Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 949 - Chương 947: Thúc Đẩy Sinh Trưởng

Chương 947: Thúc đẩy sinh trưởng Chương 947: Thúc đẩy sinh trưởng

"Còn muốn chạy?" Tâm niệm Viên Minh vừa động, Hỗn Nguyên đạo ấn thể nội thôi động theo.

Lập tức, vòng xoáy bảy màu như hoa sen nở rộ bỗng toát ra, bao phủ vài chục trượng chung quanh vào.

Vòng xoáy bảy màu hối hả xoay tròn, phảng phất một con cự thú thôn phệ thiên địa, nhao nhao xoắn nát thiên địa linh khí trong khu vực này, hóa thành vô hình.

Trên cầu thang phía dưới bên trái, một bóng người mơ hồ dần hiển hiện, chính là Tư Mã Trường Cầm, trong tay đang ôm chặt thanh cổ cầm kia.

Viên Minh lật tay một cái, hóa thành lợi trảo, đột nhiên chụp tới bên trái phía dưới, thình lình bắt lấy cổ cầm trên tay Tư Mã Trường Cầm, sau đó hung hăng kéo một cái.

Tư Mã Trường Cầm mặc dù dốc hết toàn lực muốn đoạt lại, nhưng trước lực lượng vô song của Viên Minh, cổ cầm trong nháy mắt bị đoạt đi.

Theo cổ cầm rời đi, thân thể Tư Mã Trường Cầm cũng dần dần từ hư ảo chuyển thành chân thực, một lần nữa hiển hiện trước mắt mọi người.

Nhưng y chưa kịp thi triển pháp thuật, chân phải Viên Minh tựa như tia chớp đá ra, tinh chuẩn đá trúng vào bụng của y.

Tư Mã Trường Cầm cảm thấy một cỗ cự lực đánh tới, thân hình trong nháy mắt bay ngược lên không trung, bị linh quang trên bậc thang hiện lên bao lấy, truyền tống xuống dưới cầu thang.

Viên Minh đưa tay cấp tốc đánh xuống mấy đạo pháp quyết phong ấn cổ cầm, không khách khí thu nhập vào trong Thâu Thiên Đỉnh.

Tư Mã Trường Cầm sau khi hạ xuống, sắc mặt tái xanh, trong mắt tràn đầy phẫn nộ và không cam lòng.

Trên cầu thang này, thực lực y căn bản không thể hoàn toàn phát huy, nếu dưới tình huống bình thường, y sao lại dễ bại như vậy.

Mà lúc này y không cảm ứng được cổ cầm tồn tại, cổ cầm kia là Linh bảo bản mệnh của y, ảnh hưởng đến tính mệnh của mình.

"Vạn đạo hữu, ngươi thắng thì thắng, làm gì cướp đi Linh bảo của ta? Đó là vật Băng Lan lão tổ tặng ta, kính xin trả lại!" Tư Mã Trường Cầm kìm nén lửa giận, trên mặt cố bảo trì bình tĩnh, trong lời nói lại ẩn ẩn để lộ ra ý uy hiếp.

Viên Minh nghe vậy, nhếch miệng cười trêu chọc: "Ồ? Thì ra đàn này là Băng Lan lão tổ tặng cho, khó trách không tầm thường như thế. Vì để tránh cho về sau lại có chuyện không vui phát sinh, bảo vật này để ta thay đảm bảo một hồi đi. Cầm Ma đạo hữu nếu muốn lấy lại, chỉ cần xuất ra một trăm khối linh mộc cấp sáu trao đổi là được, tạm thời gọi là phí giữ của."

Tư Mã Trường Cầm nghe xong, sắc mặt càng thêm u ám.

Y là thủ giới nhân, nào chịu loại khuất nhục này? Nhưng lúc này y đang ở dưới cầu thang, không thể tranh đấu với Viên Minh, chỉ có thể cố nén lửa giận.

