Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt

Chương 213

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Tiên ma đôi ngả (1)

Đó là một chuyện ở đời trước, từ rất lâu rồi.

Hiện giờ, khi đã trở thành một đôi thần tiên quyến lữ bán ẩn cư, nếu hỏi đoạn thời gian nào kéo dài nhất, và mối quan hệ nào khắc sâu nhất trong ký ức Lận Phụ Thanh và Phương Tri Uyên, thì câu trả lời rất rõ ràng, chính là… đời trước, khi tiên ma đối lập, hai người địa vị ngang nhau, ngoài sáng tranh đấu gay gắt, trong tối lại giấu giếm đủ loại tâm tư.

Mà đôi bên lại chẳng rõ lòng nhau, nên rất nhiều trò nháo loạn ngày ấy, giờ nghĩ lại chỉ có thể dở khóc dở cười. Ví dụ như…

=========

Tại ranh giới Âm Uyên và Tê Long Lĩnh, dãy núi đen trùng điệp ở chân trời xa, cát bụi bay đầy trời. Khi hai phe tiên ma chạm mặt, song phương đều trầm mặc trong chốc lát. Không ai ngờ sẽ gặp được người kia ở đây.

Chuyện này nói ra cũng dài dòng, trong Tê Long Lĩnh có một gốc Thiên Đằng Ma Hoa thành tinh, mỗi trăm năm sẽ sinh ra một yêu hoa có thần thức sơ khai. Thời khắc yêu hoa sinh ra, mật của Thiên Đằng Ma Hoa sẽ trở thành thứ thiên tài địa bảo mà các tu sĩ phá cảnh tha thiết mong cầu, cả tu sĩ Nguyên Anh hay Đại Thừa cũng phải thèm thuồng đến đỏ mắt.

Nhằm tránh cảnh tàn sát đẫm máu, cũng không muốn gây thù với yêu tộc, bao đời nay, việc lấy mật hoa đều do Kim Quế Cung chỉ định người đi lấy, làm phần thưởng cho tu sĩ có cống hiến lớn lao cho tiên giới trong vòng trăm năm trở lại.

Nhưng hiện tại, tiên giới có cả ma tu, có một Tuyết Cốt Thành, thế nên rắc rối nảy sinh. Phần thưởng của tiên môn đời nào chịu chia cho ma tu, ma tu đương nhiên không phục. Hơn nữa, khoảng cách từ Tuyết Cốt Thành đến Tê Long Lĩnh ngắn hơn nhiều so với từ Lục Hoa Châu, nên Ma Quân chen ngang gần như là chuyện hiển nhiên.

Lận Ma Quân và Phương Tiên Thủ từng khẩu chiến trên thư từ về vấn đề này, ai cũng bảo mật hoa nên thuộc về phe mình, cuối cùng đương nhiên là không đạt được thỏa thuận. Không thỏa thuận được, thì đánh thôi.

Mắt thấy tiên ma thế nào cũng xảy ra giao tranh ở Tê Long Lĩnh, Liên Cốt Ma Quân và Hoàng Dương Tiên Thủ đều không hẹn mà cân nhắc cùng một vấn đề —— phái ai đi đây?

Vì chuyện này liên quan đến yêu tộc, không thể điều động đại quân ồ ạt xông vào Tê Long Lĩnh công kích bừa bãi, chỉ có thể cử vài vị đại năng có tu vi cao. Mà đại năng thì đều là trụ cột của phe mình, nếu chẳng may thương vong trong yêu vực, e rằng thế cục tiên giới vừa tạm ổn định sẽ lại rơi vào thù hận và chiến loạn. Vậy phải làm sao đây?

Ở Kim Quế Cung, Phương Tiên Thủ nghĩ: Nếu đã vậy, y tự mình đi một chuyến, tùy cơ ứng biến là được. Ma tu có xem trọng đến mấy thì nó cũng chỉ là chút mật hoa thôi, làm gì có chuyện sư ca y đích thân ra mặt.

