Tiên Họa Trước Mắt - Nhạc Thiên Nguyệt

Chương 214

Tiên họa trước mắt – Nhạc Thiên Nguyệt
Edit: chi

Tiên ma đôi ngả (2)

Đúng như Lận Phụ Thanh nói, Sài Nga và Mục Tình Tuyết thấy hai người bất phân thắng bại nên tự lãnh quân đi vào Tê Long Lĩnh, đọ xem ai tới trước thì được trước. Ai mà ngờ được, gốc Ma Hoa an phận gần ngàn năm kia —— đúng vậy, khi đó mọi người vẫn cho rằng Dục giới đã trải qua mấy ngàn năm lịch sử —— đột nhiên hóa cuồng tập kích tu sĩ, trong bán kính mười dặm, dây leo lan tràn khắp nơi.

Tu sĩ tiên ma gần như đồng thời tìm đến, toàn bộ đều rơi vào phạm vi công kích của Ma Hoa. Yêu thụ này tu vi đã gần Đại Thừa, thân cây khổng lồ trăm người ôm không hết, nhất thời tu sĩ nhân tộc liên tiếp bị đánh lui, chỉ có thể dùng pháp bảo phòng ngự chống đỡ một chút.

Phương Tri Uyên phá không tìm đến, sắc mặt cực xấu: “Không ổn… lần này hoa của Thiên Đằng Ma Hoa hóa hình thất bại, thần trí bạo động rồi.”

Lận Phụ Thanh cả kinh: “Sao có thể? Không phải nói mỗi trăm năm đều êm đẹp sao?”

Nhưng hiện tại không phải là lúc truy cứu nguyên nhân. Trên thân cây khổng lồ lộ ra những khuôn mặt dữ tợn, đầy đủ tai mắt mũi miệng, phát ra những tiếng rít “u u u” chói tai. Những đóa ma hoa tỏa ra hương thơm ngào ngạt đầy mê hoặc, dây leo thô to như bắp đùi người trưởng thành che kín trời, quật mạnh xuống hơn hai mươi tu sĩ bên dưới.

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, hai bóng người đồng thời xuất hiện, một đao một kiếm chém xiên từ hai phía. Bên trái là Hoàng Dương vàng sẫm lẫm liệt, bên phải là Tư Quân Sầu đen nhánh chảy một sắc đỏ thẫm —— Lận Phụ Thanh cùng Phương Tri Uyên đồng thời xuất thủ, tàn ảnh đao kiếm đan dệt vào nhau giữa đất trời, từ hai phía đánh vào dây leo.

Mục Tình Tuyết và Sài Nga suất lĩnh tu sĩ chống đỡ một bên, lúc này đều không hẹn ngẩng đầu lên gọi:

“Tôn Thủ!”

“Quân Thượng!”

Lại có thêm dây leo đánh tới, hai người bị bức lui, kình khí cuốn theo bụi đất và hoa cỏ văng tứ phía. Cảm nhận được áp lực đè nặng trên cánh tay, Ma Quân Tiên Thủ liếc nhìn nhau, ánh mắt giao thoa trong tích tắc.

“Lui lại!!” Hai miệng một lời, đồng loạt hạ lệnh cho thuộc hạ của mình.

Phương Tri Uyên đạp mạnh xuống đất, vung ra một đao: “Lui khỏi Tê Long Lĩnh, chờ ta ở mười dặm phía tây sơn lĩnh.”

Lận Phụ Thanh liếc chúng ma tu: “Nghe theo Hoàng Dương Tiên Thủ. Các ngươi cũng rút lui cùng tiên tu, không được phân tán.”

Nói xong một câu, hai người lại lần nữa sóng đôi tiến lên, đoạn hậu cho hơn hai mươi thuộc hạ của mình.  Ánh sáng lạnh lẽo từ đao kiếm nhoáng lên, cành mềm và dây leo bị chém rơi đầy đất, dịch thể b*n r* tung tóe.

Thiên Đằng Ma Hoa quả thật bị chọc giận, tiếng rít “u u” càng điên cuồng hơn, dây leo đánh về phía Ma Quân Tiên Thủ, nháy mắt che lấp đường lui của bọn họ.

“Tôn Thủ…” Mục Tình Tuyết không cam lòng siết chặt kiếm trong tay, nhưng biết bọn họ ở lại đây cũng không giúp được gì, đành nói, “Nghe chưa, ma đầu kia…”

Ma đầu kia – Sài Nga – chỉ có thể lắc đầu tự giễu: “Rồi rồi, xem ra chỉ có thể tạm thời đình chiến.”

