Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi
Sơn hải hỏi ta về được chăng (2)
Khi vô số thần hồn từ hai đời cuối cùng dung hòa thành một, cũng là lúc Dục giới chào đón buổi bình minh. Ánh sáng trắng như bụng cá chậm rãi xua tan tầng mây dày ở phương đông, mùa xuân về với đại địa, vạn vật sinh sôi.
Trong Tây Vực, cầm sư áo lam ngồi quỳ giữa rừng sâu, dây leo rủ xuống như tấm màn, che khuất thân ảnh y. Chim chóc bay đến, lượn vòng dưới bầu trời quang đãng, cất tiếng hót ríu rít. Mầm non vừa nhú, gần là cỏ xanh mơn mởn, xa là suối reo róc rách, tạo thành một khung cảnh thanh tịnh yên bình.
“Hồng Diệu đại vương.”
Tuân Minh Tư đặt tay lên Phượng Thính cầm trước người, ánh sáng ngày mới xuyên qua kẽ lá cùng dây leo, chiếu sáng gương mặt tuấn tú và điềm tĩnh của thanh niên, trông càng thêm thanh thoát: “Minh Tư xin cáo từ.”
Theo hướng nhìn của y, từ trong rừng sâu mơ hồ ẩn hiện bóng dáng một sinh vật khổng lồ mỹ lệ rực rỡ. Thanh âm của Phượng Vương truyền tới: “Đàn này vốn là vật của ngươi, mang theo đi.”
Tuân Minh Tư cười khẽ, ngón tay quyến luyến lướt qua dây đàn Phượng Thính: “Minh Tư chỉ là một nhạc tu bình thường, có duyên kết giao với đại vương, là hạnh ngộ ba đời. Nếu đại vương không chê, xin để lại đàn này ở Tây Vực, xem như chứng nhân cho giao hảo giữa nhân tộc và yêu tộc.”
Phương Vương nói: “Cầm sư, ngươi đã thay đổi rất nhiều.”
Tuân Minh Tư đáp: “Trong một đêm chợt thêm trăm tuổi, ít nhiều cũng thay đổi.”
Phượng Vương phát ra một tiếng cười nhẹ: “Tiếc rằng đời trước bổn vương chết sớm, không có cơ duyên dung hợp thần hồn. Thôi vậy, qua hai lần niết bàn vẫn còn giữ được mạng, bổn vương nên biết đủ rồi.”
Tuân Minh Tư cũng cười. Chợt một con chim nhỏ bay tới đậu lên vai, y vươn ngón tay trêu đùa, nó liền lưu luyến không rời mà cọ lông mềm vào tay y. Cầm sư ngẩng đầu, nhìn bầu trời Tây Vực vạn điểu lượn vòng, khóe mắt đuôi mày dần nhuộm một chút ưu phiền.
Đúng vậy, ai chẳng nghĩ thế.
Đại nạn qua đi, còn giữ được mạng sống đã may mắn lắm rồi.
……
Một lúc sau, Tuân Minh Tư từ chối đoàn chim đưa tiễn, một mình ra khỏi Tây Vực. Y định đến Sâm La Thạch Điện, nhưng không ngờ mới ra khỏi lãnh địa yêu tộc mấy bước đã nghe một đoạn tỳ bà như châu rơi ngọc vỡ từ trên cao truyền xuống. Ngẩng đầu lên, thấy mây trắng bị gió cuốn đi, lộ ra cỗ xe kéo bằng cốt điểu đỏ thẫm đã lâu không gặp, đang dừng ở trên cao.
Mành xe xốc lên phân nửa, thiếu niên phục sức diễm lệ ôm tỳ bà nghiêng người dựa trong thùng xe, một chân đạp hờ lên mép, cũng không thèm nhìn y, chỉ tắm mình trong ánh mặt trời rực rỡ, chuyên tâm gảy đàn.
Tuân Minh Tư bị ánh nắng phản chiếu đến chói mắt, nhất thời cảm thấy nhói đau trong lồng ngực.
