Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt

Chương 208

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Sơn hải hỏi ta về được chăng (1)

Lận Phụ Thanh ngoan ngoãn để Phương Tri Uyên kéo về phía sau. Ánh sáng trắng xung quanh dần dần dập tắt. Khi hồn lực của Lận Bất Nhân bị cắt đứt, cảnh tượng thiên kiếp thảm khốc ở Bàn Vũ cũng tan dần. Như thể tỉnh giấc sau một cơn mộng mị, trước mắt chỉ nhìn thấy một động phủ lạnh lẽo và đèn trường minh ở bốn phía.

Hiên Viên Ý và Viên Tử Y bị loạt biến cố vừa rồi chấn cho kinh hãi, miệng mồm há hốc. Hai người ngơ ngác nhìn cái đầu lăn lóc trên mặt đất, lại run rẩy ngước mắt nhìn lên Phương Tri Uyên: “Tôn, Tôn Thủ… ngài… ngài…” Lại chỉ về cái thân không đầu của Lận Bất Nhân, “Lão… lão…!?”

Phương Tri Uyên một tay ôm đao, thong thả đẩy Lận Phụ Thanh ra sau lưng mình, lạnh lùng nói: “Làm sao, bây giờ đã biết người Bàn Vũ và Dục giới có chung một nguồn gốc, cũng biết trận pháp này được dựng nên từ vong hồn Dục giới suốt trăm năm qua, một khi khởi động thì không sót lại dù chỉ một mảnh tro…”

“Hiện lại không giết Lận Bất Nhân, chẳng lẽ các ngươi thật sự muốn để hàng vạn linh hồn đồng tộc bị chôn vùi ngay dưới mảnh đất quê mình à?”

Nghe Hoàng Dương Tiên Thủ nói xong, hai người mới dần bừng tỉnh, bốn mắt nhìn nhau, không khỏi toát mồ hôi lạnh: “Tôn Thủ… Tôn Thủ cao thượng.”

Phương Tri Uyên vẫn không nhúc nhích, nhìn chằm chằm Lận Bất Nhân đầu mình hai nửa, không hề thả lỏng cảnh giác. Mà Lận Phụ Thanh, ban nãy bị Phương Tri Uyên ôm lấy, cảm nhận được sự căng thẳng của y, cũng ngẩn ra.

Hắn biết Tri Uyên trời sinh là sát hồn cực âm, thần hồn lại tu dưỡng trong vũ trụ, sức mạnh đã sâu không lường được. Hắn thậm chí dám chắc chắn rằng, nếu kẻ ở trước mặt là Tôn chủ Bàn Vũ, lão cũng không phải đối thủ của tiểu họa tinh. Mới rồi Tri Uyên thừa lúc Lận Bất Nhân suy yếu do khống chế trận pháp mà ra tay, trong lòng Ma Quân đã cho rằng y nắm chắc thắng lợi, nhưng không ngờ Tri Uyên vẫn đề phòng đến tận lúc này. Hắn một lần nữa nhìn kỹ lại, thấy dưới mũi đao Hoàng Dương, con ngươi của Lận Bất Nhân vẫn đang xoay chuyển, cái đầu đã tiêu tan phân nửa, nhưng quá trình tan rã cũng dừng ở đây.

“Tôn Thủ!”

“Tôn Thủ cẩn thận!”

Phương Tri Uyên chửi thầm một tiếng, lại muốn vung đao bổ thêm một nhát.

Không ngờ cái đầu kia đột nhiên lên tiếng: “Chờ đã.”

Phương Tri Uyên đời nào chịu chờ, sát ý không chút dao động, nhưng Lận Phụ Thanh đã vội nâng kiếm, hiểm hóc đẩy mũi đao Hoàng Dương ra, cười khổ một chút: “Chờ đã, ngươi cho lão nói hết câu đi!”

Phương Tri Uyên bực bội: “Phiền phức, ngươi lui lại!”

Lận Phụ Thanh: “Sư tổ đáng kính của chúng ta bị ngươi chém đầu rồi, người còn không cho ngài nói hết di ngôn? Hay ngươi không nhận ra, thần hồn này cũng không còn địch ý?”

