Tiên Hà Phong Bạo

Chương 290

Hạt châu kia phá không mà đi, khí tức âm u hủy diệt trong khoảnh khắc lan tràn ra, khiến cho trong lòng Đông Phương Thạch vừa động, thần thức bắt đến quang cảnh phía sau, kinh hãi thất sắc:

- Âm Lôi Châu!

Châu này, chính là Âm Lôi Châu cực có uy danh trong Tu Giới.

Mặc dù Từ Huyền đoạt được loại Âm Lôi Châu này phẩm cấp không cao nhưng cũng có thể dễ dàng diệt sát Luyện Thần ngũ lục trọng Tiên Sư.

Lúc này đồng tước kia uy năng cạn kiệt, thời cơ vi diệu sắp sửa đột phá tầng phòng ngự của hắn.

Phanh oanh một mảnh khí lãng âm hắc đan vào tử sắc lôi quang chói mắt, phía sau Đông Phương Thạch bạo tạc, chính là uy năng uy năng hạch tâm kia.

Đông Phương Thạch trong khoảnh khắc tầng phòng ngự bị tê toái, lúc này phun ra một búng máu, vì bảo mệnh, một tinh quang bắn ra bốn phía, hung hăng tảo về phía sau.

Phốc ầm ầm, hắn cư nhiên bằng vào chân lực vô cùng mạnh mẽ đem uy năng bạo tác sớm hướng về phía.

Răng rắc!

Một cánh tay trực tiếp nổ bay, mang theo lôi quang âm khí kinh khủng, chấn hướng từ hậu phương kéo tới Từ Huyền.

Từ Huyền bị dọa vừa động, không nghĩ tới Âm Lôi Châu uy lực lớn như vậy, cũng không nghĩ tới Đông Phương Thạch lại lấy phương thức hi sinh một cánh tay bảo mệnh.

Nhất thời, một cổ chân lực và âm lôi chi uy quét ngang đến trên người hắn.

Đó e là không phải khu vực hạch tâm Từ Huyền chỉ cảm thấy rơi vào một cổ khí tức kinh khủng, toàn thân khí huyết bị ngăn chặn, tầng ngân cương bán trong suốt bị tê toái.

- A!

Từ Huyền mặt lớn đỏ bừng, dưới cổ áp lực kia, huyết nhục hầu như muốn bạo tạc.

Phác thông! Phác thông!

Đông Phương Thạch và Từ Huyền đồng thời ngả xuống đất.Truyện FULL - www.Truyện FULL/p>Đông Phương Thạch tổn thất một cánh tay, bị thương nặng đến còn bảo lưu không đủ sáu thành thực lực.

Từ Huyền lại rơi vào trong nguy cơ cực độ, cổ lực lượng kinh khủng kia hầu như muốn tê toái toàn thân huyết nhục của hắn. Nếu không phải hắn đã bước vào thể tu Ngân Cương Chi Thể, sợ rằng chỉ khoảng nửa khắc sẽ bạo thể mà chết.

Đông Phương Thạch đứng dậy, hướng Từ Huyền áp bách, vẻ mặt âm lãnh độc ác, lấy tổn thât một cánh tay của mình mạnh mẽ chân lực cùng Tu Giới Âm Lôi Châu lực lượng đáng sợ kết hợp sản sinh uy năng, lẽ nào tiểu tử này có thể thừa thụ được?

Tinh thần Từ Huyền hầu như tan vỡ, nhưng ở sâu trong cơ thể Nguyệt Quang Châu phân hoá ra từng sợi khí lưu thanh lương, để hắn rất mạnh ý chí, thôi động toàn thân tứ chi bách hài, thân thể mỗi góc khí huyết Nguyên lực.

"Ầm ầm" trong cơ thể đột nhiên truyền đến một tiếng,, huyết mạch chấn động, tựa như có một phiến cửa sắt trầm trọng, bị mở ra một cái khe.

Trong sát na, cổ áp lực khó chịu kia, bị trút xuống hơn phân nửa.

