Tiên Hồng Lộ

Chương 289

- Đi, đi đi. Không xem bệnh thì đừng có đứng giữa đường, đừng cản đường tài lộ y quán chúng ta.

Tên học đồ y quán nàv trong lời nói mang theo mầy phần ngạo nghễ khinh thường, giống như đang xua ăn mày. Dương Phàm tùy ý liếc hắn, tên học đồ này nhìn rất xa lạ, hiển nhiên là sau này mới vào y quán. Nếu không thì dược sư, học đồ trong y quán trước kia đều phải biết hắn, khẳng định sẽ không ăn nói lỗ mãng như vậy. Đối với lời lẽ thô tục của người phàm này, Dương Phàm vẫn không để trong lòng mà ngẩng đầu nhìn bảng hiệu trên lầu các Tiên Hồng Y Quán.

Tiên Hồng Y Quán.

Bảng hiệu này hàm ý vô cùng, trong tự nhiên bao la có ý cảnh bao dung hết thảy thế gian. Bốn chữ cổ triện phiêu dật như tiên, cho dù là Dương Phàm hiện giờ quan sát cũng cảm giác được hàm ý phi phàm không thể xem thường, Tiên Hồng Quyết trong cơ thể càng vận hành tự nhiên trôi chảy hơn vài phần. Không ngờ tới thời gian đã trôi qua gần một năm tấm bảng hiệu vẫn còn nguyên lành treo ở nơi đây.

Trong lòng Dương Phàm khẽ thở dài nghĩ đến tấm bảng hiệu này hẳn tạo nên không ít người có duyên, thế nhưng muốn mượn nó một bước lên trời có được bước tiến vọt thật lớn trên mặt linh hồn như Vô Song, hiển nhiên không có nhiều khả năng.

Vô Song tức là có một không hai, thế gian này chỉ có một. Lúc ở quảng trường Cửu u, ngay cả Hắc Tinh Ma Linh Thần thực lực thông thiên triệt địa lúc nhìn thấy Vô Song cũng xuất hiện vẻ kinh ngạc giống như biết rõ lai lịch thân phận của hắn. Chẳng qua đến cuối cùng vẫn là một bí ẩn chưa giải.

- Nè! Phát ngốc cái gì đó, còn không mau cút đi, ở thêm lát nữa bản thiếu gia gọi bảo tiêu trong y quán đánh ngươi ra đến lúc đó ngươi sẽ không thiếu khổ da thịt đâu.

Học đồ kia hung hăng uy hiếp.

Dương Phàm thu hồi ánh mắt liếc nhìn người này, như cười như không nói:

- Lẽ nào Tiên Hồng Y Quán không có một quy tắc: đối đãi bệnh nhân khách tới bất luận thân phận cao thấp, nam nữ già trẻ, tiên phàm ma quỷ, đều là ngang hàng cùng bậc, đều phải kính như thượng khách.

Học đồ này nao nao:

- Làm sao ngươi biết được?

- Bởi vì quy tắc này, là do chính ta tự đặt ra.

Giọng Dương Phàm đột nhiên trầm xuống, trên người mờ ảo hiện lên một cỗ uy nghiêm.

- A!

Học đồ kia ngây người, chẳng qua hắn nhanh chóng phản ứng lại, thầm nghĩ: "Mình sao lại choáng váng vậy, rõ ràng là đối phương đang hù dọa mình."

- Hừ. ngươi còn dám giả mạo đại chủ nhân y quán nữa!

Học đồ sắc mặt phát lạnh lại không tỏ ra chút yếu kém. Dương Phàm mặc kệ hắn trực tiếp đi vào y quán, trong lòng đã định chủ ý: Phẩm tính học đồ này không thích hợp làm việc trong y quán, càng không thể hành y bằng không chẳng biết sẽ hại chết bao nhiêu người. Thấy Dương Phàm đi vào y quán, học đồ này cũng không thể nói gì, chẳng qua trong mắt vẫn còn vài phần không vui, vội chạy tới mấy người áo xanh trấn thủ lầu một nói với một thanh niên dẫn đầu:

- Hoàng thượng tiên, người kia tới đây quấy rối, vừa rồi dám giả mạo đại chủ nhân y quán nữa.