Phương Tri Uyên nhíu mày, thấy cái nửa cái đầu còn lại của Lận Bất Nhân thong thả nổi lên, hợp lại với cái thân cũng đã tan đi phân nửa. Quả thật kỳ quái, đúng như lời Ma Quân nói, vị đạo tôn điên điên khùng khùng này rõ ràng bị “đứa con” mình dưỡng dục ra bổ một đao vào đầu, lúc này lại chẳng có bao nhiêu tức giận và ác ý.

“Tại sao…?”

Trong mắt lão lập lòe một ánh sáng kỳ dị. Vẻ mặt ấy rất giống một ông cụ đã miệt mài đào bới trong một cái động suốt trăm năm, đến khi gần đất xa trời mới tìm thấy bảo vật trong mộng mà mình theo đuổi cả đời. Lận Bất Nhân lung lay đi về phía mấy người bọn họ, một cái đầu tàn khuyết cân xứng với thân mình tàn khuyết, linh hồn lại không có máu, trông thì đáng sợ, nhưng cũng vô cớ có chút buồn cười.

“Tại sao lại như vậy?” Lão cũng mặc kệ bọn họ mỗi người một vẻ, mắt có ánh lửa, miệng hỏi, “Chẳng lẽ các ngươi không hận Bàn Vũ? Hay là các ngươi không sợ hậu hoạn!?”

“Chuyện này không nhọc sư tổ lo lắng.” Khóe miệng Phương Tri Uyên nhếch lên, cười lạnh, “Sau này chúng ta thế nào là việc của chúng ta. Chỉ có đám Bàn Vũ bùn loãng không trét nổi tường kia mới khiến cha ông chết không nhắm mắt, âm hồn bất tán, lo lắng cả trăm năm rồi vẫn chưa thể an giấc ngàn thu.”

Lận Bất Nhân lảo đảo đi đến trước mặt Phương Tri Uyên, đánh giá y từ trên xuống dưới. Phương Tri Uyên không lùi một bước, nghiêng mũi đao đang chĩa xuống đất của mình, ngẩng lên trừng mắt.

“Còn ngươi.” Y mặt mày hờ hững, nói, “Ngươi vẫn nên chết đi.”

Lúc này, đến lượt Lận Phụ Thanh cảm thấy bất an, trong lòng căng thẳng, hồn lực tụ lại trong lòng bàn tay. Chỉ cần Lận Bất Nhân lộ ra chút bất thường, kiếm ý sẽ lập tức xuất ra. Lận Bất Nhân tuy điên rồ, lại ký thác hy vọng cả đời vào Dục giới mới sinh này, vậy nên Ma Quân cảm thấy vị sư tổ này sẽ không đến mức đòi cá chết lưới rách. Nhưng người đang đứng đó là Phương Tri Uyên… sao có thể không lo lắng?

Giằng co trong im lặng hồi lâu, thời gian như kéo dài ra vô tận, không gian đặc quánh lại, nặng như chì.

“Ta…” Rốt cuộc Lận Bất Nhân cũng mở miệng, “Ta đã mưu tính hết thảy.”

Lão bước lên một bước, sau lưng là ánh nến chập chờn, kéo cái bóng lão to ra, bao phủ lên người họa tinh. Lão trừng mắt nhìn Phương Tri Uyên, chọc mạnh vào người mình: “Ngươi biết không, ta đã mưu tính hết thảy.”

“…”

“Ta mưu tính tạo thành Dục giới, mưu tính hai giới đại chiến, mưu tính Dục giới phá kén thành bướm, Bàn Vũ cũ diệt vong!” Lận Bất Nhận đột nhiên dang rộng tay, từng mảnh thần hồn vỡ vụn lóe lên ánh sáng thê lương, lả tả rơi xuống, “Ta, ta mưu tính Bàn Vũ mới sẽ toàn giới phi thăng, vạn năm huy hoàng rực rỡ!”

Đối mặt với một kẻ điên hỉ nộ vô thường như vậy, sắc mặt ai nấy đều tái mét. Nhưng lão chợt gục đầu, lồng ngực phập phồng, bả vai cũng run lên, phát ra một tiếng cười quái dị: “Ha ha ha… hê hê…”

Còn chưa kịp phản ứng, đạo tôn áo trắng đột nhiên ngửa đầu, cười sằng sặc điên cuồng: “Hê hê… Ha ha ha! A ha ha ha ha!!”

