Tiên Hồng Lộ

Chương 288

Sau khi cắn nuốt một loại ma diễm đồng loại. Dương Phàm cảm giác uy năng ma diễm lại tăng thêm vài phần, mơ hồ vượt qua một tiểu trình tự, từ Nhất u đại thành, tăng lên cảnh giới Nhất u đại viên mãn. Nói cách khác Nhất u Ma Diễm đã đạt đến cảnh giới đỉnh cùng giới hạn, tiến thêm một bước chính là trình tự cảnh giới Nhị u cao hơn.

Vào lúc này, cảm ứng từ hư không càng tăng mạnh vài phần. Trong không gian tối đen hắn lại cảm nhận được uy hiếp áp bách tới từ Tam u Lão Ma ở Ngư Dương quốc xa xôi. Thấy vậy, sắc mặt Dương Phàm càng thêm ngưng trọng, xem ra u Minh Ma Diễm thăng cấp đối với mình cũng không phải một chuyện tốt, u Minh Ma Diễm tăng cấp nếu dựa theo tu luyện bình thường, sẽ vô cùng gian nan, cố gắng mấy trăm năm cũng không nhất định tăng lên một đại cảnh giới. Thế nhưng, nếu như cắn nuốt ma diễm đồng loại hay u Minh Ma Diễm của người khác vậy tốc độ tăng cấp sẽ nhanh gấp mười gấp trăm lần. Chẳng qua cơ hội như vậy cũng là chỉ ngộ không thể cầu, ở tu tiên giới Bắc Tần này, Dương Phàm chỉ mới lần đầu gặp được Tào Tuân tu luyện ma diễm cùng loại.

- Thảo nào Tào Tuân kia nói ta cùng Tam u Lão Ma là đại địch thế gian, chỉ một người còn sống trên đời không chết không thôi.

Dương Phàm thu hồi ma diễm chậm rãi thu liễm khí tức sinh ra vài phần lo lắng đối với tương lai không thể xác định. Đồng thời Vũ Văn Hàm tiên đoán lại vang lên trong đầu hắn: "Hai năm sau. xin Dương đại ca cần phải rời khỏi Ngư Dương quốc."

- Khó trách, khó trách. Nếu như trong một năm này, u Minh Ma Diễm của ta đột phá đến Cảnh giới Nhị u, chắc chắn gặp phải Tam u Lão Ma truy sát vô tình!

Rốt cuộc Dương Phàm hiểu rõ được nguy cơ nhân quả trước sau.

Thảo nào Vũ Văn Hàm muốn hắn rời Ngư Dương quốc, trên thực tế hắn cho rằng rời Ngư Dương quốc sợ rằng còn chưa đủ tốt nhất là có thể đi bao xa thì chạy bao xa. Khoảng cách càng xa, cảm ứng giữa hắn cùng Tam u Lão Ma lại càng yếu ớt.

"Còn may, hiện giờ ta chỉ tu luyện đến cảnh giới Nhất u, cảm ứng giữa hai người còn rất nhỏ. Mặc dù Tam u Lão Ma cắn nuốt ma diễm của ta, đối với hắn cùng không có trợ lực gì. Mà nếu quả như ta tu luvện ma diễm tới cảnh giới Nhị u, đối với hắn chính là một thứ dinh dưỡng không tệ."

Trong lòng Dương Phàm xác định, vô thức mở ra cảm quan chuẩn bị rời khỏi nơi thị phi này, nhanh chóng chạy về Ngư Dương, bố trí mọi chuyện còn chưa xử lý cho tốt. Chẳng qua ngay lúc này, hắn liền biến sắc. Cảm quan cường đại của Tiên Hồng Quyết làm cho hắn bắt được trong hoàn cảnh xung quanh có một tia kẻ hở.

- Là ai?

Ánh mắt Dương Phàm lạnh băng như đao nhìn chằm chằm sườn núi cách mình mấy chục trượng.

- Ha ha không tệ không tệ, ngươi có thể phát hiện ra lão phu tồn tại.

Sườn núi đột nhiên biến mất, cảnh tượng biến đổi, xuất hiện một lão già khô gầy tuổi ngoài thất tuần.