“Xuân Nhi.” Y miễn cưỡng ổn định lại nỗi lòng, giữ nguyên nụ cười ôn hòa, bước lên hai bước, ngẩng đầu nói, “Ta đang định đi tìm ngươi. Ta…”
Lại thấy tiểu yêu đồng chớp mắt một cái, hai giọt nước mắt lộp bộp rơi xuống tiên khí tỳ bà của hắn. Thân Đồ Lâm Xuân nghẹn đến đỏ mắt, cắn môi, bả vai phát run, lại quật cường không rên một tiếng.
Tuân Minh Tư thất thần, cổ họng đắng nghét, bao nhiêu câu từ hoa mỹ cũng không nói nổi nên lời, cuối cùng chỉ có thể lúng túng nói: “Ngươi… Ngươi đừng khóc.”
Thân Đồ Lâm Xuân cắn răng gảy mạnh, dây đàn tỳ bà quý giá của hắn cứ thế đứt phựt, một khúc nhạc đang êm đẹp đột nhiên bị ngắt ngang. Hắn quẹt nước mắt, hung hăng ném Tiểu Xuân Lôi vào trong xe, nói: “Ngươi rốt cuộc đã nhận ra ta rồi đúng không? Ngươi còn muốn trốn không, còn dám nói cái gì mà không nhận nổi này nọ gì nữa không!?”
Tuân Minh Tư chỉ có thể cúi đầu cười khổ: “Đều tại ta không đúng, ta không tốt… Nhạc tu sao có thể trút giận vào nhạc cụ bản mạng của mình như vậy? Ta nhìn còn đau lòng, tha cho Tiểu Xuân Lôi của ngươi đi.”
Y cũng không nói ra mình ở bên bờ sông Minh, không có Thân Đồ bên cạnh đã chật vật thế nào; ngày đêm ngóng vọng dương gian, nhìn thân ảnh tri âm của mình để chống đỡ suốt khoảng thời gian đó như thế nào, chỉ liên tục xin lỗi.
Thân Đồ Lâm Xuân huýt sáo một cái, cỗ xe bay xuống, gió mạnh thổi quét khiến vạt áo Tuân Minh Tư bay loạn. Tiểu yêu đồng ra vẻ miễn cưỡng, chìa tay ra: “Mau lên đây.”
Tuân Minh Tư nắm tay hắn, bước lên: “Ngươi đến đón ta?”
Y xốc mành xe, chợt khựng lại, bên trong xe vẫn còn một người khác. Vu Mật vẫy tay với y: “Tuân tiên quân, đã lâu không gặp.”
“Mật ngọc nữ!” Tuân Minh Tư vội lui lại, “Thất lễ.”
“Không sao.” Vu Mật lắc đầu, cười ra cái lúm đồng tiền, “Cứ ngồi đi. Tuy ta không thể dễ dàng nhường Xuân Nhi cho người ngoài, nhưng cũng không hẹp hòi đến mức không cho người ta ngồi cùng xe.”
Tuân Minh Tư ngẩn ra, nhất thời không rõ lời này của tiểu Ngọc Nữ là địch ý hay thiện ý, đành lẳng lặng ngồi vào một góc, nói: “Vậy… Vậy làm phiền.”
Thân Đồ Lâm Xuân hạ màn xe: “Hừ, là tiểu nữ đế của Tuyết Cốt Thành sai ta đến đón ngươi!”
Hắn nhấn mạnh chữ “sai”, hầm hừ: “Chứ còn ta, ta không thèm đến!”
Vu Mật: “Hơ, vậy ai là người ôm chặt Tiểu Xuân Lôi mà run rẩy suốt chặng đường đi ấy nhỉ?”
Thân Đồ Lâm Xuân xông đến vươn tay bịt miệng nàng: “… Mật Mật!!”
Tuân Minh Tư nhìn hai người nhốn nháo, bất tri bất giác cũng giãn mặt mày.
Sau một hồi náo loạn ồn ào, chợt nghe Thân Đồ Lâm Xuân nhỏ giọng nói: “Kỳ thật… cầm sư ca ca, nếu ngươi không nhớ những chuyện đó, cũng tốt.”
