Tiên Hà Phong Bạo

Chương 462

- Lưu lại Nhân Ngư Chi Lệ!

Sau lưng truyền đến một tiếng quát lạnh của thánh cô áo đen, nàng mạnh mẽ vận pháp lực đuổi theo sát nút.

Luân phiên thi triển "Hắc Thủy Tuyệt Độn " chạy đi, thánh cô áo đen vốn là nguyên khí đại thương, lại thêm vừa rồi không để ý một cái giá lớn thi triển bí thuật, đối kháng huyết mạch tim đập của Từ Huyền bị thương không nhẹ. Nàng giờ phút này cũng không thể phát huy nổi bốn năm thành thực lực.

Dù vậy, hai người Từ Huyền vẫn bị thánh cô áo đen đuổi kịp.

- Xú bà nương khó đối phó quá.

Sắc mặt Từ Huyền cau lại, hắn bỗng dưng há miệng, nhổ ra một cái đồng tước tách ra tam sắc quang diễm trong khoảnh khắc biến lớn mấy trượng nhúc nhích ba cái lông vũ, hội tụ thành một đạo diễm quang vũ nhận ba màu hung hăng đối chiến thánh cô áo đen.

- Thất Linh Đồng Tước, tại sao lại ở trong tay của ngươi?

Thánh cô áo đen khiếp sợ thất sắc, cố hết sức huy động hắc trượng hình thành một đoàn vòng xoáy thủy quang màu đen, sau đó lập tức khuếch trương.

Bành oanh --

Trong nước biển các loại sắc thái lộng lẫy, nhiệt độ cao cùng lực lượng âm lãnh ăn mòn ở bên trong, sóng to đem kiến trúc cung điện bốn phương tám hướng phá hủy.

Một hai Ngưng Đan cường giả không may bị tịch cuốn vào, liên tục kêu thảm thiết, trực tiếp tan rã. Một vòng giao phong để cho thánh cô áo đen sinh lòng kiêng kị, lại thêm giờ phút này thành cổ lâm vào trạng thái hỗn loạn, thiên diêu địa hoảng. Nàng đi theo xa xa không có xuất thủ.

Ầm ầm --

Ở chỗ sâu trong đáy biển, Yêu Ngư thành cổ khổng lồ chậm rãi trầm xuống, chỉ trong vài nhịp thở đã bị Thị Huyết Hắc Đằng bao vây...

Ở bên trong Yêu Ngư thành cổ lục tục bay ra nguyên một đám Ngưng Đan cường giả.

Có chút tu giả, vừa bay ra khỏi thành, không nghĩ qua là đã bị Thị Huyết Hắc Đằng cuốn lấy bị kéo vào đằng hải, rất nhanh hóa thành một đống Khô Lâu.

Từ Huyền cùng Tuyết Vi dắt tay ra khỏi thành, sớm có đề phòng, nhanh chóng trốn tránh, Phương Thiên Họa Kích trong tay mãnh lực vung lên, một đạo quang nhận trảm màu đỏ đem mấy cây hắc đằng phụ cận cắt thành vài đoạn.

- Yêu Ngư nữ tử đã nhận được Di Lạc Côi Bảo!

Nhiều tu giả chạy ra thành cổ, ánh mắt định dạng tại trên người Tuyết Vi.

- Nhanh đoạt Di Lạc Côi Bảo!

Phần đông tu giả, nguyên một đám tham lam hưng phấn, hướng hai người Từ Huyền đánh tới.

- Hừ, những kẻ đuổi giết này cũng đủ để cho các ngươi mỏi mệt kiệt lực.

Thánh cô áo đen vẻ mặt nhìn có chút hả hê, không nhanh không chậm đi theo, cũng âm thầm chữa thương ý đồ khôi phục vài phần nguyên khí.

Đối mặt với gần hai chục tên Ngưng Đan tu giả đuổi giết, Từ Huyền cũng cảm giác sâu sắc được nguy cơ.

Hắn vội vàng lấy ra Thiết Dực Long Khôi Lỗi, hai người đứng ở trên Khôi Lỗi khổng lồ ứng phó công kích đến từ các nơi.

Tốc độ phi hành của Thiết Dực Long rất nhanh đủ để kéo dãn khoảng cách với hơn phân nửa tu giả đuổi theo phía sau. Nhưng mà muốn vứt bỏ những người này, vẫn rất không thực tế.

- Cánh tay của ngươi?

Từ Huyền nhìn một nửa cánh tay trắng bóc của Tuyết Vi giờ này đã chảy máu đầm đìa, hắn có chút không đành lòng.

Lần này tiến vào Di Lạc Cổ Thành, Tuyết Vi trả giá quá nhiều, đặc biệt tại cuối cùng tranh đoạt "Nhân Ngư Chi Lệ " quả thực là phải liều mạng.

- Không có việc gì, chủ nhân không cần lo lắng.

Tuyết Vi miễn cưỡng cười cười, phân ra hơn phân nửa tâm lực cùng Từ Huyền cùng một chỗ, ứng phó đám tu giả đang gào thét xông tới. Trong lòng Từ Huyền dần dần ngưng trọng, dùng lực lượng của hai người, ứng phó nhiều cường giả nhiều như vậy sớm muộn cũng sẽ hư thoát.

