Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt

Chương 203

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Minh hà bỉ ngạn gặp cố nhân (2)

Ở trung tâm của biển sao luân chuyển vĩnh hằng, vô số ánh sáng kỳ diệu xoay tròn, tạo thành một lốc xoáy mênh mông.

Trong biển vũ trụ là hai hư ảnh ngồi đối diện nhau. Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên dựa gần, đầu gối chạm đầu gối, tay bàn tay áp vào nhau, nhắm mắt đả tọa, hơi thở nhẹ nhàn quấn quýt cùng một chỗ.

Trạng thái này không biết kéo dài trong bao lâu, khái niệm thời gian đã trở nên rất mơ hồ. Tinh quang trôi trên đỉnh đầu và dưới chân bọn họ, một luồng khí lực hùng hậu mênh mông đang tỏa ra từ hai thần hồn này. Tựa như là nhất thể, cũng tựa như âm dương giao hòa, ánh sao trong vũ trụ dường như cũng đang bị hấp thu vào hồn phách bọn họ.

Từ khi Lận Phụ Thanh có thể ngưng tụ thần hồn, gặp lại Phương Tri Uyên sau một hồi tử biệt, đã qua một khoảng thời gian rất dài. Hiện giờ bọn họ không còn đo đếm được mình đã ở đây bao lâu. Ở đây không có ngày đêm, bọn họ cứ tùy tiện tự tại mà sống.

Lúc muốn tu hành sẽ cùng nhập định thần hồn; muốn thư giãn sẽ huyễn hóa ra đủ loại cảnh tượng trong thức hải, hay thậm chí chỉ dựa vào nhau nói đôi ba câu cũng đã cảm thấy thỏa mãn. Kỳ thật, ở trong bóng tối vô biên và khoảng không trống trải này, nói không tịch mịch thì là nói dối, nhưng dù sao bọn họ đã một đời là Ma Quân Tiên Thủ, đã quen với việc bế quan thanh tu trong thời gian dài. Tối thiểu sau phong ba vẫn có thể ở cùng người trong lòng, bọn họ đã không mong cầu gì hơn.

Có lẽ cũng vì đạo lý “không phá hủy thì không xây lại được”, thần hồn trải qua nhiều lần tổn hại của Lận Phụ Thanh sau một thời gian dài tĩnh tu, rốt cuộc đã hồi phục hoàn toàn. Chuyện này ít nhiều là nhờ Phương Tri Uyên ngày đêm hỗ trợ hắn ngưng hồn, làm mãi thành quen, đến nay Lận Phụ Thanh không ít lần cười khổ bảo mình đã hoàn toàn khỏe mạnh, họa tinh vẫn cố chấp cùng sư ca tu hồn, không chịu để Lận Phụ Thanh một mình.

Nhưng hôm nay, có một khoảnh khắc cả hai người đồng thời mở mắt, thoát khỏi trạng thái thần bí vừa rồi.

Lận Phụ Thanh vỗ tay điều tức, bình ổn hồn phách đang dao động, nhíu mày nhìn người bên cạnh: “Tri Uyên, làm sao vậy?”

Phương Tri Uyên ngẩng đầu, thấp giọng nói: “Ta vừa nghe có tiếng gì đó… Giống như có người đang gọi ta.”

Lận Phụ Thanh: “Cái gì?”

Phương Tri Uyên bỗng giơ tay: “Suỵt, đừng nói chuyện.”

