Tiên Giả (Dịch Full)

Chương 989 - Chương 987: Triệu Kiến

Chương 987: Triệu kiến Chương 987: Triệu kiến

Dịch: Vong Hồn

“Vãn bối xin ghi nhớ lời dạy của tiền bối, sẽ không phụ nhờ vả, chỉ là ta nên tổng lĩnh sự vụ mười chín thành như nào bây giờ?” Viên Minh nghi hoặc hỏi.

Mộ đạo nhân mỉm cười, khẽ vẫy tay một cái, một tấm thẻ gỗ màu đen rơi vào trong tay Viên Minh như một chiếc lá rơi.

Tấm Hắc Mộc Lệnh Bài này lớn khoảng chừng bằng bàn tay, nó tỏa ra khí tức cổ phác và sâu sắc.

“Đây là chủ lệnh Vạn Yêu Thành, các đời thành chủ đều nắm lệnh bài này trong tay, ngươi chỉ cần đem nó luyện hóa, liền có thể ngưng tụ ra một đạo phân thân, có thể liên lạc với các thành chủ khác bất cứ lúc nào, trong chớp mắt liền có thể tùy ý xuất hiện ở bất kỳ thành trì nào, như vậy liên lạc giữa các nơi và chuyện sử lý sự vụ khá dễ dàng.”

Viên Minh luyện hóa lệnh bài theo lời của Mộc đạo nhân, sau đó chợt cảm thấy tâm thần và lệnh bài đã tạo nên một loại liên hệ vô cùng kỳ diệu.

Tâm niệm hắn vừa động, lập tức cảm giác được vị trí chuẩn xác của mười tám tấm lệnh bài còn lại.

Hắn lại thi pháp một cái, bên cạnh liền xuất hiện ra một đạo phân thân, không khác chút nào so với bản thể, chỉ là thực lực khá thấp, không thể dùng để chiến đấu được.

Mộc đạo nhân thấy hắn đã nắm giữ lệnh bài, thì hài lòng gật đầu.

Sau đó lão quay lại và giơ tay lên, một lá cờ lớn màu xanh bỗng xuất hiện giữa không trung, đón gió bay phần phật.

Viên Minh nhìn thấy Mộc đạo nhân nhẹ nhàng vẫy lá cờ một cái, mặt đất vốn bị tàn phá tan hoang của Bạch Đế Thành giống như bị quay ngược thời gian, những bức tường đổ nát nhanh chóng rung chuyển, tự động sửa chữa.

Trong lúc nhất thời, gạch ngói bay lên, mặt đất nhấp nhô, chỉ trong chố lát, một tòa Bạch Đế Thành mới tinh xuất hiện, giống như vừa được mọc lên từ dưới đất vậy.

Viên Minh nhìn quanh, thấy những con đường trong thành phố ngăn nắp chỉnh tề, lầu các nguy nga, ngay cả trận pháp truyền tống cũng đã hoàn tất, chỉ cần thêm một chút linh thạch vào là có thể khởi động.

Hạn chế duy nhất là hầu hết các trận pháp khác trong thành đều đã mất đi, hiển nhiên món linh bảo trong tay Mộc đạo nhân này chỉ có thể khôi phục được kiến trúc và trận pháp truyền tống, không cách nào thực sự đảo ngược được thời gian.

“Như vậy, ngươi cũng không cần phải bắt đầu tu kiến lại thành trì, tin tức Bạch Đế Thành trùng kiến này, ta sẽ phái người truyền bá ra ngoài, không lâu sau đó tự nhiên sẽ có tu sĩ đến đây, ngươi chỉ cần chuyên tâm quản lý là được.” Mộc đạo nhân cất cây cờ lớn đi, thản nhiên nói.

“Đa tạ tiền bối đã giúp đỡ!” Viên Minh cúi đầu thật sâu với Mộc đạo nhân.

“KHông cần khách khí, lát nữa ta sẽ triệu tập những thành chủ khác, yêu cầu bọn họ phái nhân thủ đến gặp ngươi, ngươi có thể thông báo thời gian cụ thể cho họ thông qua Vạn Yêu thành chủ là được.”

Viên Minh vội vâng một tiếng.

“Chuyện nơi này đã xong, ta cũng nên rời đi rồi, Viên Minh, ngươi phải nhớ kỹ, cái ngươi gánh vác cũng không chỉ là một tòa thành trì, mà là mệnh mạch truyền thừa của Nhân tộc, vô luận như thế nào cũng không thể để mất đi bất cứ thứ gì.” Mộc đạo nhân nhìn sắc trời, trầm giọng nói.

Dặn dò xong, Mộc đạo nhân dẫn theo đám người Hoa Tiên chậm rãi rời đi.

