Chương 979: Chỉ điểm chỗ khó hiểu
Chương 979: Chỉ điểm chỗ khó hiểu
Trong không gian Thâu Thiên đỉnh, Không chẳng biết lúc nào đã lẳng lặng hiện ra.
Y khoanh chân ngồi ngay ngắn trên đài sen, nhắm mắt ngưng thần như lão tăng nhập định.
Hư không bốn phía xung quanh, nguyện lực như tia nước nhỏ từ bốn phương tám hướng hội tụ mà đến, dần dần hóa thành dòng sông năm màu rực rỡ, như cầu vồng nơi chân trời rơi xuống phàm trần, cuối cùng hòa nhập vào đài sen ở dưới tế đàn.
Viên Minh đứng trong hư không, cảm nhận được chấn động nguyện lực cường đại, có cường độ hơn xa những nguyện lực được sinh ra từ tín đồ bình thường.
Tầm mắt của hắn không ngừng mà chuyển hướng về phía Tịch Ảnh ở một bên.
Tịch Ảnh đã thức tỉnh, đang lẳng lặng nhìn Không thi pháp. Chấn động thần hồn trên người nàng đã dần dần vững vàng, khí tức khôi phục lại bình ổn như xưa.
"Ngươi không sao rồi?" Viên Minh vui vẻ, lại không an lòng hỏi thăm.
"Có Không tiền bối xuất thủ tương trợ chữa trị thần hồn tổn thương giúp ta. Qua một khoảng thời gian điều tức thì đã không đáng ngại nữa." Tịch Ảnh mỉm cười đáp.
"Thương Sinh đại nguyện cắn trả quá cường liệt, thậm chí còn vượt qua cả Nhân Quả luật lệnh của ngươi. Loại thần thông hại người hại mình này sau này vẫn nên hạn chế, càng ít dùng càng tốt." Viên Minh khẽ gật đầu, ngưng trọng nói.
"Ta hiểu ý ngươi, chẳng qua Thương Sinh đại nguyện không phải lần nào cũng gặp cắn trả cường liệt như vậy." Tịch Ảnh nhẹ nhàng gật đầu nói.
“Xin chỉ giáo?" Viên Minh nghe vậy không khỏi nghi hoặc.
Ánh mắt Tịch Ảnh rơi vào mi tâm Viên Minh, đột nhiên khẽ huơ huơ cánh tay, miệng phát ra âm thanh hùng hồn: "Nguyện Phệ Hồn trùng nơi đây hồn phi phách tán!"
Thanh âm của nàng rơi xuống, toàn bộ nguyện lực trong không gian Thâu Thiên đỉnh như bị đun nấu sôi trào, rồi một lực lượng vô hình vô chất lặng yên thẩm thấu vào trong thức hải Viên Minh, bao phủ lấy trứng của Thiên Tàm Trùng vào bên trong.
Trứng này bị Thương Sinh đại nguyện công kích đến mức hấp hối, lúc này bị công kích lần thứ hai đã hoàn toàn bị nghiền nát.
Tịch Ảnh mới ngừng Thương Sinh đại nguyện, tuy sắc mặt có hơi tái nhợt nhưng chốc lát sau đã khôi phục lại như thường rồi. Viên Minh thấy thế mà thầm kinh ngạc, vội vàng cảm ứng khí tức của Tịch Ảnh, phát hiện thần hồn của nàng không có dấu hiệu trọng thương như lúc trước mới yên lòng lại.
Hắn nghĩ lại tình huống vừa rồi, có chút hiểu ra nói: "Thi triển Thương Sinh đại nguyện, nguyện cầu nguyện vọng dễ thực hiện bao nhiêu thì trả giá càng ít bấy nhiêu?"
"Không sai. Như việc giết chết một con trùng yếu nhược vừa rồi, hầu như không cần trả giá gì cả." Tịch Ảnh khẽ gật đầu đáp.
Viên Minh nghe vậy không khỏi nảy sinh hứng thú với thần thông Thương Sinh đại nguyện này. Hắn tò mò hỏi: "Thương Sinh đại nguyện này là ngươi học được từ đâu vậy?"