Phương Tri Uyên lại lần nữa tĩnh tâm nhập định, cởi bỏ ngũ cảm, thần hồn họa tinh khẽ động, cảm ứng được một thanh âm yếu ớt xa xăm. Thần thức của y lao đi với tốc độ ánh sáng, bay vụt qua ngàn vạn ngân hà, cho đến khi xuyên thấu mây mù, những hình ảnh vụn vặt xông thẳng vào tâm trí ——

Y nhìn thấy thiên cung trên chín tầng mây trời, xích long đang gào thét, tiên nhân Bàn Vũ vây đánh bị nàng giận dữ vung đuôi đánh văng; có người đang gảy đàn, trên dây đàn khởi sinh liệt hỏa, hư ảnh phượng hoàng hót vang; sau đó, trên túc chu đen tuyền, sự sống lan tràn, những nhánh cây khai hoa trổ lá, nhanh chóng vươn dài…

“Nhất định… nhất định phải nghe được…!” Trên túc chu, cô nương áo lục nhắm mắt, ôm kiếm lẩm bẩm cầu nguyện, “Sư huynh, sư huynh… chúng ta, chúng ta đang ở đây.”

Phương Tri Uyên thay đổi sắc mặt, lập tức mở mắt ——

Cảm ứng ấy chỉ thoáng hiện trong một phần ngàn tích tắc, sau đó đứt đoạn giữa vũ trụ mênh mang. Nhưng với sức mạnh thần hồn hiện tại, y tuyệt đối sẽ không nhầm lẫn, thật sự đang có người kêu gọi linh hồn lưu lạc phương xa của bọn họ.

Lận Phụ Thanh ý thức đã có biến, nắm tay y sốt ruột hỏi: “Tri Uyên?”

Phương Tri Uyên cẩn trọng thu lại sự lạnh lẽo trong mắt: “Ta hình như đã biết được hướng về Dục giới rồi… Có lẽ, nắm chắc bảy phần.”

Lận Phụ Thanh đã hiểu, mím môi cười: “Có lạc thì đã sao, đổi một chỗ khác song tu thôi.”

Phương Tri Uyên: “Ngươi thật lạc quan, không sợ rơi vào một nơi quỷ quái gì đó khiến hồn phi phách tán sao?”

Y nói vậy, ngón tay lại chỉ vào ngực mình, nhướng mày nói: “… Thôi, sư ca, vào đây. Chúng ta đánh cược một phen —— ta đưa ngươi trở về Dục giới!”

Lận Phụ Thanh gật đầu, ngay sau đó hồn phách nhạt dần, từ y phục đến thân thể đều trong suốt, cuối cùng hóa thành một ánh sáng nhu hòa, tiến vào trong lồng ngực Phương Tri Uyên.

Phương Tri Uyên thân là âm hồn họa tinh, vững chãi mạnh mẽ hơn nhiều so với tàn hồn tìm được đường sống trong chỗ chết như hắn. Thỉnh thoảng hồn phách bọn họ muốn đến nơi nguy hiểm, chẳng hạn như khu vực âm dương hỗn loạn trong vũ trụ, Phương Tri Uyên đều sẽ “giam” hắn vào thức hải của y, che chắn kín kẽ. Giống như hiện tại, khi hồn phách Lận Phụ Thanh hoàn toàn đi vào, thức hải của Phương Tri Uyên liền dịu dàng bao phủ, như sóng nước nhẹ nhàng phủ lấy bờ mi.

Lận Phụ Thanh hoàn toàn chìm xuống, nhắm mắt hỏi: “Nếu thật sự tìm được Dục giới, âm khí quanh thân ngươi phải làm sao bây giờ?”

Phương Tri Uyên trầm ngâm giây lát, thấp giọng nói: “Với sức mạnh âm hồn hiện tại, cố định âm khí bên ngoài Bàn Vũ giới mười ngày nửa tháng hẳn là không thành vấn đề, cũng đủ cho chúng ta cáo biệt Dục giới.”

Y biết Lận Phụ Thanh lo lắng chuyện gì, cười nói: “Sư ca yên tâm, ta không làm bậy. Ngươi mau chóng phong bế ngũ cảm, tự bảo vệ thần hồn của mình… Ta sắp đi đây!”

“Được, ngươi phải cẩn thận, đừng miễn cưỡng.”

Ngay sau đó, giữa vũ trụ mênh mông, một luồng sáng đỏ lóe lên, thần hồn Phương Tri Uyên như mũi tên rời cung, thoắt cái đã biến mất ở chân trời tinh vân.

