Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt

Chương 202

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Minh hà bỉ ngạn gặp cố nhân (1)

Cùng lúc đó, Dục giới.

Đã mấy tháng từ khi Lận Phụ Thanh cùng Phương Tri Uyên rời đi, tam giới này rốt cuộc có được một khoảng thời gian an bình. Có lẽ người Bàn Vũ cũng không ngu ngốc, mấy tháng qua không kẻ nào đến gây chiến. Sự giao thoa giữa hai thế giới vẫn luôn khi liền khi đứt, thỉnh thoảng có đại năng đến xem xét chỗ vết nứt, sau đó ghép những mảnh vụn vặt lại với nhau, đại khái hình thành một bức tranh toàn cảnh ——

Tôn chủ Bàn Vũ sau trận chiến với Ma Quân đã bị trọng thương, hao tổn nguyên khí, nghe nói tu vi cũng hao hụt không ít. Lô đỉnh mà lão hứa hẹn với mọi người cũng không còn, uy danh xuống dốc không phanh. Người Bàn Vũ lại chẳng có khái niệm trung nghĩa, lúc này tường đổ muôn người đẩy, tạo thành nội loạn. Còn sau khi kết thúc nội loạn sẽ thế nào, hiện giờ chưa nói được.

Theo lý mà nói, Dục giới và Bàn Vũ giới thù hận đậm sâu, người Bàn Vũ nên nhân lúc tu sĩ Dục giới còn chưa đủ mạnh mà nhanh chóng đuổi tận giết tuyệt. Nhưng mọi chuyện đã không còn đơn giản như vậy. Bàn Vũ mất đi âm khí, cả dương khí cũng bị xói mòn khi hai giới giao thoa, nếu một lần nữa đả thông con đường mà đại khai sát giới, giết hết toàn bộ Dục giới —— Hậu hoạn thì đúng là chẳng còn, nhưng cũng không còn tương lai, tính ra là đồng quy vu tận, chẳng qua là chết sớm hay chết muộn mà thôi.

Mới hai ngày trước, có người Bàn Vũ xuyên qua khe hở không gian vào Dục giới, bày ra bộ dạng thành khẩn, đề nghị “liên hôn”, kết quả là bị Ngư Hồng Đường đằng đằng sát khí đuổi về, còn mất luôn một chân vào miệng xích long.

Chuyện hai tiên quân ngã xuống trở thành câu chuyện truyền kỳ trong tam giới vói tốc độ đáng kinh ngạc. Tiên giới khỏi phải nói, ngay cả người dân ở phàm giới, vốn không thật sự hiểu rõ chuyện gì đã xảy ra, cũng lục tục sửa miếu thờ, dâng hương tế bái. Chỉ là tượng tiên quân tạc thành ba đầu sáu tay, y hệt như hắc bạch vô thường, khiến người ta dở khóc dở cười. Ngư Hồng Đường cười nói hai người kia trở về nhìn thấy sẽ tức chết, lại vui vẻ hài lòng bày một cặp tượng trên đầu giường.

Lỗ Khuê Phu rời khỏi Kim Quế Cung, đến Tuyết Cốt Thành cùng Sài Nga để tang Quân Thượng. Nhóm âm thể Hư Vân tiến bộ thần tốc, phần lớn đã thành một ma tu có thể tự mình gánh vác một phương, người kém nhất tối thiểu cũng đã có thể tự bảo vệ mình.

Còn mấy đệ tử thân truyền của Hư Vân, bọn họ đưa tang sư phụ và các sư huynh một tháng, sau đó lại chia tay nhau. Tuân Minh Tư mang theo Phượng Thính, cùng Kim Đồng Ngọc Nữ đến Tây Vực. Muôn vàn chim trời bay theo, nghênh đón vị cầm sư trẻ tuổi mang trong mình hồn Phượng Vương bước vào lãnh địa yêu tộc.

Diệp Hoa Quả nói sẽ quyết tâm luyện kiếm, theo Diệp Phù về Kiếm Cốc, bị ông cha mài giũa bất kể ngày đêm. Không biết đã tróc mấy tầng da, chỉ nghe nói Hiên Viên Ý đã không còn chịu nổi năm mươi chiêu của cô nàng.

Tống Hữu Độ một mình lái túc chu về Hư Vân, tu sửa lại hang luyện khí của mình, vào đó rồi không ra nữa. Không ai biết hắn bế quan mân mê thứ gì.

Tiên giới không còn hai vị sư huynh, mỗi người bọn họ đều đang bước nhanh trên con đường mà mình nên đi.

