnh bỗng nhiên lên tiếng hỏi thăm, dưới ánh nắng chiều tà chiếu rọi xuống, gò má nàng ửng đó, trong mắt lóe lên ánh sáng.

“...Vẫn là không nên đi thôi, tình cảnh bây giờ của ngươi không tốt lắm, ta đi tới chỉ làm cho ngươi thêm phiền phức, mà cũng không tiện cho công việc của ta muốn làm.” Viên Minh lắc đầu nói.

Tịch Ảnh suy nghĩ một chút, cũng cảm thấy đề nghị của mình hơi đường đột, không còn nói thêm nữa.

“Chuyện thương hội ngươi cứ thả một chút, trước phải nắm chặt thời gian tiềm tu, ta biết ngươi nhanh nhẹn khéo léo, giỏi về kinh doanh, nhưng cũng không thể bị không khí của Thiên Bằng Thương Hội ảnh hưởng, đối với tu tiên giả chúng ta mà nói, thì thực lực mới là hết thảy, chờ ngươi đột phá Pháp Tướng, mới có thể muốn làm gì thì làm như vậy.” Viên Minh tiếp tục nói.

Tịch Ảnh hơi nao nao, lập tức nghĩ đến bản thân mình dạo gần đây xác thực đúng là không tổn hao nhiều tâm tư về mặt tu luyện giống như trước kia nữa.

Nàng gật gật đầu, thân thể càng áp sát về phía Viên Minh thêm sát hơn nữa.

Hai người lẳng lặng chăm chú nhìn ánh chiều tà, hưởng thụ sự yên tĩnh khó có được, cho tới khi ánh sáng tắt dần, mới tách ra cáo biệt, mỗi người trở về nơi ở của riêng mình.

Viên Minh trở lại động phủ của Ô Lỗ, vừa mới vào cửa đã gặp Nam Thượng Phong cũng ở nơi đây, gã vừa nhìn thấy Viên Minh đã vẫy vẫy tay chào.

Mà sau lưng gã, mặt mũi Ô Lỗ tràn đầy bất đắc dĩ đang ra sức liếc mắt ra hiệu với Viên Minh, sau đó liền đứng dậy trở về phòng, giống như chẳng muốn ở lại thêm dù chỉ một giây.

“Sao ngươi lại chạy tới đây?” Viên Minh liếc mắt nhìn chén bát bừa bộn trên bàn cách đó không xa, lại nhìn khuôn mặt đang say khướt của Nam Thượng Phong, lập tức hiểu rõ tại sao Ô Lỗ lại vội vàng rời đi.

“Bên biệt uyển đó âm u đầy tử khí chán chết, vẫn là ở bên này dễ chịu hơn.” Nam Thượng Phong cười hắc hắc nói.

Viên Minh từ chối cho ý kiến, mà kiếm một cái ghế đá ngồi xuống bên cạnh gã.

“Vạn huynh, quá xịn, ta quả nhiên không nhìn lầm, ngươi thật sự là một nhân vật ghê gớm, Nam mỗ đời này không có bội phục qua người nào, hôm nay liền phục ngươi!” Nam Thượng Phong lập tức sà tới gần Viên Minh nói.

“Sao lại nói cái vậy?” Viên Minh từ tốn nói.

“Hắc hắc, đương nhiên là bở vì biểu hiện hôm nay của Vạn huynh ở chỗ Truyền Tống Đại điện rồi, Tịch tiên tử là người đẹp tựa tiên thiên như vậy, ngay cả Tư Mã Trường Cầm cũng động tâm, lại kéo ngươi đi, vừa nghĩ tới tràng diện khi đó, ta liền lại muốn uống thêm mấy chén rượu, ăn mừng một trận.” Nam Thượng Phong cười ha ha nói, trong giọng nói còn kèm chút cảm giác như kiểu báo được đại thù vậy.

“Hình như ngươi rất hận Tư Mã Trường Cầm, cùng hắn ta có thù sao? Viên Minh hỏi.

“Thù! Sâu! Như! Biển!” Nam Thượng Phong đột nhiên đen mặt lại, nghiến răng nói ra từng chữ.
Bình Luận (0)
Comment