Chương 951: Nhân Quả Luật Lệnh
Chương 951: Nhân Quả Luật Lệnh
Dịch: Vong Hồn
Viên Minh tất nhiên đã sớm cảm ứng được hắc khí tới gần, trong lòng hắn run lên, lập tức thôi động vòng xoáy bảy sắc trong đan điền, định đem nó bọc lại rồi luyện hóa thôn phệ.
Nhưng khi hai bên vừa tiếp xúc với nhau trong nháy mắt, hắn lại lập tức cảm nhận được một cỗ lực thôn phệ vô cùng kinh khủng.
Vòng xoáy bảy sắc ở trước mặt cỗ lực lượng này bị sụp đổ trong nháy mắt, thậm chí ngay cả một phần lực lượng của bản thân cũng bị hắc khí kia thôn phệ gần như sạch sẽ.
Mặc dù Viên Minh đã nghĩ tới chuyện Hỗn Nguyên Đạo Ấn khó mà ngăn cản được hắc khí quỷ dị kia, nhưng cũng không ngờ tới lại bị bại nhanh đến thảm liệt như vậy.
Hắn khẽ quát một tiếng, pháp lực trong đan điền vận chuyển điên cuồng, quanh thân Nguyên Anh bắn ra hào quang lộng lẫy chói mắt.
Ngay sau đó, một tôn pháp tướng nguy nga từ bên ngoài thân của hắn đột ngột mọc lên, hai cự chưởng khổng lồ lướt qua bầu trời và vỗ xuống mặt đất bằng thế như sét đánh.
Bên trong cự chưởng của pháp tướng có linh quang hội tụ, ngưng tụ thành hai cái vòng xoáy pháp lực to lớn, một cái có bảy màu lộng lẫy, chính là vòng xoáy bảy màu do Hỗn Nguyên đạo ấn biến thành, còn một cái khác chính là Sinh Tử Luân Hồi đạo, huyền ảo khó lường.
Ngoài ra còn Mộng Điệp, Chúng Sinh Mộng, Cộng Mệnh cũng cùng nhau kích phát, đại đạo chi lực mênh mông từ bên trong cự chưởng của pháp tưởng dâng lên phóng ra, giống như mưa giông gió bão, quét sạch bốn phương.
Viên Minh đem hết toàn lực thủ đoạn công kích mà mình có, thi triển ra toàn bộ, định dùng một lần đánh tan hắc khí kia.
Song khi cự chưởng pháp tướng và hắc khí kia đụng nhau trong nháy mắt, pháp lực kinh thiên động địa bộc phát ra, không gian xung quanh bị chấn động đến run rẩy.
Nhưng làm người ta khiếp sợ là cỗ hắc khí kia lại chẳng vì thế mà tán loạn, ngược lại nó càng thêm sôi trào mãnh liệt, như một dòng lũ màu đen, bao khỏa sít sao lấy cự tưởng của pháp tướng.
Trong nháy mắt, cự chưởng của pháp tướng bị hắc khí ăn mòn rồi sụp đổ và biến mất không thấy đâu nữa.
Bên trong cự chưởng ẩn chứa rất nhiều đại đạo chân ý, nhưng dưới sự ăn mòn của hắc khí kia lại chẳng hề có chút tác dụng nào, phảng phất giống như trâu đất xuống biển, biến mất không còn tăm tích.
Hắc khí thế như chẻ tre, tiếp tục ăn mòn lên, trong nháy mắt đã thôn phệ hết cánh tay pháp tướng của Viên Minh tới tận bả vai, sau đó lại bổ nhào về phía thân thể của pháp tướng.
Trong lòng Viên Minh cảm giác nặng nề, thân hình hắn cấp tốc lui lại, đồng thời bấm niệm pháp quyết và hét lớn một tiếng.
Chỉ thấy pháp tướng to lớn kia bỗng nhiên co lại vào phía trong, sau đó ầm vang một cái vỡ ra, sóng không khí cuồn cuộn tản ra bốn phía, miễn cưỡng bức lui hắc khí đang mãnh liệt tiến đến kia.
Việc tự bạo pháp tướng gây ra tổn thương không nhỏ đối với Nguyên Anh, sắc mặt Viên Minh tái đi, nhưng hắn cũng không dám có chút chần chờ nào mà quay người chạy như bay về phía cầu thang trên đỉnh chóp.
