Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 972 - Chương 970: Luân Hồi Ma Quân

Chương 970: Luân Hồi Ma Quân Chương 970: Luân Hồi Ma Quân

Băng Lan lão tổ lộ vẻ đau lòng, vội vàng phi tới tiếp nhận viên thủy tinh cầu trong suốt kia.

Lão kinh sợ phát hiện, trên thủy tinh cầu bị chém ra một vết nứt thật sâu màu đen.

Viên châu này chính là bản mệnh Đạo bảo Cửu Hàn Ngưng Băng Châu của lão, càng là trọng bảo áp đáy hòm, vậy mà sau một kích bị chém ra vết tích sâu như vậy.

Hắc kiếm kia là Linh bảo gì, lại có uy năng lớn như thế?

Còn không đợi Băng Lan lão tổ xem kỹ, dị biến lần nữa phát sinh.

Trong hư không phía sau lão, đột nhiên vỡ ra một vết rách, không có dấu hiệu nào toát ra một thanh trường đao màu xanh sẫm.

Thanh trường đao kia chém tới cổ Băng Lan lão tổ, tốc độ nhanh chóng, làm người ta líu lưỡi.

Một kích này quá đột ngột, Băng Lan lão tổ kịp phản ứng, thân hình của lão bỗng nhiên hư hóa, biến thành từng mảnh băng tinh bông tuyết tiêu tán ra.

Thanh trường đao màu xanh lục lướt qua đầu vai lão, đao mang cuốn lên một mảnh vải dính máu không kịp hóa thành băng tinh.

Sau đó, trường đao lóe lên lại chui vào hư không, biến mất không thấy.

Đợi đến đao này xuất hiện lại, đã đi tới ngoài mấy trăm trượng.

Một bóng người quanh thân bao phủ bóng tối màu đen xuất hiện bên cạnh trường đao, trong tay gã bưng lấy một tòa tế đàn to bằng bàn ăn, bỏ miếng huyết vải vào trong tế đàn.

Toàn thân tế đàn đen như mực, phía trên là vòng tròn, hiện đầy phù văn quỷ dị cổ xưa, chính là Hung Chú Tế Đàn trong truyền thuyết.

Thân ảnh màu đen nắm lấy nó, như là vực sâu bao trùm tế đàn, năm ngón tay mở ra, trên mu bàn tay nổi lên gân xanh, như từng đầu tiểu xà uốn lượn.

Trong lòng bàn tay, một trận văn đỏ sậm tà dị dần dần hiển hiện.

Gã nhanh chóng tụng niệm một chuỗi chú ngữ tối nghĩa khó hiểu, phảng phất câu thông với một loại lực lượng vô định nào đó.

Theo chú ngữ động, trận văn trên Hung chú tế đàn phảng phất sống lại, xé rách làn da lòng bàn tay người kia.

Máu đỏ chậm rãi nhỏ xuống lỗ khảm chính giữa tế đàn, thẩm thấu vào phiến vải kia.

Vào thời khắc này, bên trong lỗ khảm bỗng nhiên dâng lên một ngọn lửa màu đỏ ngòm, cháy hừng hực, cấp tốc đốt mảnh vải thành tro tàn.

Ngay sau đó, một người tí hon màu đỏ lớn cỡ lòng bàn tay xuất hiện trong tế đàn, ngoại trừ dáng người hơi nhỏ, thân hình dung mạo lại giống Băng Lan lão tổ như đúc, ngay cả vẻ mặt kinh ngạc lúc này cũng không khác.

Băng Lan lão tổ xa xa thấy thế, sắc mặt trong nháy mắt trở nên khó coi vô cùng, thất thanh kêu lên: "Vạn Kiếp Huyết Hồn Chú! Là ngươi!"

Bóng người màu đen cười khằng khặc quái dị, phảng phất nghe được chuyện buồn cười: "Khặc khặc, không ngờ bản tọa mấy ngàn năm không đến Xuất Vân Giới, Băng Lan đạo hữu vẫn còn nhớ rõ ta, thật sự là vinh hạnh! Để tặng lễ gặp mặt, trước để cho bầu không khí lửa nóng thêm đi!"