Viên Minh nhìn theo bóng lưng mọi người rời đi, vốn định để Mộc đạo nhân ở lại một lát để trấn tràng, nhưng sau khi do dự chút thì hắn cũng không bày tỏ suy nghĩ của mình ra, mà chỉ đứng nhìn phân thân của Mộc đạo nhân rời đi.

Danh tiếng của hắn cũng không nổi bật, thành tựu đáng kể thì phần lớn đều là những chuyện không thể kể cho người khác được, nếu các thành chủ khác nghe được tu sĩ Đại Thừa muốn hắn cai quản Vạn Yêu SƠn Mạch, hiển nhiên sẽ không phục.

Thăm dò cũng thế, khiêu khích cũng vậy, cho dù ngoài sáng không thể trực tiếp đoạt Bạch Đế Thành từ trong tay hắn, nhưng trong tối giở thủ đoạn thì cũng khó mà nói chắc.

Viên Minh cũng hiểu được, đây chính là sự khảo nghiệm mà Mộc đạo nhân lưu lại cho mình.

Nếu như ngay cả cái Bạch Đế Thành này mà hắn cũng không thủ được, thì làm sao có thể nói đến chuyện quản lý toàn bộ Vạn Yêu Sơn Mạch, trở thành lãnh tụ của Nhân tộc ở đây được chứ.

Viên Minh rất nhanh đã khẳng định chủ ý của mình, sau khi bóng dáng của Mộc đạo nhân hoàn toàn biến mất khỏi tầm mắt, hắn kích hoạt mệnh lệnh của thành chủ, gửi tin tức đến cho tất cả các vị thành chủ khác :” Mười ngày sau, Viên mỗ ở Bạch Đế Thành chờ các ngài tới.”



Sau mười ngày, bên trong đại điện truyền tống của Bạch Đế Thành.

Một đạo linh quang chợt hiện ra, lập tức hóa thành một bóng người, vững vàng xuất hiện ở chính giữa trận pháp truyền tống.

Một người đàn ông trung niên có vẻ ngoài như một vị đại nho tướng mạo trông cũng hiền lành, người đàn ông đi ra khỏi pháp trận, nhìn quanh bốn phía, và thấy ở gần đó đã có một người đang đứng đó chờ.

Vị trung niên đại nho này đi lên phía trước chắp tay nói :”Thật có lỗi, thật có lỗi, trong thành có chút việc trì hoãn nên tới chậm một chút.”

Người kia xoay người lại, hóa ra là một lão giả râu dài mặc đạo bào, lão giả khẽ cười đáp :”Không sao cả, Viên thành chủ sự vụ bận rộn, ta cũng vừa mới tới không lâu.”

Hai người này mặc dù không có chút ba động pháp lực nào trên người, nhìn qua giống hệt một người bình thường , nhưng nếu có tu sĩ đã ở lâu trên khu vực Vạn Yêu Sơn Mạch này, liền sẽ lập tức nhận ra hai vị này, vì họ chính là hai vị thành chủ của Trấn Sơn Thành và Diệp Khuyết Thành.

Lúc này, Tư Không Triển sớm đã đứng đợi ở một bên liền tiến lên phía trước, hướng về phía hai người cung kính hành lễ, nói ra :”Hai vị tiền bối, Viên thành chủ đã chuẩn bị yến hội ở trong thành, đặc mệnh vãn bối đến đây nghênh đón, xin mời đi theo ta!”

Vị trung niên đại nho nghe vậy thì trong lòng có chút không vui, nhưng cũng không biểu lộ rõ ràng, chỉ hừ lạnh một tiếng, sau đó cùng với lão giả râu dài theo Tư Không Triển ra khỏi đại điện truyền tống.

Chờ đến khi ba người đi ra khỏi đại điện, đập vào mắt họ chính là Bạch Đế Thành đầy phong quang.

Đường phố chỉnh tề, lầu các nguy nga, trong thành phồn hoa như gấm, cây xanh râm mát, cảnh tưởng tràn đầy sức sống bừng bừng.

Hai người thấy vậy, trong mắt đều không giấu được vẻ kinh ngạc.

“Nghe nói không lâu trước đó Bạch Đế Thành gặp đại kiếp, đã biến thành phế tích, bây giờ xem ra chỉ là tin đồn.” vị trung niên đại nho thấp giọng nói.

“Không đâu, ta đã phái người tới đây điều tra, Bạch Đế Thành thực sự dã biến thành một vùng phế tích, chắc là Mộc tiền bối xuất thủ, dùng uy lực của Tạo Thiên Kỳ để tái tạo thành này.” lão giả râu dài khẽ lắc đầu, trầm giọng nói ra.