Từ Huyền chỉ cảm thấy cả người khí huyết Nguyên lực đều đang rung động, trái tim cường đại hữu lực nhảy lên.

Phanh!

Phanh phanh!

Phanh phanh phanh!

Lấy trái tim làm trung tâm, cả người khí huyết Nguyên lực chấn động, hóa thành vô hình vô hình hướng trong thiên địa lan tràn ra.

Đột nhiên, trong phương viên vài dặm vắng vẻ vô thanh.

Mấy người Trương Phong, Niếp Hàn khí huyết cả người điên cuồng bạo động, huyết quản muốn nổ tan ra, trực tiếp ngả xuống đất ôm đầu kêu gào.

Phác thông!

Đông Phương Thạch khi tiếp cận Từ Huyền năm thước lần thứ hai ngã xuống đất, chỉ cảm thấy khí huyết chân lực toàn thân không bị khống chế chấn động, hầu như muốn bạo thể mà chết, hắn sợ hãi tới cực điểm.

- Cái này....Đây là có chuyện gì?

Trong u minh thân âm hoảng hốt từ sâu trong não hải của Từ Huyền truyền đến.

Dưới áp lực và nguy cơ chưa từng có, Từ Huyền bước vào Ngân Cương Chi Thể sau đó tự sinh thần thông huyết mạch, rốt cục đã thức tỉnh!

Đạt được giai đoạn chú thể ngân cương, thể chất mỗi người khác nhau, sẽ sinh ra một loại thần thông hoàn toàn bắt nguồn từ thân thể.

Lúc này, lấy Từ Huyền làm trung tâm, trong phương viên hai ba dặm đều hướng trong u minh, nhảy lên rung động.

Từ Huyền chỉ cảm thấy toàn thân huyết dịch nguyên lực chấn động, trái tim cực kỳ hữu lực nhảy lên.

Cổ lực lượng chấn nhiến kinh hồn này hoàn toàn đến từ thân thể huyết nhục của bản thân.

Tấn chức Ngân Cương Chi Thể, Từ Huyền từ nguyên bản thân thể nhân loại bình thường như con kiến hôi, biến chất siêu việt, lực độ của hắn so với sinh linh bình thường cao hơn không biết bao nhiêu tầng thứ.

Lúc này, lấy trái tim Từ Huyền làm hạch tâm, khí huyết mạnh mẽ hữu lực rung động, ảnh hưởng vô hình kia tác động tất cả sinh linh.

Dãy núi ngoài một dặm, một con dã lang, đột nhiên bạo thể mà chết, trái tim bị phá vỡ, huyết quản vỡ vụn!

Phàm là sinh mệnh sinh động, đều khó siêu thoát khỏi ảnh hưởng của nó.

Phanh phanh! Phanh phanh phanh!

Tiếng tim đập gấp gáp, trong thời gian ngắn diệt sát rất nhiều sinh linh nhỏ yếu trong vòng một dặm.

Thậm chí trên tràng những người khác, khuôn mặt đều căng thẳng đến đỏ bừng. Niếp Hàn nguyên khí đại tiêu hao, hầu như vô lực chống lại, lại duy trì liên tục mấy tức, cố gắng cũng sẽ bạo thể mà chết.

Sát biên giới chỗ giao chiến, người bị thương nặng, Bạch Lãng Vân và Trương Đức vô lực quỳ rạp trên mặt đất, thống khổ không hiểu. Trên người thương thế càng nặng thêm, đối với loại lực lượng tác động huyết khí trái tim này càng là khó có thể chống lại.

Trương Phong không có thụ nhiều thương thế, nhưng dưới cổ chấn động mạnh mẽ vô hình nhảy lên này, huyết dịch cũng nhịn không được chấn động, hầu như muốn nổ tung ra, kiệt lực dùng lực khống chế, cũng là cật lực không ngớt.

Cái loại cảm giác này giống như sinh linh thấp hơn đối mặt với áp bách của sinh linh cao đẳng.

