Chương 950: Tranh đấu
Chương 950: Tranh đấu
Không như Viên Minh dũng mãnh tinh tiến, Vu Vũ cùng Cự Thụ Vương lúc này đang rất chật vật khó khăn.
Khi bọn họ leo lên được chừng tám trăm năm mươi bậc thang, đã có lúc ứng đối không kịp, không thể không tạm dừng lại để nghỉ ngơi.
Vu Vũ ngẩng đầu nhìn bóng lưng Viên Minh dần từng bước từng bước leo lên, không nhịn được mà khẽ lẩm bẩm: "Rốt cuộc cực hạn của hắn đến đâu?"
Đúng lúc này, chợt bên dưới truyền đến từng tràng dồn dập tiếng bước chân.
Vu Vũ quay đầu nhìn lại, chỉ thấy Tô Vô đang nhanh chóng đuổi lên.
Tốc độ của gã cực nhanh, nhanh chóng vượt qua Vu Vũ cùng Cự Thụ Vương.
Bậc thang nhỏ hẹp, hai người Vu Vũ cùng Cự Thụ Vương cuống quít tránh né hai bên, nhường đường ra.
Tô Vô không đổi sắc mặt xuyên qua giữa hai người bọn họ, tiếp tục nhắm thẳng đỉnh núi mà leo lên, thậm chí còn không thèm liếc nhìn hai người một cái.
Hiển nhiên trong mắt gã lúc này chỉ có Viên Minh, đang ở rất gần vị trí bậc thứ một ngàn, lại vẫn đang không ngừng leo lên.
"Kẻ này có lai lịch gì? Tốc độ leo bậc thang còn nhanh hơn cả Vạn Thiên Nhân!" Ánh mắt Vu Vũ khẽ lóe lên, cảm thấy hiếu kỳ về thân phận cùng thực lực của Tô Vô.
"Nữ hoàng bệ hạ, chúng ta cũng nên tăng tốc lên. Nhìn tốc độ Vạn Thiên Nhân cùng thanh niên mặc áo đen kia thì thấy, có lẽ bọn họ sẽ nhanh chóng lên tới đỉnh. Vạn nhất khi đó thí luyện chấm dứt, cố gắng của chúng ta lúc trước coi như uổng phí. Chúng ta phải đến bậc chín trăm đoạt được vật kia đã!" Cự Thụ Vương truyền âm cho Vu Vũ, giọng đầy lo lắng.
"Ta biết rồi, nhưng áp lực của bậc thang này vượt xa dự tính của chúng ta. Trừ phi vận dụng lực lượng Yêu Tổ bản nguyên, nếu không chúng ta không thể nào tăng tốc lên được thêm nữa." Vu Vũ bất đắc dĩ đáp lại.
Nàng thừa hiểu, Yêu Tổ bản nguyên có liên quan tới chuyện sau này có thể tiến giai được lên Đại Thừa hay không, dù thế nào cũng không thể dễ dàng vận dụng được.
"Nữ hoàng bệ hạ, không cần lo lắng." Trong ánh mắt Cự Thụ Vương hiện lên một tia kiên định cùng quyết tuyệt. Cánh tay phải của gã đột nhiên biến đổi, hóa thành một nhánh dây mây xanh biếc, nhanh chóng bắn ra rồi quấn chặt lấy cổ tay Vu Vũ.
Một luồng khí lưu nóng rực nhánh mây chảy xuôi, chậm rãi rót vào trong thân thể Vu Vũ. Sắc mặt Vu Vũ lập tức biến đổi, vội quát: "Không được, Ngươi không thể lấy Yêu Tổ bản nguyên tích góp từng tí một qua cả ngàn năm cho ta được? Đây không phải chỉ là đưa cho ta tiền đồ tu luyện của ngươi, còn khiến cả thực lực của ngươi rút lui toàn diện, thậm chí có khả năng rớt xuống cấp sáu!"