=========

Mấy ngày gần đây yên ả thanh bình. Khi Long Vương Ngao Dận bước vào sâu trong Tuyết Cốt Thành, Ngư Hồng Đường đang tức giận mắng mỏ người khác.

Hiện tại, vị tiểu sư muội này là đệ tử thân truyền duy nhất của Hư Vân Tông ở lại Tuyết Cốt Thành, nhưng ngày nào cũng tràn đầy khí thế, lúc cần đánh giết thì mâm nào cũng có mặt.

“A Uyên ca ca ngu ngốc, đần độn, khốn nạn… Tức chết ta! Tức chết ta!”

Ngư Hồng Đường ngồi ở đầu giường của Ma Quân, trong tay ôm một mớ bình ngọc tinh xảo, mắng một câu đập một cái. Cũng không ai dám ngăn nàng, có lẽ mọi người đều cảm thấy tiểu nữ đế đập phá đồ đạc vẫn tốt hơn là đánh người.

Lúc này, sàn nhà trong tẩm cung của Ma Quân đã đầy những mảnh vỡ. Ngư Hồng Đường vẫn chưa hả giận, thấy Long Vương bước vào, nàng hất đôi mắt giận dữ lên: “Hứ!”

Ngao Dận: “…”

Ngươi hứ ta làm gì? Có phải ta ném hai ca ca của người lên trời đâu…

Ngao Dận đi đến bên cạnh Ngư Hồng Đường, bất đắc dĩ sờ sừng rồng trên đầu: “Ngươi truyền tin cho bổn vương, nói có việc cần nhờ… Bổn vương từ xa xôi ngàn dặm đến đây, con cá nho nhỏ ngươi còn không thèm nể mặt à?”

Ngư Hồng Đường rầm rì trong họng, đá chân Ngao Dận một cái.

Sau trận chiến ở Thái Thanh Đảo, Long Vương vẫn thương bệnh kéo dài, mấy tháng trước còn trợ giúp Lận Phụ Thanh nên càng thêm hao tổn, nghe nói lúc quay về Đông Lưu Hải đã bệnh nặng một trận, hầu như không thể đứng dậy. Hôm nay khí sắc ông ta đã khá hơn nhiều, tiểu nữ đế kỳ thật cũng vui vẻ.

Nàng dài giọng nói: “Long Vương Ngao Dận, ta khổ quá mà, ta sợ sẽ không đợi được hai người bọn họ trở về.”

Long Vương sửng sốt: “Trở về?”

Ông ta suy nghĩ một chút, biến sắc, kinh ngạc hỏi: “Ý ngươi là, Hoàng Dương Tiên Thủ và Liên Cốt Ma Quân vẫn có thể trở về!?”

Ngư Hồng Đường nói: “Đúng vậy, chỉ cần hồn phách bọn họ chưa diệt, có thể thử mượn sức mạnh Mộc Hồn để gọi bọn họ trở về. Ta nghĩ, đợi thêm vài chục năm nữa, chờ Dục giới hoàn toàn yên bình, không phiền bọn họ nhọc lòng nữa, ta sẽ đi gọi bọn họ về nhà ——”

Ngao Dận nhíu mày thật sâu: “Ngươi nói gì vậy? Mộc Hồn không phải đã…”

“Thì đó, đều tại A Uyên ca ca ngu ngốc!” Ngư Hồng Đường lại phồng mang trợn mắt mắng thêm một câu, sau đó nhướng mày, “Nhưng may mắn thay, trời không tuyệt đường người… Ta vẫn còn chừa đường lui.”

Nàng ra vẻ thần bí nói: “Đến lúc đó sẽ biết thôi. Sư huynh ta sẽ nói cho ngài biết.”

“… Thảo nào không thấy ngươi nổi điên như đời trước.” Ngao Dận tròn mắt cảm thán, “Thế này… Nếu đúng là như vậy thì quá tốt rồi.”

“Ngài không truy vấn sao? Ôi rồng càng già càng chán.” Ngư Hồng Đường chớp mắt, chụp lấy cặp tượng tiên quân “uy vũ” ở đầu giường, cầm trong tay ngắm nghía.

Trầm mặc một hồi, nàng nhỏ giọng nói: “Long Vương Ngao Dận, dù sao đi nữa, ta cũng sắp chết vì cái bí thuật truyền thừa của hải tộc rồi, sau này nhờ ngài giúp ta một chuyện được không?”

