Chương 988: Lưu lại
Chương 988: Lưu lại
Mấy tháng sau, Hoa Chi và Kim Cương nhị yêu bay đến Bạch Đế Thành.
Nhìn cửa thành nguy nga, trong mắt Hoa Chi lóe lên vẻ hưng phấn, nhịn không được nói: "Ha ha, đã đến rồi. Bạch Đế Thành này quả thật không tầm thường, nhìn khí thế kia, hùng vĩ hơn bất luận toà thành trì nào ở Đông Hải."
Kim Cương trầm mặc đi theo bên cạnh nàng, ánh mắt đảo qua trong thành, thấy đám người rộn ràng, hai bên đường phố cửa hàng san sát, cảnh tượng phồn hoa nhất phái.
Nó không khỏi gãi gãi đầu, nghi ngờ nói: "Chủ thượng không phải nói, Bạch Đế Thành bách phế đãi hưng, rất thiếu người sao? Ngày nay náo nhiệt như vậy, ngược lại vượt quá dự liệu của ta."
Hoa Chi nghe vậy, lắc đầu cười nói: "Ài, Kim Cương, ngươi có chỗ không biết. Vạn Yêu Sơn mạch này vốn chính là một mảnh bảo địa, vô số tu sĩ đến nơi này liệp yêu tầm bảo. Chỉ cần tin tức truyền đi, Bạch Đế Thành tự nhiên không lo nhân khí."
Hai người trong lúc trò chuyện, chợt thấy một vị tu sĩ Pháp Tướng kỳ đi tới, hai người lập tức cảnh giác lên.
Tu sĩ kia đến gần, chắp tay với cả hai, nói: "Hai vị không cần kinh hoảng, ta chính là Vương Phục Long, phụng mệnh Viên Minh đại nhân, chờ đợi nhị vị đã lâu."
Hoa Chi và Kim Cương cảm nhận từ trên thân Vương Phục Long một tia khí tức Viên Minh, lập tức yên lòng đi theo gã vào thành, thẳng đến phủ thành chủ.
Trong phủ thành chủ, Viên Minh ngồi ngay ngắn trên chủ vị, thấy Hoa Chi và Kim Cương đến, mỉm cười.
Hoa Chi gặp lại Viên Minh, vui sướng nhào tới, dịu dàng nói: "Chủ nhân, ngài làm ta nhớ muốn chết."
Viên Minh cười sờ lên đầu nàng, ánh mắt chuyển hướng qua Kim Cương, hỏi: "Trên đường tới không gặp phiền toái gì chứ?"
Kim Cương ngoan ngoãn lắc đầu, nói: "Chúng ta dựa theo chủ nhân yêu cầu, trên đường ngụy trang, từ hoang dã bay tới, không qua thành trì nhân tộc. Ngoại trừ một số yêu thú không có mắt, chưa từng gặp phiền toái gì."
Viên Minh khẽ vuốt cằm, hỏi tiếp: "Đồ vật ta bảo ngươi mang tới đâu?"
Hoa Chi nghe vậy, vội vàng lấy từ trong ngực ra một hộp ngọc nhỏ, hai tay trình lên: "Chủ nhân, tài liệu luyện chế Pháp Tướng đan ngài muốn đều ở đây."
Viên Minh tiếp nhận hộp ngọc, mở ra xem, chỉ thấy bên trong đặt các loại linh tài trân quý, đều là vật cần thiết luyện chế Pháp Tướng đan.
Hắn hài lòng gật gật đầu, sau đó nói với Vương Phục Long: "Đi gọi Điếm đại sư tới đây."
Vương Phục Long lĩnh mệnh rời đi, Hoa Chi nhìn bóng lưng của gã, tò mò hỏi: "Chủ nhân, hắn là tín đồ ngài mới thu à?"
Viên Minh gật đầu nhẹ, kể lại chuyện bản thân trải qua sau khi đến Bạch Đế Thành.
Hoa Chi nghe được hai mắt tỏa sáng, khắp khuôn mặt là vẻ sùng kính.
Chỉ chốc lát sau, Điếm Tiểu Tam đi đến, thi lễ với Viên Minh một cái.
