Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Vứt tộc ta nhập bất nhân đạo (3)
“Lời này của Bất Nhân đạo tôn không đúng!” Cục diện lâm vào bế tắc bị Viên Tử Y một lời đánh vỡ.
Thư sinh vội tiến lên, gương mặt đỏ bừng, mắt nhìn thẳng vào Lận Bất Nhân, cất giọng phản bác: “Đạo tôn hẳn là muốn lừa gạt chúng ta, nhưng chúng ta đều biết, cấm thuật tái sinh mà Lận Ma Quân phát động chỉ ảnh hưởng đến thần hồn của tu sĩ Dục giới… Thần hồn của người Bàn Vũ lại không về thể xác, cũng không bị kéo đến đây!”
Viên Tử Y càng nói, mắt càng sáng lên: “Trái lại, chỉ có những tu sĩ Dục giới đã từng giết người Bàn Vũ mới có thể mang một thần hồn hoàn chỉnh trở về thân thể. Nếu thần hồn chúng ta và người Bàn Vũ không có gì bất đồng, sao lại ——”
Lại không ngờ Lận Bất Nhân cười nhạo một tiếng: “Thần hồn? Cấm thuật tái sinh?”
Lão lắc đầu, tóc dài theo động tác mà lay động: “Ta quên mất, các ngươi còn chưa biết cấm thuật tái sinh này rốt cuộc là gì nhỉ…”
“Những năm qua, ta thủ sông Minh, cũng khống chế sinh tử của linh hồn Dục giới.”
“Bởi vì… cấm thuật kia tuy có thể nghịch chuyển thời không của Dục giới, nhưng không thể đưa tất cả thần hồn trở về thân xác cũ. Chỉ có một số ít thần hồn là có thể hồi sinh…”
Lận Bất Nhân dừng một chút, như cười như không: “Ta cũng chỉ có thể định ra tiêu chuẩn, phân chia thần hồn các ngươi thành ba bảy loại.”
Lão vươn tay, chỉ vào Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên, nói: “Phàm là tu sĩ có thể g**t ch*t người Bàn Vũ, ta xem là cực thượng đẳng, cho phép thần hồn toàn vẹn trở về thân thể.”
“Kẻ chưa từng giết người Bàn Vũ, nhưng có thể sống sót qua loạn thế tàn khốc, ta xem là thượng đẳng.” Ngón tay lại di chuyển, chỉ về phía Viên Tử Y và Hiên Viên Ý, “Thần hồn các ngươi bị chia thành hai nửa, một nửa có ký ức của trăm năm loạn thế sẽ ở lại đây cùng ta, chứng kiến chân tướng, đợi đến khi kế hoạch của ta thành công, sẽ cho phép các ngươi trở về thân thể.”
“Ngươi…” Viên Tử Y mồ hôi lạnh ròng ròng, “Chính ngươi ở trong tối chi phối thần hồn sao?”
“Chính vì vậy,” Phương Tri Uyên cụp mắt, thuận tiện tiếp lời, “Doãn Thường Tân tuy là người Bàn Vũ, nhưng cũng sống lại như chúng ta… Không, nếu nói vậy, sư ca ta kỳ thật cũng là người Bàn Vũ.”
“…”
Lận Phụ Thanh nhìn y thật sâu, vuốt môi thở dài một tiếng: “Hóa ra ngọn nguồn là như thế. Sư tổ ưu ái cho chúng ta đi cửa sau… Ta nên nhận ra điều này sớm hơn.”
Lận Bất Nhân nói: “Các ngươi rất thông minh, ta đỡ phí công miệng lưỡi, tốt lắm.”
Viên Tử Y sửng sốt hồi lâu, mới nghẹn ra một tiếng, lần này lại có chút hốt hoảng bất an: “Vậy… Vậy còn những thần hồn đã ngã xuống từ đời trước…?”