=========

Hồn phách tìm đường về, không biết đã miệt mài lang thang trong bao lâu. Nhìn như đã qua vạn năm đằng đẵng, kỳ thật chỉ là khoảnh khắc ngắn ngủi như một cái chớp mắt thôi.

Tuy các đệ tử thân truyền Hư Vân mượn sức mạnh Mộc Hồn, cố gắng dùng hồn cảm hồn, gọi hồn phách hai vị sư huynh, nhưng khoảng cách quá xa xôi. Rốt cuộc, bọn họ chỉ có thể cho Phương Tri Uyên một phương hướng mịt mờ. Cuối cùng, âm hồn họa tinh rơi vào một nơi, trời không giống trời, đất chẳng giống đất, chỉ thấy một vùng mênh mang hư ảo.

Nơi này khác với cửu châu phồn hoa nơi Dục giới, khác với tiên giới Bàn Vũ không thấy ánh mặt trời, thậm chí cũng không giống với biển vũ trụ vô biên. Có một dòng sông chảy xuôi, gợn sóng không phải là nước thật, mà như ảo ảnh; trên bờ sông có những đóa hoa tím nhạt cũng hư ảo như nước, mềm mại lay động. Trong biển hoa, có một thần hồn ngưng thành hình đang nằm yên.

Phương Tri Uyên nhắm mắt, nằm ngửa giữa biển hoa tím, bất tỉnh hồi lâu. Thỉnh thoảng có cánh hoa rơi xuống mắt mày y, lại lặng lẽ tan thành những điểm sáng. Y tựa hồ như một người chết đuối bị con sông đánh vào bờ, lại tựa hồ chỉ đang ngủ say mà thôi.

Từ xa, có hai bóng người tiến đến gần. Người bên trái áo vải, đội mũ choàng, gương mặt hiền lành phúc hậu, không ai khác ngoài Viên Tử Y của Thức Tùng Thư Viện; mà người bên phải, bên hông treo kiếm, ngũ quan cương nghị, chính là đại sư huynh Hiên Viên Ý của Kiếm Cốc. Thế nhưng, hai người họ đến gần cũng không phát ra tiếng bước chân, không lăng không cũng không ngự kiếm, có vẻ rất kỳ lạ.

Cho đến khi Viên Tử Y tinh mắt một chút, chợt nhìn thấy trong biển hoa có một hồn phách đang mất ý thức, bắt lấy cánh tay Hiên Viên Ý: “A này, Hiên Viên huynh! Đó, đó chẳng phải…!”

Hiên Viên Ý tập trung nhìn theo, cũng biến sắc. Hai người lay động một chút, lập tức “bay” tới giữa biển hoa. Lúc này mới có thể nhìn thấy rõ ràng, hai vị này không phải người sống, mà là hai thần hồn ngưng thành thân thể!

“Tôn Thủ!?”

Hai người quỳ xuống bên cạnh Phương Tri Uyên. Hiên Viên Ý vội vàng đỡ người đang hôn mê kia, luống cuống không biết làm thế nào.

Viên Tử Y thử truyền một chút ý niệm thần hồn của mình vào Phương Tri Uyên: “Tôn Thủ, Tôn Thủ! Phương Tiên Thủ! Ngài mau tỉnh lại!”

“…”

Một lúc sau, Phương Tri Uyên khẽ rên một tiếng. Y khó chịu nhíu mày, hồi lâu sau mới chống đầu mở mắt ra, tầm nhìn vẫn còn mơ hồ.

Đây… là đâu… Y rốt cuộc… về tới Dục giới chưa?

Có lẽ là vì sức ép sau khi di chuyển quá xa trong vũ trụ, lại đột nhiên bị ném vào nơi này, hồn phách Phương Tri Uyên có chút xây xẩm. Y nheo mắt nhìn người trước mặt, nhất thời sửng sốt, hai ba giây sau mới chần chừ mở miệng: “Viên… Tử Y!”