Nói xong, gã bấm tay điểm người tí hon màu đỏ ngòm kia, ngón tay trong nháy mắt bị một cỗ lực lượng vô hình thôn phệ, vỡ ra, hóa thành một đoàn huyết diễm quấn quanh thân người tí hon màu đỏ.

Cùng lúc đó, quanh thân Băng Lan lão tổ bắt đầu có từng sợi khói đen toát ra, mặc dù không nhìn thấy minh hỏa, nhưng vẫn cảm giác được cỗ nóng rực này.

Khoé mặt Băng Lan lão tổ run rẩy, hiển nhiên đang tiếp nhận thống khổ không nhỏ.

Lão lập tức vung tay lên, quang mang đóng băng lạnh lẽo khắp nơi bao phủ lại thân thể, đảo qua từ trên xuống dưới, ý đồ dập tắt hoả diễm không thấy kia.

Nhưng ngọn lửa kia phảng phất tương liên với thiên địa, bất luận thế nào cũng không thể dập tắt.

Ngay lúc Băng Lan lão tổ tiếp tục thi triển thủ đoạn tiêu trừ thống khổ thiêu đốt, bóng người màu đen lại xuất thủ, đâm tới huyết trì ở trung tâm Hung Chú Tế Đàn.

Thần sắc Băng Lan lão tổ đại biến, thân hình hư không tiêu thất, sau một khắc xuất hiện phía trên bóng người màu đen.

Bóng người màu đen và cả Hung chú tế đàn đồng thời biến mất, thoáng hiện ngoài mấy trăm trượng, tay lại chui vào bên trong huyết trì.

"Rắc" một tiếng vang giòn, hai ngón tay bóng người màu đen nổ tung trong huyết trì, hóa thành một đạo huyết quang bén nhọn, xuyên thủng người tí hon màu đỏ.

Gần như đồng thời, nơi ngực Băng Lan lão tổ đột nhiên phồng lên, "Bụp" một tiếng vang thật lớn, nổ tung mảng lớn huyết vụ.

Băng Lan lão tổ phát ra tiếng kêu thống khổ, thân hình không khỏi lảo đảo một cái.

Đúng lúc này, một hồi thanh âm vỗ cánh dày đặc đột nhiên từ phía sau lão vang lên, thân ảnh Tô Vô như quỷ mị nổi lên, tay cầm thanh trường kiếm tối tăm, chém xuống Băng Lan lão tổ một cái.

Một đạo hắc kiếm bắn ra, trong hư không mở ra một lỗ hổng khổng lồ, chém xuống Băng Lan lão tổ.

Băng Lan lão tổ không kịp huyễn hóa băng tinh, vội vàng lắc mình một cái, khó khăn tránh đi chỗ yếu hại, nhưng một cánh tay lại bị kiếm quang trảm rơi xuống.

Bóng người màu đen thấy thế, bay vụt tới, đưa tay bắt lấy cánh tay Băng Lan lão tổ rơi xuống.

Nhưng còn không đợi gã chạm đến, một nửa tay cụt kia đã biến thành băng tinh, vỡ vụn thành từng mảnh.

Băng Lan lão tổ giơ cao Cửu Hàn Ngưng Băng Châu, thần sắc lạnh lùng đến cực điểm, lạnh lùng quát: "Băng Phong Thiên Địa!"

Tiếng nói vang lên, trên Cửu Hàn Ngưng Băng Châu toả ra quang mang mạnh hơn lúc trước gấp trăm lần, ánh sáng màu lam dày đặc vô cùng bỗng nhiên bộc phát, gần như chỉ trong nháy mắt đã bao trùm phạm vi ngàn dặm.

Lam quang nở rộ một cái chớp mắt, ngàn dặm cương vực trong nháy mắt bị đông kết!

Bạch Đế Thành đã đổ sụp thành phế tích, sừng sững ở ngoài thành chính là một mảnh hoang nguyên mênh mông.

