Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt

Chương 201

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Tâm hoa trong hồn cõi mênh mang (3)

Lận Phụ Thanh để mặc Phương Tri Uyên ôm mình từ sau lưng như thế thật lâu, thật lâu.

Kỳ thật trong lòng hắn thầm hy vọng Tri Uyên có thể phát tiết. Bất luận là ôm hắn khóc một hồi; hay thập chí ấn mình xuống tinh hải, củi khô bén lửa, da thịt cận kề. Những cảm xúc đã bị kìm nén quá lâu, nên phóng xuất ra ngoài mới có thể dễ chịu một chút.

Nhưng Phương Tri Uyên chỉ ôm hắn, cánh tay siết chặt bên hông, cánh môi và chóp mũi cọ qua cổ hắn, trán tựa lên mái tóc dài của hắn. Y cố chấp lại không dám làm càn, chỉ hết lần này đến lần khác xác nhận sự tồn tại của người trong lòng.

Những cái chạm nhẹ nhàng như vậy, có chút ngứa ngáy, có chút tê dại.

Lận Phụ Thanh đau lòng chết mất.

Hắn muốn xoay người chủ động ôm Phương Tri Uyên, nhưng người kia giam chặt lấy hắn, không cho hắn nhúc nhích, môi mỏng cọ qua vành tai: “Đừng.”

Hắn đành phải bất động, vờ như không vui: “Khó khăn lắm mới lại gặp mặt, ngươi có thể thấy ta, ta lại không thể thấy ngươi, không công bằng.”

Ngón tay Phương Tri Uyên khẽ động, mãi một lúc sau mới nói: “Mấy ngày nay ngươi vẫn luôn ở trong thức hải của ta?”

“Phần lớn thời gian là ngủ, đôi khi tỉnh lại hai ba lần, lần nào cũng thấy tiểu họa tinh của ta đòi sống đòi chết…” Lận Phụ Thanh chậm rì rì nói, “Ta cũng muốn sớm ra gặp ngươi, chỉ là khi đó thần hồn chưa ổn định, tùy tiện hóa hình sợ không được bao lâu lại hồn phi phách tán, vậy nên chỉ có thể chịu đựng, cũng không dám nhìn ngươi nhiều, sợ bản thân mình không chịu nổi.”

Phương Tri Uyên ánh mắt ảm đạm: “Vậy là ngươi đã biết.”

Lận Phụ Thanh đang muốn mở miệng, nhưng lại bị cắt ngang: “Ta biết sư ca nhất định muốn nói ngươi không hối hận… Ngươi không cần phải nói.”

“…”

“Ta…” Phương Tri Uyên nhắm mắt thả lỏng vòng tay, lui về một chút, lắc đầu, “Ta phải đưa ngươi trở về.”

Y dấn thân vào biển vũ trụ vì nghĩ mình chỉ có một mình. Bây giờ hồn phách Lận Phụ Thanh đi theo y, y không thể khiến sư ca bị kẹt ở cái nơi quái quỷ này với mình… Không nói chuyện khác, nhỡ một ngày nào đó y chết trước thì làm sao bây giờ, bắt Lận Phụ Thanh nếm trải nỗi cô độc vô tận này sao?

Nhưng mà, giữa vũ trụ mênh mông, đâu mới là nhà?

Lận Phụ Thanh: “Đưa ta trở về? Ngươi còn về được sao?”

Phương Tri Uyên mờ mịt nói: “Không… Không nhớ đường.”

Y vốn mang quyết tâm chịu chết, không quay đầu lại, làm sao mà để ý phương hướng được?

“Cũng trách ta, không nói cho ngươi…” Lận Phụ Thanh thấp giọng nói, “Ta thật sự không ngờ ngươi sẽ… Cũng không ngờ sư phụ nói năm xưa muốn giết ngươi là có căn nguyên như vậy.”

Lúc ấy hắn biết trong thức hải Phương Tri Uyên có một mảnh tàn hồn của mình, nhưng cũng vì đó chỉ là một mảnh tàn hồn, sợ cho y hy vọng rồi lại thành tuyệt vọng, nên đến tận lúc gần chết cũng không dám nói thẳng với Phương Tri Uyên. Trước khi đến Bàn Vũ giới, hắn đã từng bảo Cố Báo Ân dặn dò Ngư Hồng Đường, nói nếu hắn chết, có thể lấy chuyện này ra để trấn an, ngăn cản A Uyên ca ca làm chuyện ngu ngốc. Nhưng lại không ngờ, Phương Tri Uyên sau khi biết chân tướng đã chết tâm hoàn toàn, còn chẳng dám nhìn mặt Ngư Hồng Đường, cứ thế mà vứt bỏ hồn phách, rời khỏi thế gian.

