Chương 948: Nửa đường gia nhập
Chương 948: Nửa đường gia nhập
Ngay lúc Viên Minh chuyên tâm tu luyện, Vu Vũ và Cự Thụ Vương cũng lần lượt tới bậc thang thứ sáu trăm.
Viên Minh mở mắt nhìn Vu Vũ và Cự Thụ Vương một chút, sau đó nhắm lại.
Vu Vũ và Cự Thụ Vương thấy thế, mặc dù trong lòng hiếu kì, nhưng cũng không dám quấy nhiễu hắn, tự mình nhận ban thưởng từ Thanh Tu lão giả.
Đang lúc bọn họ do dự có nên đi trước một bước, tiếp tục leo lên phía trước hay không, Viên Minh đột nhiên mở hai mắt ra, đứng dậy nhìn về phía hai người.
"Con đường tiếp theo, ta dự định đi một mình, nhị vị mời trở về cho." Viên Minh yên lặng kiên định nói, không chừa chỗ để thương lượng.
Vu Vũ nghe vậy, ánh mắt nhìn về phía Viên Minh, biểu hiện trên mặt cũng không biến hóa quá nhiều, mà trong mắt Cự Thụ Vương rõ ràng hiện lên vẻ tức giận.
"Vạn Thiên Nhân, ngươi có ý gì?" Cự Thụ Vương tức giận hỏi.
"Đã nói rõ rồi, nhị vị xin dừng bước tại đây." Viên Minh nhàn nhạt đáp.
"Vạn đạo hữu, hẳn là ngươi lo lắng chúng ta tranh đoạt Tiên thuyền Tam Giới với ngươi? Xin yên tâm, ta và Cự Thụ Vương chưa bao giờ yêu cầu xa vời như thế, chỉ hi vọng có thể leo lên chín trăm bậc thang, thu được ban thưởng nơi đó, đã đủ hài lòng." Vu Vũ đưa tay ngăn Cự Thụ Vương tức giận muốn chửi mắng, nở nụ cười xinh đẹp nói.
Viên Minh lại bất vi sở động, lắc đầu nói: "Nhị vị dừng bước ở đây, đây là quyết định của ta."
Sắc mặt Vu Vũ trầm xuống, trong thanh âm để lộ một tia không vui: "Vạn đạo hữu, ngươi sao lại không tử tế như thế? Chúng ta vừa rồi cũng không hiệp trợ Tư Mã Trường Cầm ra tay với ngươi, ngươi cũng biết rõ điều đó."
Viên Minh không thay đổi đáp lại: "Cho nên, vừa rồi ta cũng không ra tay với các ngươi. Hiện tại, các ngươi nếu muốn tiếp tục đi lên, chỉ cần đánh bại ta là đủ."
Ban thưởng sáu trăm bậc đã phong phú như thế, chín trăm bậc thì có thể nghĩ, hắn nếu đã đoạn tuyệt với Vạn Yêu quốc, tự nhiên không cho phép hai người Vu Vũ tiếp tục đi tới.
"Vạn đạo hữu nói đùa, cho dù là Cầm Ma đạo hữu, cũng bị tam quyền lưỡng cước của ngươi đánh bay, chúng ta há là đối thủ của ngươi. Chỉ là việc này thật không có chỗ thương lượng sao? Ta nguyện ý lấy Linh bảo, linh tài trên người, còn có ban thưởng vừa lấy được đưa ngươi, chỉ muốn đổi một cơ hội tiếp tục đi tới." Vu Vũ vung tay lên, một mảng lớn đồ vật xuất hiện trên bậc thang.
Cự Thụ Vương cố nén lửa giận, cũng lấy ra rất nhiều đồ vật.
Viên Minh nhìn lướt qua đống bảo vật trên đất, trong lòng không khỏi khẽ động. Những vật phẩm này cộng lại, giá trị có thể so với bốn năm kiện linh tài cấp bảy, xác thực mê người.
Nhưng vào lúc này, thanh âm Tịch Ảnh đột nhiên vang lên trong thức hải Viên Minh: "Cự Thụ Vương lấy ra lệnh bài thanh đồng kia, lấy tới để ta xem."
Viên Minh nghe vậy, ánh mắt chuyển hướng qua Cự Thụ Vương.