Viên Minh chỉ chỉ linh tài trên bàn, nói: "Điếm đại sư, linh tài phụ trợ đã đưa đến, vất vả ngươi luyện thêm một lò Pháp Tướng đan."
Điếm Tiểu Tam đáp ứng, lấy linh tài, sau đó quay trở lại phòng luyện đan.
Đợi lão rời đi, Hoa Chi không kịp chờ đợi mở miệng nói: "Chủ nhân, ngài bình thường tu luyện, hẳn là không rảnh quản lý Bạch Đế Thành? Nếu vậy để cho ta, ta có kinh nghiệm quản lý Thánh Linh hội, nhất định có thể xử lý tốt chuyện Bạch Đế Thành."
Viên Minh nghe vậy, trầm tư một lát.
Hắn biết rõ tính cách Hoa Chi mặc dù linh động, nhưng bàn về quản lý, nàng vẫn có chút năng lực và thủ đoạn.
Thế là, hắn gật đầu nhẹ, nói: "Cũng tốt, bất quá Vạn Yêu Sơn mạch không thể so với Đông Cực Hải, địch ý với yêu tộc rất nặng. Ngươi thường ngày nhớ thu liễm yêu khí, không nên để người khác phát hiện thân phận. Mặt khác, tình huống nơi này cũng tương đối phức tạp, sau khi ngươi tiếp nhận, cũng phải nghe ý kiến của Vương Phục Long."
Hoa Chi miệng đầy đáp ứng, một mặt hưng phấn.
"Ngươi rời Đông Cực Hải, đã an bài Thánh Linh Hội thế nào rồi?" Viên Minh thấy vậy, chủ động hỏi.
"Trong bọn họ có ít người nguyện ý đi theo ta, ta mang theo, lúc này đang an bài ở ngoài thành hạ trại. Còn lại không nguyện ý rời đi, ta cũng an bài mấy nhân thủ tin tưởng được, tiếp tục quản lý thế lực tại Đông Cực Hải." Hoa Chi đáp.
"Vậy thì tốt, trong đám bọn họ, tu sĩ nhân tộc thì ngươi an bài vào trong thành, sử dụng trước. Còn tu sĩ yêu tộc, để bọn hắn chui vào Vạn Yêu quốc, giám thị động tĩnh bên kia." Viên Minh gật đầu nhẹ, nói.
Hoa Chi vỗ vỗ ngực, tràn đầy tự tin nói: "Đã rõ, cứ giao cho ta!"
Viên Minh khẽ vuốt cằm, lập tức ánh mắt chuyển hướng Kim Cương, dường như muốn hỏi thăm tính toán của nó.
Đúng lúc này, Hoa Chi đột nhiên nhớ tới một chuyện khác:
"Đúng rồi, chủ nhân!"
Trong thanh âm thanh thuý của Hoa Chi mang theo vẻ hưng phấn: "Lúc chúng ta đi qua Âm Sơn Thành, Ân Lãng đại nhân cố ý đề cử cho chúng ta một người, tên là "Khâu Nữ '. Nàng có thiên phú dị bẩm, Ân Lãng đại nhân cảm thấy giữ ở bên người thì nhân tài không được trọng dụng, nên muốn chúng ta đưa nàng đến đây, đi theo bên cạnh chủ nhân học tập."
Viên Minh nghe vậy, không khỏi lộ ra mấy phần tò mò: "Ồ? Nàng ta hiện tại ở đâu?"
"Ta đã an bài nàng và Thánh Linh Hội trú đóng ở ngoài thành, chủ nhân chờ một lát, ta đi gọi nàng." Hoa Chi dứt lời, nhẹ nhàng quay người rời đi.
Không lâu sau, Hoa Chi dẫn theo một thiếu nữ áo xanh trở về.
Thiếu nữ kia tuổi chừng mười tám, tu vi Trúc cơ, gương mặt như em bé, nhìn có chút nhu thuận.
Được Hoa Chi đưa vào phòng, nàng có vẻ hơi khẩn trương, nhìn thấy Viên Minh, cấp tốc cúi đầu, cung cung kính kính thi lễ một cái.