- Là ngươi.

Dương Phàm liếc mắt liền nhận ra lão, lộ ra vẻ đề phòng. Người này chính là lão già giao dịch Duệ Hoàng Thạch, tu sĩ cấp cao!

- Ngươi không cần đề phòng, lão phu cũng không có địch ý với ngươi.

Lão già khô gầy cười hì hì đánh giá hắn, chầm chậm nói:

- Ta tới đưa tin cho ngươi.

- Là tin gì?

Dương Phàm thoáng kinh ngạc, hắn xác nhận mình không nhận biết đối phương.

- Tốt nhất đừng quay về Ngư Dương quốc, có thể đi bao xa thì chạy bao xa, thân nhân bằng hữu của ngươi sẽ có người chiếu cố. Tu tiên giới mênh mông bát ngát, thế giới lớn như vậy, đối với ngươi mà nói đúng là trời cao mặc cho ta bay. Huống hồ hiện giờ Nhất u Ma Diễm của ngươi đã đạt tới đỉnh, một khi bước vào cảnh giới Nhị u, sẽ dẫn tới nguy cơ không thể tưởng tượng.

Lão già khô gầy nhàn nhạt nói.

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Dương Phàm mơ hồ nhận ra được gì đó.

- Ta là ai không quan trọng, quan trọng là ngươi có nghe lời khuyên của lão phu hay không.

Lão già khô gầy bình thản tự nhiên nói. Lão già này làm sao rõ chuyện của mình như vậy, lại còn trợ giúp mình? Trong mắt Dương Phàm đột nhiên hiện một tia linh quang, thốt lên:

- Lão là Ám Huvết Vương Triều.

- Ha ha ha.

Lão già khô gầy vừa lật tay, trước mắt hiện lên một lệnh bài ám kim, bên trên có hai chữ: Bổ Thiên.

Bổ Thiên!

Trong lòng Dương Phàm cả kinh, lập tức hiểu ra, vội hành lễ:

- Ra mắt Bổ Thiên Quân Vương!

- Không cần đa lễ, đúng như Ám Thiên Quân Vương nói, quyền lựa chọn nằm trong tay ngươi, lão phu cũng sẽ không miễn cưỡng.

Lão già khô gầy lộ ra ý cười, trong ánh mắt nhìn về phía Dương Phàm có vài phần quan tâm.

- Đa tạ Quân vương báo trước, thế nhưng ta nhất định phải quay về Ngư Dương quốc, còn có vài chuyện đợi ta làm. Chỉ có chờ xử lý xong việc này, ta mới có thể tránh đi phương xa.

Dương Phàm tỏ vẻ dứt khoát nói.

- Tốt tốt tốt. không ngờ vẫn bị Ám Thiên Quân Vương đoán đúng.

Lão già khô gầy không chút cảm thấy bất ngờ.

Dương Phàm vừa chuẩn bị nói, chợt nghe lão già khô gầy kinh hô:

- Ngươi nhanh chóng rời đi. có tu sĩ cấp cao đang tới gần. hẳn là trưởng bối Thái cổ Thiên Ma Tông. Lão phu giúp ngươi kéo dài thời gian một lát.

- Tu sĩ cấp cao Thái cổ Thiên Ma Tông? Vậy làm phiền tiền bối.

Dương Phàm nghe vậy, vội nhắm hướng Ngư Dương quốc bay đi.

Hắn vừa bay đi một lát, phía trước truyền tới tiếng xé gió dồn dập, hai đạo độn quang tối đen mang theo áp lực ma uy phủ xuống. Đó là uy lực cấp cao, tu sĩ gần đó nghe tiếng gió mà biến sắc đều tránh né ra xa. Lão già khô gầy bề ngoài như cười như không, nhìn hai đạo độn quang màu đen bay tới, trong tav xuất hiện một quyền trượng đen hung hăng cắm xuống đất.

Ầm ầm ầm!

Chỉ thoáng cái, một cỗ tà phong âm lãnh lấy nơi này làm trung tâm, quét ngang phạm vi trăm trượng. Hai gà tu sĩ cấp cao vừa tiếp cận nơi này, thoáng cái bị tà phong rít gào quấn lấy người, không khỏi tức giận mắng to.