Viên Minh không tiếp tục để ý đến y, ánh mắt nhìn về phía các tu sĩ Pháp Tướng kỳ khác trên bậc thang, nói: "Chư vị còn có ai muốn lĩnh giáo Vạn mỗ không, xin cứ việc xuất thủ."

Đám Kim Thần lúc này nào dám trả lời, nhao nhao trầm mặc không nói.

Bọn họ biết rõ thực lực "Vạn Thiên Nhân" mạnh mẽ, ngày nay Cầm Ma cũng thua trong tay hắn, nếu không biết tự lượng sức mình đi lên, chẳng phải là tự làm mất mặt?

Ánh mắt Viên Minh đảo qua đám người một vòng, cuối cùng rơi vào trên thân Vu Vũ không nói một lời.

"Vạn Yêu quốc ta không có ý đối địch với Vạn đạo hữu." Vu Vũ thở dài, nói.

Viên Minh thu hồi ánh mắt, một lần nữa quay người, tiếp tục leo lên.

Vu Vũ và đám Vạn Yêu quốc, Kim Thần và Cố Xuyên Đình thấy thế, cũng lập tức đi theo, nhưng thủy chung không dám áp sát quá gần, sợ chọc giận vị thể tu cường đại này.

Trên con đường sau đó, không còn ai xuất thủ đánh nhau.

Tất cả mọi người yên lặng đối phó khảo nghiệm của mình, trong lòng âm thầm cầu nguyện sẽ thuận lợi thông qua cửa ải này.

Mà Viên Minh thì nện bước kiên định một ngựa đi đầu, leo cầu thang lên hướng chóp đỉnh.

. . .

Theo một đoàn người càng leo cao, đối mặt độ khó khảo nghiệm cũng tăng lên gấp bội, giữa không trung xuất hiện nhiều công kích do nhiều loại thuật pháp tổ hợp thành, khiến đám người ứng phó khổ không thể tả, người bị khảo nghiệm đánh bại tụt lại phía sau thường xuyên xuất hiện.

Trong đó, Kim Thần có thực lực yếu nhất, lại đột phá Pháp Tướng trong thời gian ngắn nhất, đứng mũi chịu sào thua trận.

Theo sát phía sau, chính là Huyền Dạ tu vi không bằng ngũ đại Yêu Vương.

Tiếp đó, Cố Xuyên Đình, Hắc Hùng Vương và Thanh Xà Vương cũng nhất nhất bại lui, không lâu sau, trên bậc thang chỉ còn lại mấy người còn có thể ương ngạnh kiên trì.

Lúc một đoàn người khó khăn leo đến bậc thang thứ năm trăm mười ba, Điện Bằng Vương thở hổn hển, dốc hết toàn lực ứng đối lôi đình và hoả diễm từ đỉnh đầu trút xuống.

Lực lượng không gian bốn phía như là cự thủ vô hình, trói buộc chặt nàng, hấp lực dưới thân càng giống như sói đói không ngừng thôn phệ yêu lực và khí huyết nàng.

"Xem ra, ta chỉ có thể tới đây." Điện Bằng Vương thở dài một tiếng.

Nàng cảm nhận được lực lượng của mình đang cấp tốc xói mòn, nếu tiếp tục cứng rắn chống đỡ, chỉ sợ sẽ đả thương căn cơ.

Thế là nàng từ bỏ chống cự, lực lượng toàn thân buông lỏng, mặc cho không gian lực cứng rắn ép bản thân trên bậc thang.

Trước khi bị lục sắc linh quang triệt để bao khỏa, nàng liều mạng ngẩng đầu nhìn về phía trước, nơi đó vẫn có Vu Vũ và Cự Thụ Vương đang gian nan leo lên, mà xa xa Viên Minh dẫn trước với thế không thể đỡ.

Sau một khắc, Điện Bằng Vương bị lục quang triệt để thôn phệ, thân hình lóe lên bị truyền tống về dưới cầu thang.

Nàng vừa hạ xuống, Thanh Xà Vương vội vàng tiến lên muốn đỡ dậy.