Ngao Dận nhìn nàng thật sâu, chợt nói: “Bổn vương hôm nay đến đây cũng là có việc muốn nói với ngươi.”

Ngư Hồng Đường ngẩng đầu lên: “Việc gì?”

Ngao Dận lại không nói thẳng. Trong mắt Long Vương thoáng gợn lên một ánh sáng thăm thẳm như sóng nước: “Đời trước đưa ngươi đến Đông Lưu Hải, bắt ngươi chịu khổ hàn dưới đáy biển suốt trăm năm, còn bỏ lỡ một đời với hai huynh trưởng… Tiểu ngư, ngươi có oán hận bổn vương không?”

Ngư Hồng Đường cười rộ lên, lộ ra răng nanh nho nhỏ, trông có chút ngây ngô: “Không sao không sao, không hận là bao.”

“Ngài… là một con rồng tốt.” Nàng bày ra vẻ bà cụ non, vỗ mạnh vai Ngao Dận, đến mức làm ông ta lảo đảo một bước, lại hi hi cười, “Cũng là một Long Vương tốt. Ta không ghét ngài.”

Ngao Dận càng bất đắc dĩ, Ngư Hồng Đường từ tốn nói: “Năm đó ngài tìm đến ta là muốn nuôi dưỡng ta thành Long Vương kế nhiệm của Đông Lưu Hải, ta biết. Khi đó Ngao Chiêu còn bị nhốt dưới nền đất Kim Quế Cung, ngài nhìn thấy thiên phú của ta…”

“Nhưng mà…” Nàng như suy tư gì, miết bức tượng trong tay, “Nói thật lòng, ngài đối xử với ta không tệ. Long Vương Ngao Dận, ta thật sự không hề ghét ngài.”

Trong tẩm điện Ma Quân một thoáng im lặng, gió mạnh thổi qua khiến ngọn đèn lay động.

Một lúc sau Ngao Dận mỉm cười, thần sắc cũng mềm đi ba phần: “Đó là đương nhiên. Cho dù ngươi không thừa nhận, nhưng ngươi vẫn là một đứa con của long tộc ta.”

Ngư Hồng Đường có chút xuất thần. Đời trước chính mắt nàng nhìn thấy hai ca ca mất mạng, phát cuồng chém giết đến kiệt lực. Khi đó Ngao Dận cũng hiếm có một lần kích động mà ngăn cản nàng, muốn dẫn nàng trở về, nói với nàng dù không còn Hư Vân, nàng vẫn có thể xem Đông Lưu Hải là nhà.

Nhưng lúc đó nàng sao có thể nghe lọt tai? Thậm chí còn nói rất nhiều lời tổn thương đến Ngao Dận, sau đó quyết làm theo ý mình, trở thần Đồ Thần Đế cho đến ngày cấm thuật được phát động. Bây giờ nhớ lại, Ngư Hồng Đường cũng có chút phiền muộn. Nàng cân nhắc hiện giờ không khí thích hợp, có nên nói xin lỗi gì đó không.

Lại nghe Ngao Dận nói tiếp: “Còn Chiêu Nhi, ta vừa gặp nó. Thật là… Rõ ràng đã sống hai đời, tâm tính vẫn như một đứa con nít. Hoàng Dương Tiên Thủ bảo vệ nó chu toàn, đến giờ vẫn ngây thơ như thế, không thể phó thác Đông Lưu Hải cho nó, ngươi nói xem có đúng không?”

Ngư Hồng Đường lập tức cảnh giác: “Này, ngài đừng nói với ta chuyện này. Ta sắp chết rồi, không giúp được gì đâu, mau mau đi tìm một con rồng kế nhiệm đáng tin cậy đi!”

Ngao Dận gật đầu: “Đúng vậy, bổn vương phải đi rồi.”

Nói rồi Long Vương cứ thế đi ra ngoài. Ngư Hồng Đường khó hiểu: “Ơ? Không phải ngài có chuyện muốn nói với ta sao?”

Ngao Dận cũng không quay đầu lại, bắt chước giọng điệu của nàng: “Ngươi đừng nóng vội, đến lúc đó sẽ biết thôi.”

Ông nghĩ một chút, lại bổ sung: “Nếu có thể đón Ma Quân Tiên Thủ trở về, vẫn nên nhanh chân một chút đi. Cõi vũ trụ mênh mông, ngày mai ai biết sẽ xảy ra chuyện gì… Có thể đi sớm thì nên đi sớm.”