“…”

Phương Tri Uyên sắc mặt tái nhợt, chột dạ ho khan một tiếng: “Con nhóc đó, chắc là sẽ làm thịt ta.”

Lận Phụ Thanh dở khóc dở cười: “Thôi bỏ đi. Mộc Hồn còn ở Dục giới, không thì ngươi cứ đi theo hướng ngược lại, biết đâu giữa đường cảm ứng được Tiểu Hồng Đường mượn sức mạnh Mộc Hồn gọi chúng ta?”

Phương Tri Uyên sắc mặt càng xấu hơn: “Không được, Mộc Hồn bị ta phá hủy rồi.”

Lận Phụ Thanh trợn tròn mắt: “Cái gì? Ngươi —— Ngươi hủy Mộc Hồn!?”

Phương Tri Uyên: “… Ừm.”

Lận Phụ Thanh đơ ra nửa ngày mới dần hồi phục tinh thần, lẩm bẩm: “Cũng phải… Người Bàn Vũ có thể ngụy trang lẻn vào Dục giới, Mộc Hồn đúng là một tai họa ngầm. Ngươi hủy nó là đúng, rất đúng.”

“…”

Nhưng dù sao đi nữa, vẫn phải men theo con đường này thôi. Cuối cùng hai người bàn luận một chút, quyết định cứ quay đầu trở về xem sao, vừa đi vừa thăm dò.

Những ngày phiêu lãng trong vũ trụ dài lâu mà nhàm chán, hồn phách Lận Phụ Thanh trú ngụ trong thức hải của Phương Tri Uyên, vậy nên y bắt đầu dọn dẹp thức hải hoang vu của mình. Y không ngại sống đơn điệu nhàm chán, nhưng không thể để sư ca chịu thiệt.

Khung cảnh trong thức hải do chủ nhân tùy ý khống chế, hiện giờ Phương Tri Uyên đã thức tỉnh âm hồn họa tinh, sức mạnh hồn phách đã hoàn toàn vượt trội so với người Bàn Vũ cảnh giới Phi Tiên, thay trời đổi đất trong một ý nghĩ cũng chẳng phải việc gì khó. Dù sao vũ trụ mênh mang, nhìn chúng tinh cuồn cuộn như thế mãi cũng chán.

Chỉ có Lận Phụ Thanh là nhìn mãi không chán, y lúc nào cũng sẵn lòng hầu sư ca chơi đùa. Nào là hoa xuân dưới trăng thu, nào là nắng hè đổ đông tuyết; nào là đặt Hư Vân cùng Tuyết Cốt Thành ở cùng một chỗ, còn dẫn hồ sen trắng trước động phủ của Lận Phụ Thanh thông với Hồng Liên Uyên…

Lại có khi huyễn hóa ra mấy thanh kiếm của Lận Phụ Thanh, diễn một tuồng phi tử của Ma Quân tranh sủng tưng bừng. Chỉ tiếc là Phương Tri Uyên thật sự không biết chơi bời, cũng không biết lôi kéo người khác chơi. Đợi đến khi y không nghĩ ra được gì khác, chỉ có thể nghe lời sư ca. Lận Phụ Thanh muốn gì, y cho cái đó.

Mà Lận Phụ Thanh hiếu động từ trong xương, không có chuyện hắn tự chơi một mình, bỏ mặc tiểu họa tinh. Kết quả là, thông thường ban đầu Phương Tri Uyên vẫn nghĩ mình bày trò cho Lận Phụ Thanh, rồi không biết từ khi nào vai trò đã đảo ngược, sư ca dẫn dắt y chơi đùa với chính mình. Ví dụ như…

Phương Tri Uyên bất đắc dĩ ngồi bên bờ sông, trên đầu là bóng cây rậm rạp, ánh mặt trời xuyên qua khe hở rọi xuống. Y bất lực gọi: “Sư ca… ngươi xong chưa?”

Trong lòng y ôm một đôi sóc lông xù, trên đầu một con khác nằm dài, khiến tay chân y đặt đâu cũng vướng víu. Lận Phụ Thanh một thân bạch y giản tiện, ống quần xắn lên tận gối, đứng dưới sông bắt cá.