“—— Thế nào là đủ!!”

Lận Bất Nhân nhếch khóe môi, chậm rãi phun ra từng chữ. Mái tóc dài tán loạn che phủ ánh mắt điên loạn, như muốn thiêu đốt hết thảy.

Lão xuýt xoa trong họng, ngón tay siết lại, gân xanh nổi lên: “Nhưng thế nào là đủ? Một tiền đồ mà Lận Bất Nhân tầm thường này có thể mưu tính, thì có đáng gì ——”

“…”

“Một Bàn Vũ giới mà Lận Bất Nhân tầm thường này có thể liếc mắt là nhìn thấu, cho dù là tân sinh, thì có ý nghĩ gì? Có ý nghĩa gì chứ!?”

Ngọn đèn trường minh chập chờn lay động. Trên vách đá động phủ, bóng dáng đạo tôn cuồng loạn, như thần lại như quỷ. Mà bốn người đến từ Dục giới lại im lặng hồi lâu.

Không biết qua bao lâu, Lận Bất Nhân từ từ ổn định lại. Nương theo ánh đèn mờ nhạt, ánh mắt lão nhìn chằm chằm họa tinh, lẩm bẩm: “Tốt… Tốt… Các ngươi đều rất tốt, như vậy mới tốt.”

“Ta chưa bao giờ lường được, dốc hết tâm huyết mưu tính suốt trăm năm, đến khi thấy đại nghiệp sắp thành, lại bị họa tinh một đao… chặt đầu, hê hê hê…”

Lận Bất Nhân nhắm mắt lắc đầu, như chìm vào cơn say. Lão tiếp tục cười, lẩm bẩm: “Hóa ra, chuyện không lường được… lại tuyệt diệu đến vậy.”

“Là ta… coi thường…”

Coi thường cái gì, lão không nói ra. Lận Phụ Thanh mơ hồ cảm thấy, có lẽ lão muốn nói “huyết mạch Bàn Vũ” linh tinh gì đó, chỉ là cuối cùng nuốt ngược vào bụng.

Thần hồn tàn tạ của Lận Bất Nhân lảo đảo bước ra khỏi động phủ, động phủ cũng theo đó sụp xuống. Nhóm người Lận Phụ Thanh theo ra ngoài, thấy bên ngoài bóng trăng lạnh lẽo, như dải lụa bạc rơi xuống từ cửu thiên, bãi cỏ lau trắng như tuyết vẫn lay động trong gió. Ở phía xa, nước sông Minh vỗ bờ, hết thảy đều yên bình.

Lận Bất Nhân ở giữa ánh trăng và cỏ lau, xốc vạt áo, khoanh chân ngồi xuống. Nửa cái đầu gật gù, nói: “Nếu các ngươi muốn ta chết…”

Lận Bất Nhân cười cười: “Thì ta chết vậy.”

Một chút ngông cuồng, phần nhiều là thoải mái.

Lão nhắm mắt, thân hình tiếp tục tan rã, hóa thành muôn vàn mảnh tuyết trắng, hòa cùng ánh trăng trên đỉnh đầu và cỏ lau dưới thân. Lặng lẽ tan biến hoàn toàn.

Lận Phụ Thanh cụp mắt, nhất trời trong lòng cảm xúc ngổn ngang, cũng không biết có nên nói một câu “cung tiễn sư tổ” không. Đến khi nhìn lại, hắn ngạc nhiên thấy bên trong hồn phách tan biến của Lận Bất Nhân lại cất giấu một vong hồn hoàn chỉnh.

“Đây là…!”

Phương Tri Uyên biến sắc, tiến lên vươn tay, vong hồn kia theo đà bay lên tay y —— sau đó, xuyên qua y, nghiêng ngả lảo đảo trôi về phía Lận Phụ Thanh.

“…”

“…”

Lận Phụ Thanh dở khóc dở cười, vỗ vỗ vong hồn kia, sống mũi cay cay.

Phương Tri Uyên đứng một bên khoanh tay cười khẩy: “Chậc, thiên vị đến thế à… không hổ là hồn phách của sư phụ.”

Là vong hồn của Doãn Thường Tân.

