Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 982 - Chương 980: Nhân Kiếm Hợp Nhất

Chương 980: Nhân kiếm hợp nhất Chương 980: Nhân kiếm hợp nhất

Dịch: Vong Hồn

Mất khoảng nửa ngày sau, Viên Minh mới chậm rãi mở mắt ra, trong ánh mắt hắn hiện rõ sự vui mừng.

Cái thần thông Ngũ Hành Đạo Quả này còn thâm sâu khó lường hơn cả sự tưởng tượng trước đó của hắn.

Lúc tu luyện, chỉ cần chia ra cô đọng năm loại đạo quả Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ, mỗi một loại đạo quả đều ẩn chứa lực lượng thần thông Ngũ Hành cực hạn.

Hắn đắm chìm trong tu luyện, cảm thụ quá trình cô đọng từng cái đạo quả, đều có sự khác biệt so với những thần thông bình thường khác.

Thần thông bình thường cần thông qua một quá trình không ngừng lĩnh hội, lấy tốc độ thuần thục để gia tăng, còn Ngũ Hành đạo quả tăng lên, lại cần một lượng linh lực ngũ hành rất lớn để tẩm bổ, quá trình này lại có chút cùng loại với việc luyện chế pháp bảo, cần sự tỉ mỉ rèn luyện mới có thể có thành tựu.

Viên Minh cũng không lo lắng nguồn gốc của linh lực, bởi vì hắn biết rõ trong Thế Giới Chi Thụ ẩn chứa linh lực Ngũ Hành rất nhiều, đủ để chống đỡ cho hắn tu luyện Ngũ Hành Đạo Quả.

Chỉ là, chỉ cần hấp thụ mỗi Ngũ Hành Linh Lực thì vẫn còn chưa đủ để cô đọng ra tinh hoa Đạo Quả, hắn còn cân đem chân ý tương ứng của Ngũ Hành dung hợp hoàn mỹ cùng đạo quả nữa.

Uy năng của đạo quả lớn nhỏ thế nào, được quyết định bở chân ý đại đạo dung hợp ở trong đó.

Dung hợp chân ý càng mạnh mẽ, thì tu luyện ra uy lực Ngũ Hành đạo quả càng kinh người.

Viên Minh biết rõ điểm này, nên trong quá trình tu luyện, hắn đặc biệt chút ý tới chuyện dung hợp cùng chân ý lĩnh ngộ.

“Ngũ Hành đạo quả này đúng là hết sức phù hợp với ngươi tu hành.”

Giọng nói của Tịch Ảnh bỗng vang lên bên tai hắn, trong giọng nói cũng không che giấu sự tán thưởng.

Viên Minh nghe thế, thì thở dài đáp lại bằng giọng hơi tiếc hận:” Đáng tiếc duy nhất chính là, Ngũ Hành đạo quả không có cách nào thông qua Thâu Thiên Đỉnh phụ thể người khác để tăng tốc độ tinh tiến.”

Lúc này thanh âm của Không cũng truyền tới :”Tiểu tử, trèo lên núi cao, càng lên cao thì ngươi cũng phát hiện ra người trên đường mà ngươi có thể gặp cũng sẽ ngày càng ít, nên đối tượng để ngươi học tập cũng càng ít, cho đến cuối cùng thì ngươi không những chỉ cần phải đi một mình một đường, mà còn phải tạo ra một con đường mới để đi nữa.”

Viên Minh tất nhiên là hiểu điều này, gật dật đầu, thu hồi Ngũ Hành phù chiếu.

Hắn vẫn để Tịch Ảnh tiếp tục ở lại bên trong Thâu Thiên Đỉnh để tu hành, ma luyện pháp lực để chuẩn bị làm đột phá Pháp Tướng Kỳ, sau đó thì bản thân rời khỏi không gian Thâu Thiên Đỉnh, về tới Thế Giới Chi Thụ.

Viên Minh nhắm mắt khoanh chân vừa hấp thụ linh lực bên trong Thế Giới Chi Thụ để tinh tiến pháp lực, vừa bắt đầu điều động Ngũ Hành linh lực để cô đọng lấy Ngũ Hành đạo quả.

Chẳng bao lâu, tinh thần của hắn đã hoàn toàn chìm đắm trong tu luyện, phảng phất như cả thế giới này đều hòa làm một thể.

Cùng lúc đó, ở một chỗ khác của Xuất Vân Giới, bên trên Nam Hải Trường Thanh Đảo cũng phát sinh một số biến hóa.

Hòn đảo này xanh um tươi tốt, rừng rậm rày đặc, linh khí ở trên đảo nồng nặc thành dạng sương mù, gần như muốn kết xuất ra giọt nước.

