Chương 971: Trái tim cự nhân
Chương 971: Trái tim cự nhân
Lúc này Vu Vũ mới nhìn rõ tình hình, bèn mang theo đám yêu Vạn Yêu quốc đứng qua bên cạnh Tô Vô cùng Luân Hồi ma quân.
Băng Lan lão tổ thấy vậy, ánh mắt thoáng nhìn qua Tô Vô, Vu Vũ cùng với Đại Nhật Lưu Ly viêm một lượt, cuối cùng rơi xuống trên người Luân Hồi ma quân: "Xem ra lần tầm bảo ở Hỏa Nham sa mạc này là do ba bên Ma giới, Tam Giới giáo cùng Vạn Yêu quốc các ngươi liên thủ hành động. Rốt cuộc các ngươi đã cấu kết với nhau từ khi nào?"
"Băng Lan lão tổ xem trọng chúng ta rồi. Chẳng qua trên đường tầm bảo, chúng ta phát hiện có cùng chung lợi ích mà thôi. Dù sao trong sa mạc hiểm ác, có thêm một người bạn vẫn tốt hơn thêm một kẻ địch chứ." Luân Hồi ma quân cười cười nói.
Băng Lan lão tổ nghe vậy, ánh mắt chuyển hướng qua Vu Vũ, trầm giọng nói: "Dù gì thì Vạn Yêu quốc cũng là sinh linh Xuất Vân giới, có thể dễ dàng liên thủ với Ma giới như vậy sao? Lần đại chiến giới vực đầu tiên cách đây trăm vạn năm trước, chính thiên yêu Vương Đình cũng đã từng chém giết với Ma giới."
"Chính là vì trận đại chiến kia, thiên yêu Vương Đình tổn thất vô cùng nghiêm trọng, thực lực giảm lớn mới khiến tu sĩ Nhân tộc các ngươi không ngừng nghiền ép, thu hẹp không gian sinh tồn Vạn Yêu quốc chúng ta." Vu Vũ không đổi sắc mặt đáp lời.
"Các ngươi biết Tam Giới tiên chu rơi vào trong tay Ma giới sẽ phát sinh chuyện gì?" Sắc mặt Băng Lan lão tổ ngưng trọng, trầm giọng nói.
Mọi người nghe vậy mà rùng mình.
Bọn hắn biết rõ Tam Giới tiên chu có khả năng xuyên thủng hàng rào giới vực. Một khi chiếc phi chu này rơi vào trong tay Ma giới, Ma tộc có thể tùy thời tùy chỗ xâm lấn Xuất Vân giới, không hề có trở ngại nào.
Mới vừa rồi Băng Lan lão tổ còn định thi triển hàn băng chân ý nhằm hủy diệt Tam Giới tiên chu, đáng tiếc vẫn bị thất bại.
Vu Vũ buông mi mắt, trầm thấp mà kiên định nói: "Ta hiểu biết hạn hẹp, nhưng có thể chắc chắn rằng nếu không có Tam Giới tiên chu sẽ tuyệt không thể phá hủy Thiên Hồng đại trận được."
"Rất tốt, nếu như Vạn Yêu quốc cùng Tam Giới giáo đều đã khuất phục Ma giới, vậy đương nhiên sẽ là công địch của Xuất Vân giới." Băng Lan lão tổ nhàn nhạt nói.
Vừa nói ra, bầu không khí lập tức khẩn trương tới cực điểm. Một khi bị dán lên cái mác là cấu kết Ma giới thì Vạn Yêu quốc sẽ trở thành cái đích cho mọi người ở Xuất Vân giới chỉ trích, bất luận thế lực gì đều có thể tiến tới thảo phạt.
Vu Vũ thầm căng thẳng, không khỏi nhìn về phía Tô Vô cùng Luân Hồi ma quân.
Tô Vô thấy thế, lập tức nói: "Nữ hoàng bệ hạ không cần lo lắng, Tam Giới giáo cùng Ma giới sẽ vĩnh viễn là hậu thuẫn kiên cố nhất của Vạn Yêu quốc."