Nơi đó đặt một lệnh bài lớn chừng bàn tay, nhìn như do một loại sắt nào đó luyện thành, mặt ngoài khắc rõ hoa văn huyền ảo, hiển nhiên không phải phàm vật.
Hắn đưa tay vẫy, lệnh bài bay vào trong tay của hắn, tâm niệm vừa động, thu lệnh bài vào Thâu Thiên Đỉnh.
Tịch Ảnh tiếp nhận lệnh bài, hai tay bấm niệm pháp quyết, thi triển một thủ pháp thần bí.
Chỉ thấy lệnh bài toả ra ngũ sắc quang mang, hoa văn mặt ngoài dần dần biến mất, thay vào đó là rất nhiều văn tự nhỏ bé. Những văn tự này tựa hồ ẩn chứa một loại bí mật thâm ảo nào đó, để người ta không khỏi muốn tìm tòi nghiên cứu huyền bí trong đó.
"Quả là thế, lệnh bài này chính là Ngũ Hành phù chiếu trong truyền thuyết, phía trên còn ghi lại một thần thông Ngũ Hành Đạo quả, thật sự là thiên đại "Tin vui!"." Trên mặt Tịch Ảnh lộ ra sợ hãi lẫn vui mừng, trong mắt lóe lên quang mang kích động.
"Ngũ Hành phù chiếu? Ngũ Hành Đạo quả? Rốt cuộc hai vật này là cái gì?" Viên Minh không khỏi tò mò hỏi.
Tịch Ảnh giải thích: "Ngũ Hành phù chiếu, chính là tín vật chưởng môn Ngũ Hành môn rất cường thịnh ở Xuất Vân Giới trăm vạn năm trước. Ngũ Hành môn có thực lực cực mạnh, đã đi ra mấy vị tu sĩ Đại Thừa, uy danh không dưới Thái Huyền Môn và Minh Nguyệt Cung. Mà Ma Giới lần đầu xâm lấn, Ngũ Hành môn thụ trọng thương, đệ tử trong môn tử thương hầu như không còn, rất nhiều công pháp thần thông huyền diệu thất truyền, khiến người tiếc nuối. Ngũ Hành môn nghiên cứu Ngũ Hành Đạo pháp, thôi diễn Ngũ Hành biến hóa đến cực hạn, mà trong đó thần thông cường đại nhất chính là Ngũ Hành Đạo quả. Nghe đồn thần thông này có thể phá hết tất cả thần thông ngũ hành, uy lực rất mạnh, đủ để nằm trên Tạo Hóa Thiên Bảng, đến nay vẫn ổn định ở vị trí thứ ba."
Nghe Tịch Ảnh nói, nhịp tim Viên Minh cũng không tự chủ được đập nhanh thêm mấy phần.
Trước đó Không đã nói cho hắn biết, muốn lĩnh ngộ Ngũ Hành chân ý, đánh xuống cơ sở tiến giai Đại Thừa, nhất định phải tu luyện thần thông trên Tạo Hóa Thiên Bảng.
Ngày nay biết được Ngũ Hành Đạo quả là thần thông vị trí thứ ba trên Thiên Bảng, Viên Minh tự nhiên biết thứ này về sau giúp ích rất lớn cho hắn tu hành.
So sánh với bảo vật ở bậc thứ chín trăm lộ ra không có ý nghĩa.
Cùng lúc đó, Vu Vũ cũng chú ý tới Viên Minh lấy đi lệnh bài thanh đồng của Cự Thụ Vương, trong mắt lóe lên một tia kinh ngạc.
Nàng truyền âm hỏi thăm nội tình lệnh bài, Cự Thụ Vương kể là ngẫu nhiên đạt được lệnh bài trong một chỗ di tích, cũng không tìm hiểu ra lai lịch của nó, chỉ nói lệnh bài này có công hiệu khôi phục yêu lực nhanh hơn, bởi vậy một mực đem theo bên người.
Vu Vũ nghe xong, lại liếc mắt nhìn Viên Minh, trong mắt hiện lên suy nghĩ.