Y vung chiếc roi dẫn sét của mình lên một cái, hét lớn: “Tu sĩ Tuyết Cốt, nghe theo lệnh ta, cùng tiên môn rút khỏi Tê Long Lĩnh, chờ Quân Thượng!”

Thấy hai nhóm người đã an toàn rút lui, Phương Tiên Thủ và Lận Ma Quân cũng nhẹ nhõm hơn một chút.

Phương Tri Uyên tìm một khe hở nhìn sang, nói nhỏ với Lận Phụ Thanh: “Cầm cự thêm nửa khắc, sau đó rời đi từ phía trên.”

Lận Phụ Thanh gật đầu: “Hương hoa có độc, nhớ nín thở.”

Hắn còn chưa dứt lời, chợt cảm thấy lòng đất lún xuống. Lận Phụ Thanh nhạy bén tránh sang một bên, nơi vừa đứng ầm ầm sụp đổ, một nhánh rễ to lớn phá đất trồi lên, sượt qua người hắn. Mà lúc này, Tư Quân Sầu đột nhiên trĩu nặng, rẽ cây như có mắt, đang quấn chặt lấy thanh kiếm của Ma Quân.

Không ổn!

Sắc mặt Lận Phụ Thanh trắng bệch. Ánh sáng trên thân Tư Quân Sầu bùng lên, rễ cây quấn lấy nó đều vỡ vụn, nhưng một dây leo to cỡ miệng chén từ phía sau quất tới ——

Ma Quân thầm cắn răng, biết không kịp rút kiếm đối phó nữa, chuẩn bị tinh thần nhận lấy một kích này. Nhưng không ngờ, một sức mạnh khác đẩy hắn sang một bên, có người đã chịu đòn thay hắn.

—— Rầm! Rầm rầm!! Một loạt thanh âm trầm đục do va chạm vang vọng khắp núi rừng bạt ngàn của Tê Long Lĩnh, khiến người ta rùng mình.

Một tiếng rên nhẫn nhịn thoát ra từ cổ họng, Phương Tri Uyên lảo đảo vài bước, cắm Hoàng Dương đao xuống đất mới đứng vững được. Vài giọt máu tí tách rơi xuống nền đất.

“—— Tri Uyên!!” Ma Quân biến sắc, nhất thời lòng đau như muốn nứt ra, xưng hô thân thuộc cứ như vậy mà bật ra khỏi miệng.

Đồ ngốc này!

Khóe mắt Lận Phụ Thanh đỏ lên. Theo lý mà nói, kể cả khi hắn bị dây leo quất trúng, ở góc độ đó cùng lắm và quất vào vai, bị thương ngoài da mà thôi. Nhưng Phương Tri Uyên không màng gì hết, lao đến chặn đòn như vậy, bị dây leo quất thẳng vào ngực thì không phải chuyện đùa!

Mà đám dây leo vốn đang quấn theo Tiên Thủ lúc này cũng đuổi tới, liên tiếp quất lên lưng Phương Tri Uyên. Kim bào Tiên Thủ là pháo bảo phòng ngự nhất phẩm, lúc này cũng bị rách ra mấy đường.

“Tri Uyên…..!” Lận Phụ Thanh lòng như lửa đốt, Tư Quân sầu vạch một vòng cung, dây leo vỡ vụn.

Nhưng lúc này, trong lòng Hoàng Dương Tiên Thủ đánh thịch một cái.

Phương Tri Uyên ngơ ngẩn nghĩ: Hắn… Hắn gọi tên ta.

Hai lần…

Mãn nguyện quá.

Phương Tri Uyên gần như không kìm được cong khóe môi, ma xui quỷ khiến thả lỏng tay, Hoàng Dương đao cứ thế trượt xuống.

Giữa lằn ranh sinh tử, y không chút để ý vết thương khắp người, trong đầu chỉ nghĩ mỗi một chuyện: Nếu mình ngã xuống, sư ca có… xông tới đỡ mình không?

Ma Quân tất nhiên lập tức lao tới, kịp thời đỡ lấy Hoàng Dương Tiên Thủ đang ngã khuỵu, kéo y lên vai mình. Hương sen nhàn nhạt quanh quẩn, thấm vào cõi lòng, tim Phương Tri Uyên đập càng lúc càng nhanh.