Lận Bất Nhân: “Còn những kẻ đã chết trong loạn thế, ta xem là hạ đẳng, bị cấm thuật tách lấy nửa đoạn hồn phách sau này, xem như cống hiến hồn lực, giúp ta nuôi dưỡng trận pháp.”
“Đương nhiên, không chỉ đời trước, mà có cả đời này. Ta xưa nay đối xử công bằng…”
Lão nói đến bình thản, rồi đột nhiên xoay người, ngón tay chỉ về phía sau: “Ồ, vừa đúng lúc.”
Mọi người đều nhìn theo. Vốn dĩ không gian hai giới đang giao thoa, bọn họ vừa nhìn thấy cảnh vật trên Bàn Vũ giới, vừa thấy động phủ của Lận Bất Nhân. Nhưng dường như hô ứng với ý niệm của lão, cảnh tượng Bàn Vũ giới đã mờ đi, động phủ trở lại với hình dáng ban đầu.
Phía xa xa sóng nước lăn tăn, có một thần hồn đang mờ mịt bơi xuống, hướng về phía này. Sông Minh có hồn mới đến. Thần hồn kia vô tri vô giác, thậm chí khó duy trì hình người, chỉ ở trong nước phập phù chìm nổi, có lẽ là một tu sĩ tu vi thấp. Nhưng bọn họ đã ở đây lâu như vậy, đây là lần đầu tiên thấy sông Minh có hồn linh trôi dạt.
Lận Bất Nhân nhàn nhạt nói: “Đây là thượng nguồn sông Minh. Hẳn là các ngươi đã hiểu, sông Minh vây lấy các ngươi đã bắt đầu bị bẻ cong từ nơi này.
Hiên Viên Ý không khỏi lẩm bẩm: “Thật sự là sông Minh? Nhưng tại sao mấy năm qua chúng ta chưa từng gặp một vong hồn nào?”
Mà Viên Tử Y đứng bên cạnh, ánh mắt đã dừng trên trận pháp. Hắn nhìn thấy trận pháp phát ra ánh sáng kỳ dị, một loạt ý nghĩ bất giác ập vào đầu —— Tại sao động phủ của Lận Bất Nhân nằm ở thượng nguồn sông Minh? Vì sao phải tạc vách đá thành hình bán nguyệt như một bờ sông? Vì cớ gì bày ra những phù văn huyền bí này?
Lão ở bên bờ sông Minh làm gì?
Đổi một cách nói khác, lão muốn làm gì với sông Minh?
Dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, vong hồn kia sắp trôi qua đây, pháp trận dưới thân Lận Bất Nhân chợt sáng lên chói mắt. Một tấm lưới khổng lồ dệt từ ánh sáng đột nhiên dâng lên khỏi lòng sông Minh, vây chặt lấy linh hồn đó.
“—— Y a! —— y a!!”
Vong hồn đáng thương theo bản năng mà vùng vẫy dữ dội, phát ra thanh âm thảm thiết như đang khóc. Thân thể không thành hình của nó giãy giụa vô ích, từng chút từng chút bị kéo về phía Lận Bất Nhân.
Mọi người đồng loạt biến sắc!
Lận Bất Nhân khép hờ mí mắt, nét mặt không có chút thương xót: “Còn những kẻ… đời trước đã chết, đời này lại chết thêm lần nữa, đành phải xếp vào loại cực hạ đẳng. Cả hai thần hồn đều phải hiến tế cho trận pháp, cuối cùng hồn phi phách tán, mai một trong lục đạo luân hồi.”
Nháy mắt, sắc mặt Viên Tử Y trở nên trắng bệch. Ngón tay hắn run rẩy chỉ vào Lận Bất Nhân, không dám tin: “Ngươi… Ngươi nói vậy là có ý gì!? Đó là vong hồn người đã khuất… Ngươi, ngươi chẳng lẽ muốn…”
Ngay sau đó, dường như cũng không thể chấp nhận nổi, hắn liên tục lắc đầu, th* d*c: “Không được, mau dừng tay! Không thể như thế này! Tuyệt đối không được!”