Đây là dùng hết sức để chạy nước rút.
Chỉ là, tuy tốc độ của hắn rất nhanh, thế nhưng tốc độ của hắc khí lại còn nhanh hơn, nó bay vút qua từ hai bên trái phải của hắn, rồi ngưng tụ thành một bức tường sương mù màu đen dày cộm ngăn tại phía trước.
Còn phía sau lưng hắn thì hắc khí cũng đang cuồn cuộn kéo đến như thủy triều, triệt để phong kín hết mọi đường đi của Viên Minh.
Sắc mặt Viên Minh vô cùng ngưng trọng, hắn không thể không dừng bước lại.
Trong lòng hắn thì khiếp sợ không thôi, sự quỷ dị của hắc khí kia vượt xa khỏi sức tưởng tượng của hắn, cho dù là lúc đối mặt với cường giả như Tư Mã Trường Cầm, hắn cũng chưa từng có cảm giác vô lực như này.
Nếu không phải khí tức của đối phương còn dừng lại ở Pháp Tướng Kỳ, thì hắn thực sự hoài nghi đối phương là tồn tại cấp bậc lão tổ Đại Thừa.
Mặc dù biết rõ không phải là đối thủ, nhưng Viên Minh lại chưa định từ bỏ.
Tay phải hắn lóe lên ánh sáng màu đỏ, tức thì một mặt bia đá màu đỏ nổi lên, chính là cái Hi Hòa Bia có uy lực bất phàm kia.
Hắn đã luyện hóa được non nửa phù văn của món bảo vật này, đủ để phát huy ra uy năng không nhỏ.
Nhưng vào lúc này, thanh âm của Tịch Ảnh đột nhiên lại vang lên bên trong thức hải của Viên Minh :”Mở không gian Thấu Thiên Đỉnh ra!”
Ánh mắt Viên Minh lóe lên, hắn không chần chờ chút nào mà mở ra một thông đạo giữa không gian Thâu Thiên Đỉnh và ngoại giới.
Hai tay Tịch Ảnh chắp ở trước ngực, tựa hồ đang cầu khẩn, lại giống như đang thi triển một loại bí thuật nào đó.
Viên Minh có thể cảm nhận được rõ ràng, trên người nàng đang có một cỗ thần hồn chi lực đang cuộn trào mà trước giờ chưa từng có, lôi cuốn lấy nguyện lực bàng bạc tựa như biển, tản mát ra ba động kinh người.
Tịch Ảnh giang hai tay ném đi, một cái quang cầu màu trắng to chừng quả đấm bay ra từ trong tay nàng, xuyên quan thông đạo hướng ra ngoại giới, rơi thẳng vào trên người của Viên Minh.
Ngay khi quang cầu màu trắng chạm đến Viên Minh, nó tách ra hào quang chói sáng, lóe lên rồi biến mất, sau đó cấp tốc rút vào trong thể nội của Viên Minh, lặn mất tăm tích, không còn thấy bóng dáng đâu nữa.
Viên Minh thử cảm ứng thân thể của mình một chút, nhưng lại không nhận thấy được cái gì dị thường.
Nhưng mà hắn cũng không kịp xem kỹ, vì hắc khí ở bốn phương tám hướng đã đãnh tới như đàn sói đói.
Viên Minh cau mày, trong lòng dâng lên cảm giác nguy hiểm mãnh liệt, hắn không chút do dự thôi động Hi Hòa Bia, ánh sáng đỏ lóe sáng chói lọi, muốn ngăn cản hắc khí đang mãnh liệt tràn tới kia.
Nhưng vào lúc này, trên bầu trời đột nhiên có tiếng sấm cuồn cuộn vang lên, mấy tia sét màu vàng tím cũng xẹt xẹt ở trên tầng mây kia rồi bổ thẳng xuống, hung hăng đánh thẳng vào bên trong hắc khí cuồn cuộn.
“Ây…”
Một tiếng rên rỉ hơi có vẻ thống khổ truyền ra từ bên trong hắc khí.
Kèm theo tiếng rên này là hắc khí đang cuồn cuộn vọt tới gần đó đột nhiên dừng lại, vậy mà xuất hiện sự tán loạn ngắn ngủi.
Ánh mắt Viên Minh sáng lên, bắt lấy cơ hội khó có được này, toàn thân sáng lên bảo quang hộ thể, không chút do dự nào mà hướng về phía trên lao ra.