“Nơi này là —— Sao thần hồn ngươi lại ở đây…”

Thấy Phương Tri Uyên nhìn quanh, có vẻ muốn ngồi dậy, Viên Tử Y vội đỡ lấy, miệng không ngừng lo lắng: “Ai dà, tiểu sinh còn phải bái hỏi Tôn Thủ đây, sao ngài lại ở chỗ này?”

Phương Tri Uyên bỗng ngẩn ra, muộn màng phát hiện có gì đó không đúng: “Ngươi gọi ta…”

Bên kia Hiên Viên Ý bất đắc dĩ xen vào: “Mọt sách, lúc nào rồi còn dong dong dài dài! Tôn Thủ có chỗ nào không khỏe, thần hồn có tổn thương không?”

Nhưng hắn không hỏi thăm còn đỡ, Phương Tri Uyên theo tiếng quay đầu lại, sống lưng chợt lạnh buốt ——

“Hiên Viên!?”

Thần hồn của vị Hiên Viên Ý trước mắt này, cánh tay phải vẫn còn nguyên, không hao tổn gì. Chuyện này cũng chưa đáng ngạc nhiên, dù sao thần hồn ngưng tụ sẽ mang dáng vẻ mà bản thân quen thuộc nhất, Hiên Viên Ý không thể buông bỏ cánh tay phải của mình cũng là chuyện dễ hiểu.

Nhưng nhìn đến bội kiếm bên hông hắn, rõ ràng là thanh Hạo Phong mà hắn có ở đời trước, làm sao huyễn hóa ra nó trong thần hồn đời này được?

Hơn nữa, cái tiếng “Tôn Thủ” gọi đến thuận miệng kia…

Phương Tri Uyên lại đau đầu ôm trán: “Hai người các ngươi, trước hết cho ta biết đây rốt cuộc là nơi nào…”

Viên Tử Y cười khổ: “Tôn Thủ hỏi rất hay, tiểu sinh suy đoán, nơi này là một khe hở nào đó giữa dương gian và âm gian của Dục giới.”

Hắn tạm dừng một chút, ổn định lại âm giọng, trịnh trọng nói: “Tôn Thủ, ba năm sau khi ngài vẫn, cấm thuật của Lận Ma Quân phát động —— những thần hồn ở tiên giới không được sống lại đều bị kéo đến nơi này.”

Những thần hồn ở tiên giới, không được sống lại ——

Phương Tri Uyên trước mắt tối sầm, lẩm bẩm quả nhiên là thế…!

Thế này thì không ổn rồi. Y miễn cưỡng bình phục sóng to gió lớn trong lòng, đặt tay lên ngực rồi vươn ra, một hư ảnh mơ hồ dần ngưng thành thực thể trong lòng y.

Viên Tử Y cùng Hiên Viên Ý càng kinh ngạc: “Đây là… Lận Ma Quân!? Các ngài cùng nhau đến đây?

Phương Tri Uyên không rảnh để ý tới hai người bọn họ, ôm thần hồn Lận Phụ Thanh vào lòng, thấp giọng gọi: “Sư ca… Sư ca, tỉnh lại đi!”

“Ưm…” Hàng mi Ma Quân run lên, mày nhíu chặt, chậm rãi mở mắt. Hắn dường như cũng bị quá trình xuyên không cấp tốc lăn lộn đến mơ hồ.

Nhưng có thức hải của Phương Tri Uyên che chở, chỉ choáng váng một chút đã tỉnh táo lại, ngồi thẳng dậy vẫy tay: “Ta không sao, ngươi đừng lo… Hửm? Đây là đâu?”

Phương Tri Uyên lắc đầu, cười khổ một tiếng: “Sư ca, không may là ta đoán đúng rồi, chúng ta đã đến một nơi quỷ quái khó lường…”

Bình Luận (0)
Comment