"Vu Vũ đạo hữu cố chấp leo lên bậc thang thứ chín trăm như thế, hẳn là biết cái gì đó?" Thanh âm Viên Minh đột nhiên vang lên bên tai Vu Vũ.
Vu Vũ vội vàng thu nhiếp tinh thần, nửa thật nửa giả đáp: "Ta cũng là lần đầu tiên tới đây, hoàn toàn không biết gì cả. Chỉ bất quá trước khi bước lên cầu thang ta đã tính một quẻ, biết được leo lên chín trăm bậc có thể cầm tới một vật cực kỳ trọng yếu với Vạn Yêu quốc. Kính xin Vạn đạo hữu thành toàn."
"Vu Vũ đạo hữu đã có thành ý như thế, Vạn mỗ nếu không đáp ứng thì quá bất cận nhân tình." Viên Minh cười hắc hắc, phất tay phát ra một cỗ thanh quang, cuốn lấy bảo vật của Vu Vũ và Cự Thụ Vương lấy ra, thu vào pháp khí trữ vật.
Làm xong những thứ này, hắn không nói thêm gì nữa, quay người tiếp tục leo lên phía trên.
Trong mắt Vu Vũ vui mừng, đang muốn theo sau, đột nhiên cảm ứng được cái gì, quay đầu nhìn lại.
Trong không gian Ngân Tháp, hư không vặn vẹo một hồi, ba đạo nhân ảnh trống rỗng nổi lên.
Ba người này gồm hai nam một nữ, chính là Tô Vô, Hắc Liên và Tô Dĩnh Tuyết.
Bọn họ không có bất kỳ ngụy trang gì, đều lấy diện mạo chân thực gặp người.
Tất cả mọi người dưới tế đàn chưa thấy qua ba người này, thần sắc khác nhau, truyền âm hỏi thăm nhau về thân phận ba người Tô Vô.
Trong đám người, Nam Thượng Phong nhìn thấy Hắc Liên xuất hiện, thần sắc lập tức biến đổi.
"Ngươi biết ba người này?" Đạm Đài chân nhân tò mò hỏi.
"Ta bị nữ tử áo đen kia truy sát, may mắn được Vạn đạo hữu tương trợ mới trốn qua một kiếp."
Nam Thượng Phong không giấu diếm, nhẹ giọng nói: "Nàng này tên là Hắc Liên, tự xưng là truyền nhân Hắc Đế Tam Giới Giáo, tu luyện chính là Hư Thiên Ma Công của Hắc Đế, còn có một Linh bảo Trớ Chú, thực lực rất lợi hại."
"Truyền nhân Hắc Đế!" Đạm Đài chân nhân nghe vậy lấy làm kinh hãi.
Thanh âm Nam Thượng Phong mặc dù không lớn, nhưng đám người gần đó đều nghe được, thần sắc khẽ biến, nhao nhao ném ánh mắt tới Hắc Liên.
Địch Hỏa lúc này đang giới thiệu Ngọc Linh Hồi Nguyên đan cho Kim Thần và Cố Xuyên Đình, nhìn thấy ba người Tô Vô đột nhiên xuất hiện, cũng không khỏi dừng động tác lại.
Viên Minh cũng bị thu hút bởi ồn ào náo động phía dưới, không khỏi quay đầu nhìn xuống dưới.
Ánh mắt của hắn lưu chuyển trong đám người, cuối cùng như ngừng lại trên dung nhan thanh lệ thoát tục của Tô Dĩnh Tuyết, ánh mắt hơi dừng lại trên mặt nàng, lập tức lại đảo nhanh qua Hắc Liên và Tô Vô bên cạnh.
Tô Vô cũng ngẩng đầu, ánh mắt giao hội với Viên Minh.
Trong nháy mắt ánh mắt hai người đan xen, trên mặt đều lộ ra vẻ kinh ngạc, nhưng phần kinh ngạc này rất nhanh bị bọn hắn che giấu.
Tô Vô cũng không để ý tới ánh mắt người chung quanh, thân hình lóe lên, đi tới trước bậc thang, không chút do dự bắt đầu leo lên. Hắc Liên và Tô Dĩnh Tuyết lại không gia nhập theo.
Tô Vô leo lên nhìn hết sức nhẹ nhõm, mỗi một bước đi ung dung không vội.