Nhưng Viên Tử Y còn chưa kịp xông lên, Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên gần như đồng thời xuất thủ. Một vệt kiếm quang bạc trắng cùng ánh đao sắc vàng giao triền, cắt qua bầu không khí âm u chết chóc trong động phủ! Một tiếng ầm vang rền, tấm lưới khổng lồ do phù văn tạo nên đứt đoạn, vong hồn kia thoát khỏi trói buộc, lại một lần nữa trôi dạt theo sông Minh. Phương Tri Uyên không thu đao, cổ tay xoay lại, mũi đao Hoàng Dương dắt kình phong đánh xuống, nhắm thẳng vào Lận Bất Nhân.
“Lận Bất Nhân, ngươi ở bên bờ sông Minh, vây bắt vong hồn từ dương gian trôi xuống?” Y cắn răng, sát ý trào dâng, “Ngươi có biết, chuyện này sẽ dẫn đến hậu quả gì không!?”
Lận Bất Nhân: “Chẳng qua chỉ là khiến đạo luân hồi hỗn loạn vài thế hệ thôi. Vài trăm năm tiếp theo, Dục giới hẳn sẽ sinh ra một đám trẻ con hồn phách tàn khuyết, tâm trí ngu dại. Đợi đến khi thời đại này qua đi, hết thảy sẽ quay về quỹ đạo…”
Hiên Viên Ý cảm thấy đầu mình sắp nổ tung: “Ngươi —— Ngươi đúng là một kẻ điên!!”
Hắn nói rồi rút kiếm xông lên, Viên Tử Y bên cạnh không ngăn kịp: “Hiên Viên huynh! Không thể…”
Lận Bất Nhân vung tay áo, Hiên Viên Ý như ăn một nắm đấm vô hình, bay ngược về sau, thân hình đập lên vách đá, ngã lăn trên mặt đất. Trong một tích tắc đó, hồn lực như sóng thần tràn dâng bị thu vào ống tay áo, hoàn toàn biến mất, không để lại chút dư âm nào.
“…” Phương Tri Uyên và Lận Phụ Thanh trao đổi một ánh mắt, đều cảm nhận được áp lực đè nặng.
Bàn tay Phương Tri Uyên lặng lẽ siết chuôi đao Hoàng Dương, thấp giọng nói: “Ta có thể…”
Lận Phụ Thanh đè mu bàn tay y lại, lắc đầu: “Đừng làm bậy…”
“Khụ… khụ…”
Hiên Viên Ý nằm trên mặt đất, nhất thời không bò dậy nổi. Trên thần hồn có một vết nứt to, trông vô cùng chật vật.
… Như vậy, Viện trưởng Nhan Dư cùng Phó Viện trưởng Trần Chi Đạo của Thư Viện, Diệp Tứ Tống Ngũ của Hư Vân… đã chết ở đời trước, Long Vương Ngao Dận cùng vô số sinh mệnh khác không thể nào đếm xuể ở đời này… hồn phách của bọn họ đều bị phân tách, trước khi đi vào luân hồi bị Lận Bất Nhân bắt lấy, tiêu tan trong trận pháp ở đây?
Hiên Viên Ý cảm thấy dạ dày quặng thắt từng cơn, trước mắt tối sầm, đột nhiên ngẩng đầu quát: “Lão bất tử! Ngươi làm như vậy, xem mạng người như cỏ rác, có khác gì đám tu sĩ Bàn Vũ mà ngươi phỉ nhổ đâu!?”
Lận Bất Nhân phủi tay áo, vỗ tay: “Hay! Nói rất hay!”