“Tạo Thiên Kỳ? Đây chính là chí bảo trong truyền thuyết do Mộc tiền bối luyện chế ra, có được hiệu quả nghịch chuyển thời gian, mở ra thiên địa đó sao, hôm nay may mắn nhìn thấy, coi như lần này đi cũng không tính uống công một chuyến rồi.” vị trung niên đại nho nghe lão giả râu dài nói thế thì sợ hãi than.

“Ta từng có may mắn tận mắt thấy được Mộc tiền bối thôi động lá cờ này, tuy không thần kỳ như truyền ngôn kia, nhưng có thể thể đem ra tái tạo Bạch Đế Thành, cũng đủ thấy Mộc tiền bối cũng có chút coi trọng với vị Viên thành chủ này.” lão giả râu dài khẽ vuốt cằm, nói thêm một câu.

Vị trung niên đại nho vẫn còn có chút bất mãn, cau mày nói :”Coi trọng thì sao chứ, Vạn Yêu Sơn Mạch chính là trọng địa trấn thủ Yêu tộc, Viên Minh này chỉ là một tên tán tu mới vào Pháp Tướng, làm sao có thể gánh chịu nổi trách nhiệm thủ hộ Hồng Quân Trụ? Huống chi hắn ta còn có vọng tưởng muốn nhúng nhàm quyền quản hạt toàn bộ Vạn Yêu Sơn Mạch, nếu như có sai sót gì xảy ra, ai có thể chịu được cái trách nhiệm to lớn này?”

Lão giả râu dài lại im lặng không nói gì, trong lòng tuy khá đồng ý với ý kiến của vị trung niên đại nho này, nhưng lão cũng không lên tiếng phụ họa.

Lão giả ngẩng đầu lên nhìn về phía bầu trời, bỗng nhiên thần sắc khẽ động, vội truyền âm nói :”Lão Tề, ngươi nhìn trên không kia!”

Vị trung niên đại nho ngẩng đầu lên nhìn lại, chỉ thấy trên không trung của Bạch Đế Thành, có một tấm màn ánh sáng năm màu đang bao phủ lấy toàn bộ thành trì trong đó một cách chặt chẽ.

Bên trên màn ánh sáng, hư ảnh Ngũ Hành thuật pháp không ngừng chớp động, giống như Chân Long tới lui, Phượng Hoàng bay lượn, khí thế uy nghiêm khiến người ta nhìn mà kinh hãi.

Hắn ta cau mày nói :”Ngoài thành cũng không có Yêu tộc du đãng mà Viên Minh này lại mở ra đại trận hộ thành, chẳng lẽ muốn ra oai phủ đầu với chúng ta sao?”

“Không chỉ ra ra oai phủ đầu thôi đâu, lão Tề, trận pháp này ta đã nhìn qua ở trong một cuốn sách cổ, gọi là ‘Ngũ Hành Nghịch Tai Trận’, nó chính là một trận pháp cấp sáu, một khi được kích hoạt thì có thể khống chế điều khiển toàn bộ Ngũ Hành linh khí ở bên trong khu vực này, diễn hóa ra các loại thuật pháp đối địch, không phải tu sĩ Đại Thừa đích thân tới, thì không thể phá được.” lão giả râu dài nhíu chặt mày lại.

“Cái gì, pháp trận cấp sáu ư? làm sao có thể, hắn chẳng qua chỉ là một tên tán tu, làm sao có thể bày được nổi trận pháp như vậy? Chẳng lẽ cũng là Mộc tiền bối ra tay giúp hắn?” vị trung niên đại nho cũng giật mình tỏ vẻ khó tin.

Lão giả râu dài lắc đầu, lão chớp mắt nói tiếp :”Không giống, khí tức của tòa trận pháp này hoàn toàn khác biệt với Mộc tiền bối, nó tự có nhịp điệu vận hàng và lực lượng của riêng mình.”

Trong lòng hai người cùng dâng lên một cỗ rung động khó có thể diễn tả bằng lời, trên đoạn đường sau đó, bọn họ đều ăn ý giữ nguyên sự trầm mặc, mỗi người tự mình có suy tính trong lòng, cũng không nói ra cùng đối phương nữa.

Không lâu sau đó, bọn họ đi tới đại điện nghị sự của phủ thành chủ.

Đẩy cửa vào, đã thấy các vị thành chủ khác đã tới đông đủ, hai người bọn họ chính là người đến muộn nhất.

Viên Minh đang khí định thần nhàn ngồi ở thủ vị, thấy hai người đến thì chỉ khẽ đưa tay ra hiệu cho bọn họ nhập tọa.

Vị trung niên đại nho cùng lão giả râu dài cũng khẽ gật đầu ngồi xuống, bên cạnh rất nhanh có người quen âm thầm truyền âm tới bắt lời thăm hỏi.