Luân Hồi ma quân cũng gật đầu đồng ý, khiến Vu Vũ cảm thấy an tâm lại.
Băng Lan lão tổ lại đột nhiên cười, trong tiếng cười pha đầy mỉa mai: "Các ngươi vất vả mưu đồ, tính toán đủ cách, đáng tiếc rốt cuộc còn là thất bại trong gang tấc. Tam Giới tiên chu không có Thế Giới Chi Thụ tựa như cự nhân mất đi trái tim, chỉ có thể biến thành sắt vụn. Các ngươi có lấy được nó thì cũng có ích lợi gì?"
Luân Hồi ma quân nghe vậy, sắc mặt đột biến, quay đầu nhìn Tô Vô: "Thế Giới Chi Thụ bị người cướp đi?"
Tô Vô khoát tay áo, đầy thoải mái nói: "Chẳng qua chỉ là biến cố nhỏ mà thôi. Lúc này Thế Giới Chi Thụ đang nằm trong tay gia hỏa pháp tướng sơ kỳ, đợi chúng ta giải quyết xong chuyện nơi đây, đi đoạt lại là được."
Luân Hồi ma quân lại không vì vậy mà buông lỏng cảnh giác, hừ lạnh một tiếng, tay nắm chặt trường đao, cả người lóe lên rồi xông thẳng đến Băng Lan lão tổ.
Tô Vô cũng tế ra chuôi trường kiếm màu đen, nói với đám người Vu Vũ: "Nếu như đã muốn làm minh hữu của chúng ta thì cũng không thể khoanh tay đứng nhìn."
Nói xong, gã cũng phi thân xông tới.
Đám yêu Vạn Yêu quốc thấy thế, nhao nhao nhìn về phía Vu Vũ.
Vu Vũ hít sâu một hơi, trong mắt hiện lên một tia kiên định: "Chúng ta cũng ra tay!"
Vu Vũ ra lệnh một tiếng, chúng yêu Vạn Yêu quốc như thủy triều tuôn ra.
Phía trên Hỏa Nham sa mạc, cuộc kịch chiến đang xảy ra.
Đao quang kiếm ảnh giao thoa, hào quang pháp thuật lập loè, gió cát sa mạc cũng bắt đầu trở nên cuồng bạo.
Mà bên ngoài phiến chiến trường này, bầu trời Xuất Vân giới vẫn xanh thẳm như trước, như yên lặng nhìn chăm chú vào trận chiến cải biến vận mệnh này.
....
Cùng lúc đó, phía trên Vạn Yêu sơn mạch kéo dài ngàn vạn dặm, mười tám tòa thành trì Hắc Hổ thành, Âm Sơn thành... cũng đang tứ bề tín hiệu bất ổn, tiếng kêu trời rung đất chuyển.
Bốn phương tám hướng thành trì này đều có đại lượng Yêu tộc mãnh liệt mà đến như thủy triều quét tới, tựa hồ muốn một lần nuốt trọn mười tám tòa thành trì này.
Mà ở dưới tường thành, sâu trong lòng đất càng có rất nhiều cột ma khí động trời phun ra. Những ma khí này như cự long màu đen bốc lên, điên cuồng ăn mòn lấy cột đá Hồng Quân dưới lòng đất của tòa thành, mong muốn tìm ra kẽ hở của lực lượng nào đó.
Từ khi xây dựng đến nay, mười tám tòa thành trì này trải qua mưa gió gian nan, nhưng tuyệt chưa từng gặp phải nguy cơ sinh tử tồn vong như hôm nay.
Mới đầu, đám thành chủ vẫn còn ôm may mắn, cho rằng đây chẳng qua là lần thăm dò công kích của Vạn Yêu quốc mà thôi, cũng không quá mức để tâm. Nhưng mà khi thế công Yêu tộc càng ngày càng mãnh liệt, càng ngày càng bất kể hậu quả, bọn hắn mới ý thức tới tình huống này đã không đơn giản như bọn hắn tưởng tượng.
Lúc phát hiện tình thế đã nghiêm trọng, các thành chủ mới cuống quít liên hệ lẫn nhau, thương thảo đối sách.