Ngư Hồng Đường nhảy khỏi giường tiễn Ngao Dận đi, lúc ra khỏi cửa thấy Ngao Chiêu đang núp trong một góc tối, khóe mắt đỏ hoe.

Tim nàng bỗng đánh thịch một tiếng.

……

Tối hôm đó, từ Đông Lưu Hải truyền đến tin Long Vương Ngao Dận băng.

Ngư Hồng Đường cầm ngọc truyền tin, ngơ ngác đứng trong đại điện trống trải cả một đêm. Nàng không kịp phản ứng, trong lòng hoảng hốt, cứ ngỡ mình đang mơ.

Ngao Chiêu lặng lẽ đi vào, không còn khóc nữa. Tiểu kim long tựa hồ trưởng thành chỉ trong một thoáng, giống như nước mắt cần rơi đã sớm rơi hết rồi.

“Ta thay vương huynh nói với ngươi một chuyện.” Ngao Chiêu khàn khàn nói, “Tiểu ngư, ngươi sẽ không chết.”’

“… Cái gì?”

Ngao Chiêu thấp giọng nói: “Chuyện này toàn bộ Đông Lưu Hải đều biết, vương huynh không cho ai nói với ngươi. Ngươi cứ bảo ta là đồ ngốc, nhưng sao ngươi không thử nghĩ xem… bí thuật hải tộc là để truyền thừa, sao có thể hại chết người được thừa kế?”

Ngư Hồng Đường như bị quất một roi vào mặt. Nàng thô bạo túm Ngao Chiêu đến, đỏ mắt nói: “Ngươi nói bậy!”

Ngao Chiêu cắn răng, trừng mắt nhìn nàng: “Vương huynh vốn không muốn ta nói cho ngươi biết, dù sao sau này ngươi phát hiện mình không chết cũng sẽ tự hiểu ra thôi… Nhưng ta cảm thấy, ngươi hẳn là muốn biết chuyện này!”

Cậu gỡ những ngón tay của Ngư Hồng Đường ra khỏi vạt áo mình: “Vương huynh… thay ngươi nhận phản phệ của bí thuật, lại mấy lần liên tục đại thương nguyên khí, nên lúc này mới…”

Ngư Hồng Đường lảo đảo lùi mấy bước. Ánh trăng lạnh lẽo từ bên ngoài chiếu lên gương mặt nàng, sau một lúc lâu, nàng chậm chạp nâng tay, bưng kín mắt mình.

Nàng nhỏ giọng khóc nức nở: “Tại sao… mấy người các ngươi, tại sao lúc nào cũng là thế này…”

“Vương huynh nói, mỗi quyết định của huynh ấy đều là làm theo lý tưởng của mình, không phải chỉ vì ngươi.”

Ngao Chiêu đột nhiên vươn tay nắm lấy hai tay Ngư Hồng Đường. Cậu nắm chặt, giống như muốn ôm, ngữ khí lại kiên định: “Tiểu ngư, cùng ta trở về Đông Lưu Hải đi. Ít nhất trước khi chủ nhân và Ma Quân bệ hạ trở về… Một mình ta không làm được, ngươi giúp ta đi.”

“…”

Ngư Hồng Đường cắn môi, đôi mắt ngập nước trừng tiểu kim long. Nàng trở tay siết cổ tay Ngao Chiêu, gằn từng chữ: “Được thôi… Ta đến đó, ngươi phải để ta làm Long Vương.”

……

Ngày hôm sau, Ngư Hồng Đường theo Ngao Chiêu trở về Đông Lưu Hải. Nàng mang theo Hải Thần Châu, một lần nữa đưa thánh vật hải tộc trở về với biển sâu.

Ngư Hồng Đường nhìn Hải Thần Châu lẳng lặng chìm xuống, cảm xúc trăm mối ngổn ngang. Nhớ trước kia, khi Ngao Dận mang Hải Thần Châu đến giao cho hai huynh trưởng, ông từng nói: Nếu ngày sau tiên khiếp giáng xuống, ông chết đi, Đông Lưu Hải diệt vong, hy vọng Ma Quân Tiên Thủ có thể thay ông kéo dài huyết mạch hải tộc.

Ngư Hồng Đường biết rõ đó chỉ là cái cớ, nhưng bây giờ nghĩ lại, có lẽ khi đó trong lòng Ngao Dận đã biết trước số mệnh của mình rồi. Thiên kiếp chưa chắc giáng xuống, Đông Lưu Hải chưa chắc diệt vong, nhưng mệnh số của Long Vương thật sự chỉ còn một đoạn ngắn ngủi như vậy.