Lúc này, Viên Minh đứng dậy, giọng nói vang như chuông đồng, quanh quẩn trong đại điện :”Chư vị đã đến đông đủ, vậy chúng ta liền chính thức bắt đầu hội nghị đi, tại hạ là Viên Minh, có tu vi Pháp Tướng sơ kỳ, Bất Tử Chi Thể Sơ kỳ, Ngôn Vu hậu kỳ, chịu sự nhờ vả của Mộc tiền bối, tạm thời đảm nhiệm vị trí thành chủ của Bạch Đế Thành, đồng thời tổng lĩnh sự vụ của Vạn Yêu mười chín thành, chư vị có gì nghi vấn, cứ việc nói ra.”

Lời vừa nói ra, bên trong đại điện nghị sự lập tức sôi trào lên.

“Viên thành chủ đại tài, lại được lão tổ Đại Thừa ưu ái, chúng ta vốn nên tin phục, chỉ là nơi đây chính là địa phương mà Nhân Yêu tranh phong, không thể coi thường, Viên thành chủ lại vừa mới đến, phải chăng nên thích ứng hoàn cảnh một phen cho quen thuộc đã, rồi mới tổng lãnh sự vụ?”

“Không sai, Viên thành chủ vừa mới đến, nhất định còn có rất nhiều chỗ không rõ, theo ta thấy thì vẫn nên đi tuần sát trước một phen, làm quen tình huống trước thì tốt hơn.”

“Bạch Đế Thành vừa mới trùng kiến, thủ hạ của Viên thành chủ còn chưa đầy đủ, việc cấp bách trước mắt xác thực là nên phục hưng Bạch Đế Thành trước đã, mà không phải là tổng lĩnh Vạn Yêu sự vụ.”



Mười tám vị thành chủ nhao nhao phát biểu, mặc dù lý do đưa ra đều có chút khách khí, nhưng nói bóng gió gần xa đều chung một ý là không tán đồng với việc Viên Minh tổng lãnh sự vụ ở Vạn Yêu mười chín thành, chỉ có vài người ít ỏi giữ yên lặng, không nói gì.

Viên Minh cũng không bởi vậy mà tức giận, ngược lại hắn cười híp mắt nhìn qua đám người, giống như đang nhìn từng tòa bảo khố di động hình người của mình vậy.

Một lúc sau hắn khoát tay áo, ra hiệu cho mọi người ngừng nghị luận lại, nói ra :”Chư vị nói rất đúng, nhưng mà dù sao ta cũng được lão tổ Đại Thừa nhờ vả, không thể không theo, như vậy đi, trước tiên chư vị viết xuống một ít, nói qua về tu vi và tình huống của mình, cũng đem thần thông thuật pháp cùng Chân ý sở trường của mình viết xuống, để cho ta hiểu rõ từng người trước đã.”

Đám thành chủ nghe vậy, mặc dù hơi khó hiểu, nhưng nghĩ dù sao Viên Minh cũng là người được Mộc đạo nhân khâm điểm tổng quản Vạn Yêu Sơn Mạch, mà yêu cầu hắn vừa nói cũng không có gì quá đáng, nên cũng thi nhau dựa theo yêu cầu của Viên Minh, đem tin tức viết xuống rồi giao lại cho hắn.

Viên Minh tiếp nhận lấy ngọc giản của đám người đưa tới, sau khi xem xét từng cái, nụ cười trên mặt hắn ngày càng tươi.

“Tốt, chư vị không hổ là tinh anh đại tài trấn thủ Vạn Yêu Sơn Mạch, quả nhiên danh bất hư truyền, tình huống sơ bộ ta đã hiểu rõ, vừa nãy có vị thành chủ nói đúng, tiếp xuống ta vẫn còn muốn tập trung vào việc phục hưng Bạch Đế Thành, còn chư vị sau khi trở về, vẫn dựa theo phương thức trước đó mà quản lý thành trì của riêng mình, nếu gặp được vấn đề gì không giải quyết được, lại đến tìm ta sau là được.”

Sau khi đám người nghe xong, thì trong lòng càng thêm khó hiểu, nhưng thấy Viên Minh cũng không có ý định xâm hại lợi ích của bọn họ, nên cũng tạm thời yên lòng, tất cả đều thi nhau biểu thị xác định sau này chỉ nghe lệnh của Viên Minh, theo lệnh mà làm…

Đương nhiên Viên Minh cũng chẳng dễ gì mà tin mấy lời hứa trên miệng này của bọn họ, nhưng trên mặt cũng vẫn bày ra bộ dáng cảm động không thôi.

Đám người lại nói vài câu khách sáo mang tính hình thức nữa, sau đó lại nhao nhao cáo từ rời đi.
Bình Luận (0)
Comment