Trải qua một phen thương nghị, bọn hắn quyết định đồng loạt triển khai cấm chế bảo vệ thành, cũng thúc giục Thiên Hồng đại trận trong truyền thuyết kia.
Thiên Hồng đại trận chính là pháp trận hộ sơn Vạn Yêu sơn mạch, một khi mở ra sẽ kết nối linh mạch cả dãy núi lại với nhau, hình thành nên một hệ thống phòng ngự không thể phá vỡ, tăng cường khả năng lực phòng hộ của cấm chế thành trì.
Khi bọn hắn chuẩn bị thúc giục đại trận, lần nữa tiêu diệt kẻ địch lại kinh ngạc phát hiện đại trận kia vậy mà không có chút phản ứng, dù có thế nào cũng không cách nào vận chuyển được. Lúc này bọn hắn mới ý thức tới, vấn đề căn nguyên không phải là ở thế công Yêu tộc mà là ở bản thân đại trận.
Giờ phút này, mười tám tòa thành trì đã lâm vào khủng hoảng cùng hỗn loạn trước đó chưa từng có.
Đám thành chủ lo lắng tìm kiếm căn nguyên vấn đề, lại không thu được gì. Mà đám dân chúng trong thành tức thì càng thêm bàng hoàng không biết làm sao.
Sinh tử tồn vong trước mắt, mỗi tòa thành trì đều chỉ có thể dựa vào lực lượng của mình, mỗi người tự chiến, sau đó co đầu rút cổ trong thành, khổ sở chèo chống.
Trên không trung Vạn Yêu sơn mạch, mây đen giăng đầy, sấm sét vang dội như biểu hiện ra một tràng cảnh đại tai nạn sắp hàng lâm.
Ở một chỗ trong Vạn Yêu sơn mạch, hư không khẽ chấn động tạo thành từng đợt gợn sóng tản ra, ngay sau đó một tòa cung điện nguy nga đột nhiên xuất hiện. Là Tu La cung thần bí khó lường.
Nó lặng yên lơ lửng tại đó, như thể một ngôi sao tĩnh lặng tản ra ánh sáng nhàn nhạt.
Trong cung điện, Viên Minh ở sâu trong thế giới đại thụ bay vút mà ra, trên mặt khó che giấu được hết vẻ mừng rỡ.
Rời khỏi trói buộc của Tam Giới tiên chu, cấm chế bên trong Thế Giới Chi Thụ dĩ nhiên đã tiêu tán vô tung. Lúc này, hắn cuối cùng có thể tùy tâm sở dục hấp thu tinh hoa khỏa đại thụ này rồi.
"Có đại thụ này, cuối cùng ta đã có cơ sở an thân lập phận rồi!"
Viên Minh vươn tay, khẽ khẽ vuốt vuốt đại thụ, rễ cây Thế Giới Chi Thụ bên trong đan điền của hắn như từng con linh xà nhúc nhích, chậm rãi đâm vào trong đại thụ. Từng cỗ một khí lưu màu xám xanh tinh thuần từ rễ cây truyền tới, như từng tia nước nhỏ liên tục không ngừng tuôn vào trong cơ thể Viên Minh.
Thế Giới Chi Thụ của hắn được cỗ lực lượng này bồi dưỡng mà nhanh chóng sinh trưởng, trở nên vững chắc và tươi tốt hơn hẳn.
Chẳng qua Viên Minh cũng không tu luyện như vậy, còn nhiều chuyện cần tìm hiểu rõ ràng.
"Không tiền bối, Thế Giới Chi Thụ đã thu xếp tốt rồi, hiện ta có thể nói cho ta rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì sao?"
"Không hẳn là đại sự cho lắm, Tam Giới giáo khống chế Tam Giới tiên chu va chạm vào Hồng Quân trụ của Bạch Đế thành mà thôi." Không thản nhiên nói.
"Hồng Quân trụ?" Viên Minh khẽ giật mình, hắn chưa từng nghe nói đến danh tự này qua.