Ở bên trong một hồ nước màu xanh lam giữa hòn đảo, có một hòn đảo nhỏ ở giữa hồ, trên đảo có một gốc DUng Thụ cổ lão đang lặng lẽ đứng trơ trọi ở trên đó.

Dung thụ to lớn vô cùng, thân cây to bằng nửa đảo nhỏ giữa hồ này, tán cây thì che kín cả hòn đảo nhỏ.

Nếu từ xa nhìn lại, thì chỉ thấy giữa hồ có một cái cây, chứ không nhìn thấy hòn đảo nhỏ giữa hồ kia.

Ở bên dưới gốc Dung thụ khổng lồ này, có bày biện một cái bàn nhỏ, trên bàn có đặt một cái Tam Thú Văn Đồng Lô đang bốc lên hương khói lượn lờ, mùi thơm nhàn nhạt tản mạn ra xung quanh.

Gần đó có một cái bồ đoàn, và một vị lão đạo mặc đạo bào màu xanh, lão có dáng người cao ráo, ngũ quan gầy gò đang ngồi trên đó, vị này chính là Mộc đạo nhân.

Lão nhắm mắt ngồi xuống, ánh mắt yên tĩnh như nước.

Sau khi thu được tin tức mà phân thân truyền về, lông mày lão hơi nhíu lại một chút, sau đó lại nhẹ nhàng giãn ra, để lộ ý cười trên mặt.

“Như thế xem ra, kết quả cũng không xấu…” lão khẽ lẩm bẩm, giống như đang tự an ủi chính mình, lại giống như đang có chút chờ mong cùng tin tưởng vào thơi gian sắp tới.



Cùng lúc đó, bên trong Thiên Thánh Thư Viện, chỗ một tòa đại điện màu đỏ rực như ngọn lửa đang đứng sừng sững, điện này giống như một tòa Hỏa Lô to lớn, nhiệt độ cũng nóng bỏng tới cực điểm, hư không giống như cũng bị vặn vẹo biến hình dưới cái nóng khủng khiếp này.

Bước vào trong này thì càng giống như đưa thân vào một vùng biển lửa, sóng nhiệt cuồn cuộn làm cho người ta khó mà chịu đựng được.

Bên trong đại điện, có một vị nam tử trung niên mặc nho phục màu lam trên người, đang bình tĩnh đứng trước bàn.

Ngũ quan của người này tuấn tú nho nhã, khí chất xuất trần, giống như một vị văn nhân mặc khách bước ra từ trong bức họa.

Người này chính là vị đại năng thể tu Liệt Nhật Chi Thể tiếng tăm lừng lẫy của Thiên Thánh Thư Viện, chính là Thiên Kình chân quân.

Sau chiếc bàn, là từng dãy bài vị được xếp hàng chỉnh tề ngay ngắn, trên các bài vị đó khắc tên những vị đại nho của các đời Thiên Thánh Thư Viện.

Những bài vị này tản ra khí tức cổ phác, giống như muốn nói lên lịch sử lâu đời cũng như quá khứ huy hoàng của Thư Viện.

Mà ở chỗ cao nhất của những bài vị này, chỉ viết hai chữ “Thiên Địa”, nét chữ cứng cáp hữu lực, lộ ra một cỗ uy nghiêm sâu sắc khó nói thành lời.

Thiên Khình Chân Quân cầm một nén nhang trong tay, sau khi cung kính hành lễ thì chậm rãi thối lui ra khỏi đại điện.

Hắn đi vào quảng trường ở bên ngoài điện, đứng bên cạnh hàng rào chắn, ngắm nhìn về phương xa.

Nơi đây mặc dù không nóng bỏng bằng bên trong đại điện, nhưng vẫn khiến người ta cảm thấy oi bức khó nhịn như cũ.

Tứ phía của quảng trường đều được phong bế, giống như toàn bộ quảng trường đều bị bao phủ trong một cái kiến trúc to lớn.

Đúng lúc này, thần sắc Thiên Kình chân quân bỗng nhiên khẽ động, thần thái bên trong đôi mắt sáng lên khác thường.

Sâu trong con ngươi của hắn hình như có một tòa pháp trận cỡ nhỏ đang ngưng kết, có ánh sáng màu vàng chảy xuôi ở trong đó.

Hắn đang tiến hành cách không đối thoại cùng người nào đó, giống như nhận được tin tức trọng yếu gì đó.

Sau một lát, sắc mặt của Thiên Kình Chân Quân bắt đầu trở nên càng lúc càng ngưng trọng, sau đó hắn trầm giọng quát lên :”Người tới!”

Trong thanh âm kèm theo một cỗ uy nghiêm không thể nghi ngờ.