Ở Tuyết Cốt Thành, Lận Ma Quân nghĩ: Nếu đã vậy, hắn tự mình đi một chuyến, tùy cơ ứng biến là được. Tiên tu có xem trọng đến mấy thì nó cũng chỉ là chút mật hoa thôi, làm gì có chuyện Tri Uyên đích thân ra mặt.

Thế là, Phương Tiên Thủ phao tin phái đại tiểu thư Mục gia Mục Tình Tuyết, người vừa phá cảnh Nguyên Anh, dẫn hơn mười người đến Tê Long Lĩnh, còn y thì âm thầm trà trộn vào nhóm người này.

Còn Lận Ma Quân rải tin phái Tả Hộ tòa Tuyết Cốt Thành Sài Nga, kẻ đang lên như diều gặp gió, dẫn hơn mười người đến Tê Long Lĩnh, còn hắn thì âm thầm trà trộn vào nhóm người này.

—— Sau đó, ở nơi cách Tê Long Lĩnh mười dặm, hai nhóm người chạm mặt nhau.

Ma Quân Tiên Thủ trợn mắt nhìn nhau, Sài Nga và Mục Tình Tuyết cũng trợn mắt nhìn nhau, bầu không khí nhất thời trở nên lúng túng. Gió mạnh từ sâu bên trong Tê Long Lĩnh thổi ra, ngoài mùi tanh nồng đặc trưng của yêu thú trong yêu vực, còn thoang thoảng cả hương hoa ngọt ngào.

Trường bào vàng kim thêu liệt dương quế hoa của Tiên Thủ tung bay trong gió, Phương Tri Uyên khẽ hắng giọng, tay ấn Hoàng Dương đao: “… Lận Ma Quân, lâu rồi không gặp.”

Thanh âm của y trầm thấp, ánh mắt lạnh lẽo lướt qua Lận Phụ Thanh, dừng lại trên người Sài Nga đứng sau lưng hắn.

… Ái chà chà, tính ra lần cuối cùng hai người bọn họ gặp nhau chính là cái lần đại hôn đầy xấu hổ của Ma Quân.  Sau đêm đó, Ma Quân không biết làm sao, giống như giận dỗi mà một hơi “nạp” liên tiếp ba bốn mỹ nhân, thậm chí cả tu sĩ trẻ tuổi của tiên gia bại trận đầu hàng, hắn cũng thu nốt.

Phương Tri Uyên ở Kim Quế Cung nghe được tin này, tức đến trong lòng bốc lửa, vừa chua vừa hận. Chém giết yêu vật một ngày một đêm vẫn chưa hạ hỏa, y lại thầm mắng ma đầu trăng hoa kia mấy trăm ngàn lần. Lúc này, thấy Sài Tả hộ tòa Sài Nga dung mạo yêu mị, nam nữ khó phân, đứng sau Lận Phụ Thanh nửa bước, Hoàng Dương Tiên Thủ tức khắc oán khí dâng trào…

Sa đọa! Dâm loạn!

Ăn tủy biết vị! Chìm trong hoan lạc!

Mỹ nhân thì được tích sự gì? Có thể ăn được à, có thể uống được sao!?

Lại nói, nếu ngươi thật sự ham mê sắc đẹp, không biết tự đi soi gương à!?

Lận Phụ Thanh cười nhẹ, mắt phượng lại lạnh băng: “Phương Tiên Thủ, phong thái vẫn như xưa. Xa cách bấy lâu, cô gia thật nhớ mong.”

Ánh mắt hắn lại âm thầm đánh giá Mục Tình Tuyết. Hắn biết cô gái này, đại tiểu thư của Mục gia. Ma Quân lập tức nhớ đến ngày bọn họ từ biệt ở Tuyết Cốt Thành, Tri Uyên nói sau này sẽ mời hắn đến uống rượu mừng. Mục tiên tử này xuất thân cao quý, dung mạo kiều diễm, ngày ngày theo Tiên Thủ làm việc… hay là…

Lận Phụ Thanh nhíu mày, biết cảm xúc của mình có phần không thích hợp, nhưng hắn không thể kiềm chế được h*m m**n soi mói vị Mục tiên tử kia. Luận tu vi, luận tư chất, luận thế gia, luận tính cách, nhìn ngang nhìn dọc, cô nương này rõ ràng không phải loại người có thể bầu bạn với tiểu họa tinh của hắn cả đời!