Chú thể, bản thân chính là truy cầu phương pháp tu luyện trình tự sinh mệnh siêu việt biến chất, nếu Từ Huyền có thể tu luyện đến Kim Phách Chi Thể càng cường hoành hơn, trình độ biến chất của nó, thậm chí thật sự có thể đạt được như trong truyền thuyết. Bằng vào áp bách thân thể bản thân, là có thể đưa người vào chỗ chết, trong lúc hô hấp khiến thiên địa kinh biến.

- Ngươi còn không mau khống chế lực lượng huyết mạch, như vậy không chỉ cực kỳ tiêu hao nguyên lực của ngươi, vả lại sẽ làm bị thương đến tất cả sinh linh khác ngoài bản thân.

Trong đầu tàn hồn kiếp trước nhắc nhở nói.

Dưới lực áp bách lực lượng huyết mạch đột nhiên thức tỉnh, Từ Huyền còn không kịp nắm giữ.

Cũng may sinh linh cách hắn càng gần cũng bị ảnh hưởng càng lớn.

Thí dụ như Đông Phương Thạch kia cách Từ Huyền chỉ có năm thước, trong thân thể khí huyết phiên giang đảo hải, toàn lực vận chuyển chân lực áp chế, thống khổ khó chịu nổi.

Hắn chịu thương tổn nặng như vậy, cổ thần thông huyết mạch anfy đối với hắn ảnh hưởng phi thường lớn.

Từ Huyền hít sâu một hơi, hắn chỉ cảm thấy nguyên khí trong thân thể điên cuồng tiêu hao, lập tức thử khống chế.

Hô...

Cổ tim đập vô hình kia đột nhiên giảm bớt vài phần, mọi người cảm giác dễ chịu một ít, thế nhưng không đợi thoải mái một chút, cổ vô hình tim đập kia lại đập nhanh hơn vài phần, cực kỳ khó chịu.

Điều tiết khống chế tim đập vô hình này rung động, Từ Huyền cảm giác chính là một loại bản năng, bởi vì thần thông huyết mạch bổn nguyên chính là bản thân của mình.

Hắn lợi dụng chính mình tim đập cùng khí huyết chấn động đến ảnh hưởng sinh linh trong thiên địa.

Tất cả cái này đều là thành lập tại thân thể mạnh mẽ của hắn, cao hơn sinh linh bình thường không biết bao nhiêu tầng thứ.

Từ Huyền tâm niệm lại biến đổi, tim đập bay trở về trong thiên địa, lập tức biến ảo.

Đột nhiên, ba người Trương Phong, Niếp Hàn, Trương Đức chỉ cảm thấy cả người áp lực suy giảm, tim đập vô hình kia hầu như biến mất không thấy.

- A...

Ngược lại Đông Phương Thạch kia ôm đầu kêu thảm thiết, trên da hầu như đã tràn ra máu.

Hắn vận chuyển chân lực còn lại liều mạng chống đối, lại bị gắt gao áp chế.

Thân thể là căn bản nhất của tất cả sinh linh, dù cho mạnh như tầng thứ nguyên thần xuất khiếu trong truyền thuyết, một ngày bỏ qua nhục thân, tất nhiên cũng khó có thể trong không gian trường kỳ sinh tồn, thậm chí rất nhiều thần thông đều đã bị hạn chế.

Từ Huyền lúc này sơ bộ sơ bộ nắm giữ loại thần thông bản năng này, nguyên khí trong cơ thể nhanh chóng tiêu hao, đem cổ lực lượng này chỉ dùng tại trên người Đông Phương Thạch và Bạch Lãng Vân.

Nếu là tại thời kì đỉnh phong, hai người này không thụ thương, đối với cổ lực lượng này tự nhiên có sức chống cự trọng đại, thậm chí Đông Phương Thạch có thể lấy chân lực mạnh mẽ trực tiếp áp chế xuống.

Thế nhưng thân thể bị trọng thương như vậy lại thêm thực lực tổn hại, đối với cổ thần thông chi lực này chống lại thật to rơi chậm lại.

- A!

Đầu tiên là Bạch Lãng Vân, kêu thảm một tiếng, thất khiếu chảy máu mà chết, tâm mạch trong cơ thể đều tạc nứt ra.