Vừa dứt lời, đã có mấy đại độn quang từ bốn phía bay vụt đến đây, rồi hạ xuống trên quảng trường.

Có bốn đạo thân ảnh mặc đạo bào màu đỏ xuất hiện, đó là hai nam hai nữ, dáng người bọn họ đều khôi ngô, khí tức cường đại, hiển nhiên đều là những người nổi bật bên trong giới Thể Tu.

“Bạch Đế Thành bị diệt, Vạn Yêu Quốc đã ngóc đầu trở lại.”

Thiên Kình chân Quân dừng lại một chút, rồi tiếp tục trầm giọng nói ra :”Luân Hồi Ma Quân cùng dư nghiệt Tam Giới Giáo mai phục Băng Lan, mặc dù lấy thần thông của Băng Lan, hẳn sẽ không có việc gì, nhưng song quyền nan địch tứ thủ, các ngươi nhanh chóng tiến về Vạn Yêu Sơn Mạch giúp hắn một tay.”

Bốn người nghe vậy thì trên mặt nhất tề biến sắc, sau đó lập tức gật đầu xác nhận.



Trung Châu Đại Lục.

Thái Huyền Sơn Mạch nguy nga cao vút, giống như một con rồng khổng lồ đang uốn lượn xoay quanh vùng đất Tây Bắc, khí thế kia chạy dài giống như vạn dặm trường vân.

Ở giữa Sơn mạch, cây cối xanh biếc um tùm, trời quang mây tạnh, Linh khí bắt đầu khởi động, chính là một chỗ thánh địa tụ tập địa linh nhân kiệt, làm cho thế nhân tán thưởng không thôi.

Thái Huyền Sơn Mạch sở dĩ danh chấn thiên hạ, lại là bởi vì Thái Huyền Môn được giấu ở chỗ sâu bên trong núi kia.

Trong ba đại tông môn của Xuất Vân Giới, thì Thiên Thánh Thư Viện được xưng là kiêm dung, Minh Nguyệt Cung thì Hồn Tu độc bộ, còn Thái Huyền Môn thì được vô số tu sĩ coi là Pháp Tu chính tông.

Bên trong Thái Huyền môn, có rất nhiều đệ tử giỏi kiếm pháp, trong truyền thừa của môn phái thì cũng có hơn nửa là thuật Kiếm Đạo, cho nên ngoài cái tên Thái Huyền Môn ra thì người ta còn gọi nó là Huyền Kiếm Môn, vì họ đã nâng độ cao của kiếm pháp lên một tầm cao mới khó có thể vượt qua.

Giờ phút này, bên trong tầng cao nhất của tòa lầu các gọi là Thông Thiên Kiếm Môn của Thái Huyền Môn, có một người thanh niên đang tĩnh tọa ở đó.

Dung nhan của người thanh niên này vô cùng tuấn lãng, khí chất phi phàm, tựa như một vị tiên nhân bước từ trong tranh vẽ đi ra.

Hắn đang ngồi khoanh trân trên một tòa pháp trận to lớn, trận đồ giống như từng đoàn tinh vân sáng chói, tản ra hào quang giống như những ngôi sao, bao quanh thân hắn.

Trên bầu trời, các ngôi sao đang tỏa ánh sáng rực rỡ, ánh sáng từ những sao rủ xuống như dải ngân hà, liên tục tràn vào trong trận không ngừng nghỉ.

Bên trong đại điện lấp lánh vô số ánh sao, bước chân vào nơi này giống như đang đứng ở trên một bầu trời đầy sao rộng lớn, sâu thẳm và xa xăm.

Đằng sau người thanh niên là một thanh trường kiếm màu xanh lam, lưỡi kiếm hơi cong , nó có hình dáng độc đáo như một tác phẩm nghệ thuật, và được chế tác bởi bàn tay tài hoa của một người nghệ nhân bậc thầy.

Hai tay người thanh niên kết ấn, trường kiếm cũng cộng hưởng cùng động tác của hắn, kêu lên “ông ông”, phảng phất như đang cộng minh cùng tinh không, không ngừng hấp thu tinh quang trong trận.

Qua hồi lâu, tinh quang trong điện dần ảm đạm đi, cuối cùng tiêu tán thành vô hình.

Người thanh niên từ từ mở mắt, kết thúc tu luyện.

Đối diện trên bệ đá, có một vị đạo nhân mặc thanh bào.

Vị đạo nhân này mày kiếm mắt sáng, mũi cao thẳng, tóc dài buông xõa tùy ý rối tung, làm cho người khác nhìn vào có một loại cảm giác phiêu dật xuất trần.