Nhưng mà Cự Thụ Vương lại cười ha ha nói: "Bệ hạ, người không cần để tâm. Ta tư chất bình thường, vốn cũng không có khả năng tiến giai lên Đại Thừa. Chỉ cần nữ hoàng bệ hạ có thể đánh phá được gông xiềng trói buộc Vạn Yêu quốc ta, mang đến hi vọng cho tộc ta thì hết thảy đều đáng giá." Nói xong, gã lại truyền khí lưu nóng rực qua nhanh hơn vài phần.
Sau mấy hơi thở, nhánh mây xanh biếc chậm rãi thu hồi, thân thể Cự Thụ Vương vô lực ngã xuống bậc thang.
Khuôn mặt của gã đã lộ ra vẻ già nua, khí tức nhanh chóng yếu bớt nhưng mà khóe miệng lại nhếch lên một nụ cười khó nhọc.
Sau một khắc, một luồng hào quang xanh biếc hiện lên, Cự Thụ Vương biến mất, xuất hiện bên dưới bậc cầu thang.
Vu Vũ nhìn thoáng qua bên dưới, trong mắt hiện lên một tia phức tạp.
Nàng cắn chặt răng, quay đầu tiếp tục bước đi lên.
Lúc này quanh thân nàng ta đã tản ra ánh hào quang xanh biếc, tinh lực như thể đã được khôi phục như lúc mới vừa bước lên bậc thang, bước chân cũng nhanh hơn, tốc độ tuy kém Tô Vô nhưng đã không chênh lệch nhiều nữa.
Lúc này Tô Vô lại không có tâm tư để ý tới Vu Vũ, trong mắt gã chỉ có bóng lưng Viên Minh. Bóng người kia dù đối mặt với công kích càng ngày càng mãnh liệt nhưng vẫn cứ một mực kiên định đi về phía trước.
Trên người Viên Minh thỉnh thoảng lại bị dao gió cắt gọt huyết nhục, bị lôi điện đánh cho cháy đen, nhưng lực lượng khí huyết của hắn vẫn điên cuồng thiêu đốt đưa tới sinh cơ mạnh mẽ không ngừng chữa trị thân thể, bước chân không mảy may ngừng lại.
Một trăm bậc cầu thang cuối cùng, hắn đã vượt qua hơn một nửa, cách đỉnh chỉ còn chừng hai mươi bậc.
Tô Vô thấy thế, trong mắt hiện lên một tia lo lắng.
Tốc độ của gã đã vượt xa những người khác nhưng vì Viên Minh đã vượt lên quá sớm, dù gã có ra sức đuổi theo cũng vẫn không thể nào đến bậc chín trăm kịp.
"Cứ để hắn đi tới như vậy, thật nguy mất!" Tô Vô thầm nghĩ trong lòng.
Đang cân nhắc, cổ tay gã chợt chuyển, trong lòng bàn tay xuất hiện một chìa khóa gỗ màu xanh đen.
Chìa khoá này có phong cách cổ xưa, không có bất kỳ dấu vết chạm khắc nào, nhìn như thể tự nhiên mà hình thành. Là chìa khoá Thế Giới Chi Thụ mà gã lấy được từ trong động đá vôi cực nóng kia.
Chỉ thấy cổ tay Tô Vô lại lật chuyển, chiếc chìa khoá kia đã rơi thẳng xuống, đánh lên bậc thang. Trong lúc hai thứ va chạm nhau, bậc thang sáng lên từng gợn sóng, rồi chui thẳng vào bên trong bậc thang.
Nháy mắt sau đó, lấy từ chỗ bậc thang dưới chân Tô Vô làm trung tâm, một đạo hào quang màu xám xanh lập tức lan tràn ra hai đầu cầu thang, xuyên suốt qua mỗi bậc cầu thang.
Lúc này, Vu Vũ cách bậc thang chín trăm chỉ còn bốn năm bậc.
Nàng đang muốn một mạch xông lên phía trước, nhưng mà hai chân lại bị tầng hào quang xám xanh kia quấn chặt lấy. Nàng lập tức cảm giác mình như sa vào trong vũng lầy, hai chân bị trói chắt khó mà nhúc nhích được, cứ như thể bị giam cầm cứng ngắc trên bậc thang.
Cùng lúc đó, dưới chân Viên Minh cũng lóe sáng lên hào quang màu xám xanh, hai chân hắn cũng bị trói chặt không cách nào nâng lên được nữa.