Được như ý rồi.

Không nhớ đã bao nhiêu lâu không được thân cận với Lận Phụ Thanh như vậy. Phương Tri Uyên có chút căng thẳng, căng thẳng xong thì chột dạ, không dám ngẩng lên nhìn vẻ mặt của sư ca.

Đạt được rồi, phải biết đủ.

Phương Tiên Thủ dù sao cũng phải giữ thể diện, hiếm được một lần cùng kề vai sát cánh chiến đấu với sư ca, nếu sư ca lông tóc vô thương, còn mình bị Ma Hoa đánh mấy phát đã không chịu nổi thì mất mặt quá. Vậy thì… thuận thế mượn lực đứng thẳng lên, nhàn nhạt nói một tiếng “cảm ơn”, sau đó…

Đột nhiên, một ngón tay dán lên mặt.

Ngón tay Lận Phụ Thanh vuốt nhẹ gương mặt y, giọng nói có chút rung rẩy: “Tri Uyên? Ngươi bị thương thế nào… Tri Uyên, tỉnh lại đi… A Uyên!”

Thanh âm gấp gáp, tràn đầy lo lắng và đau lòng.

“…”

Phương Tri Uyên vốn định mở mắt, nghe xong câu này thì nhắm tịt luôn, vành tai bất giác nóng bừng lên.

Thể diện?

Dẹp mẹ thể diện đi!!

Bất, bất tỉnh thật rồi… làm gì được nhau!

Lận Ma Quân thần cơ diệu toán cỡ nào cũng không ngờ trên đời này có người dám chơi lớn như vậy, nằm trong lòng kẻ địch của mình giả vờ ngất xỉu. Hắn nghĩ Phương Tri Uyên trọng thương rồi, những cử động nho nhỏ kia chẳng qua là yếu ớt giãy giụa, không nhịn được ôm y càng chặt hơn.

“Ngươi cố chịu đựng một chút, chúng ta đi ngay.”

Phương Tri Uyên nhắm mắt mừng thầm, nghĩ: Sư ca nói “chúng ta” kìa.

Lận Phụ Thanh thay y rút Hoàng Dương đao, ngoắc tay với Tư Quân Sầu: “Lên.”

Kiếm đen bay lên, xoay hai vòng, biến to ra. Lận Phụ Thanh ôm Phương Tri Uyên trong lòng, phóng lên Tư Quân Sầu, ngự kiếm bay lên. Chỉ trong chớp mắt, Ma Hoa đã bị bỏ lại phía sau.

……

Nhớ năm xưa, khi tiểu tiên quân và tiểu họa tinh gặp nhau, Phương Tri Uyên từ nhỏ chịu khổ, khi mới được vớt về đảo gầy yếu hơn hẳn Lận Phụ Thanh. Lận tiểu tiên quân cực kỳ thích ôm y, bất luận là bế ngang hay ôm lên một bên vai, kiểu nào cũng thích. Nhưng Phương Tri Uyên thì rất ghét, lần nào bị ôm cũng như một con nhím xù lông.

Lận Phụ Thanh biết y cao ngạo, dần dần không nỡ ép buộc nữa. Ngoại trừ thỉnh thoảng trêu ghẹo một chút thì chỉ có những lúc Tri Uyên bị thương hay đổ bệnh, đi lại khó khăn, hắn mới ôm y lên. Nhiều năm trôi qua, Phương Tri Uyên đã cao lớn hơn hắn, nhưng lúc này muốn ôm ấp, Lận Phụ Thanh vẫn làm rất thuận tay. Hắn thậm chí còn thoáng ngơ ngẩn nghĩ, nếu không phải hôm nay gặp nạn, không chừng suốt đời mình không còn cơ hội ôm tiểu họa tinh nữa.

Lận Phụ Thanh lo lắng cho thương thế của Phương Tri Uyên, bay ra khỏi Tê Long Lĩnh vẫn không dám trì hoãn, tìm một sơn động đáp xuống. Trước tiên, hắn cởi ngoại bào của mình trải lên vách đá, rồi cẩn thận đỡ người trong lòng dựa vào, sau đó nhanh chóng lấy đan dược trong túi càn khôn ra, đang muốn mở nắp bình sứ, bàn tay chợt bị đè lại.

Lận Phụ Thanh ngạc nhiên quay đầu, bắt gặp đôi mắt đen láy của Phương Tri Uyên.