Đôi mắt của hắn sâu thẳm, phảng phất như có thể dung nạp được vạn vật.

Lúc này, đạo nhân mặc thanh bào đang nắm vuốt một viên Truyền Âm Phù, và chăm chú đọc nội dung trong đó.

Vẻ mặt vốn bình thản của hắn bỗng nhiên lộ ra một tia kinh ngạc.

Thanh niên tuấn mỹ kia thấy vậy thì trong lòng cũng không khỏi cảm thấy kinh ngạc.

Trong ký ức của hắn, vị trước mặt này vẫn luôn trầm ổn như núi, hỉ nộ chẳng lộ bao giờ, lần trước đó hắn nhìn thấy vẻ mặt này, đã là chuyện từ mấy trăm năm trước.

“Phụ thân, phía ngoài đã xảy ra chuyện gì sao?” thanh niên tuấn mỹ hỏi.

Đạo nhân mặc áo xanh lại không nói gì, chỉ tiện tay đem viên Truyền Âm Phù ném cho thanh niên tuấn mỹ.

Lá bùa kia xẹt thành một đường vòng cung ưu nhã trên không trung, cuối cùng rơi vào trong tay người thanh niên tuấn mỹ kia.

Người thanh niên khẽ động thần niệm, thăm dò vào bên trong viên Truyền Âm Phù.

Trong giây lát, sắc mặt của hắn trầm xuống, khóe miệng thì nhếch lên một vệt cười lạnh:”hừ, tên phế vật Tư Mã Trường Cầm này, thật sự là thành sự không có bại sự có thừa, Bạch Đế THành lại bị đồ diệt, Băng Lan lão tổ cũng thân hãm ngục giam, sinh tử chưa biết, quả thực là sỉ nhục của Thủ Giới Nhân ta.”

“Việc này cũng không thể chỉ trách Tư Mã Trường Cầm, Luân Hồi Ma Quân hiện thế, lại thêm dư nghiệt của Tam GIới Giáo cùng đám yêu chúng Vạn Yêu Quốc nữa, cho dù là Băng Lan tự mình tiến về, cũng chưa chắc có thể chiếm được chỗ tốt, huống chi là Tư Mã Trường Cầm.” đạo nhân mặc thanh bào khẽ than một tiếng, lắc đầu nói.

“Nói cho cùng thì vẫn là do Tư Mã Trường Cầm vô năng, nếu hắn đoạt được Tam Giới Tiên Thuyền trước khi Vạn Yêu Quốc và Tam Giới Giáo đạt được nó, thì làm sao cơ sự lại đi tới bước này, như đổi lại là ta, nhất định có thể xử lý thích đáng việc này.” người thanh niên tuấn mỹ nghe vậy, trong mắt càng lóe lên một tia khinh thường.

“Khuyết Nguyệt, mặc dù ngươi trời sinh kiếm thể, là nhân tuyển tuyệt hảo để tu luyện kiếm đạo của bản môn, như lòng dạ vẫn quá mức táo bạo, cần phải biết là tu vi của Tư Mã Trường Cầm còn ở phía trên ngươi, không nên khinh thường hắn.” vị đạo nhân mặc thanh bào nhíu mày nhắc nhở.

Người thanh niên tuấn mỹ lơ đễnh, ngạo nghễ nói :”Lần này hài nhi bế quan tu luyện, tu vi đã có một bước tiến dài, huống chi…”

Nói xong, hắn nắm chặt chuôi trường kiếm màu xanh lam phía sau, nhẹ nhàng vung lên một cái, chỉ thấy một đạo kiếm quang màu lam bắn ra, phá toái hư không, trong nháy mắt lại thu hồi vỏ kiếm.

Trong điện cũng không có dị dạng gì, nhưng ở bên trong Thái Huyền Môn, có rất nhiều đệ tử lại nhao nhao ngừng chân, ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời.

Chỉ thấy một vết kiếm màu xanh lam trong phút chốc chém ngang qua bầu trời, phảng phất như muốn chém ra toàn bộ màn trời, khiến người ta kinh thán không thôi.

Đạo nhân mặc thanh bào thấy vậy, trên mặt không giấu được vẻ vui mừng:” Vạn Pháp Kiếm Quyết của ngươi đã đại thành?”

Người thanh niên tuấn mỹ gật đầu, trong mắt hiện lên vẻ tự tin :”Không sai, bây giờ ta đã cùng Tinh Không Kiếm nhân kiếm hợp nhất, Tư Mã Trường Cầm kia trong mắt ta đã không đủ gây sợ, chỉ cần một kiếm, ta liền có thế đem hắn trảm dưới kiếm.”
Bình Luận (0)
Comment