Lão già khô gầy không hề động dung, lấy ra hai viên ngọc đen thui rót vào khí âm linh. Chỉ thoáng cái ma châu phát ra một tầng mây mù, hai bộ cương thi cao tới hai trượng bước ra miệng phun thi khí âm phong, hai cỗ khí thế áp bức ép tới.

- Chạy mau, lão già kia là đại tu sĩ Kim Đan.

Hai tên tu sĩ ma đạo liếc nhau lộ ra vẻ kinh hãi, lập tức chuyển hướng bay đi.

- Ha ha. các người coi như thông minh.

Lão già khô gầy nhanh chóng thu hồi cương thi cùng quyền trượng, chân đạp một cỗ quỷ vụ âm trầm. "vù" một tiếng bay vụt về phía chân trời, nhanh chóng rời khỏi nơi thị phi này. Nửa ngày sau, lục tục có rất nhiều tu sĩ ma đạo đi sang bên này, trong đó tu sĩ Thái cổ Thiên Ma Tông chiếm đa số.

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì lại tới nhiều tu sĩ ma đạo như vậy, trong đó còn có không ít cấp cao. Xem bộ dạng đằng đằng sát khí của bọn họ thật là đáng sợ. Chỉ mong không phải tới gây chuyện thị phi.

Tu sĩ gần Thủy Lạc Bích Thiên hết sức khủng hoảng.

- Đi tới xem! Nói không chừng tu sĩ nắm giữ u Minh Ma Diễm trốn ở trong phường thị tu tiên dưới nước này.

Một gã thanh niên ma đạo dẫn đầu, tóc màu tím mặc giáp đen ngạo nghễ kinh người, ma uy vô hình làm tu sĩ cấp cao gần đó run sợ.

- Xích sư đệ làm như vậy sợ rằng có chút không ổn, phường thị tu tiên này bố trí cao minh huyền ảo, phía sau nhất định có cao nhân.

Một gã tu sĩ trung niên Kim Đan cao cấp hơi mập bên cạnh khuyến cáo.

- Hừ! La Sơn Quốc nho nhỏ này lại có đại nhân vật gì? Chỉ bằng Thái cổ Thiên Ma Tông chúng ta là có thể tiêu diệt. còn sợ chủ nhân phưòng thị này sao?

Thanh niên ma đạo tóc tím ngạo nghễ nói.

Vù vù vù vù

Nhất thời tu sĩ Thái cổ phóng về phía Thủy Lạc Bích Thiên.

- A! Không tốt, tu sĩ Thái cổ Thiên Ma Tông giết tới rồi

Lập tức, phường thị rộng lớn dưới nước La Sơn Quốc lập tức loạn thành một đoàn, kẻ trốn người chạy, có người còn trù ẻo mắng to.

- Dừng tay!

Đột nhiên, một tiếng nói uy nghiêm như truyền từ khắp thiên địa phủ xuống khu vực bên dưới. Bọn người thanh niên ma đạo tóc tím sắc mặt trắng bệch trong mắt hiện vẻ kinh sợ. Uy áp vô hình kia chỉ nhắm và mấy Kim Đan cao cấp ép mấy người bọn họ khẽ run lên, hô hấp khó khăn.

- Xin hỏi là vị tiền bối La Sơn Quốc nào, chúng ta là đệ tử Thái cổ Thiên Ma Tông có chỗ mạo phạm xin thứ lỗi.

Trung niên Kim Đan cao cấp tỏ vẻ cung kính nói.

- Hừ, đệ tử Thái Cổ Thiên Ma Tông?

Tiếng nói không biết đến từ đâu hòa hoãn một chút:

- Lão phu cùng Đại trưởng lão tông môn các ngươi có một chút giao tình, xem mặt mũi của hắn lần này ta tha các ngươi.

- Vâng. tạ ơn tiền bối.

Mấy tên cấp cao không khỏi thở ra một hơi.