Trong nháy mắt, khi hắn đâm vào bên trong hắc khí, bảo quang hộ thể lập tức bị hòa tan, quần áo trên người cũng bị ăn mòn thành những mảng lớn lỗ thủng, huyết nhục của hắn cũng bị hòa tan, bốc lên từng cơn khói trắng.
Dưới cơn đau đớn kịch liệt khó có thể thừa nhận, nhưng Viên Minh cũng không dám dừng lại chút nào.
Hắn dùng hết toàn lực xông phá khỏi phong tỏa của hắc khí, chờ đến lúc xông ra khỏi bên ngoài, các vị trí trên cơ thể của hắn như trán, cánh tay cùng trước ngực, đã bị ăn mòn đến mấp mô, máu thịt be bét, ai nhìn qua cũng phải giật mình hết hồn.
Viên Minh cũng không chút nào bận tâm đến thương thế trên người, thân hình lưu chuyển như nước chảy, bất ngờ hóa thành một đoàn huyết vụ cuồn cuộn, dứt khoát hướng về chỗ cầu thang trên đỉnh chóp nhanh chóng đuổi theo.
Trong huyết vụ, có mấy chục viên đậu tiên như là những ngôi sao lốm đốm bay ra đầy trời, trong nháy mắt bộc phát ra hào quang lộng lẫy chói mắt.
Qua giây lát, những điểm sáng kia hóa thành mấy chục Viên Minh khác, thân hình khác nhau, nhưng lại thể hiện ra pháp tướng cường đại, phảng phất như một đám đấu sĩ anh dũng, sừng sững đứng chặn ở trên cầu thang chật hẹp.
Những phân thân này đồng tâm hiệp lực, chung nhau chống cự lấy hắc khí mãnh liệt đang kéo tới kia.
Hắc khí giống như nanh vuốt của ác ma, trong nháy mắt cuốn tới, thôn phệ từng cỗ phân thân đi, giống như một cục tẩy xóa đi mất từng cỗ, từng cỗ, ngay cả liên hệ cùng Viên Minh cũng bị chặt đứt hoàn toàn.
Ý niệm trong lòng Viên Minh nhanh chóng quay ngược trở lại, thân hình hắn vẫn tiếp tục leo lên phía trên, đồng thời cố gắng khuếch tán huyết vụ, để làm chậm lại tốc độ thôn phệ của hắc khí.
Hắn càng leo lên gần đến đỉnh chóp của cầu thang, áp lực không gian càng thêm nặng nề, các loại công kích cũng càng thêm dày đặc, như là mưa to gió lớn đánh về phía hắn.
Mà Tô Vô thì giống như vô cùng đen đủi, phần lớn công kích rơi xuống đều đánh lên trên hắc khí, rơi trên người Viên Minh thì lại lác đác không có mấy.
Mắt thấy khoảng cách giữa Viên Minh và chóp đỉnh cầu thang chỉ còn lại mười bậc, Tô Vô cũng bất chấp, không biết sử dụng thủ đoạn gì, thân thể cũng tan rã ra, hóa thành hắc khí nồng vụ bay thẳng mà lên.
Hắc khí kia chia làm hai cỗ, một cỗ dây dưa với huyết vụ do Viên Minh biến thành, ý đồ ngăn trở hắn tiến lên, một cỗ thì cố hướng lên trên, vượt qua Viên Minh, thẳng tới chóp đỉnh của cầu thang.
Ngay một tích tắc hắc khí kia sắp vượt qua được Viên Minh, trên bầu trời bỗng nhiên cuồn cuộn lên, tiếng sấm đì đùng, cuồng phong gào thét.
Mấy chục đạo vòi rồng có màu huyết hồng từ trên trời giáng xuống, bên trong từng vòng xoáy đó còn xen lẫn cả tử kim quấn quanh điện quang, bọn chúng như những con cự long đang phẫn nộ, đánh vào phía trên hắc khí do Tô Vô biến thành.
Hắc khí bất thình lình bị công kích mãnh liệt cũng lực bất tòng tâm, nó không cách nào hoàn toàn thôn phệ những lực lượng này nên bị đánh không kịp trở tay, tốc độ tiến lên lập tức chậm lại.