Cùng ngày, Ngư Hồng Đường dắt tay Ngao Chiêu, hai con rồng cùng kế vị Long Vương Đông Lưu Hải.

Song long chấp chưởng là chuyện xưa nay chưa từng có, lập tức có những vương tướng trong hải tộc không phục. Ngư Hồng Đường rất nhẫn nại, lần lượt đánh cho tâm phục khẩu phục. Từ bình minh đến chạng vạng, không ai dám không phục nữa, nàng liền khéo tay Ngao Chiêu đi vào Long Cung.

=========

Lại thêm nửa năm qua đi, Dục giới xuân thu luân chuyển. Từ lúc Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên “ra đi” đến giờ đã hơn một năm.

Trong một ngày bình thường như bao ngày.

Từ trên đỉnh Hư Vân ở Thái Thanh Đảo, một túc chu được cải tạo hoàn toàn, bay ra ngoài trong một diện mạo mới. Tống Hữu Độ mặt không cảm xúc ngồi trong khoang điều khiển, bên cạnh vẫn là hai người cơ giáp hỗ trợ. Luồng khí lưu thổi cho mái tóc rối bời, hắn cầm cần điều khiển đẩy mạnh về phía trước, lái túc chu bay đến Tuyết Cốt Thành.

Tây Vực, Tuân Minh Tư v**t v* Phượng Thính cầm, cụp mắt thấp giọng hỏi: “Hồng Diệu đại vương, ngài thật sự quyết ý? Nếu không chắc chắn, chúng ta vẫn có thể chờ thêm một thời gian.”

Dây đàn khẽ ngân, như tiếng phượng hoàng hót vang.

Y gật đầu: “Minh Tư đã hiểu. Vậy… chúng ta đi.”

Kiếm Cốc, Diệp Phù khó hiểu chay mày: “Được rồi được rồi, ta đã nghe rồi, nhưng chuyện này thì có dính dáng gì đến con đâu? Quả Quả, con đi góp cho đủ số thôi đúng không?”

Diệp Hoa Quả ôm kiếm, nước mắt lưng tròng: “Góp đủ… góp góp góp đủ số cũng phải góp! Một nhà thì phải đủ số chứ!”

Hôm đó, hoa sen trong Hồng Liên Uyên dường như còn diễm lệ hơn xưa.

Túc chu của Tống Hữu Độ kêu vang, lơ lửng trước tường thành Tuyết Cốt. Một con chu tước đỏ rực từ phía tây bay tới, Tuân Minh Tư nhảy xuống từ trên lưng nó, vỗ vỗ bảo nó quay về. Diệp Hoa Quả ngự kiếm mà đến, mừng rỡ ôm lấy từng người.

Bọn họ đứng ở tường thành, nhìn lên trời, trên những tầng mây là một con rồng đỏ sẫm đang bay nhanh đến, chính là Ngư Hồng Đường. Nàng đáp xuống hóa thành hình người, vẫn là thiếu nữ trong váy đỏ rực rỡ.

Diệp Hoa Quả ôm chầm lấy nàng, x** n*n gương mặt tiểu sư muội một phen, nôn nóng hỏi: “Tiểu Hồng Đường, chuyện này thật, thật… thật sự có thể sao?”

Tuân Minh Tư khẽ cười: “Không sao, chuyện này không cần muội nhọc lòng. Sư muội cứ ở bên cạnh nhìn chúng ta đón các sư huynh về là được.”

Diệp Hoa Quả khóc không ra nước mắt: “Tam tam tam tam sư huynh! Hóa ra muội đi góp cho đủ số thật à!”

Ngư Hồng Đường tươi cười, giơ tay chỉ từng người, nói: “Túc chu của ngũ sư huynh làm từ Thần Mộc do sư phụ chặt xuống, có Mộc Hồn. Phượng Thính cầm của tam sư huynh có thần hồn của Hồng Diệu đại vương, đến giờ hẳn đã tích đủ sức mạnh, có lửa niết bàn. Còn Tiểu Hồng Đường có thể hộ tống mọi người xông lên Bàn Vũ giới, đến bên rìa cõi vũ trụ mượn sức mạnh Mộc Hồn để gọi hồn. Ừm, tứ sư tỷ của chúng ta có thể… góp cho đủ số.”

Nàng vỗ hai tay vào nhau, đôi mắt sáng lên: “Mọi thứ đã sẵn sàng rồi, chúng ta đi đón hai người bọn họ về nhà thôi!”

Bình Luận (0)
Comment