Nếu thiên hạ thái bình yên ổn, làm một thuộc hạ xinh đẹp nghe lời thì cũng được đi, nhưng nếu biến cố xảy ra, một đại tiểu thư không rành thế sự như nàng sao có thể hiểu được nỗi khổ của Tiên Thủ? Còn không phải Tri Uyên phải chiếu cố nàng sao!?

Lận Phụ Thanh càng nghĩ càng bực mình. Tưởng tượng đến chuyện tiểu họa tinh mà mình cưng chiều hết mực, nửa đời sau lại phải nhân nhượng chăm nom một cô nàng ngây thơ như thế, hắn đã nghẹn đến khó mà chịu nổi!

Thế là nạnh ai nấy nghẹn, nhưng áp lực xung quanh không ngừng gia tăng, cuốn theo cuồng phong và cát bụi, mặt đất dưới chân cũng bị âm dương khí chấn cho nứt toác. Tu sĩ Lục Hoa Châu và Tuyết Cốt Thành đều như lâm đại địch, vội lấy pháp bảo tiên khí ra, sắc mặt xanh mét.

Này là khí thế của Ma Quân Tiên Thủ đương thời sao…

Ôi đáng sợ quá!

Tất nhiên, chẳng ai biết Tôn Thủ (Quân Thượng) nhà mình đang ủ dấm trong lòng, mỗi lời nói ra đều có vị chua lè chua loét.

Nhưng cứ giằng co như thế cũng không giải quyết được gì, cuối cùng Phương Tri Uyên là người phá vỡ cục diện bế tắc.

Tiên Thủ nắm chặt chuôi đao Hoàng Dương, lạnh lùng nói: “Nếu Lận Ma Quân đã tự mình tới đây, mục đích của mỗi người đều đã rõ ràng, không cần nhiều lời vô nghĩa.”

Lưỡi đao sáng loáng trượt ra khỏi vỏ nửa tấc: “Thiên tài địa bảo thuộc về kẻ mạnh, mời.”

Mục Tình Tuyết sau lưng không nhịn được, lo lắng nói: “Tôn Thủ, xin hãy cẩn thận.”

—— Những tiên tu khác không biết, nhưng nàng đã từng chứng kiến cảnh Phương Tri Uyên bất chấp tính mạng bảo vệ sư ca như thế nào. Lúc này hai người sắp đánh nhau, nàng tất nhiên không sợ Tiên Thủ không đủ mạnh, chỉ sợ ngài nhớ tình xưa nghĩa cũ, không nỡ thẳng tay.

“A, Phương Tiên Thủ hà tất vội vàng như vậy?”

Lận Phụ Thanh nhướng mày, ngón tay phất nhẹ trong không trung, Tư Quân Sầu từ từ hiện hình trong tay hắn, kiếm ý ngưng tụ, “Người người đều ở đây, còn chạy trốn được sao? Cô gia hầu ngươi là được.”

Sài Nga sau lưng toát mồ hôi lạnh: “Quân Thượng, xin hãy cẩn thận.”

—— Những ma tu khác không biết, nhưng y đã từng chứng kiến cảnh Phương Tiên Thủ say rượu đêm hôm xông vào Tuyết Cốt Thành, khi đó Quân Thượng lộ rõ tình ý dịu dàng đến mức nào. Lúc này hai người sắp đánh nhau, y tất nhiên không sợ Quân Thượng không đủ mạnh, chỉ sợ ngài nhớ tình xưa nghĩa cũ, không nỡ thẳng tay.

Sài Tả hộ tòa và Mục đại tiểu thư còn chưa lo xong, phong vân xung quanh đã biến động. Trong nháy mắt, thân ảnh của Ma Quân Tiên Thủ biến mất khỏi chỗ cũ, rồi ngay khoảnh khắc tiếp theo, hai luồng khí cực âm cực dương ầm ầm va chạm nhau trên cao ngàn trượng.