"Là Hạ Hiệt tiền bối truyền thụ cho ta. Mấy ngày trước ông ta đích thân đến Bạch Đế thành gặp ta. Sở dĩ ta có thể thuận lợi đột phá đến cảnh giới Mệnh Vu cũng may mắn mà có ông ấy chỉ điểm trợ giúp." Tịch Ảnh nói khẽ.
Viên Minh nghe vậy chợt cảm thấy bất ngờ, lại cũng không cảm thấy có gì ngoài ý.
Hắn nghĩ đến Hạ Hiệt bác học và trí tuệ như vậy, có lẽ cũng chỉ có ông ta mới có thể sáng tạo ra thần thông thần kỳ như thế.
"Sau khi đột phá Mệnh Vu, ta lợi dụng năng lực nghịch chuyển sinh tử của Mệnh Vu trợ giúp Hạ Hiệt tiền bối khôi phục thần hồn, xem như báo đáp chút ít ân thụ nghiệp của ông ấy." Tịch Ảnh tiếp tục nói.
Viên Minh nghe vậy, không khỏi cao hứng giùm Hạ Hiệt. Đồng thời hắn cũng cảm thấy có hơi hổ thẹn. Lúc trước chính hắn đã nhận lời trợ giúp Hạ Hiệt khôi phục thần hồn, đáng tiếc hồn tu của mình tiến triển chậm chạp không kịp thời thực hiện lời hứa được. Cũng may Tịch Ảnh đã thay hắn hoàn thành tâm nguyện này, khiến áy náy trong lòng hắn giảm bớt đôi chút.
Tịch Ảnh nhìn trong mắt Viên Minh lóe lên khát vọng, khẽ hé đôi môi đỏ mọng nói tiếp: "Nhìn ngươi sốt ruột như thế, ta sẽ nói tỉ mỉ lại cho ngươi vậy. Thương Sinh đại nguyện này kì thật có rất nhiều chỗ tương tự với Đại Hắc Thiên chưởng, đều cần dung hợp hoàn mỹ ba thứ pháp lực, hồn lực cùng nguyện lực lại mới có thể phóng xuất ra uy năng kinh thiên động địa như vậy. Ngoài ra hôm nay ta nắm giữ thần thông này cũng chỉ vẻn vẹn ở giai đoạn nhập môn mà thôi."
Viên Minh nhớ lại hai lần trước Tịch Ảnh thi triển thuật này, càng thêm tò mò hỏi: "Ta thấy hai lần trước ngươi thi triển Thương Sinh đại nguyện, bày ra uy năng chênh lệch cực lớn, là vì sao vậy?"
"Uy lực của Thương Sinh đại nguyện có liên quan đến việc sử dụng lượng nguyện lực bao nhiêu. Lần đối phó với Tô Vô là nhờ có Không tiền bối tương trợ, cho ta mượn đại lượng nguyện lực mới có thể nhất cử đánh lui cường địch." Tịch Ảnh mỉm cười giải thích.
Viên Minh nghe vậy, trên mặt như có điều suy nghĩ, trong lòng cũng chợt ngộ ra.
Hắn trầm mặc một chút, sau đó mới lấy dũng khí thăm dò hỏi: "Tịch Ảnh, có thể truyền thụ thần thông Thương Sinh đại nguyện này cho ta không?"
Hắn thật mơ ước có được thần thông uy lực tuyệt luân này. Huống chi hắn nắm Thâu Thiên đỉnh trong tay, Minh Nguyệt giáo bên dưới đang ngày càng lớn mạnh, thu thập nguyện lực với hắn mà nói cũng không phải là chuyện khó. Nếu có thể tập được thuật này, chắc chắn có thể phát huy ra uy lực càng kinh người hơn.
Tịch Ảnh nghe vậy chỉ khẽ lắc đầu, từ chối: "Lúc này ngươi còn không cách nào luyện tập thuật này được. Thần thông như vậy chỉ có hồn tu cảnh giới Mệnh Vu mới có thể chạm tới, vả lại còn yêu cầu ngộ tính tu sĩ cực cao. Tạm thời ngươi chưa đáp ứng được tiêu chuẩn nào cả."
Viên Minh nghe vậy không khỏi dâng lên cảm giác bất đắc dĩ.
Gần đây hồn tu của hắn tiến cảnh chậm chạp, tu luyện Vấn Tình quyết trì trệ không tiến, thất phách chưa tinh luyện xong, cách cảnh giới Mệnh Vu còn xa xăm.