- Cái gì? Còn có chuyện như vậy?

Thanh niên kia sắc mặt nghiêm nghị, hắn được xưng là thượng tiên, kỳ thật đây là một tu sĩ Luyện Khí hậu kỳ. Ánh mắt hắn liền nhìn theo hướng học đồ chỉ. Bỗng nhiên, ánh mắt hắn liền không dời ra được lộ ra vẻ kinh dị:

- Thoạt nhìn thật quen mắt chẳng lẽ là?

Rất nhanh, hắn thấy được chính diện Dương Phàm.

- LàDương thần y!

Thanh niên tu sĩ giọng khẽ run lên, trong mắt lộ ra thần sắc sùng kính ngưỡng vọng. Mấy tu sĩ bên cạnh hắn cũng có hai người đã nhận ra được.

- Dương thần y? Cái gì Dương thần y, vừa rồi ta còn thấy hắn đứng sững bất động trước cửa y quán, chặn ngay cửa vào thậm chí còn muốn giả mạo đại chủ nhân y quán nữa.

Học đồ mơ hồ cảm thấy được một chút không ổn đang giải thích cho mình.

Bốp!

Một tiếng tát tai vang dội phát ra ở lầu một, nương theo đó là một kêu thảm thiết của học đồ này. Hắn bụm mặt ngao ngao gào to vẻ mặt sợ hãi run giọng nói:

- Thượng tiên tha mạng!

- Hừ. một phàm phu tục tử như ngươi, đánh mặt ngươi ta còn ngại bẩn tay. Nhưng mà ngươi dám nhục mạ Dương thần y dù là bẩn tay ta cũng phải dạy cho ngươi một trận.

Thanh niên họ Hoàng kia mặt như hàn băng, ẩn hàm sát khí.

Bốp bốp!

Mấy tu sĩ cạnh đó cùng đánh hắn mấy bạt tai.

- Tarốt cuộc ta làm sai điều gì?

Học đồ bưng má, khóe miệng mang theo vết máu vô lực nói.

- Muốn trách thì trách ngươi mắt chó không nhìn thấy Thái Sơn. Ngay cả dược sư truyền kỳ đệ nhất kinh đô vang danh cũng không nhận ra, hắn không phải giả mạo đại chủ nhân gì. ngài ấy chính là người sáng lập y quán này!

Thanh niên họ Hoàng châm chọc nói.

- A!

Học đồ kia mặt mũi trắng bệch run giọng nói:

- Người kia chính là dược sư truyền kỳ đệ nhất? Sao lại có thể chứ, người đó nhìn rất trẻ tuổi mà?

Tiếp đó. hắn liền ngồi bệch dưới đất khóc rống tự tát tai mình. Theo hắn nghĩ, dược sư truyền kỳ đệ nhất kinh đô khẳng định phải là một lão nhân hòa ái hạc phát đồng nhan, tiên phong đạo cốt. Vì vậy nhất thời thật không nghĩ tới điểm này.

Bốp! Bốp! Bốp!

Hắn vừa khóc ròng vừa dùng tay liên tục tự tát mình, dùng sức cực lớn ngay cả mấy tên tu sĩ bên cạnh cùng cảm thấy kinh hãi.

- Ngươi như vậy là có ý gì?

Trong đó có một tu sĩ khó hiểu lên tiếng hỏi, dù sao đây chỉ là một thiếu niên mười lăm mười sáu tuổi.

- Hu hu hu! Dương thần y chính là dược sư ta sùng bái nhất, ta tới Tiên Hồng Y Quán làm học đồ chính là vì muốn gặp được ngài ấy, bái ngài ấy làm thầy.

Thiếu niên mặt đầy hối hận, ngay cả tâm tư tự sát cũng có, không ngừng tự tát mình. Mấy tu sĩ ở đây không khỏi hai mặt nhìn nhau, bọn họ làm bảo tiêu ở Tiên Hồng Y Quán cùng lúc là vì thù lao, mặt khác cùng là hết sức kính ngưỡng đại danh dược sư truyền kỳ đệ nhất kinh đô.