Cách đó không xa, toàn thân Tô Vô lại được bao phủ bởi một tầng hào quang màu xám xanh, tiếp tục bước nhanh lên trước, đã nhanh chóng tiến lên tới bậc thang thứ chín trăm.
Gã không định dừng lại yêu cầu phần thường, mà không ngừng bước nhanh lên bậc cao hơn.
Công kích phô thiên cái địa trong khoảnh khắc ập xuống, tuy nhiên lại bị lực lượng nào đó trên người gã cắn nuốt, biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi. Tốc độ Tô Vô không bị ảnh hưởng gì, khoảng cách với Viên Minh đã nhanh chóng được rút ngắn.
"Kẻ này dùng thần thông gì? So với Bất Tử Chi Thể của Vạn Thiên Nhân còn huyền diệu hơn. Bất Tử Chi Thể cùng lắm cũng chỉ dùng năng lực khôi phục biến thái mà chống đỡ, người này lại có thể hấp thu hết tất cả công kích." Dưới bậc thang, mọi người chỉ biết nhìn nhau.
Mỗi người bọn họ đều được xưng tụng là hàng đại nhân vật, thậm chí không ít người là nhân vật trọng yếu trong các thế lực lớn, có kiến thức rộng rãi. Thế nhưng từ khi tiến vào Tam Giới tiên chu, hầu như khắp nơi đều vượt qua dự liệu của bọn hắn, chuyện lần đầu tiên nghe thấy cứ lần lượt lần lượt xuất hiện.
Chẳng qua hôm nay bọn hắn đã là kẻ thua cuộc, ngoài Nam Thượng Phong cùng Ô Lỗ ra thì tất cả đều không có gánh nặng gì, chỉ mang tâm tính hóng chuyện náo nhiệt, theo dõi cuộc cạnh tranh giữa Viên Minh cùng Tô Vô mà thôi.
Viên Minh vẫn bị hào quang màu xám xanh vây khốn hai chân, cảm ứng được Tô Vô phía dưới đang nhanh chóng tới gần, trong lòng không khỏi lo lắng.
Hắn mãnh liệt thúc giục pháp quyết, gia tăng lực lượng Bất Tử Chi Thể lên tới cực hạn, thoáng chốc quanh thân đã có một tầng huyết vụ bốc lên.
Hắn quát khẽ một tiếng, hai tay vung ra hai bên, một luồng lực lượng khổng lồ trong cơ thể hắn tràn ra, khiến hư không xung quanh hiện lên từng gợn sóng mà mắt thường cũng có thể nhìn thấy được.
Trong lúc phát lực, trên đùi hắn cũng mọc ra một nhánh rễ cây Thế Giới Chi Thụ đâm vào bên trong cầu thang, đảm bảo lỡ không giãy giụa thoát ra được cũng không khiến thân thể té bay vào không trung.
Nhưng mà tầng hào quang bao phủ lấy hai chân hắn bị lực lượng rung chuyển trời đất này đánh xuống, chỉ thoáng giảm bớt một chút, lại lập tức khôi phục như thường.
"Hào quang xám xanh này rốt cuộc có thần thông gì?"
Đồng tử Viên Minh co rút lại, bắt đầu thúc giục vòng xoáy bảy màu Hỗn Nguyên Đạo ấn bao bọc hào quang xám xanh lại, muốn cắn nuốt linh lực trong đó nhằm làm suy yếu uy lực màu xám xanh này lại, sau đó dùng lực lượng Bất Tử Chi Thể giãy thoát.
Vào thời khắc này, động tác trong tay hắn chợt trì trệ.
Hắn mơ hồ phát hiện trong hào quang xám xanh tràn ngập một khí tức quen thuộc, là mộc khí chỉ có ở Thế Giới Chi Thụ.
Viên Minh khẽ giật mình, sau đó là cuồng hỉ không thôi.
Gốc Bất Tử thụ trong đan điền của hắn như cảm ứng được, rễ cây lập tức phá thể mà ra, tự do đâm vào bên trong bậc thang dưới chân hắn, tham lam hấp thu lấy mộc khí Thế Giới Chi Thụ ẩn chứa trong đó.