Phương Tri Uyên nhíu mày, cảm thấy có gì đó không đúng. Dù thật sự cần bắt cá, nghĩ thế nào cũng là y nên xuống sông làm việc, để sư ca tiểu tiên quân thanh thoát xuất trần ngồi đây ôm đám động vật nhỏ mềm này chứ?

Nhưng Lận Phụ Thanh thích nhìn y lúng túng như thế, nói hắn thấy vui. Bắt cá đương nhiên cũng không phải vì cần bắt cá, mà là vì niềm vui. Ngẫu nhiên có con cá trượt khỏi tay, làn nước lấp lánh dưới ánh mặt trời bắn lên, Lận Phụ Thanh che mắt bật cười, quay nhìn Phương Tri Uyên, thấy y cũng cười.

… Được sư phụ dẫn lên tiên lộ nhiều năm như vậy, nhưng bản chất hắn vẫn là phàm nhân, là một thiếu niên thuần túy.

Phàm nhân không thể làm thiếu niên mãi mãi. Sẽ có lúc bị củi gạo dầu muối đè cho oằn lưng; bị danh vọng, quyền lực, tiền tài che mờ mắt; bị thế đạo bất công khắc lên gương mặt những nếp nhăn. Chỉ duy nhất Lận Phụ Thanh là có thể làm một thiếu niên người phàm mãi mãi.

Phương Tri Uyên bất giác thất thần, tay y giật nhẹ đuôi sóc, cười nói: “Lâu rồi không thấy ngươi như thế.”

“Ta thế nào?” Lận Phụ Thanh tươi cười vuốt tóc, nước từ đuôi tóc hắn nhỏ tí tách xuống sông, “Ngây thơ chất phác?”

Hắn vừa nói vừa thay đổi diện mạo thần hồn, trở thành một thiếu niên mười hai mười ba tuổi, lõm bõm lội nước đến gần, vươn tay. Đôi mắt sáng lấp lánh, thanh âm dịu mát như hoa: “A Uyên A Uyên, ôm Thanh Nhi một cái.”

Ánh mắt Phương Tri Uyên hơi lóe lên, có chút mất tự nhiên mà mím môi, nhẹ nhàng nâng Lận Phụ Thanh từ dưới nước lên. Y nhắm mắt ghé lại gần, ngửi được hương hoa sen nhàn nhạt trên người thiếu niên.

Vẫn là một cảm giác không chân thật.

Thật sự đã đi đến được đây sao?

Bọn họ, hai hồn linh nhân tạo, sinh ra trong một chiếc lồng giam tên là Dục giới, bị giám sát bởi những đôi mắt vàng ở trên cao, chân dẫm lên những thi thể bị chôn vùi của người Bàn Vũ. Hai đời giãy giụa trong vũng lầy, không chịu khuất phục, giãy bày tâm can, dốc hết tâm huyết, đao kiếm trong tay, chưa từng cúi đầu.

Mà lúc này, sương mù từng tầng từng tầng được thổi tan, chân lý âm dương song tu được tìm thấy, những người âm thể rốt cuộc có thể đường hoàng ngẩng cao đầu, âm khí mà người Bàn Vũ muốn dùng để luyện chế lô đỉnh đã bị dẫn đi mất, chúng sinh Dục giới cũng đã thức tỉnh ý thức chiến đấu…

Thần thức của bọn họ vẫn còn tồn tại, hồn phách có thể gắn bó với nhau trong một phương thiên địa, bày những trò chơi vô nghĩa, vui cười suốt cả ngày.

Phương Tri Uyên cảm thấy niềm hạnh phúc này có chút quá mức, thậm chí khiến y bất an.

Nghĩ đi nghĩ lại, kỳ thật… chỉ là cùng người mình yêu chơi đùa bên bờ sông một lúc, là một ngày bình thường đến không thể bình thường hơn. Chẳng qua đối với bọn họ, điều này vẫn luôn ngoài tầm với.

Thiếu niên áo trắng ở trong lòng thấy y thất thần, làm càn mà thơm lên má y: “A Uyên!”

Phương Tri Uyên chớp mắt, thấy tiểu tiên quân nhìn mình bằng đôi mắt đen nhánh trong trẻo, dùng ngón tay nho nhỏ chỉ trỏ y, hất hàm sai khiến: “Thất thần làm gì? Đi nướng cá đi.”