- về phần người các ngươi cần tìm không có ở Thủy Lạc Bích Thiên. Hắn đã sớm rời khỏi đây lâu ngày, nếu các ngươi muốn tìm thì đi Ngư Dương Quốc.

Tiếng nói kia nhàn nhạt vang lên.

- Đa tạ tiền bối chỉ điểm bến mê.

Mấy tên Kim Đan cao cấp Thái cổ Thiên Ma Tông đều mắt sáng ngời. Bằng thân phận địa vị của đối phương, căn bản không cần phải lừa gạt bọn họ, độ tin cậy cực cao. Tu sĩ ma đạo họ Thạch kia khẳng định trốn đi Ngư Dương quốc!

Đương nhiên, bọn họ cũng sẽ không nghi ngờ vì sao đối phương có được tin tức này. Thử hỏi ở trong phạm vi thế lực Thủy Lạc Bích Thiên phát sinh chiến đấu kinh hồn há có thể giấu diếm được cảm quan thông thiên của lão quái Nguyên Anh KỲ?

Chỉ là lấy độ cao của lão quái Nguyên Anh Kỳ, chiến đấu cấp bậc Kim Đan Trúc Cơ gì đó, căn bản là đánh nhỏ náo nhỏ, khó quấy rầy yên tĩnh, người ta không thèm để ý tới.

- Người đâu tụ tập tu sĩ, ba ngàv sau đi Ngư Dương quốc tróc nã Thạch Thiên Hàn!

Thanh niên ma đạo tóc tím lạnh lùng như hàn băng nghiêm nghị nói.

- Rõ!

Chúng tu sĩ Thái cổ Ma Tông ầm ầm nghe lệnh. Bất luận là Ngư Dương Quốc hay là La Sơn Quốc đều là tu chân quốc xếp hàng cuối cùng ở nơi Bắc Tần. Ngư Dương Quốc căn bản chỉ là nước phụ thuộc Triệu quốc, bọn họ lại càng không có gì cố kỵ. trực tiếp giết qua. Khoảng nửa tháng sau, nơi kinh đô Ngư Dương Quốc. Một đạo độn quang xanh lục nhạt bay vụt từ phương xa tới, ở một nơi hẻo lánh chậm rãi hạ xuống. Dương Phàm vẻ mặt mệt mỏi, độn quang dưới chân ảm đạm biến mất, toàn thân như trải qua một phen phong trần. lẩm bẩm:

- Rốt cuộc về tới kinh đô Ngư Dương Quốc rồi, không ngờ tới giữa Ngư Dương Quốc cùng La Sơn Quốc lại kéo dài tới mười vạn dặm hoang dã như vậy.

Nơi hoang dã có sinh tồn một số yêu thú, có khi thậm chí xuất hiện thành quần kết đội. Nghe tục truyền, nơi Bắc Tần thổ địa do quốc gia nhân loại chiếm lĩnh chỉ có mười phần trăm, nơi hoang dã lại chiếm tới bốn mươi phần trăm, về phần những khu vực khác là sông hồ nước, còn có một nội hải cảng rộng lớn. Một khu hoang dã nho nhỏ đã để cho Dương Phàm bước vào Trúc Cơ KỲ đỉnh phi hành đến nửa tháng.

Còn may là trong thời gian này không gặp phải yêu thú cấp cao này, nếu không thì Dương Phàm xong rồi.

- Khó trách tu sĩ bình thường đều không dễ dàng rời khỏi quốc vực. Cuối cùng Dương Phàm cũng hiểu được vài đạo lý.

Sau nửa nén nhang, Dương Phàm một thân phong trần đi tới Tiên Hồng Y Quán. Lúc này, trước y quán kẻ đến người đi, kinh doanh vẫn thịnh vượng như trước. Dương Phàm lặng im đứng trước y quán, mắt nhìn dòng người ra ra vào vào giống như một người mắt lạnh thờ ơ.

- Đi. đi đi. Không xem bệnh thì đừng đứng ở đây choáng chỗ, đừng cản tài lộ của y quán này. T

Trước y quán. một gã học đồ chống nạnh ngẩng cao đầu lạnh lùng quát mặt đầy thái độ khinh miệt.
Bình Luận (0)
Comment