Súc địa thành thốn.
Khoảng cách một trăm trượng, ở trong mắt Dương Phàm chỉ là một tấc bước một bước.
Đại thần thông trong truyền thuyết, ở trên người hắn có thể thi triển thực tế trước mắt, lập tức rúng động toàn trường.
Hắc Phong Ma Hoàng hơi thở tức nghẹn, ánh mắt âm trầm không chừng, nhìn thân ảnh vĩ ngạn xa xa kết hợp một nửa thiên địa, lấy lực lượng bao la của thiên nhiên thiên địa làm hậu thuẫn.
Với tư thái ung dung tao nhã, Dương Phàm nhẹ nhàng đạp bước.
Từng bước xa lại dễ dàng vượt qua khoảng cách trăm trượng, di chuyển cự ly ngắn này so với Tường Vân Ngoa còn thoải mái thích ý hơn.
Dương Phàm chắp hai tay sau lưng, nhắm mắt lại bước theo mạch đập của đại địa, hướng tới chỗ Thánh nữ Dạ Hạm.
Trên trình độ lực lượng hắn vẫn còn là Nguyên Anh trung kỳ, nhìn qua không cường đại bằng đại tu sĩ Nguyên Anh.
Nhưng tinh Thần ý cảnh chuyển động quanh thân hắn, hòa hợp nối thông với nửa thiên địa. Hơn nữa hắn nắm giữ quyền chủ động, lấy lực lượng bao la của thiên nhiên trong thiên địa làm hậu thuẫn, lực lượng cuồn cuộn không ngừng vô cùng vô tận.
Lấy hắn làm trung tâm, trong phạm vi bốn năm trăm dặm, tương liên cộng hưởng cùng vô số sinh mệnh trong thiên địa, hình thành cầu nối thông với thiên địa trong vô hình.
Hai chân dường như mọc rễ trong đại địa, đại địa vô cùng vô tận dường như đã trở thành một bộ phận thân thể của hắn.
"Thình thịch!""Thình thịch! Thình thịch!"Sinh Mệnh Lục Chủng, đã trở thành hình thức trái tim, mạch đập phù hợp cũng đại địa, đập với một tiết tấu kỳ dị không thể nắm bắt.
Nếu Thiên Nhân Mô Thức không thể nắm giữ chủ động, đơn giản Dương Phàm lấy Sinh Mệnh Lục Chủng làm lực lượng nguồn suối, lấy Hồn Căn làm rễ tiếp xúc, nắm giữ một nửa thiên địa thuộc về mình.
Bán Thiên Nhân Mô Thức.
Một nửa lĩnh vực thiên địa thuộc về bản thân Dương Phàm.
Chỉ cần còn ở gần trên mặt đất, hắn có thể rõ ràng nắm giữ quyền chủ động của loại trạng thái huyền diệu này.
- Dương Phàm? Ngươi không phải nguyên khí tổn thươngNhư thế nào có thể?
Trong đôi mắt xinh đẹp của Thánh nữ Dạ Hạm đầy vẻ kinh hãi và khó hiểu, nàng quan sát cẩn thận khí sắc của Dương Phàm.
Nhìn thoáng qua sắc mặt Dương Phàm vẫn còn hơi tái nhợt, đích xác nguyên khí tổn thương, chỉ có điều không nghiêm trọng như trong tưởng tượng.
Hơn nữa, khi bản thân hắn ở trong loại cảnh giới huyền ảo này, máu huyết nguyên khí bị tổn hao, khôi phục tốc độ khó tin.
Đương nhiên, hơn phân nửa công lao này phải tính cho Sinh Mệnh Lục Chủng ẩn chứa sinh cơ mênh mông của Dương Phàm, còn có thêm lực lượng sinh mệnh của lực thổ địa trong Tiên Hồng không gian.
Với chiều hướng tiếp tục thế này, không cần tới nửa ngày Dương Phàm có thể khôi phục trở lại trạng thái bình thường.
"Như thế nào có thểThế gian sao có thể có khôi phục tốc độ nhanh như vậy, Chẳng lẽ hắn là thể chất tiên nhân sao?" Ánh mắt Hắc Phong Ma Hoàng lóe sáng không chừng, trong lòng mơ hồ sinh ra dấu hiệu báo trước không tốt.