Nhưng lúc này, trong mắt hắn chợt lóe sáng, nhìn chăm chăm về phía Tịch Ảnh.
Tịch Ảnh bị hắn nhìn mà gai người, khẽ nhíu mày: "Ngươi cứ nhìn ta chằm chằm làm gì? Chẳng lẽ là muốn phụ thể ta để tìm hiểu thần thông Thương Sinh đại nguyện? Chuyện này không thể nào. Nếu không tới cảnh giới Mệnh Vu không cách nào chạm được tới huyền bí của vận mệnh, không thể lĩnh ngộ Thương Sinh đại nguyện được."
Viên Minh vội vàng lắc đầu phủ nhận: "Đương nhiên không phải, ta chỉ nghĩ nếu ngươi đã hoàn thành tinh luyện thất phách, có lẽ ta phụ thể vào ngươi, mượn cơ hội cảm ngộ thất phách nhanh hơn."
"Đây cũng là một cách hay. Chẳng qua hiện nay hồn lực ta ở cấp cao hơn ngươi, không cách nào trực tiếp phụ thể ta được." Tịch Ảnh nghe vậy, suy nghĩ một chút nói.
"Ta có cách." Viên Minh mỉm cười như đã có dự tính. Nói xong hắn động tâm niệm, không gian Thâu Thiên đỉnh lập tức mở ra.
Chỉ thấy không gian trước người rung động nhộn nhạo, từng nhánh rễ cây màu xám xanh từ bên trong chui ra, bện quấn lấy nhau trong hư không, thoáng chốc đã ngưng tụ thành một mộc nhân cao ngang với Tịch Ảnh.
"Hồn lực của Vu Vũ cũng vượt trên ta, nhưng lúc trước ta phụ thể lên phân thân của nàng ta vẫn có cảm ngộ bình thường. Tịch Ảnh, ngươi có thể phân ra một đạo thần hồn làm ra một phân thân, như vậy ta có thể phụ thể lên người ngươi được rồi." Viên Minh nói.
"Ngươi phụ thể lên Vu Vũ rồi?" Lông mày Tịch Ảnh chậm rãi dựng thẳng đứng.
"Chỉ là phân thân của nàng ta, lại nhập vào một lần duy nhất, chỉ để tinh tiến Vấn Tình quyết mà thôi." Trong lòng Viên Minh giật thót, vội vàng giải thích.
Tịch Ảnh nhăn mũi, khẽ hừ một tiếng, dời mắt chỗ khác nhưng vẫn điều khiển thần hồn của mình phân ra một bộ phận, hóa hình chui vào trong mộc nhân có ngũ quan mơ hồ kia.
Theo một đạo thần hồn của Tịch Ảnh chậm rãi dung nhập, hình tượng mộc nhân đã bắt đầu trở nên rõ ràng. Trong chốc lát, phân thân giống hệt Tịch Ảnh đã được hình thành, như thể phục chế phẩm chân nhân thông thường, vô cùng linh động mà chân thật.
Tịch Ảnh động niệm, phân thân nhẹ nhàng nhảy múa, kỹ thuật nhảy nhẹ nhàng, động tác không khác gì người thật. Nếu không cẩn thận quan sát còn khó mà phân biệt được đây là phân thân.
Viên Minh thấy thế mà đầy vui vẻ, lập tức đi ra ngoài, lấy Thâu Thiên đỉnh ra, đốt một nén hương đen lên.
Hắn nhắm mắt ngưng thần nhằm phụ thể lên phân thân này của Tịch Ảnh.
Chẳng qua thử một lúc, dù hắn có phác hoạ hình dáng phân thân thế nào, thậm chí còn thử câu thông phân thân nhưng vẫn tốn công vô ích.
"Phân thân dù nhìn như không có liên quan nhiều tới bản thể nhưng bản chất pháp lực lại tương liên với bản thể, thần hồn cộng chủ. Bởi vậy lúc ngươi định phụ thể vào phân thân, phân thân đã bị xem như một chỉnh thể khác cho nên sẽ khiến phụ thể thất bại." Tịch Ảnh thấy thế phân tích.
Viên Minh không khỏi cau mày, nghi ngờ nói: "Nhưng còn phân thân của Vu Vũ lúc trước thì sao? Ta quả thật phụ thể lên phân thân nàng ta thành công."