Ánh đèn vàng vọt rọi xuống gò má xương xương, phủ lên gương mặt đạo tôn áo trắng một tầng bóng u ám. Lận Bất Nhân chỉ vào ngực mình, đầu ngón tay vạch ra một vết hằn trên áo, thấp giọng cười khẽ: “Ha ha… Ta cần gì phải khác, ta là một kẻ đã chết từ lâu, một linh hồn kéo dài hơi tàn! Ta cũng là một khúc gỗ mục nát, ta cũng đáng chết, ta cũng nên diệt vong!”
“Chỉ cần các ngươi khác, chỉ cần các ngươi có thể tái sinh… Dù ta mục nát mà chết, cũng có gì phải tiếc nuối?”
Trong mắt Lận Bất Nhân có ánh lửa điên cuồng, lão nâng hai tay, dắt một luồng lực cuồn cuộn đánh xuống. Nháy mắt, nước sông Minh cuộn trào dữ dội, hạt nước vỡ tung như vụn băng, gió mạnh thổi cỏ lao ngả rạp. Dưới ánh trăng, thiên địa lại một lần nữa đảo lộn, hình ảnh hỗn loạn của bầu trời Bàn Vũ giới lại lần nữa hiện ra trước mắt ——
“Hơn trăm năm qua, ta không ngừng hấp thu hồn lực của vong hồn mới có thể xoay chuyển sông Minh, giữ vững khe hở mong mang giữa hai cõi âm dương này.” Hồn linh đứng trong bóng tối thao túng hết thảy, giờ đây trên gương mặt lão hoàn toàn bình thản, “Cũng nhờ vào hồn lực này, ta rốt cuộc đã có thể liên thông Dục giới và Bàn Vũ…”
Lận Phụ Thanh bỗng dưng bước lên một bước: “Lận Bất Nhân, ngươi thật sự muốn hủy diệt Bàn Vũ!?”
“Không cần sợ, các con.” Đạo tôn áo trắng dang rộng hai tay, trong khóe mắt đan xen hai loại tình cảm tương phản, có cả hiền từ lẫn tàn nhẫn, “Ta không chỉ đơn thuần là hủy diệt Bàn Vũ cũ…”
Lão rõ ràng chỉ ngồi xếp bằng trong một động phủ bằng đá, chỉ có bốn ngọn đèn mờ, sau lưng là sông Minh lạnh lẽo, nhưng trên người lại toát lên khí thế uy nghi của một vị thần sáng thế.
“Suy cho cùng, ta vốn không dám nghĩ đến chuyện Dục giới có thể thật sự chống lại Bàn Vũ. Ban đầu ta chỉ kỳ vọng có thể nhìn thấy một chút huy hoàng xưa cũ của Bàn Vũ cổ, dù bại vẫn vinh, như vậy là đủ rồi.”
“Nào ngờ được, các ngươi có thể mang đến cho ta một niềm vui lớn lao như thế, ha ha ha… Hiện tại, đã đến lúc ta hồi đáp cho các ngươi rồi…!”
Bọn họ khiếp sợ nhìn Lận Bất Nhân càng lúc càng điên rồ. Trận pháp dưới thân lão càng lúc càng sáng, chói mắt đến không thể nhìn gần. Rất nhanh, ánh sáng đó vượt qua quy tắc không gian, trực tiếp lan tỏa đến Bàn Vũ giới. Vòm trời muôn thuở tăm tối hỗn độn bị chiếu đến sáng lóa, sáng đến mức hủy diệt, sáng đến mức chẳng còn gì tồn tại.
Người Bàn Vũ bắt đầu chạy trốn, nhìn từ xa giống muôn vàn côn trùng đang chạy trốn đại hồng thủy. Lận Bất Nhân ngồi giữa ánh sáng ấy, có lẽ là vì dẫn động trận pháp mà toàn bộ linh hồn lão suy yếu một cách nhanh chóng, cả dung mạo cũng tiều tụy đi chỉ trong nháy mắt.
Lão chậm rãi vươn một tay hướng về phía bọn họ, ngón tay hơi hạ xuống, vẫy vẫy hai cái: “Nào, một người tới đây, những người còn tại hộ pháp cho ta.”