Phía trên hoang nguyên, sơn lâm chập chùng liên miên, trong rừng tẩu thú lao nhanh, bầy điểu bay lượn trên trời.

Trong nháy mắt này, toàn bộ sinh linh phảng phất ngưng lại, khí tức giữa thiên địa trong nháy mắt ngưng kết.

Sơn lâm, tẩu thú, bầy điểu, thậm chí toàn bộ hoang nguyên, trong nháy mắt bị triệt để đông kết, hóa thành băng điêu sáng óng ánh, sinh cơ đoạn tuyệt, phảng phất thời gian đình trệ.

Tô Vô và đạo thân ảnh màu đen cũng không thể may mắn thoát khỏi, bị hàn băng đột nhiên xuất hiện bao trùm, hóa thành hai tòa băng điêu sừng sững bất động.

Hung Chú Tế Đàn vốn tản ra khí tức quỷ dị, cũng bị Hàn Băng thật dày phong bế, hóa thành một khối băng to lớn không gì sánh được, lẳng lặng đứng sừng sững ở phía trên hoang nguyên.

Trên thân Tô Vô lại không ngừng có hắc vụ quay cuồng tuôn ra, những Hàn Băng kia phảng phất bị một cỗ lực lượng thần bí thôn phệ, dần dần tan rã.

Mà quanh thân bóng người màu đen thì bốc cháy lên hừng hực huyết sắc hỏa diễm, ngọn lửa kia nóng bỏng quỷ dị, cấp tốc hòa tan băng tinh cực hàn che đắp trên người gã.

Chỗ cụt tay của Băng Lan lão tổ lóe lên linh quang, một cánh tay mới mọc ra.

Trong mắt của lão lóe ra quang mang lạnh lẽo, nắm hư không về phía Tô Vô và bóng người màu đen.

Theo hai tiếng "Ầm ầm" nổ rung trời, hư không phảng phất đang rung động.

Băng tinh quanh người Tô Vô và bóng người màu đen dưới cỗ lực lượng này nổ bể ra, hóa thành tinh phấn mạn thiên phi vũ.

Mà trong tinh phấn cuốn theo hai người, dưới cỗ lực lượng này hóa thành bột mịn, biến mất trong không khí.

Tinh phấn được ánh nắng chiếu rọi, chiết xạ ra từng đạo cầu vồng hình khuyên hoa mỹ rực rỡ, phảng phất một bức hoạ quyển kỳ diệu giữa thiên địa.

Chỉ là khối băng chỗ Hung Chú Tế Đàn vẫn chưa bạo liệt.

Băng Lan lão tổ đưa tay khẽ chụp, lòng bàn tay phát ra một cỗ hấp lực cường đại, hút tới khối băng và cả tế đàn bên trong.

Đúng lúc này, một bàn tay to lớn màu đỏ ngòm trống rỗng toát ra, chụp vào Hung Chú Tế Đàn.

Băng Lan lão tổ cười lạnh một tiếng, thân hình hóa thành một đạo thân ảnh quỷ mị, trong nháy mắt xuất hiện trước Hung chú tế đàn, phất tay áo lên, thu tế đàn và cả khối băng phía ngoài vào trong tay áo.

Một tay khác của lão đánh ra mấy chục đạo băng truỳ màu lam, mỗi một đạo tản ra lạnh lẽo thấu xương, đánh tới bàn tay lớn màu đỏ, khiến nó thủng trăm ngàn lỗ, phảng phất một cái sàng.

Bàn tay lớn màu đỏ vỡ vụn dưới băng trùy oanh kích, hóa thành một mảnh tràn ngập huyết quang.

Những huyết quang tán loạn cũng không mất đi, mà bị một cỗ lực lượng đặc biệt dẫn dắt, không ngừng tụ tập tại trung tâm. Dần dần những huyết quang này một lần nữa chắp vá ra một bộ thân thể hình người không quá ngưng thực.