……

Chiều hôm buông xuống khi, Phương Tri Uyên nhóm một đống lửa.

Bọn họ nướng cá. Tuy không thể thật sự ăn vào, nhưng thần thức nghĩ đến hương vị cá nướng, ý niệm thành thật, cũng có thể vờ như đã ăn thật.

Ngọn lửa cháy bập bùng trên nhánh cây khô, mấy con cá đặt trên giá nướng cũng chín dần. Lận Phụ Thanh đã trở lại với hình dáng trưởng thành, gối lên đùi Phương Tri Uyên, câu được câu chăng mà nói chuyện vẩn vơ.

Thật sự toàn những chuyện linh tinh, ví dụ như “Ta tóc đen đẹp hơn hay tóc trắng đẹp hơn”, “Ngươi còn dám nói Tư Quân Sầu không xứng với ta không”, “Chút nữa ăn cá thì rắc thêm gia vị gì cho ngon”…

Phương Tri Uyên biến ra một cái thảm nhung trắng đắp lên người hắn, còn mình thì cầm dao nhỏ lóc thịt cá. Y lọc hết xương lớn xương nhỏ, cắt phần thịt thơm ngọt để lên phiến lá đã hái trước đó, đưa qua: “Nào, dậy ăn đi.”

Lận Phụ Thanh híp mắt phượng, lười biếng chống người ngồi lên, lại sáp đến ôm lấy y, ghé sát tai y cắn nhẹ: “Sao không nói muốn đút ta ăn?”

Khi thân thể kia dán sát đến, rõ ràng là hồn phách, nhưng lại có cảm giác ấm áp, giống như đống lửa trước mắt đã lan đến, phủ lên người y. Phương Tri Uyên chỉ cảm thấy cả người nổi lửa, tay run lên, suýt thì đánh rơi đống thịt cá.

Nóng quá.

Nóng đến mức như có thứ gì sắp bùng nổ ra ngoài.

Hai người bọn họ đã ở bên nhau quá lâu, quá quen thuộc lẫn nhau. Không chỉ là người yêu, mà còn là người thân, là tín ngưỡng, là sự cứu rỗi của nhau.

Những chuyện thân mật có thể làm và nên làm, bọn họ đều đã làm. Dù từng có một chút hiểu lầm dở khóc dở cười —— tỷ như hậu cung, ly thân, ai yêu ai trước, ai không yêu ai… tất cả đều đã được làm rõ, không còn gì ngăn cách nữa.

Cũng chính vì vậy, giữa hai người hiếm khi có kiểu mặt đỏ tim run, ngượng ngùng bối rối của những cặp đôi mới yêu, càng không có kiểu đoán tới đoán lui, giận dỗi vu vơ rồi lại làm hòa… Đến lúc này thì lại càng không thể có, dù là dùng thân thể ngưng ra từ hồn phách để song tu, bọn họ cũng thoải mái hưởng thụ lẫn nhau, cùng chung hoan lạc. Những người yêu nhau lâu dài, bên nhau năm này qua năm khác, chẳng phải đều nên như vậy sao?

Phương Tri Uyên siết lấy cổ tay Lận Phụ Thanh, giật tấm thảm nhung trên người hắn xuống, trải rộng nó ra trên bãi cát sỏi bên bờ sông. Bàn tay còn lại của y đỡ lấy sau gáy người kia, đẩy hắn ngã xuống đó.

Lận Phụ Thanh vẫn cười, dùng mũi chân đá y: “Ai, ngươi đó! Cá sẽ nguội mất, nguội rồi không ngon.”

Ánh mắt Phương Tri Uyên rực lửa. Y tiện tay lột giày vớ của hắn, môi mỏng mấp máy, tiếng được tiếng mất: “Sẽ không nguội.”

……

Đến khuya, đống lửa đã tắt.

Hai người nằm dựa vào nhau bên bờ sông, phía trên đầu là bầu trời thưa thớt ánh sao. Lận Phụ Thanh buồn ngủ, hừ nhẹ trong lòng Phương Tri Uyên, bảo y đếm số cho hắn.

“Sư ca, cả ngày nay ngươi còn chưa chơi đủ sao? Này cũng quá trẻ con rồi.” Phương Tri Uyên ghét bỏ nhướng mày, “Ta đếm cho ngươi nghe, một, hai, ba, bốn…”

Dòng nước chảy róc rách, xen với tiếng côn trùng mùa hạ râm ran.