Tịch Ảnh hơi hơi nhíu mày, trầm tư một lát sau mới nói: "Chắc là Vu Vũ kia nắm giữ một loại bí pháp phân thân đặc thù, có thể hoàn toàn cắt đứt mối liên hệ giữa phân thân và bản thể. Đáng tiếc ta cũng không biết loại bí pháp này. Nếu như ngươi muốn đẩy nhanh tiến độ hồn tu, ta có thể tìm kiếm bí pháp phân thân này giúp ngươi, nhưng hiển nhiên đây là bí thuật không tầm thường, ta không cam đoan chắc chắn tìm được."
"Không sao, sau này có cơ hội ta sẽ thử tiếp xúc qua với Vu Vũ, xem thử có thể lấy được loại bí pháp này từ chỗ nàng ta hay không?" Viên Minh suy tư một lúc mới nói.
"Việc này tính sau đi, trước cho ngươi thứ này." Tịch Ảnh lấy ra một tấm lệnh bài bằng đồng xanh to chừng lòng bàn tay, đưa tới.
"Chuyện của ngươi, Không tiền bối đã nói cho ta biết rồi. Chưởng khống Vạn Yêu sơn mạch quả thật là một chuyện tốt, hôm nay ngươi coi như đã có địa bàn ổn định. Chẳng qua Vạn Yêu sơn mạch có thế lực khắp nơi, rắc rối phức tạp, là một nơi long xà hỗn tạp, nếu muốn ổn thỏa vị trí đứng đầu Vạn Yêu sơn mạch còn cần phải tăng cường thực lực bản thân lên một bước nữa. Cấm chế trên lệnh bài kia đã được giải trừ, ngươi nhanh chóng tìm hiểu, học tập Ngũ Hành Đạo quả đi." Tịch Ảnh nói.
Viên Minh tiếp nhận lệnh bài, pháp lực từ lòng bàn tay chậm rãi rót vào bên trong.
Phù văn huyền ảo trên lệnh bài lập tức sáng lên linh quang ngũ sắc, từng đạo tin tức như nước chảy tràn vào trong thức hải hắn. Trong lòng của hắn khẽ động, nhắm mắt ngưng thần cẩn thận nghiên cứu những tin tức này.
Hoàn cảnh bốn phía như bắt đầu trở nên mơ hồ, tâm thần Viên Minh hoàn toàn đắm chìm vào trong tin tức mà lệnh bài truyền tới.
Hắn như đưa thân vào một thế giới năm màu rực rỡ, năm loại nguyên tố Kim, Mộc, Thủy, Hỏa, Thổ đang quay xung quanh hắn, tản mát ra ánh sáng mê người. Càng tìm hiểu về Ngũ Hành Đạo quả, Viên Minh càng lĩnh ngộ được ảo diệu bên trong.
Hắn như cảm thấy được quan hệ huyền diệu tương sinh tương khắc của ngũ hành, cảm nhận được quy luật vận chuyển trong thiên địa của lực lượng ngũ hành, cũng bắt đầu hiểu được chân lý "Thiên chi đạo, tổn hữu dư nhi bổ bất túc".
Vạn sự vạn vật, từ thời hồng hoang, tựa hồ cũng tuân theo và duy trì lấy loại cân bằng vi diệu này.
Cân bằng không ngừng bị đánh phá, tiếp theo lại hình thành nên cân bằng mới, cứ thế lặp đi lặp lại.
Càng tìm hiểu sâu, tâm cảnh của hắn cũng bắt đầu dần phát sinh biến hóa, càng trở nên bình thản mà sâu sắc.
----------------
"Thiên chi đạo, tổn hữu dư nhi bổ bất túc"
Nguyên văn trong Đạo Đức Kinh:
1. Thiên chi Đạo, kỳ do trương cung dư? Cao giả ức chi, hạ giả cử chi, hữu dư giả tổn chi, bất túc giả bổ chi. Thiên chi Đạo, tổn hữu dư nhi bổ bất túc.
(Đạo Trời như dương cung. Cao thì ép xuống, thấp thì nâng lên. Thừa thì bớt đi, không đủ thì bù vào. Đạo Trời bớt dư bù thiếu.)