Trên tràng các Tu Giả khác, bao gồm mấy người Trương Phong kinh hãi vô cùng ánh mắt nhìn về phía Từ Huyền thậm chí lộ ra vài tia sợ hãi.

Kế tiếp, còn lại Đông Phương Thạch một người cuối cùng, giãy dụa giãy dụa chống lại trên mặt đất.

Hắn chung quy là Luyện Thần thất trọng võ tu, thân thể mạnh mẽ, chân lực hùng hậu, dù cho dưới tình huống như vậy còn có thể miễn cưỡng chống lại một chút.

Một phương khác, Từ Huyền thi triển loại thần thông huyết mạch này, nguyên khí tiêu hao cũng thập phần kinh khủng, sắc mặt hơi trắng bệch. Dù sao hắn vừa mới bắt đầu thi triển thần thông huyết mạch này, thế nhưng phạm vi lớn tác dụng, chỉ là một hai lần hô hấp đã bớt thời gian gần như phân nửa nguyên khí.

Bất quá còn lại Trương Phong và Trương Đức, không phải ngọn đèn cạn dầu, phân biết lấy pháp khí, hoặc thi triển tiên pháp công kích.

Đinh đinh phanh phanh ầm, chỉ là công phu vài lần hô hấp, Đông Phương Thạch huyết nhục tung bay, thân thể lại đột nhiên bạo tác, thậm chỉ để Từ Huyền lao ra mấy thước, cả người toàn là máu.

Bởi vì bị thần thông huyết mạch của Từ Huyền áp chế, hắn hầu như không có bao nhiêu năng lực đi phòng thủ tại vây công mọi người, tự nhiên không có khả năng còn sống.

Sau khi giết chết Đông Phương Thạch Từ Huyền vô lực ngồi dưới đất, sắc mặt tái nhợt, liên tục thở dốc.

Sau đó, Trương Đức an ủi cười thản nhiên, nhắm mắt lại, rồi hôn mê đi.

- Sống đến cuối cùng, còn lại là chúng ta...

Niếp Hàn gian nan nặn ra một tia tươi cười, sau đó chậm rãi nhắm mắt lại, cũng mê man đi.

Cuối cùng chỉ còn lại có Từ Huyền và Trương Phong, hai người đối diện cười, ngồi xuống nghỉ ngơi.

Lúc này Từ Huyền cũng là Trương Phong Trương Phong nhìn với cặp mắt khác xưa.

Một trận chiến này hắn mặc dù không phải chủ lực, nhưng thời khắc mấu chốt tạo được tác dụng phụ trợ. Là hoàn toàn không thể đo lường.

Giả như, Trương Phong không phải lựa chọn lưu lại, mà là một mình đào tẩu như vậy cục diện cuối cùng, có thể sẽ hoàn toàn khác nhau, thậm chí mấy người toàn bộ bị diệt, ai cũng đừng mơ tưởng đào thoát.

Ngồi xếp bằng nửa canh giờ, sau đó, Trương Phong khôi phục một ít nguyên khí, bay đến bầu trời thâm uyên, tổ chức đệ tử Trương gia triệt để đánh tan dư nghiệt Đông Phương gia trên bầu trời Tinh Vũ Sơn.

Từ Huyền tiêu hao cực lớn, đơn giản vẫn điều dưỡng, ăn vào mấy viên linh đan, sau đó, thương thế và nguyên khí thoáng có hồi phục.

Sau khi sự tình xử lý hoàn tất, Trương Phong lòng còn sợ hãi nói:

- Không nghĩ tới lần này tao ngộ Đông Phương Thạch, theo ta được biết, hắn lúc trước cùng một vị Luyện Thần thất trọng trưởng lão của bản tộc giao thủ lưỡng bại câu thương, nguyên lai là ở chỗ này điều dưỡng, lại sẽ đụng phải chúng ta. Cũng may chúng ta chẳng những không chết, còn ngược lại đem hắn đánh chết.