Không thấy vậy bèn nói qua một lượt về lai lịch cùng tầm quan trọng của Hồng Quân trụ.
"Không tưởng được lại phát sinh nhiều chuyện như vậy. Tình huống hiện tại của Bạch Đế thành như thế nào? Hồng Quân trụ thật sự bị đụng gãy rồi sao?" Viên Minh không khỏi biến sắc mặt, vội vàng hỏi.
"Không biết, dò xét tin tức cần tiêu tốn nguyện lực, Nguyện Lực đan trong tay ta đã không còn bao nhiêu. Vừa rồi ngươi mang theo thế giới đại thụ rời đi, ta cũng không để ý thêm tình huống bên kia thế nào nữa. Ngươi muốn biết tình huống Bạch Đế thành ra sao thì tự mình xem đi." Không nói.
Viên Minh lần đầu tiên nghe đến thủ đoạn dò xét ngoại giới của Không, cảm thấy có chút kinh ngạc. Hắn khẽ động người, rời khỏi Tu La cung, hóa thành một đạo ánh sáng màu xanh đi thẳng đến Bạch Đế thành.
Lúc này Viên Minh cách Bạch Đế thành không xa, không lâu lắm đã đến nơi.
Cảnh tượng trước mắt không khỏi khiến hắn giật mình.
Chiến đấu bên ngoài Bạch Đế thành đã hạ màn, cả tòa thành trì đã hoàn toàn thành phế tích, băng tuyết bao trùm đại địa, khắp nơi đều là dấu vết đánh nhau kịch liệt hỗn độn.
Viên Minh đứng trên không trung, mắt nhìn về xa xa.
Hắn thấy được nơi xa có hai tòa băng sơn, bên trong là vô số thi cốt yêu thú trong rừng, thấy được vết kiếm vắt ngang kéo dài gần trăm dặm còn mơ hồ tản ra hắc khí, còn nhìn thấy được mấy chục hố sâu có đường kính cả chục dặm, bên trong cũng hỗn độn bề bộn.
"Nhìn qua nơi đây hẳn là phát sinh qua một cuộc đại chiến vô cùng thê thảm, quy mô như thế đã đã vượt qua lực lượng cường giả Pháp Tướng cảnh..." Ánh mắt Viên Minh băn khoăn, trong lòng âm thầm khiếp sợ.
Hắn không quên mục đích đên đây, bèn bay vút xuống, đi tới lòng đất của Bạch Đế thành.
Ở chỗ này, hắn thấy được một cột đá Hồng Quân đã hoàn toàn đứt gãy.
Điều hắn cảm thấy kỳ quái là Tam Giới tiên chu đụng gãy cột đá Hồng Quân đã biến mất không còn gì, mà đám yêu Vạn Yêu quốc vây công nơi này cũng đã biến mất không còn dấu vết.
Không từ trong Thâu Thiên đỉnh chậm rãi hiển hiện, ngắm nhìn bốn phía, chậc chậc nói: "Đúng là đụng gãy được cả Hồng Quân trụ, Tô Vô này cũng có chút thủ đoạn."
Viên Minh dừng mắt ở cột Hồng Quân trụ đứt gãy, ánh mắt thâm trầm, một lát sau mới dời mắt nhìn qua phế tích chung quanh.
Khí tức sát khí tràn ngập trong không khí như có thể cảm nhận rõ tình hình chiến đấu kịch liệt vừa rồi.
Đột nhiên ánh mắt hắn hơi hơi lóe lên, tựa hồ đã nhận ra cái gì: "Nơi đây tựa hồ còn có ma khí lưu lại...." Hắn thấp giọng tự nói, buông thần thức tra xét kĩ càng lại.
Không lâu, trên mặt hắn càng lộ ra chắc chắn.
Ma khí nơi đây dao động vô cùng mãnh liệt, so với trước đây hắn cảm thụ qua phải cường đại hơn nhiều lắm.
Theo hắn suy tính, có thể lưu lại khí dao động ma khí đến mức này, hẳn cũng phải là tồn tại cấp bậc là Ma Quân, thậm chí có thể là Ma Đế trong truyền thuyết.