Tại sao Lận Bất Nhân lại cất giữ vong hồn của Doãn Thường Tân trong chính hồn phách của mình? Chẳng lẽ lão vẫn còn một chút chân tình dành cho đồ đệ mà mình đã lợi dụng cả đời? Hay là nuối tiếc vì chưa vắt kiệt giá trị của người này, muốn tiếp tục lợi dụng thêm lần nữa?

Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên lặng lẽ trao đổi một ánh mắt. Chuyện xưa bị chôn vùi trong năm tháng thăng trầm đã tiêu tán cùng với linh hồn của Lận Bất Nhân… không thể nào biết được nữa.

Cuối cùng, toàn bộ khung cảnh xung quanh đều biến mất, chỉ còn sông Minh chảy dài cùng pháp trận khổng lồ tạo nên từ hồn phách.

Hiên Viên Ý sửng sốt hồi lâu mới hoàn hồn, hỏi: Tôn Thủ, những thần hồn này còn có thể cứu được không?”

Viên Tử Y nhíu mày nói: “Theo lý mà nói, pháp trận chưa tan, những hồn phách bên trong hẳn là vẫn còn. Nhưng Lận Bất Nhân gom những thần hồn đó nhét vào một chỗ, những vong hồn đó… không còn giữ được hình dạng ban đầu, làm sao cứu đây?”

Phương Tri Uyên nhíu mày trâm ngâm một chút, chợt nói: “Pháp trận này… có thể đẩy hết xuống sông Minh không?”

Mọi người lập tức sáng mắt lên. Lận Phụ Thanh vỗ vai y, vui mừng nói: “Hợp lý. Dù sao cũng sẽ nhập luân hồi, đây là cách tốt nhất rồi.”

Phương Tri Uyên đi lên phía trước, quỳ một gối xuống trước pháp trận, áp hai tay lên.

Đột nhiên hai bên trái phải đều có bóng người. Hiên Viên Ý và Viên Tử Y cũng quỳ xuống, vẻ mặt nghiêm túc: “Tôn Thủ, xin cho chúng ta tương trợ.”

Lận Phụ Thanh ở phía sau nhìn, khẽ mỉm cười. Hắn khoanh tay nhìn về sông Minh ở xa xa, cảm khái: “Ai cha… sông Minh bị vặn xoắn thành bộ dạng này, muốn hồi phục lại như cũ sẽ tốn nhiều sức lực. May mà ở đây có nhiều thần hồn như vậy, ta quay về gọi bọn họ đến giúp một tay.”

“Hiện giờ thuật pháp của Lận Bất Nhân đã giải trừ, cũng đã biết thượng du hạ du của sông Minh ở đâu, mọi chuyện đã dễ dàng hơn nhiều. Chờ đến khi sông Minh trở lại bình thường, chúng ta hẳn là có thể trở về dương gian.

=========

Sau này, những tu sĩ đã sống hai đời, đến tuổi tóc mai ngả bạc hẳn sẽ còn say sưa kể về ngày hôm đó.

Ngày đó, ngàn vạn linh hồn tụ tập ở hai bờ sông Minh, không phân tiên ma nhân yêu, mọi người đồng lòng hợp sức, từng chút từng chút kéo dòng sông trở về với hình dạng ban đầu. Đã nhiều năm bị vây khốn trên một vùng đất không sinh không diệt, cuối cùng nhìn thấy hy vọng trở về, trên mặt ai nấy cũng tràn đầy vui sướng.

Từ pháp trận khổng lồ, vô số mảnh tàn hồn rơi ra, trôi xuôi theo dòng nước sông Minh, khơi tung bọt sóng, vỗ nhẹ vào bờ. Cho dù đã thương tích đầy mình, những linh hồn này cuối cùng cũng có thể đi vào luân hồi, thanh thản yên nghỉ.

Đôi khi cũng có những hồn phách vẫn còn sót lại một tia chấp niệm, cố gắng bơi ngược dòng chảy, hướng về bờ mà chạm vào thân nhân, đệ tử của mình một cái, sau đó mới tiếp tục xuôi về minh giới. Bên bờ, rất nhiều người quỳ xuống, hoặc im lặng rơi lệ, hoặc nức nở nghẹn ngào, dập đầu đưa tiễn những vong hồn đi xa.