Tuân Minh Tư lắc lắc đầu: “Không…”
Y mỉm cười nhắm mắt: “Ta sẽ luôn nhớ kỹ.”
=========
Trên Thái Thanh Đảo, những ngọn cỏ mới đã phủ kín tàn tro của năm cũ. Rạng sáng, ánh nắng rực rỡ sưởi ấm con đường núi quanh co.
Túc chu làm từ Mộc Hồn dừng ở dưới chủ phong, nơi từng có Lão Thần Mộc sừng sững. Sau khi trải qua lửa phượng hoàng niết bàn, trông nó không còn giống một con thuyền nữa. Nhánh cây vươn ra từ khoang thuyền, những nụ hoa trắng như tuyết rủ xuống, nhẹ nhàng lay động.
Hai bóng người ngồi sóng vai trong thuyền hoa trắng. Nếu nhìn kỹ sẽ phát giác ra thân thể của bọn họ không phải bằng xương bằng thịt, mà là thần hồn mạnh mẽ ngưng tụ thành, nhưng trông không khác gì người sống.
Lận Phụ Thanh ôm tàn hồn nhàn nhạt của sư phụ, x** n*n chơi đùa, ánh mắt bất đắc dĩ nhìn sang người bên cạnh: “Tri Uyên, cực khổ lắm mới có thể trở lại, ngươi để ý đến ta một chút được không?”
Phương Tri Uyên lạnh mặt không thèm nhìn hắn, khuỷu tay chống đầu gối, hai bàn tay đan vào nhau chống cằm, mắt nhìn về phía biển xa, hoàn toàn phớt lờ Lận Phụ Thanh.
Ma Quân thật đau đầu.
Được rồi, chỉ cần có người này ở bên cạnh, cho dù thần hồn hắn hoàn toàn nguyên vẹn khỏe mạnh, thì đau đầu vẫn cứ là đau đầu…
“Tiểu tổ tông à, rốt cuộc ngươi tức giận chuyện gì?”
“…” Không trả lời.
“A Uyên, đừng quấy mà…”
“…” Vẫn không trả lời.
Lận Phụ Thanh vừa tức vừa buồn cười, đẩy y một cái: “Này, ngươi đó! Ai chiều hư ngươi thế hả!”
Phương Tri Uyên xoay nghiêng gương mặt anh tuấn, lạnh lùng phun ra một chữ: “Ngươi.”
“…”
À thì đúng thật.
“Được được được, là ta tự làm tự chịu.” Lận Phụ Thanh không cãi được, chỉ có thể lắc đầu cười khổ, “Vậy rốt cuộc ta lại đắc tội gì với ngươi vậy?”
Dù sao cũng không phải chuyện gì to tát, tối thiểu cũng không thể to bằng lông gà vỏ tỏi – Ma Quân thầm nghĩ.
Tính ra thì cả đời trước lẫn đời này, Lận Phụ Thanh tự kiểm điểm, hắn đối với Phương Tri Uyên có lừa gạt, có giấu giếm, có tùy hứng bừa bãi, kéo y vào rắc rối, cái gì cũng làm hết rồi. Nhưng mỗi khi gặp phải đại nạn, vẫn luôn là Tri Uyên nhường hắn, che chở hắn còn gì? Mà mỗi khi tiểu họa tinh so đo tính toán, khiến hắn đau đầu muốn chết, lại toàn là những chuyện vi diệu một lời khó nói hết…
Như lúc này chẳng hạn.
Chỉ nghe Phương Tri Uyên hừ nhẹ một tiếng: “Ngươi không nghe ta nói chuyện.”
Dứt lời, có lẽ chính mình cũng cảm thấy quá mất mặt, y chán nản vùi mặt vào hai cánh tay.
“…”
Lận Phụ Thanh trợn mắt há mồm, suýt thì bóp dẹp luôn linh hồn nhỏ bé của Doãn Thường Tân.
Chỉ… Chỉ vậy??
Nhưng đúng là… không hổ là tiểu họa tinh của hắn.
Lận Phụ Thanh sửng sốt hồi lâu, cuối cùng dùng một giọng điệu vô cùng thận trọng hỏi: “Phương Tiên Thủ năm nay bao nhiêu tuổi rồi? Ba tuổi? Năm tuổi?