Còn không đợi nhân hình kia triệt để ngưng thực, trong hư không liền có một kiện áo bào đen phiêu nhiên rơi xuống, bao phủ lại thân thể của nó, che giấu cực kỳ chặt chẽ.

Một bên khác, từng tia từng sợi hắc vụ Thiên Thiền từ trong hư không chậm rãi toát ra, hội tụ lại một chỗ.

Những hắc vụ này phảng phất có linh tính, trong chớp mắt ngưng tụ thành thân ảnh Tô Vô.

Y đứng trên hoang nguyên, ánh mắt lạnh lùng nhìn về phía Băng Lan lão tổ.

"Đường đường Luân Hồi Ma Quân Ma Giới, đến Xuất Vân Giới ta, sao phải giấu đầu giấu đuôi như thế?" Băng Lan lão tổ không tiếp tục xuất thủ, mà đôi mắt nhíu lại nhìn bóng người màu đen kia, trong giọng nói lộ ra một tia khinh thường và trào phúng.

Người áo đen nghe vậy, phát ra một hồi tiếng cười quái dị, tay vung lên, áo bào đen bao phủ trên người gã như sương khói tản ra, lộ ra chân dung.

Người này có thân hình khôi ngô cao lớn, toàn thân hiện đầy vết sẹo tinh hồng, tựa như một bức hoạ quyển kinh tâm động phách.

Những vết sẹo này dưới ánh trăng chiếu rọi, tản mát ra quang mang quỷ dị, phảng phất ghi lại gã đã từng dục huyết phấn chiến.

"Băng Lan đạo hữu thật sự là ánh mắt độc đáo, bản tọa chỉ thoáng thi triển chút thủ đoạn, là bị ngươi khám phá ra thân phận." Luân Hồi Ma Quân cầm đao, thanh âm thô kệch mà trầm thấp.

Băng Lan lão tổ nhìn từ trên xuống dưới gã, trong mắt lóe lên vẻ trào phúng: "Thì ra chỉ là một bộ phân thân luân hồi, khó trách thần thông có hạn."

"Ngươi mặc dù cướp đi Hung Chú Tế Đàn, nhưng Vạn Kiếp Huyết Hồn Chú vừa thực hiện trên thân ngươi còn chưa giải trừ. Ngươi cho rằng kéo dài thời gian là có thể áp chế Trớ Chú thể nội? Thật sự là uổng phí sức lực. Nếu như Vạn Kiếp Huyết Hồn Chú dễ dàng giải quyết như thế, năm đó Hắc Đế cũng sẽ không vẫn lạc." Luân Hồi Ma Quân cũng không thèm để ý đến Băng Lan lão tổ mỉa mai, ngược lại cười nhạt một tiếng.

Băng Lan lão tổ cau mày lại, bên ngoài thân đột nhiên hiện ra một tầng lam quang nhàn nhạt, lam quang như nước nhanh chóng thẩm thấu vào trong cơ thể lão, ý đồ hóa giải Trớ Chú vô hình kia.

Luân Hồi Ma Quân nhếch miệng cười, nhưng không xuất thủ công kích Băng Lan lão tổ, đưa tay nhấn phía dưới một cái.

Trong lòng bàn tay gã bắn ra một đạo huyết quang thô to, huyết quang này tựa như một đầu cự long chui xuống đất.

Sau mấy hơi thở, trong huyết quang có nhân ảnh chớp liên tục, bầy yêu Vạn Yêu quốc và Đại Nhật Lưu Ly Viêm toát ra.

Băng tinh trên thân những yêu tộc này đã biến mất không còn tăm tích, mà trên người bọn họ hoàn hảo không chút tổn hại, tựa hồ lúc trước bị tổn thương đã khôi phục.

"Lục Đạo Luân Hồi của ngươi ngược lại càng thêm lợi hại, chẳng những có thể thi triển với mình, cũng có thể giúp người khác luân hồi, xem ra không bao lâu là có thể đột phá Đại Thừa kỳ." Băng Lan lão tổ nói.

Luân Hồi Ma Quân tán đi huyết quang trên tay, không trả lời.
Bình Luận (0)
Comment