Đánh nhau rồi!

… Ai cũng biết, hai người này mà đánh nhau thì trời long đất lở, mang theo khí thế không cho người ngoài chen vào. Sài Nga và Mục Tình Tuyết đã quen với chuyện này, vậy nên không những không tiến lên hỗ trợ mà còn ra lệnh cho những tu sĩ sau lưng mình lùi lại, trấn định hai khí âm dương xung quanh để bảo hộ chủ quân của mình.

Trên không trung, hai người vừa chạm nhau đã giao thủ hơn trăm chiêu, thay đổi ba bốn thân pháp võ quyết, tiên khí qua chạm nhau liên tiếp phát ra tiếng vang dội. Lưỡi kiếm Tư Quân Sầu lướt qua thân đao Hoàng Dương, phản chiếu đôi mắt nghiêm nghị của hai người.

Phương Tri Uyên âm thầm tăng thêm sức lực, Hoàng Dương chém xuống một góc hiểm hóc, quyết liệt nghiền áp Tư Quân Sầu.

Y nhìn kiếm của sư ca, cảm thấy thật chướng mắt.

Dục Nguyệt kiếm một đôi với Hoàng Dương đao, hiện giờ vẫn còn được cất giữ cẩn thận trong huyễn giới dưới nền đất Kim Quế Cung, chờ được trao tặng. Nhưng sư ca y thì đã có kiếm bản mạng, chính là cái thanh Tư Quân Sầu vừa đen vừa xấu, tên nghe cũng không hay ho gì.

Cho dù sư ca có nhận Dục Nguyệt kiếm y tặng, nhưng nếu Ma Quân không muốn dùng nó mà chỉ cất vào thức hải —— thì có khác gì cơ thiếp thất sủng bị biếm vào lãnh cung đâu?

Phương Tiên Thủ có khí phách có tôn nghiêm, thà chết cũng không làm thiếp, càng không thể chấp nhận số phận “cơ thiếp chốn lãnh cung”. Dù không phải y mà chỉ là thanh kiếm y trao tặng – cũng không được!

Phương Tiên Thủ anh minh thần võ lập tức nảy ra kế sách, y thầm nghĩ, nếu mình có thể bẻ gãy Tư Quân Sầu… chẳng phải là có cơ hội tặng – kiếm – rồi – sao!!

Thương thay Lận Ma Quân chẳng hay biết gì, hắn thấy ở trên cao không có ai khác, vừa bình ổn lại tâm tình, thấp giọng gọi: “Tri Uyên…”

Hoàng Dương đao thừa thắng xông lên, chém bảy tám nhát về phía Tư Quân Sầu!

Lận Phụ Thanh: “…”

Đồ tiểu họa tinh! Ngươi xem kiếm là ta là lá hành hay gì!?

Lận Ma Quân tức đến trợn trừng mắt, nghĩ: Ngươi nóng lòng muốn đoạt bảo vật cho tiên đạo thì cũng được thôi, dù sao đã sớm chia hai ngả, mỗi người đều có lập trường riêng, đối địch cũng là chuyện bất đắc dĩ. Nhưng bao nhiêu năm, khó khăn lắm mới thấy mặt nhau, thời thiếu niên tình nghĩa sâu nặng, ta muốn nói với ngươi vài câu riêng tư thôi cũng không được sao? Ngươi không thể nể mặt ta, ít nhất cũng để nói xong rồi đánh không được sao?

Lận Phụ Thanh thu lại một tia u ám trong đáy mắt, cổ tay khẽ run lên, ra chiêu Bạch Long Thăng Thiên, kiếm khí lao tới.

Hắn lại thầm nghĩ: Hay là… tình nghĩa ngày xưa sâu sắc đến mấy, cũng không thể thắng nổi năm rộng tháng dài không ngừng cọ rửa mài mòn?

Nghĩ đến đây, hắn cảm thấy trái tim mình quặn thắt nhói đau.