“Từ nay về sau, các ngươi không còn phải sầu lo gì nữa. Thời khắc này cùng ta khai mở đại hồn trận Sinh Diệt Chuyển Dời, đưa toàn bộ âm dương khí trong thiên địa, hết thảy hồn lực của thần hồn, cùng tinh hoa vạn vật của Bàn Vũ… về phụng dưỡng ngược lại cho Dục giới!”
“Bàn Vũ cũ sẽ khô kiệt thành tử địa, mà Dục giới chuyển mình thành cõi tiên chân chính, toàn bộ tu sĩ tiên giới đều có thể đạp đất phi thăng, người thường ở phàm giới cũng có thể bước lên tiên đồ —— Bàn Vũ mới phồn vinh… sinh ra ngay trong hôm nay!”
Viên Tử Y vừa đỡ Hiên Viên Ý ngồi dậy, hai người mặt mày đều trắng bệch, tay chân tê dại.
Chỉ trong một chớp mắt, từ chủ nông trại biến thành súc vật bị nuôi nhốt là cảm giác gì? Từ một vị thế cao cao tại thượng biến thành cõi chết, là cảm giác gì?
Những kẻ đã từng đứng trên cao nhìn xuống bằng ánh mắt khinh thường, tự cho rằng mình khống chế hết thảy, cười nhạo sinh linh Dục giới “ngu muội đáng thương” —— giờ đây lại đang tháo chạy khỏi ánh sáng trắng, trông vô cùng yếu ớt hèn mọn, dễ dàng bị nghiền nát.
Mà giữa những người Bàn Vũ đang bỏ chạy kia, Lận Phụ Thanh chợt thấy A Đăng. Cô gái đó không chạy trốn, nàng ôm ngọn đèn nhỏ mà Lận Phụ Thanh cho mình, ngơ ngác nhìn toàn bộ cảnh tượng này. Trên gương mặt non nớt của nàng phủ một màu xám như tro tàn, như thể toàn bộ thế giới đã hoàn toàn sụp đổ.
Có một khoảnh khắc, Lận Phụ Thanh gần như chắc chắn ánh mắt bi thương đó đang nhìn vào mình, vô số lời không thể nói ra đều đọng lại trong đôi mắt vàng xinh đẹp kia.
Rất nhanh, ánh mắt ấy dường như trùng lên đôi mắt của Doãn Thường Tân, như thể sư phụ đang đau thương nhìn hắn. Là sư phụ, trên trời có thiêng, đang dõi theo kết cục của hai thế giới này sao?
Lận Phụ Thanh cụp mắt, trong lòng như có dòng cảm xúc nóng bỏng cuộn trào, thiêu đốt đến cả người đau đớn, nghẹn lại nơi cuống họng. Hắn nghĩ, có lẽ hắn nên bước lên. Chung cuộc của hai cõi, hết thảy bi hoan ly hợp này, hắn nên là người kéo xuống tấm màn che cuối cùng.
Nhưng hắn mới bước một bước, có một bàn tay vững vàng ấm áp giữ cổ tay hắn lại. Phương Tri Uyên nhìn thẳng về phía trước, giọng nói trầm thấp: “Sư ca, đừng đi.”
“Để ta.”
“…!”
Lận Phụ Thanh đột nhiên ngước mắt, nhìn chằm chằm sườn mặt của Phương Tri Uyên. Hàng mày y như một dãy núi tuyết trầm lặng, không lộ ra chút cảm xúc nào. Nhưng hắn có thể nhìn thấy rất rõ ràng, Phương Tri Uyên đang muốn nói: Ngươi đã phải gánh vác quá nhiều, ngươi đã rất mệt mỏi, vậy nên lần này, để ta.
“…”
Cơ thể căng cứng của Lận Phụ Thanh thả lỏng một chút, vậy nên Phương Tri Uyên buông hắn ra.