Lúc trước hắn còn định bụng để rễ cây Bất Tử thụ hấp thụ mộc khí trong bậc thang, đáng tiếc bên trong bậc thang có bố trí cấm chế huyền diệu, một mực giam cầm mộc khí Thế Giới Chi Thụ này lại.
Mà lúc này Tô Vô phóng thích hào quang xám xanh ra, tầng cấm chế kia rốt cuộc đã bị yên lặng cởi bỏ đi.
Mà như vậy, mộc khí trong bậc thang này đã không bị ngăn chặn, cứ mặc kệ cho Viên Minh thích lấy bao nhiêu thì lấy.
Mộc khí tinh khiết mà dồi dào dũng mãnh tiến vào đan điền khiến Bất Tử chi thụ nhanh chóng phát sinh biến hóa, cành lá càng sum xuê, khí tức Thế Giới Chi Thụ càng nồng đậm.
Cùng lúc đó, bên trong Thế Giới Chi Thụ, Vạn Mộc bản nguyên lập loè ánh sáng xanh lục, số lượng ban đầu chỉ có chừng hơn mười tia đã nhanh chóng gia tăng lên, hai mươi, ba mươi, năm mươi tia...
Mỗi một tia sáng xanh lục tương đương với mức độ lĩnh ngộ Mộc chi đại đạo của Viên Minh thâm sâu thêm một tầng.
Mộc khí bên trong bậc thang không ngừng bị hút đi, hào quang xám xanh bao phủ trên hai chân Viên Minh cũng dần dần yếu bớt, như thể ngọn lửa đã không còn củi đốt thêm vào, cuối cùng tiêu tán mất.
Lực lượng giam cầm trói buộc hai chân hắn cũng tiêu tán đi, hắn lại lần nữa được tự do.
Trong mắt Viên Minh đầy vui vẻ. Hắn thao túng rễ cây Bất Tử thụ tiếp tục kéo dài về phía trước, thu nạp mộc khí Thế Giới Chi Thụ bên trong cầu thang, san bằng hết hào quang xám xanh bên trên, sau đó nhanh chóng leo lên.
Lúc này Tô Vô đã lên tới bậc thang chín trăm năm mươi, thấy vậy không khỏi lộ ra vẻ kinh ngạc.
Gã khẽ kết pháp quyết điểm xuống cầu thang, chỉ thấy hào quang màu xám xanh kia nhanh chóng tiêu tán, mộc khí Thế Giới Chi Thụ lại lần nữa trở nên yên lặng như chưa hề bị động chạm gì đến qua.
Viên Minh thầm thở dài, biết không cách nào hấp thu mộc khí trong bậc thang này thêm nữa, bèn thu hồi rễ cây Bất Tử thụ, hết sức chuyên chú tiếp tục leo lên.
Đúng lúc này, chợt có một tiếng trầm đục từ phía sau hắn truyền đến.
Viên Minh quay đầu lại, chỉ thấy quần áo toàn thân Tô Vô phập phồng. Một luồng khí đen từ trong cơ thể gã tuôn ra, bao phủ cả người gã vào bên trong.
Khí đen nồng đậm mà quỷ dị như thể có sinh mệnh, lượn lờ xoay quanh bên người Tô Vô.
Sau một khắc, khí đen kia đột nhiên bắn ra, hóa thành hình dạng một con hắc long phóng thẳng về phía Viên Minh.
Cùng lúc đó, công kích trên bầu trời rơi xuống tựa hồ cũng cảm ứng được khí đen kia mà trở nên dày đặc hơn, cuồn cuộn bổ về phía khí đen kia.
Nhưng khiến người ta kinh ngạc là những công kích kia vừa tiến vào trong khí đen lại như trâu đất xuống biển, không có chút tiếng động như thể bị khí đen kia cắn nuốt không còn gì nữa.
Tốc độ khí đen cực nhanh, chỉ trong tích tắc đã đuổi tới Viên Minh.
Tiếng Tịch Ảnh vang lên bên tai Viên Minh, đầy ngưng trọng: "Cẩn thận, khí đen kia không tầm thường đâu!"