Có câu tay đứt ruột xót, cơn đau này lan ra khiến cổ tay tê rần, kiếm chiêu nhất thời lơi lỏng ba phần. Lận Phụ Thanh bừng tỉnh thì đã muộn, trong lòng thầm than một tiếng không xong. Một sơ hở rõ ràng như vậy, với nhãn lực của Phương Tri Uyên, sao có thể bỏ sót được? Nhưng lúc này khó mà chuyển sang phòng ngự, hắn chỉ có thể cắn răng chờ nhác đao kia bổ vào người mình.

Chợt nghe Phương Tiên Thủ ngạo nghễ cười lạnh: “Quân Thượng, thất thần gì vậy? Khinh thường ta đến thế sao?”

Trường đao thật sự phá vỡ kiếm khí, dắt theo khí thể phá núi tách biển, không chút lưu tình bổ xuống ——

Keng!!! —— Bổ xuống thân kiếm Tư Quân Sầu!

“…”

“…”

Một đao này quả thật xuất thần, vung tay xảo quyệt hiểm độc, xuống tay tàn nhẫn hung ác —— Ngoại trừ việc khiến Ma Quân không thể chịu nổi chấn động, suýt ném luôn Tư Quân Sầu, thì hắn hoàn toàn không chút sứt mẻ.

“Chậc.”

Phương Tri Uyên chậm rãi thu đao, sắc mặt như đang vô cùng tiếc nuối, như thể y đã xuất toàn lực rồi mà vẫn thất bại trong gang tấc.

Trên tầng mây, Lận Phụ Thanh ngạc nhiên nhìn y, cảm thấy người này càng lúc càng vô lý: “Ngươi… Ngươi đập kiếm của ta làm gì!?”

Phương Tri Uyên hoàn toàn không thấy có gì không ổn, còn thản nhiên hất cằm, tràn đầy trào phúng mà khiêu khích: “Làm sao? Sư ca sợ à?”

Lận Phụ Thanh: “…”

Thấy Ma Quân trầm mặc, Phương Tri Uyên càng thêm vênh váo, xoay Hoàng Dương nửa vòng, ra vẻ hăm dọa: “Lận Ma Quân, nếu không để ta vào mắt thì đừng trách Hoàng Dương đao không có mắt, không lưu tình. Tiếp!”

Lận Phụ Thanh lặng lẽ thu Tư Quân Sầu vào vỏ. Hắn nhất thời không rõ Tri Uyên đang nói giỡn hay nói bừa, chỉ có thể nghi hoặc nhìn chằm chằm y.

Phương Tri Uyên bị hắn nhìn đến mức gương mặt nóng lên, tức giận nói: “Thu kiếm làm gì? Mới có mấy chiêu mà Lận Ma Quân đã không chịu nổi nữa rồi à?”

Lận Phụ Thanh nhàn nhạt đáp: “Ừm, ta đánh mệt rồi.”

Phương Tri Uyên cau mày: “Ngươi sợ kiếm không chịu nổi chứ gì… Hừ, quý Tư Quân Sầu đến vậy sao?”

Nói rồi, y cũng vô cùng tự nhiên thu lại Hoàng Dương đao vào vỏ.

Lận Phụ Thanh dở khóc dở cười, mở miệng định nói tiếp, nhưng ánh mắt hắn nhìn vào một chỗ, thần sắc chợt biến đổi: “Hửm?”

Phương Tri Uyên gần như ngay lập tức phát giác vẻ mặt Ma Quân khác thường, lập tức xoay người lại, thấy mặt đất bên dưới trống không, không thấy tu sĩ Lục Hoa Châu, cũng không thấy ma tu Tuyết Cốt Thành đâu cả.

Người đâu hết rồi?

Lận Phụ Thanh bước lên hai bước, đứng ngang với Phương Tri Uyên, ngón trỏ gập trên môi, trầm ngâm nói: “Không phải chứ… chẳng lẽ thấy chúng ta đánh nhau lâu quá nên bọn họ tiến vào Tê Long Lĩnh luôn rồi?” Hắn vừa dứt lời, đột nhiên đất rung núi chuyển. Sâu trong Tê Long Lĩnh truyền đến một tiếng nổ lớn!

Bình Luận (0)
Comment