Phương Tiên Thủ vẫn cố chấp làm một con đà điểu.
Lận Phụ Thanh thật muốn quỳ lạy y luôn, đành dở khóc dở cười nói: “Ừm, ta sai rồi, thành thật xin lỗi, ta không nên… Ngươi muốn đánh muốn mắng gì ta cũng được, chịu chưa?”
Phương Tri Uyên nghiêm túc suy nghĩ, nhanh chóng nói: “Vậy ngươi… ngươi… hôn ta đi.”
Lận Phụ Thanh bực bội: “Ngươi có lý một chút đi được không, lúc về từ minh giới không phải đã hôn rồi sao?”
Phương Tri Uyên nghiêng đầu, một bên mắt lộ ra dưới mái tóc, nhìn chằm chằm Ma Quân đến phát sáng: “Không tính cái đó. Không đủ, hôn lại.”
Đồng tử đen nhánh sâu thẳm, đường đường chính chính lóe lên h*m m**n xâm lược. Nhìn thoáng qua giống dòng suối vừa tan băng, nhìn hồi lâu lại thấy giống một lưỡi đao trắng ngâm trong dòng nước lạnh.
Lận Phụ Thanh bị y nhìn như vậy, đầu óc váng vất, trái tim tê dại như có dòng điện chạy qua, cả người mềm nhũn. Phương Tri Uyên vươn tay kéo hắn tới, mạnh mẽ đoạt lấy một nụ hôn. So với dây dưa triền miên, nụ hôn này càng giống xả giận trả thù hơn.
Ma Quân nháy mắt bị đè vào giữa những chạc cây trong suốt. Hắn c*n m** d*** của Tiên Thủ, đôi mắt hơi nheo lại, ướt át tươi cười, vừa thở gấp vừa nói: “Sư phụ… ngôi sao ức h**p Thanh Nhi… sư phụ có quản không đây…”
Trong lòng lại tràn đầy thỏa mãn, thầm cảm thán: Rõ ràng đã ở bên nhau lâu như vậy, từ nhỏ đến lớn đã dỗ ngọt vô số lần, nhưng hắn vẫn cứ thích người này đến chết đi sống lại, thích đến không còn đường lui.
Đóm tàn hồn vẫn cứ nhẹ nhàng trôi nổi ở một bên, giống bồ công anh đung đưa trong gió.
“Sau này định thế nào đây?” Một lúc sau, Lận Phụ Thanh thoải mái gối đầu lên đùi Phương Tri Uyên, “Phải tìm một thân xác sao?
Phương Tri Uyên vuốt tóc hắn, thấp giọng nói: “Chuyện này không gấp, đi gặp Tiểu Hồng Đường trước đã.”
Y còn chưa dứt lời, đã nghe một giọng nói trong trẻo truyền đến từ rất xa: “Không cần đâu, A Uyên ca ca. Tiểu Hồng Đường tự tới rồi.”
Bên kia núi hiện ra một bóng hồng nhỏ nhắn. Thiếu nữ xinh đẹp với hai búi tóc, váy đỏ, trong tay bung một tán ô đỏ, tung tăng bước đến gần.
Đôi mắt xoay tròn, đột nhiên nhìn chằm chằm vào Phương Tri Uyên: “A Uyên ca ca… chúng ta còn một món nợ phải tính sổ đấy nhé.”
Phương Tri Uyên lập tức xanh mặt: “…”
“Vừa nãy có phải ngươi nói Thanh Nhi ca ca, ai không nghe ai nói?”
Chiêu này đánh trúng tử huyệt, khí thế của Phương Tri Uyên đều xẹp lép, giơ tay đầu hàng: “Ta sai rồi, thành thật xin lỗi, ta không nên… Ngươi muốn đánh muốn mắng gì ta cũng ——”
Lận Phụ Thanh buồn cười: “Tiểu họa tinh, ngươi chết chắc rồi.”
Xa xa, một đàn chim giật mình, phành phạch vỗ cánh bay lên, che lấp tiếng cười đùa vang vọng trong gió.