Dưới ánh mắt chăm chú của Lận Bất Nhân, họa tinh thu hồi tầm mắt, nhẹ nhàng thở ra một hơi: “Muốn ta làm gì?”
“Ngươi đến đây, ta dạy ngươi cách dùng hồn điều khiển trận pháp.”
Phương Tri Uyên theo lời bước tới. Dáng người y thẳng tắp, sắc mặt lạnh lùng, dù không khoác kim bào Tiên Thủ vẫn mang dáng vẻ đội trời đạp đất như thường, gánh vác chúng sinh tam giới trên vai vẫn không hề khuỵu xuống.
Thần hồn của Lận Bất Nhân đã rất suy yếu, bắt đầu run rẩy, nhưng sự điên cuồng trong ánh mắt vẫn đang sáng rỡ, thấy Phương Tri Uyên bước vào đại trận liền nói: “Tốt… Ngồi xuống, tĩnh tâm ngưng thần.”
Phương Tri Uyên lại không ngồi xuống.
Động phủ không lớn, trận pháp càng nhỏ hơn. Y cách Lận Bất Nhân không xa, đi hai ba bước đã đến ngay trước mặt Bất Nhân đạo tôn.
Họa tinh nhìn lão thật sâu, hỏi: “Ngươi gọi ta đến, ta đến; ngươi bảo ta dừng, chẳng lẽ ta thật sự phải dừng?”
Lận Bất Nhân ngẩng đầu, trong mắt hiện lên một tia nghi hoặc. Ngay khoảnh khắc lão còn chưa hiểu gì, trong đôi mắt ngẩng lên của lão đột nhiên phản chiếu một ánh đao.
Có lẽ hết thảy phát sinh quá tự nhiên… Cho đến khi trong mắt là trời đất đảo lộn, cho đến khi nhìn thấy chính mình một thân áo trắng ngồi xếp bằng, cho đến khi nghe một tiếng rơi “bịch” xuống đất, lộc cộc lăn đế chân Ma Quân… lão mới ý thức được chuyện gì vừa xảy ra.
Phương Tri Uyên rút Hoàng Dương, chém một đao lấy đầu Lận Bất Nhân – một cách tự nhiên.
……
Trong động phủ nhỏ hẹp, trong tiên giới Bàn Vũ rộng lớn, hết thảy đều rơi vào một sự lặng thinh tĩnh mịch. Không ai nhúc nhích, không ai lên tiếng, như thế một đao kia đã chém đứt cả thời gian.
Chỉ có Ma Quân cúi người, dùng ánh mắt nghiêm túc nhìn thứ lăn trên mặt đất, là cái đầu do thần hồn ngưng tụ thành. Sau đó, hắn vô cùng đại nghịch bất đạo mà cong ngón tay, gõ “cộp” một tiếng lên hộp sọ của sư tổ, nhàn nhạt cười.
“Đám người Bàn Vũ các ngươi… thật sự cho rằng, bảo chúng ta làm thịt cá, chúng ta sẽ cam tâm làm thịt cá; bảo chúng ta làm dao thớt, chúng ta sẽ tình nguyện làm dao thớt?” Lận Phụ Thanh buồn cười chớp mắt, “Cứ như vậy, chẳng phải chúng ta không còn mặt mũi gì sao.”
Lận Bất Nhân trợn trừng mắt nhìn Ma Quân. Thần hồn lão bị họa tinh chém nát, đầu và thân thể ở bên kia đều đang lặng lẽ tiêu tan.
Phương Tri Uyên bước trở về, vẫn bình thản như thường, nhìn Lận Phụ Thanh chơi đùa với cái đầu kia liền nhíu mày tặc lưỡi. Y bèn xoay thanh liệt đao, bất mãn ôm Lận Phụ Thanh kéo lui hai bước, nói: “Sư ca, tránh xa thứ đó một chút.”