Sư tôn người thanh niên họ Hoàng, ở một năm trước bị đánh lén, thân bị trọng thương chí mạng, mắt thấy không sống được. Nhờ có Dương thần y chỉ trong thời gian nửa chén trà nhỏ liền trị khỏi bệnh. Bởi vì hắn mang ơn sùng kính mới ở lại nơi này làm bảo tiêu.

- Đứng lên đi, tuồi trẻ vô tri, sau này ngươi đừng khinh cuồng nữa, tâm tình của ngươi ta có thể hiểu được.

Thanh niên họ Hoàng nhàn nhạt nói.

Một lát sau phía dưới rốt cuộc khôi phục bình tĩnh. Cùng lúc này, ở lầu bốn y quán nơi vốn thuộc Dương Phàm chẩn trị riêng.

Bình!

Thương Vân quỳ xuống, mặt ẩn ẩn lệ quang, vừa mừng vừa sợ nói:

- Sư tôn, ngài vừa đi là hơn nửa năm rốt cuộc đã trở về rồi!

Dương Phàm nâng hắn dậy, nhìn kỹ một lát. mặt đầy ý cười nói:

- Không tệ, lúc đầu khi chia tay ngươi vừa tu luvện từ Luyện Khí hậu kỳ đến cảnh giới đại viên mãn, hôm nay cũng tiến vào Ngưng Thần KỲ rồi

Tiếp đó hắn chợt lẩm bẩm:

- Xem ra một đồ nhi ở Vụ Liễu trấn. có thể cũng bước vào Ngưng Thần KỲ rồi

- Nếu không phải có một viên Ngưng Thần Đan trung phẩm của sư tôn, đệ tử cũng không có khả năng dễ dàng bước vào Ngưng Thần Kỳ như vậy.

Ánh mắt Thương Vân chân thành, vô cùng cảm kích nói:

- Hơn nữa sư tôn lưu lại ngọc giản y đạo, đồ nhi cũng chuyên tâm nghiên cứu. Nửa năm qua, đồ nhi đã bắt đầu xem bệnh chữa thương cho người phàm thậm chí là người tu tiên.

- Không tệ. không tệ.

Dương Phàm hết sức thỏa mãn đối với tiến độ của đồ nhi này. Năm nay Thương Vân mới mười bốn mười lăm tuổi có thể đạt được thành tựu hôm nay, mấu chốt là thiên phú cùng nổ lực của hắn, ở một mức độ nào đó mà nói thiên phú của Thương Vân ngay cả Dương Phàm cũng phải kinh diễm, còn lợi hại hơn cả những thiên tài mà mình thấy.

- Ta nhất định phải trở thành một dược sư cấp cao cứu trị càng nhiều bệnh nhân chịu khổ còn phải cứu sống tỷ tỷ bị đóng băng.

Thương Vân lòng tin nghiêm nghị nói, trong mắt lộ ra lòng tin vô cùng.

- Đúng rồi. tỷ tỷ của ngươi đóng băng ở nơi nào?

Dương Phàm hiếu kỳ hỏi, trước đây, loại đại thần thông chết mà phục sinh hắn không hề nghĩ tới.

- ở trong mật địa Ám Huyết Vương Triều, do vị cao nhân thu lưu đồ nhi bảo quản. Năm đó khi đồ nhi sống không bằng chết là ngài ấy đóng băng thi thể tỷ tỷ, lưu cho đồ nhi một tia hy vọng cuối cùng, đây cũng là động lực cho đồ nhi khắc khổ tu luyện.

Thương Vân đáp.

- Cao nhân?

Dương Phàm mĩm cười:

- Người nọ có phải là một vị quân vương Ám Huyết Vương Triều hay không?

ở trong Ám Huyết Vương Triều, sợ rằng chỉ có ba vị quân vương mới có thể đóng băng thi thể hoàn mỹ, không tổn thương thi thể, khiến nó không bị hủy hoại.

- Đồ nhi không rõ ràng lắm, ngài ấy xem trọng tiềm lực cùng thiên phú của ta mới thu lưu bồi dưỡng trọng điểm. Trước đó Điệp Liên có ý tiếp cận sư tôn cũng là đối tượng ngài ấy bồi dưỡng trọng điểm.