Nhưng Điện Bằng Vương lại lạnh lùng đẩy tay gã ra, gượng đứng lên.

Thanh Xà Vương lúng túng đứng tại chỗ, trong lúc nhất thời tiến cũng không được, thối cũng không xong.

Đúng lúc này, Địch Hỏa đi tới, hai tay dâng lên một viên Ngọc Linh Hồi Nguyên Đan, cung kính đưa tới trước mặt Điện Bằng Vương: "Điện Bằng Vương đại nhân, mời dùng đan."

Điện Bằng Vương liếc qua đan dược trong tay Địch Hỏa, nhàn nhạt hỏi: "Mấy người các ngươi đã nếm rồi?"

Thanh Xà Vương thấy thế vội vàng giải thích: "Huyền Dạ không ăn, sức khôi phục của hắn rất mạnh, không thích dùng đan dược. Bất quá ta và Sở Hồng đã nếm qua, đan dược này hiệu quả thật không tệ."

Điện Bằng Vương gật đầu nhẹ, lấy ra hai gốc linh thảo cấp năm ném cho Địch Hỏa làm thù lao, sau đó tiếp nhận đan dược nuốt vào.

Nàng khoanh chân ngồi xuống bắt đầu chữa thương, khí tức quanh người dần dần trở nên bình tĩnh.

Địch Hỏa thu hồi linh thảo lui sang một bên, không dám quấy nhiễu Điện Bằng Vương và Thanh Xà Vương.

Lúc này trên bậc thang, mặc dù giảm đi không ít thân ảnh, nhưng trong không khí vẫn tràn ngập khẩn trương và ngưng trọng.

Đám người phía dưới bậc thang yên lặng chú ý những người đang leo lên, thần sắc khác nhau, chẳng biết suy nghĩ cái gì.

. . .

Viên Minh không để ý tình huống sau lưng, kiên định leo lên, mỗi một bước đi trầm ổn mà hữu lực, tốc độ cũng mau lẹ như gió, không lâu đã tới bậc thang thứ sáu trăm.

Lúc này, tên Thanh Tu lão giả kia lại lần nữa hiển hiện, tựa như nhàn vân dã hạc treo trong hư không.

Lão khoan thai mở miệng, trong thanh âm để lộ ra một loại tang thương và uy nghiêm: "Ngươi đã thành công leo lên sáu trăm bậc thang, lần này ban thưởng, trong lòng ngươi đã có lựa chọn?"

Nói xong, trước người lão lấp loé thanh quang, từng kiện linh tài như sao nổi lên.

Những linh tài này, có đen bóng như mực, hiện ra quang trạch như kim loại, có thất thải lộng lẫy, phảng phất ngọn lửa nóng bỏng thiêu đốt, hoặc che kín đường vân quy giáp, lộ ra cổ phác thần bí, thậm chí, toàn thân tản ra hồng mang yêu dị, như là u hoả trong đêm tối.

Những vật này, tám chín phần mười Viên Minh không biết tên, nhưng mỗi một loại bắn ra ba động linh lực kinh người, cùng đại đạo lực, thể hiện ra chúng bất phàm.

Viên Minh nhìn chăm chú những linh tài này, trong mắt lóe lên một tia kinh hỉ, trong lòng âm thầm kinh thán không thôi.

"Những thứ này đều là linh tài cấp bảy!"

Linh tài cấp bảy ở tu tiên giới có thể xưng đỉnh cấp, ẩn chứa đại đạo lực, là tài liệu quý hiếm luyện chế Đạo bảo, nếu ở ngoại giới, tùy tiện một kiện là có thể gây nên tu tiên giả cao giai điên cuồng tranh đoạt.

"Nơi này cũng không có Thâm Uyên Minh Thạch, rốt cuộc ở nơi nào?" Hắn cau mày lại.

Dù trong lòng hơi thất vọng, Viên Minh vẫn rất nhanh bình phục tâm tình.