Lận Phụ Thanh nhắm mắt mỉm cười, nhẹ giọng nói: “Tri Uyên, đến khi chúng ta về Dục giới, ngươi dẫn ta đến âm giới tìm hồn phách sư phụ được không?”

Phương Tri Uyên không đếm nữa, nghe vậy im lặng một chút, nói: “Được.”

“Sau đó đi gặp Tiểu Hồng Đường, bảo nó treo ngươi lên đánh. Ta sẽ không cầu tình cho ngươi.”

Phương Tri Uyên vẫn đáp: “Được.”

Khi y nói, nụ cười có chút bi ai.

Đến khi chúng ta trở về Dục giới…

Nào có “khi” đó.

Sư ca sao có thể không biết, một chút yên bình hiếm hoi này đánh đổi bằng việc họa tinh rời khỏi thế gian. Nếu y trở về Dục giới, phần âm khí này cũng sẽ trở về. Nếu người Bàn Vũ lại vì cơ hội luyện chế lô đỉnh mà châm ngòi chiến hỏa, ai còn có thể vô tư mà cười?

Vậy nên, dù có thật sự tìm được đường về nhà, y cũng không thể…

Y muốn đưa Lận Phụ Thanh về nhà, muốn đưa người thiếu niên vĩnh cửu này về với nhân gian hồng trần. Đó, cũng là lúc chia lìa. Đến khi đó, y mới có thể hoàn toàn thanh thản bước tiếp trên hành trình cô độc của mình.

“… Sau đó, Tri Uyên.” Chợt có tiếng nói cận kề bên tai, “Chúng ta sẽ nói lời tạm biệt đàng hoàng với từng người, lại lần nữa rời đi, được không?”

Phương Tri Uyên trong lòng run rẩy, ngạc nhiên quay đầu: “Ngươi…”

“Ta nó rồi, bất luận hồn phách ngươi đi đâu, ta sẽ mãi mãi ở bên cạnh ngươi.”

Lận Phụ Thanh ôm cổ y, thấp giọng trấn an: “Ngươi nhìn biển sao này xem, khắp thiên địa chỉ có hai người chúng ta, không phải tốt lắm sao?”

“Nói bậy.”

“À phải, Tiểu Hồng Đường không phải đã nói nó không sống được bao lâu nữa? Con nhóc đó đã phá cảnh Phi Tiên, chúng ta cũng đưa nó theo cùng, như vậy thành ba người.”

“…”

“Lại nói không chừng, tu luyện trong cõi vũ trụ một thời gian, qua mấy năm, chúng ta đều trở nên vô cùng lợi hại, mỗi người đấm một quyền đá một chân, đánh cho Bàn Vũ giới phải quy phục.”

“Sư ca.” Phương Tri Uyên khàn khàn nói, “Đừng, đừng nói nữa.”

Y ôm ghì lấy Lận Phụ Thanh, như ôm báu vật. Khi nhắm mắt, hàng mi phủ xuống sống mũi một vệt bóng mờ, y nuốt khan một chút: “Ta…”

Môi lưỡi tắc nghẹn, trong lòng chua xót, Phương Tri Uyên không nói được thành lời.

Y muốn nói “cảm ơn”, lại cảm thấy quá xa lạ; muốn nói “xin lỗi”, lại cảm thấy thật dối trá. Muốn nói “ngươi không cần vì ta mà hy sinh”, muốn nói “ta thật sự không thể hại ngươi thêm một lần nữa”, nhưng rồi trong lòng rất rõ ràng, sư ca muốn như vậy…

Cho nên cuối cùng, y chỉ có thể run rẩy hôn lên môi Lận Phụ Thanh, hơi thở trượt qua, khẽ khàng mang theo một câu: “Ta yêu ngươi tha thiết.”

Lận Phụ Thanh ngơ ngẩn.

Hắn nửa ngày vẫn chưa hoàn hồn, thậm chí còn tưởng mình nghe nhầm, lại thấy Phương Tri Uyên vành tai đỏ bừng, mặt vùi lên vai hắn, thật lâu không chịu buông ra.

Hồi lâu sau, Ma Quân mặt mày giãn ra, nhẹ nhàng bật cười. Hắn nâng tay vờ như muốn đánh, cuối cùng chỉ vỗ nhẹ l*n đ*nh đầu Phương Tri Uyên.

“Đồ tồi, hai đời mới nói ra được câu này với ta.”

Bình Luận (0)
Comment