- Điệp Liên?

Trong lòng Dương Phàm khẽ động, điều này làm cho hắn nghĩ tới tình cảnh ở quảng trường Cửu u. Chính là Điệp Liên, đã đưa cho hắn thư viết tay của phụ thân.

- Được!

Dương Phàm hít sâu một hơi:

- Ngươi đi chuẩn bị một chút, ngày mai ta đi xem thi thể tỷ tỷ ngươi, xem thử có khả năng sống lại hay không.

- Vâng.

Thương Vân mừng như điên, nếu sư tôn muốn xem thi thể tỷ tỷ, nói rõ việc sống lại ít nhất còn có một đường hy vọng, không phải chuyện giả dối hư ảo. Mặc dù chỉ là một tia hy vọng, nhỏ bé đến mức ngay cả bản thân hắn cũng không dám xa xỉ.

Dương Phàm ở lại y quán mấy canh giờ lại đi lầu ba tìm Lục Hồng dược sư nói chuyện một lát mới rời y quán. Hắn lại không biết, tin tức mình trở lại kinh đô đã nhanh chóng truyền tới cao tầng các đại thế lực trong kinh đô. Bóng đêm vừa phủ xuồng, Dương Phàm đi tới Yến Vương Phủ, hắn muốn gặp lại Vũ Văn Hàm. Thị vệ canh gác Yến Vương Phủ nhìn thấy hắn lộ ra vẻ kinh ngạc nhưng không ai ngăn cản. nhanh chóng có người đi báo cho Yến vương.

Dương Phàm một mình đi tới Hàm Trữ Cư, cũng là nơi khuê phòng Vũ Văn Hàm. Thế nhưng, thần thức hắn đảo qua nơi này, lại phát hiện người không nhà trống. Nơi này chỉ là một mãnh trống trải. Dương Phàm cảm thấy nơi này có một chút không ổn. Theo hắn biết, Vũ Văn Hàm có tình cảm rất sâu với nơi này. Đúng lúc này, một bóng người phóng tới từ cách đó không xa, một nam tử trung niên mặc long bào màu xanh bay tới.

- Dương dược sư. rốt cuộc ngài đã trở về.

Trong giọng nói Yến vương lộ ra vài phần già cỗi. So với ý chí hào hùng trước đây, Vũ Văn Liệt lúc nàv bất luận là khí sắc, dung nhan hay giọng nói đều già hơn trước kia hơn mười tuổi. Nửa năm trước Yến vương còn giống như một chiến thần oai hùng hơn ba mươi tuổi so với lúc này thật khác xa trên trời dưới đất.

- Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Hàm nhi đi nơi nào rồi?

Dương Phàm chợt cảm thấy một cỗ bi thương, không khỏi hỏi.

Yến vương thần quang ảm đạm, sắc mặt tiều tụy già nua thở dài nói:

- Từ nửa năm trước, một cô gái thần bí đội khăn che mặt đã mang nàng đi, không biết tung tích.

- Cái gì?

Dương Phàm cảm thấy khó tin:

- Cứ mang đi như vậy? Các người cũng ngăn không được.

- Cô gái thần bí kia có thần thông gì, làm sao mang nàng đi? Các người có giao chiến với nàng ta hay không?

Dương Phàm nén kinh hãi trong lòng.

- Không có.

Yến vương lắc đầu:

- ở trước mặt nàng ta, chúng ta ngay cả động đậy cũng không được.

Dương Phàm khẽ động dung, thực lực Yến vương chính là vô hạn tiếp cận cấp bậc Trúc Cơ. Có thể làm cho hắn không thể động đậy, cấp cao bình thường cũng không làm được, ít nhất cần phải đại tu sĩ tu vi Kim Đan trở lên.

- Tuy nhiên trước khi tiểu nữ rời đi từng lưu cho Dương dược sư một lời nói.

Yến vương đột nhiên nhớ tới. vội nói.

- Là lời gì?

Sắc mặt Dương Phàm chợt ngưng
Bình Luận (0)
Comment