Nhân cơ hội này, huyết vụ do Viên Minh biến thành vội xông ra, cấp tốc kéo lên cao, đã tới gần bậc thang cao nhất.
Nhưng vào lúc này, pháp lực toàn thân của Tô Vô đều phồng lên và bộc phát ra, hắc khí nổ đùng một cái, hóa thành một con bọ ngựa màu đen cao mấy trượng.
Con bọ ngựa màu đen này huy động cả sáu cái móng vuốt của mình, hóa thành một đạo tàn ảnh, cứng rắn xuyên qua tầng tầng lớp lớp công kích của lôi điện và phong bạo, cũng thẳng tới bậc thang cao nhất.
Cuối cùng, một mảnh huyết vụ cùng một con bọ ngựa màu đen đồng thời đã tới được bậc thang cao nhất.
Huyết vụ lần nữa ngưng tụ thành hình dáng Viên Minh, giờ phút này sắc mặt của hắn tái nhợt dị thường, ngực có chút phập phồng, thở hổn hển.
Mà bọ ngựa màu đen cũng vặn vẹo lần nữa và biến thành bộ dáng của Tô Vô.
Khí sắc của gã như thường, nhưng thần sắc lại hơi có vẻ hung ác nham hiểm.
Hai người liếc nhau, bầu không khí trong nháy mắt trở nên khẩn trương lên.
“Lại là đồng thời đăng đỉnh…”
Dưới cầu thang, đám người ngước nhìn bậc thang thứ một ngàn cao không thể chạm kia, trong ánh mắt toát ra đủ thứ cảm xúc, có kinh dị, có hâm mộ, có cả mang theo vài phần sầu lo.
Thân ảnh của Vu Vũ cũng lặng yên xuất hiện trong đám người, nàng lẳng lặng quan sát, ánh mắt thâm thúy.
Từ khi Tô Vô giải khai đám cấm chế quang mang xám xanh kia, nàng đã thuận lợi trèo lên đến chín trăm bậc, lấy được ban thưởng xong thì hài lòng dừng bước, không còn tiến lên nữa.
Về phần nàng đạt được ban thưởng cũng không có người nào chú ý, nên cũng không ai biết được phần thưởng đó là cái gì, và trở thành một điều bí ẩn.
Trong không gian Thâu Thiên Đỉnh, Tịch Ảnh đột nhiên ngã ngồi dưới đất, thân thể nàng run rẩy kịch liệt, phảng phất như vừa mới trải qua một trận đại chiến sinh tử.
Chủ hồn của Viên Minh vẫn một mực được giấu kín ở trong đỉnh, lúc này thấy nàng như thế thì vội vàng tiến lên hỏi thăm.
Hắn kinh ngạc phát hiện ra, lúc này trên mặt Tịch Ảnh đầu mồ hôi, trong con mắt thì lóe ra quang mang bất định, sắc mặt nàng tái nhợt, trắng bệch như tờ giấy, thoạt nhìn còn có cảm giác thương thế của nàng còn nghiêm trọng hơn cả Viên Minh.
“Vừa rồi những thứ đặc biệt công kích Tô Vô ở giữa không trung kia, phải chăng có quan hệ với quang đoàn màu trắng ngươi thả ra lúc nãy không? Đó chẳng lẽ là loại thần thông cấm chế nào mà rốt cuộc lại tạo thành tiêu hao lớn như vậy với ngươi?” Viên Minh lo lắng hỏi thăm.
Tịch Ảnh hít sâu một hơi rồi chậm rãi nói :”Đó là thần thông mới thức tỉnh sau khi ta tiến giai Mệnh Vu, tên là Nhân Quả Luật Lệnh.”
“Nhân Quả Luật Lệnh?” Viên Minh lặp lại cái tên này, trong đầu dâng lên một tia cảm khái.
“Việc này về sau ta sẽ nói tỉ mỉ cùng ngươi, bây giờ ta không có gì đáng ngại, ngươi mau mau trở về bản thể, chuyên tâm đối phó người kia, phát cố găng đem Tam Giới Tiên Thuyền đoạt được tới tay.” Tịch Ảnh nhẹ nhàng khoát tay, vừa trấn an ra hiệu Viên Minh không cần lo lắng.
Chủ Hồn Viên Minh nghe vậy cũng gật nhẹ đầu, lập tức rời đi Thâu Thiên Đỉnh, trở về bản thể.