"Ân Lãng nói ngươi có thiên phú xuất chúng, không biết cụ thể là gì?" Viên Minh nói bình thản mà ôn hòa.
Khâu Nữ khẩn trương đáp: "Hồi bẩm đại nhân, ta là Thiên Linh Căn Mộc thuộc tính, mà thuở nhỏ thần thông cảm ứng đã thức tỉnh, có thể câu thông với thực vật."
Viên Minh nhướng mày lên, trong lòng hơi động.
Hắn đưa tay nhẹ nhàng đặt trên vai Khâu Nữ, linh lực lưu chuyển, xác nhận nàng nói không ngoa.
Đây đúng là một vị thiếu nữ có được Thiên Linh căn Mộc thuộc tính hiếm thấy.
Viên Minh thu tay lại, hơi trầm tư, sau đó phái người đi gọi Diệp Tâm Dao tới.
Đợi Diệp Tâm Dao đến, Viên Minh nói ra thiên phú và năng lực Khâu Nữ, cũng phân phó: "Ngươi mang nàng đi nghiệm chứng một chút thiên phú, nếu là thật, vậy để nàng đi theo ngươi học tập để trở thành một Linh thực sư."
Diệp Tâm Dao gật đầu đáp ứng, quay người nhìn về phía Khâu Nữ, trong mắt lóe lên một tia hiếu kì và chờ mong.
Đợi Diệp Tâm Dao và Khâu Nữ rời đi, Viên Minh nhìn sang Kim Cương, hỏi: "Kim Cương, về sau ngươi có tính toán gì không?"
Kim Cương trầm ngâm một lát mới đáp: "Ta muốn vào Vạn Yêu Sơn mạch tiếp tục săn giết yêu thú, dùng để tu luyện."
Viên Minh gật đầu đồng ý: "Rất tốt, vậy đi thôi. Bất quá, ngoài tu luyện, ngươi cũng giúp ta lưu ý một chút động tĩnh của Vạn Yêu quốc, nhất là tra một chút bọn hắn và Ma Giới còn có liên hệ hay không?"
Kim Cương gật đầu đáp ứng, sau đó cùng Hoa Chi lui ra.
Viên Minh cũng đứng dậy rời đi, tiến về Tu La Cung tìm kiếm Hi Hòa Tử.
Đi vào Tu La Cung, Viên Minh thấy được Hi Hoà Tử đang nhắm mắt tu luyện.
Hắn đi ra phía trước, nhẹ giọng kêu: "Hi Hòa Tử, Tiên Thiên Khổ Trúc luyện chế thế nào rồi?"
Hi Hòa Tử từ từ mở mắt, trên mặt mỉm cười: "Đã luyện xong."
Nói xong, nó vung tay lên, một hộp ngọc tinh xảo nhẹ nhàng bay đến tay Viên Minh.
Viên Minh mở hộp ngọc ra, chỉ thấy bên trong nằm một cây mộc trâm dài khoảng năm tấc.
Đầu trâm điêu khắc thành hình dạng phượng hoàng, trên cánh tơ vàng phác hoạ ra hoa văn tinh tế mà sinh động, trong miệng phượng hoàng ngậm lấy một cánh hoa bạch ngọc, toàn bộ mộc trâm tạo hình tinh tế tỉ mỉ lại tinh xảo.
Viên Minh nhẹ nhàng cầm lấy mộc trâm, rót vào một tia pháp lực. Lập tức, một cỗ lực lượng bình thường tràn vào thân thể của hắn, làm hắn cảm thấy lục căn thanh tịnh, tâm minh khí nhàn, phảng phất tất cả tạp niệm bị quét sạch sành sanh.
So với lá Tiên Thiên Khổ Trúc trước đó, cây mộc trâm này hiệu quả còn tốt hơn gấp mấy lần.
Viên Minh hài lòng gật đầu, thu hồi mộc trâm, khen Hi Hòa Tử: "Tốt lắm, trình độ luyện khí của Hi Hòa Tử không khiến ta thất vọng."