Hơn nữa, tử hải này to như vậy cường giả biế tin chạy tới chỉ sợ sẽ ngày càng nhiều.

Theo thời gian trôi qua, Từ Huyền cùng Tuyết Vi đều cảm thấy mệt mỏi, Thiết Dực Long Khôi Lỗi cũng thủng lỗ chỗ.

- Chư vị đạo hữu tội gì bức bách? Di Lạc Côi Bảo " Nhân Ngư Chi Lệ." Không phải người người có thể nắm giữ: một người không phải Yêu Ngư chủng tộc, ít có thể nắm giữ lực lượng bảo vật này, thứ hai chủ nhân Nhân Ngư Chi Lệ phải là nữ nhân mới được.

Tuyết Vi khổ sở nói, thanh âm phiêu đãng tấm thuỷ vực này.

Lời vừa nói ra, không ít tu giả đều khẽ giật mình.

Ngay cả Từ Huyền đều ngây ngẩn cả người.

Đặc biệt là hạn chế điều thứ hai thiết yếu là nữ tử đã loại bỏ hơn phân nửa tu giả nơi này.

- Hừ! Nàng gạt người! Yêu Ngư Tộc chưa bao giờ có lời đồn đãi này. Nguồn truyện: Truyện FULL

Trong mắt Thánh cô áo đen hiện lên một tia âm tàn xảo trá, thanh âm truyền khắp trăm dặm Hải Vực.

- Đúng! Ai tin tưởng!

- Hừ, muốn dùng cái này trốn tránh đuổi giết, mơ tưởng!

Đại đa số tu giả vẫn điên cuồng đuổi giết mất đi lý trí.

Từ Huyền chau mày, mục quang thiểm thước nhìn về phía Yêu Ngư công chúa.

Tuyết Vi phân biết rõ, không phải nữ tử thân, không thể nắm giữ Nhân Ngư Chi Lệ, còn dẫn chính mình đi Yêu Ngư thành cổ, dụng ý là cái gì?

- Chẳng lẽ, ngươi vẫn đang lợi dụng ta?

Trong mắt Từ Huyền chớp động một tia hàn ý, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Yêu Ngư công chúa.

Thân thể mềm mại của Tuyết Vi run lên, ngọc nhan tuyệt mỹ bị một đạo tử sắc quang tia xẹt qua, lưu lại một vết máu khá lớn.

Chính vào lúc này, ở mặt biển cách nơi này không xa, phát hiện một cỗ hắc sắc mặc quang kinh thiên đập vào mắt, mơ hồ có thể thấy được một thân ảnh dữ tợn toàn thân bốc hơi hắc khí.

- Di Lạc Côi Bảo... Đệ nhị kiện, rốt cục bị ta đuổi tới.

Một cái thanh âm khàn giọng làm cho người ta sởn hết cả gai ốc từ khu vực quang truyền đến, âm thanh lạnh như băng tới tận xương tủy.

- Đó là cái gì?

Không ít kẻ đuổi giết tranh đoạt Di Lạc Côi Bảo, trong lòng không hiểu run lên, nhìn chằm chằm vào phía trước.

Trong tầm mắt là một thân ảnh dữ tợn, khuôn mặt xấu xí, bên ngoài thân bao trùm giáp xác màu ám bạc, toàn thân có một tầng vằn màu đen quỷ dị, sau lưng co rút một cái đuôi bò cạp màu lam.

Để cho mọi người chú ý nhất là trong tay nam nhân xấu xí có đuôi bò cạp có hạt hình trường kiếm sơn màu đen, hẹp dài dữ tợn, mũi nhọn mảnh như độc châm, hơi nghiêng phong mang cực mỏng, hàn quang thiểm thước. Một bên khác hiện lên những đoạn vân bất quy tắc.

Hạt hình trường kiếm này đập vào mắt kinh hồn, dẫn động một vòng tròn hắc sắc khí ba khuếch tán bốn phương tám hướng, nhuộm đen tầng mây cùng tấm hải vực này.

Đột nhiên địa phương vài dặm Hải Vực lâm vào một hoàn cảnh đen kịt âm u, rét lạnh rét thấu xương phảng phất bước vào Tu La Địa Ngục, khủng bố cực kỳ.

Mà ngay cả thánh cô áo đen tu vi cường hoành đến Nguyên Đan Kỳ đều quá sợ hãi:

- Thiên Hạt Ma Kiếm!!!

Tử hải mênh mông bao la bát ngát, sóng biển mãnh liệt, nguyên bản nước biển hiện ra vài phần xanh lam, nhưng hiện giờ lại sinh ra biến hóa quỷ dị...

- Các ngươi nhìn kìa, nước biển lại biến trở về màu sắc nguyên thủy.

Các nơi trong Tử hải, thiên thiên vạn vạn tu giả, chú ý tới một dấu hiệu này.

Biến hóa đó bắt đầu từ thời điểm Yêu Ngư công chúa thu lấy "Di Lạc Côi Bảo ", Yêu Ngư thành cổ lún xuống Thị Huyết Hắc Đằng hải dương.
Bình Luận (0)
Comment