Phương Tri Uyên và Lận Phụ Thanh sóng vai dắt tay nhau, chọn một nơi vắng người, lẳng lẽ tản bộ. Từ nơi này, bọn họ có thể thấy những vong hồn đang trôi về cõi âm, cũng có thể thấy đám đông tiễn biệt trên bờ.

Trên tay Phương Tri Uyên ngưng ra một ngọn đèn nhỏ, giơ lên phía trước soi đường cho sư ca. Mười ngón tay bọn họ đan vào nhau, giấu dưới ống tay áo, chỉ thỉnh thoảng lộ ra theo bước chân khẽ động. Ban đầu bước chân hai người không đồng đều, không biết từ khi nào đã dần hòa thành một nhịp.

Lận Phụ Thanh quay đầu, hàng mày thanh tú giãn ra, trên môi nở một nụ cười nhẹ: “… Mệt rồi sao?”

Phương Tri Uyên thoáng khựng lại: “Nói gì vậy?”

Lận Phụ Thanh: “Sao không xuống giúp một tay?”

Phương Tri Uyên hít một hơi, nói: “Muốn lười biếng, không được sao?”

Lận Phụ Thanh vô cùng tự nhiên vươn tay xoa đầu y, đến khi nhận lại ánh mắt tức giận của họa tinh, hắn mới thỏa mãn, nheo mắt cười: “Ngoan quá.”

Phương Tri Uyên đứng lại, đột nhiên mím môi quay mặt sang hướng khác, vành tai đỏ lên, nói nhanh: “Sư ca, ngươi… khụ, chờ sau khi chúng ta trở về…”

Y còn chưa nói xong, đột nhiên thấy nhóm thần hồn đời trước bên bờ sông Minh đột nhiên nổi lên ánh sáng trắng kỳ lạ.

Có người ngạc nhiên hai tay mình, lại nhìn sang người khác: “Ta làm sao thế này? A, ông anh sao cũng như thế?”

Lận Phụ Thanh trên mặt sáng ngời, nắm lấy tay Phương Tri Uyên: “Sông Minh khôi phục lại như cũ rồi, những hồn phách đó sắp trở về! Tri Uyên, chúng ta cũng đi.”

Phương Tri Uyên: “…”

Lận Phụ Thanh: “A, mới rồi ngươi định nói gì?”

Nhóm thần hồn kia càng lúc càng kích động, có thể nghe thấy tiếng reo hò mừng rỡ nổi lên khắp nơi:

“Ta nghe thấy có người đang gọi ta!”

“Ta cũng nghe…!”

“Có người gọi tên ta, đúng là tên của ta!”

“Họ đang gọi chúng ta về nhà!”

Mọi người mừng đến bật khóc, lao về phía sông Minh nhảy xuống. Bọt sóng bắn lên cao che mờ tầm nhìn, dòng nước tách đôi về hai bên. Mọi người xuyên qua những linh hồn đã khuất, bơi về phía nhân thế dương gian.

Không biết từ khi nào, gió đã nổi lên. Không phải cơn gió do hồn lực tạo thành, mà là gió thật. Lá cây rậm rạp, nắng ban mai vàng óng, cùng tuyết trắng tung bay khắp nơi. Mùi hoa cỏ và bùn đất ẩm ướt xông vào mũi, tiếng ngân nga vang dài truyền đến từ con hẻm xưa, vạn vật thế gian đều được hoàn trả lại.

Lận Phụ Thanh cảm thấy mình đang được ôm chặt. Vòng tay kiên cố của Phương Tri Uyên bao lấy hắn, bên tai có thể nghe thấy những thanh âm quyến luyến đang gọi hắn.

“Thanh Nhi ca ca…”

“Đại sư huynh…”

“Quân Thượng…!”

Hắn mơ hồ nghĩ: Thân xác chúng ta đều không còn, chỉ là thần hồn, không biết sẽ đi về đâu?

Nhưng ngay trong khoảnh khắc ấy, hắn lại cảm thấy những chuyện này không hề quan trọng, vậy nên Lận Phụ Thanh nhắm mắt, nhẹ nhàng hôn lên má Phương Tri Uyên.

Về đi thôi, những hồn linh lưu lạc.

Bất luận đi bao xa, sẽ luôn có người chờ đón các ngươi trở về.

Bình Luận (0)
Comment