Sau một khắc, hắn chỉ một kiện linh tài trong đó, nói với Thanh Tu lão giả: "Chính là nó."

Hắn chỉ hướng, là một khối gỗ hình tròn dài khoảng ba thước.

Toàn thân khối gỗ đen nhánh, hiện ra quang trạch trơn như bôi dầu, mặt ngoài mọc lên từng tầng từng tầng hoa văn long lân màu ám kim, lộ ra thần bí lại uy nghiêm.

Thanh Tu lão giả nhìn vật Viên Minh chỉ, khẽ vuốt cằm nói: "Ngươi nhất định lấy khối Ô Kim Đạo Mộc này?"

Viên Minh gật đầu đáp: "Chắc chắn."

Hắn mặc dù tu vi có hạn, không thể luyện chế Đạo bảo, nhưng khối linh mộc cấp bảy này có tác dụng đặc thù với hắn, chuẩn bị đút nó cho Thế Giới Thụ, thúc đẩy sinh trưởng Vạn mộc bản nguyên.

Thanh Tu lão giả nghe vậy, không nhiều lời nữa, nhấc tay áo lên, khối gỗ tròn đen nhánh kia trôi nổi ra, chậm rãi bay về phía Viên Minh.

Viên Minh đưa tay tiếp nhận Ô Kim Đạo Mộc, quan sát tỉ mỉ một phen, trong lòng không khỏi vui mừng.

Hắn cảm nhận được trong khối linh mộc này ẩn chứa linh lực khổng lồ, biết rõ bản thân lần này tuyệt không chọn sai.

Viên Minh không tiếp tục leo lên, mà lựa chọn ở chỗ này khoanh chân ngồi xuống, dự định chỉnh đốn sơ.

Hắn nhắm hai mắt lại, tâm thần khẽ động, đưa Ô Kim Đạo Mộc vào thể nội.

Trong đan điền của hắn, từng rễ cây Bất Tử Thụ cấp tốc quấn chặt lấy Ô Kim Đạo Mộc, bắt đầu điên cuồng cắn nuốt. Từng đạo tinh hoa linh mộc bị Bất Tử Thụ nhanh chóng cướp lấy, sau đó truyền lại cho Thế Giới Thụ.

Ô Kim Đạo Mộc là linh tài cấp bảy, ẩn chứa linh lực Mộc thuộc tính tất nhiên cực kì khổng lồ.

Theo linh lực bàng bạc liên tục không ngừng rót vào Thế Giới Thụ, khiến cho nó bắn ra sinh cơ bừng bừng, bất quá sau một lát, có hơn mười đạo Vạn mộc bản nguyên lần lượt ngưng tụ xuất ra.

Thân cây Bất tử thụ thân cũng phát sinh tiến hóa theo, trở nên càng thêm tráng kiện hữu lực, mà thể tích Thế Giới Thụ cũng đang không ngừng mở rộng, lúc này đã chiếm không sai biệt lắm năm thành không gian.

Viên Minh thấy vậy, trong lòng lướt qua một tia ý mừng.

Nhiều Vạn mộc bản nguyên như vậy, một khi hấp thu toàn bộ, thân thể và pháp lực hắn có thể tăng lên rõ rệt.

Chỉ là nơi này nhiều người phức tạp, cũng không phải nơi có thể an tâm tu luyện, thế là hắn thao túng rễ cây Bất Tử Thụ cắm rễ vào trong Tu La Cung, bắt đầu lẳng lặng tu luyện.

Trong Tu La Cung, trên mặt đất đặt một đống lớn linh thạch và mấy viên đan dược huyết hồng.

Những đan dược này chính là Huyết Nguyên đan dùng Tu La phệ huyết đồ luyện chế ra, ẩn chứa pháp lực cực kì tinh thuần.

Bộ rễ Bất Tử Thụ bao trùm những linh thạch này cùng Huyết nguyên đan, Viên Minh bắt đầu nhanh chóng khôi phục pháp lực và khí huyết lực.
Bình Luận (0)
Comment