“Ngươi tỉnh khi nào?”

Phương Tri Uyên trầm mặc: “…”

Ừm, thật ra ta lúc nào cũng tỉnh.

Sơn động lạnh lẽo, vách đá xám xịt mọc ít rêu xanh, ánh sáng bên ngoài chỉ có thể chênh chếch chiếu vào. Tiên Thủ sắc mặt trắng bệch ngồi dựa một bên, một tay đè lại đan dược người kia đưa tới.

Ma Quân thì đang nửa quỳ bên cạnh, vô cùng lo lắng: “Ngươi…”

Im lặng hồi lâu, Tiên Thủ nghiêng mặt giấu hết manh mối, nhàn nhạt mở miệng: “Ta không sao, không cần lãng phí thuốc quý.”

Nếu hiện tại có ai khác nhìn vào, hẳn sẽ thấy một màn kỳ phùng địch thủ, yêu hận tình thù. Thậm chí, nếu có tiên tử trẻ tuổi nào trông thấy, không chừng còn có thể biên ra một chuyện tình yêu bi kịch thê lương dài mấy chục vạn chữ, nước mắt nhỏ ra đủ để lấp đầy Đông Lưu Hải.

Nhưng thực tế thường khác xa tưởng tượng, Hoàng Dương Tiên Thủ trong lòng đang tức điên lên ——

Làm gì đây, ai thèm thuốc của ngươi!?

Đan dược cực phẩm cỡ này, muốn cho là cho, đến lúc mình bị thương thì lấy gì dùng? Ngươi rốt cuộc có biết thế nào là một vừa hai phải không!?

Muốn chữa thương cho ta thì nắm tay truyền linh khí này —— À không được, giờ bọn họ tu đạo khác nhau rồi.

Phương Tiên Thủ có chút mất mát.

Lận Phụ Thanh nào biết nỗi lòng nhấp nhô khúc khuỷu của y, chỉ cảm thấy thái độ của Tri Uyên với mình lúc nóng lúc lạnh, nhất thời không hiểu nổi.

Hắn nhìn vệt máu đỏ tươi còn đọng trên khóe môi Phương Tri Uyên, không khỏi nhíu mày: “Cái gì mà không sao… Giọng ngươi cũng khàn đến mức này.”

Lại nhỏ nhẹ khuyên nhủ: “Phương Tiên Thủ, thương thế như vậy không thể bỏ mặc. Chút nữa còn phải đến hội quân, ngươi không muốn bị cô gia dìu ngươi đến trước mặt thuộc hạ của mình đó chứ?”

Yết hầu Phương Tri Uyên khẽ động, nhưng mắt vẫn cụp xuống, không nhìn hắn: “Thân thể của ta, ta biết. Đã nói không có gì đáng ngại, không nhọc lòng Ma Quân quan tâm.”

Kỳ thật hiện tại thái độ của Lận Phụ Thanh đã rất nhẹ nhàng, nhưng y được voi đòi tiên, cố tình giữ vẻ lạnh nhạt, giọng điệu không chút gợn sóng: “Suy cho cùng, hiện ta chúng ta là địch, không phải bạn. Ngươi tiện tay cứu ta thì thôi, còn lo lắng cho ta như vậy làm gì?”

Lận Phụ Thanh ngẩn ra: “Ta…”

Phương Tri Uyên lặng yên siết chặt ngón tay, vách đá lạnh băng cứa lên da thịt. Thật ra y muốn nghe Lận Phụ Thanh nói mấy câu ngọt ngào như “Sao ta có thể vứt bỏ ngươi được”, “Trong lòng ta vẫn luôn có ngươi”.

Lận Phụ Thanh: “Ta cũng đang muốn hỏi ngươi đây, hiện ta chúng ta là địch, không phải bạn, ban nãy ngươi nhào đến chắn cho ta làm gì?”

Phương Tri Uyên toàn thân cứng đờ: “…”

Lận Phụ Thanh ngồi một bên, ngón tay nghịch lọ thuốc, nhàn nhạt nhướng mày nhìn y, tỏ vẻ nếu không nhận được lời giải thích thì sẽ không bỏ qua.

Phương Tri Uyên: “…”

——————————

Tác giả có lời muốn nói:

Tiểu yêu tinh Phương Tiên Thủ: Ta ngất rồi, sư ca phải gọi tên, ôm một cái, hôn một cái mới có thể tỉnh lại.

Bình Luận (0)
Comment