Hấp lực và áp lực với những người khác như là ác mộng, tựa hồ không hề ảnh hưởng với gã.
Tốc độ gã leo lên nhanh hơn tất cả mọi người rất nhiều, phảng phất đủ loại hạn chế trong vùng không gian này, với gã chẳng qua là thùng rỗng kêu to.
Viên Minh cũng không quan tâm quá nhiều đến Tô Vô leo lên, quay người tiếp tục leo lên phía trước.
Vu Vũ và Cự Thụ Vương thấy thế, cũng vội vàng theo sau.
Qua sáu trăm bậc, hấp lực trên bậc thang càng thêm mãnh liệt, không chỉ thôn phệ pháp lực, khí huyết và hồn lực bọn hắn kinh người, càng dán hai chân của bọn hắn trên bậc thang.
Ba người đi mỗi một bước, phảng phất chống lại lực lượng khổng lồ, vô cùng gian nan.
Cùng lúc đó, áp lực trong hư không càng ngày càng nặng, phảng phất có từng tòa núi đá vô hình đặt ở trên vai bọn hắn, để bọn hắn không thể không còng lưng, miệng mũi thở dốc càng thêm nặng nề, phảng phất mỗi một lần hô hấp sẽ hao phí khí lực to lớn.
Mà công kích trên bầu trời rơi xuống càng thêm mãnh liệt, các loại pháp lực và công kích uy lực kinh người như mưa rơi xuống, gần như bao phủ trọn phiến cầu thang.
Ánh mắt Viên Minh ngưng lại, lúc này cho dù là hắn, cũng cảm nhận được áp lực trước đó chưa từng có.
Dù giữa không trung rơi xuống công kích và áp lực không gian khiến hắn cảm thấy rất khó chịu, nhưng mượn nhờ Hỗn Nguyên đạo ấn và các loại thủ đoạn, hắn còn có thể miễn cưỡng ứng phó.
Nhưng nấc thang hút pháp lực, khí huyết và hồn lực lại làm cho hắn bắt đầu cảm thấy lo lắng.
Ý niệm trong đầu Viên Minh chuyển động, hít sâu một hơi, điều động hết thảy lực lượng thể nội, bắt đầu toàn lực leo lên, ý đồ trước khi tiêu hao hết tất cả lực lượng, đến bậc thang chín trăm trong truyền thuyết.
Kết quả vừa vọt ra ba bốn mươi bậc, hấp lực trên bậc thang lại tăng cường, phảng phất có cự thủ vô hình đang nắm kéo thân thể của hắn, để mỗi một bước của hắn gian nan như gánh vác cự thạch nặng vạn cân.
Càng quan trọng hơn là, tốc độ pháp lực, khí huyết và hồn lực tiêu hao vượt xa tưởng tượng, lúc này đã tiêu hao hơn phân nửa. Hắn hiểu được, chỉ dựa vào lực lượng của mình, căn bản không thể kiên trì đến chín trăm bậc.
"Xem ra vẫn phải dùng đến nó." Viên Minh thầm nghĩ, lập tức điều khiển Bất Tử Thụ tiến vào Tu La Cung, bắt đầu hấp thu linh thạch và Huyết nguyên đan khôi phục lực lượng.
"Đừng hấp thu Huyết nguyên đan, đan này ẩn chứa tạp chất quá nhiều, sẽ ảnh hưởng ngươi tiến bộ thể tu ngày sau." Nhưng vào lúc này, thanh âm Tịch Ảnh vang lên bên tai Viên Minh.
"Cái này ta đương nhiên biết rõ, nhưng bây giờ không có lựa chọn nào khác, chỉ có thể thông qua khảo nghiệm trước đã." Viên Minh than nhẹ một tiếng, biết rõ Tịch Ảnh nhắc nhở không sai, nhưng lúc này lại tiến thoái lưỡng nan.
"Không nên làm bừa, ta nghĩ ra một biện pháp, có lẽ có thể suy yếu hấp lực cầu thang." Thanh âm Tịch Ảnh lại vang lên, chỉ rõ một đường ra cho Viên Minh.
"Biện pháp gì?" Viên Minh nghe vậy ngừng hấp thu Huyết nguyên đan, hỏi vội.