"Đó là tự nhiên. Chỉ tiếc đoạn Tiên Thiên Khổ Trúc này chỉ có một vạn năm hỏa hầu, nếu đạt đến mười vạn năm, ta luyện chế ra Linh bảo có thể đưa đến tác dụng không nhỏ giúp đột phá Đại Thừa cảnh." Hi Hòa Tử có chút tiếc hận thở dài.
"Chuyện này là thật? Bất quá, muốn chờ nó sống đến mười vạn năm, thời gian chỉ sợ quá lâu." Viên Minh vui mừng, nhưng rất nhanh lộ ra một tia ngượng nghịu.
"Thiên tài địa bảo dùng đột phá Đại Thừa cảnh, há dễ có như vậy? Ngươi chí ít thấy được một tia hi vọng, đã vượt xa thường nhân rồi." Hi Hòa Tử trấn an.
Viên Minh thở dài một tiếng, gật đầu nhẹ.
** ** **
Nửa tháng sau, ánh nắng xuyên thấu qua song cửa sổ, pha tạp vẩy vào trong luyện đan thất.
Trên lò luyện đan lượn lờ bốc lên đan khí cùng ánh nắng xen lẫn, tản mát ra hào quang nhàn nhạt.
Điếm Tiểu Tam hít sâu một hơi, bàn tay vung khẽ, một cỗ khí lưu khuấy động xuất ra, chấn khai nắp lò đan lô.
Lão cách không hút tới, một viên đan dược nhẹ nhàng bay ra, rơi vào trong hộp gỗ tử đàn đặt một bên đã sớm chuẩn bị.
Hộp gỗ được Điếm Tiểu Tam cẩn thận từng li từng tí bưng lên, nhẹ nhàng đưa tới tay Viên Minh.
Viên Minh nhắm mắt cảm giác, thần thức xuyên thấu qua khe hở hộp gỗ, cảm nhận được trong đan dược nội uẩn linh lực nồng đậm, trên mặt không khỏi hiện ra một vệt nụ cười hài lòng.
Hắn thu hồi hộp gỗ, ánh mắt chuyển hướng Điếm Tiểu Tam, lại phát hiện đối phương cũng không như thường ngày rời đi, mà trên mặt do dự đứng tại chỗ.
"Điếm đại sư, còn có chuyện gì sao?" Viên Minh hơi nghi hoặc một chút, mở miệng hỏi.
Điếm Tiểu Tam trầm mặc một lát, cuối cùng lấy dũng khí, chậm rãi mở miệng: "Viên đạo hữu, cách kỳ hạn chúng ta ước định trăm năm đã không xa."
Viên Minh nghe vậy, trong lòng hơi động, lập tức cười nói: "Đại sư đang lo lắng ta không thủ tín à, trăm năm sau không thả ngươi tự do rời đi?"
"Đạo hữu hiểu lầm, tại hạ tuyệt không phải ý này. Những năm gần đây, Viên đạo hữu đối đãi ta như bạn, thậm chí không tiếc ban thưởng cơ duyên, phần ân tình này, Điếm mỗ khắc trong tâm khảm. Thực không dám giấu giếm, Xuất Vân Giới mặc dù lớn, nhưng người đối đã ta như đạo hữu lại lác đác không có mấy. Trăm năm ước hẹn đạt thành, đạo hữu đã hứa hẹn thả ta tự do, nhưng ta nghĩ sâu tính kỹ, cảm thấy nên tiếp tục đi theo đạo hữu mới là lựa chọn tốt hơn." Điếm Tiểu Tam lắc đầu liên tục, nói.
Viên Minh nghe xong, trong lòng không khỏi dâng lên một cỗ ấm áp, cười nói: "Thì ra là thế, Điếm đại sư nguyện ý tiếp tục lưu lại, ta tự nhiên rất vui vẻ."
Điếm Tiểu Tam lộ vẻ cảm kích, nhưng lập tức lại lộ ra một tia ngượng nghịu: "Kỳ thật, vẫn còn một chuyện, thực sự khó mà mở miệng, nhưng suy đi nghĩ lại, mong rằng Viên đạo hữu có thể thành toàn một hai."
"Đại sư cứ nói đừng ngại, chỉ cần ta có thể làm được, chắc chắn hết sức tương trợ." Viên Minh mỉm cười, nói.