Đây chính là lần đầu diệt sát một vị Luyện Thần thất trọng cường giả từ khi lưỡng tộc khai chiến tới nay, hẳn là sẽ đối với chiến cuôc có ảnh hưởng trọng đại.

Đối với đánh chết Đông Phương Thạch, Trương Phong lần nữa cho thấy công lao và tác dụng của Từ Huyền.

Dù sao cuối cùng tạo được tác dụng quyết định vẫn là Từ Huyền.

Từ Huyền lại khẽ lắc đầu, cũng không hoàn toàn thừa nhận những điều này, tại hắn nghĩ đến, lần này có thể hiểm sát Đông Phương Thạch là do mấy người phối hợp hoàn mỹ, đều tạo được tác dụng cực lớn, thậm chí Trương Đức sát biên giới kiềm chế đều đều tác dụng không nhỏ.

Trận chiến này, mọi người nhất cử đoạt lại Tinh Vũ Sơn, diệt sát ba đại Luyện Thần Tiên Sư của đối phương, càng ngoài ý muốn diệt sát Luyện Thần thất trọng cường giả.

Phóng nhãn khắp Hoàng Long Thành, tồn tại đã ngoài Luyện Thần thất trọng có thể nói là lông phượng và sừng lân.

Nửa ngày sau, Niếp Hàn và Trương Đức mới tỉnh lại.

- Thiếu chủ, thời khắc nguy hiểm cuối cùng, ngươi không lựa chon chạy trốn, mà là lưu lại tử chiến, giống như biểu hiện kinh người này, thực khiến ta kính nể. Trương gia ta tuy rằng không có truyền thừa huyết mạch, nhưng ngươi ngày sau thành tựu cũng tuyệt không kém hơn Đông Phương Bá.

Trương Đức trong cảm khái mang theo mang theo vài tia kích động.

Làm nhất gia thiếu chủ, Trương Phong trước mắt có thể lưu lại đồng sinh cộng tử, đúng là khó có được.

- Ngươi cũng không phải kém như trong tưởng tượng.

Niếp Hàn mỉm cười. Hôm nay đồng sinh cộng tử, ấn tượng của hắn đối với Trương Phong cũng có đổi mới. Phải như dĩ vãng, hắn đối với Trương Phong cũng không có hảo cảm, thậm chí là có chút khinh thường.

Đương nhiên, để cho người chấn động, vẫn là biểu hiện cuối cùng của Từ Huyền.

- Đó rốt cuộc là thần thông gì?

Đám người Niếp Hàn ngẫm lại liền cảm thấy đáng sợ, tim đập vô hình kia, rung động huyết mạch sinh linh, tu vi nếu không đủ, thậm chí sẽ trực tiếp bạo thể mà chết.

Lúc này Từ Huyền Từ Huyền không để ý đại giới, toàn lực thi triển thần thông này, mấy người trên tràng sẽ rất khó chống lại.

- Đây chính là thần thông gần đây ta sắp sửa tìm tòi nghiên cứu, không nghĩ tới ở trong loại nguy cơ tuyệt cảnh này lại ngoài ý muốn quán thông.

Từ Huyền trong lòng cũng mơ hồ hưng phấn.

Loại thần thông huyết mạch này, chuyên môn tác dụng với sinh linh, phàm là thân thể huyết nhục, đều khó chống lại ảnh hưởng của nó.

Sau đó, mọi người tại Tinh Vũ Sơn đóng quân củng cố, phòng ngừa Đông Phương gia phản công.

Ngày thứ hai ngày thứ hai, Trương gia hai gã Luyện Thần tứ trọng Tiên Sư, bay nhanh tới đây.

- Các ngươi là viện binh Sở Đông phái tới?

Trương Phong kinh ngạc nói.

- Đúng, các ngươi mới vừa đi một ngày, Sở tiên sinh đột nhiên cảm thấy được không đúng, vội vã phái chúng ta chạy tới.

Một người trong đó đáp.

Mấy người Từ Huyền hai mặt nhìn nhau, Sở Đông cũng sẽ có lúc sai lầm.
Bình Luận (0)
Comment