Dưới một loại dao động tinh thần huyền ảo, môi trường trong phạm vi mấy trăm dặm, sinh ra một loại biến hóa không thể đoán định được.
Ba Đại Thiên Sư cũng ba đại tu sĩ đang giao chiến, đồng thời dừng lại, rớt ra một khoảng cách, định thần quan sát tình hình bên kia.
Thạch Thiên Hàn bị đánh bại, điều này không sai.
Nhưng tiếp ngay sau đó một Dương Phàm với một trạng thái hoàn toàn mới, hiện ra trong tầm mắt mọi người.
Mười vạn tu sĩ trong Thánh điện Khổng tước, các tu sĩ bậc cao, đều ngẩn người không thốt ra lời.
Giờ khắc này, Dương Phàm hắn dường như trở thành trung tâm của thiên địa.
Dương Phàm đứng ở phía dưới Thánh nữ Dạ Hạm, lấy tu vi cảnh giới trung kỳ ngẩng đầu nhìn lên nhân vật tu vi cường đại tới gần Hóa Thần kỳ.
Thế nhưng trong ánh mắt của hắn, Thánh nữ Dạ Hạm không hề đáng sợ.
Dường như hắn có một loại tín niệm thật mạnh, cho dù là Hóa Thần kỳ chân chính đích thân tới đây, chính mình vị tất không có biện pháp chống lại phần nào.
- Mau ra tay, phá vỡ cảnh giới của hắn!
Hắc Phong Ma Hoàng chợt kịp thời phản ứng, dùng thần thức truyền âm nói.
Thánh nữ Dạ Hạm cũng giật mình bừng tỉnh, nếu cứ để Dương Phàm khôi phục nguyên khí, với lực phòng ngự cường đại và thủ đoạn của đối phương, nếu mình muốn giết hắn thật vô cùng khó khăn.
Nghĩ đến đây, đôi mắt sáng của nàng chợt lạnh xuống, trong tay bắn ra bảy luống sáng màu sắc khác nhau, lần lượt đan xen vào nhau hình thành một chùm tia sáng hoa mỹ, từ trên cao giáng xuống đánh xuống khu vực chỗ Dương Phàm.
Dương Phàm trầm tĩnh liếc mắt nhìn một cái, triển khai song chưởng, trên làn da của hắn ngưng kết một tinh thể màu vàng đất lóng lánh như ngọc lưu lý, khiến cho người ta có một loại cảm giác kiên định cứng rắn như sắt đá.
"Ầm! Ầm!"Chùm tia sáng rực rỡ mang theo lực lượng hủy diệt đánh vào song chưởng của hắn.
Thân hình Dương Phàm nhoáng lên một cái, tinh thể màu vàng đất quanh thân hắn chợt ảm đạm đi.
Tuy nhiên, theo lực lượng tự nhiên mênh mông trong thiên địa kia rung chuyển, thời gian chỉ trong một lần hô hấp, hào quang trên người hắn khôi phục như lúc ban đầu, hơn nữa càng thêm chói mắt kinh người.
Đây là loại trạng thái Dương Phàm lấy thiên địa làm hậu thuẫn, lực lượng dùng không bao giờ hết.
Ở độ cao cảnh giới, hắn gần như sánh ngang với Hóa Thần kỳ, thậm chí còn huyền diệu hơn.
Chịu đựng một kích toàn lực của Thánh nữ Dạ Hạm, Dương Phàm bình yên vô sự, ngược lại mặt đất dưới chân hắn rạn nứt kéo dài đến phạm vi mấy chục trượng.
Đại đa số lực lượng bị hắn dẫn nhập xuống trong một nửa thiên địa.
Trong đôi mắt đẹp của Dạ Hạm đầy vẻ hoảng sợ và nghi ngờ.
Trong Thánh điện Khổng tước, phần đông bậc cao Man di, biểu tình trên mặt đều cứng đờ.
Xa xa nhìn lại thân ánh nho nhỏ như một điểm đen đó, lại mang đến cho người ta áp lực nặng như núi Thái Sơn.
"Phù!"Dương Phàm đột nhiên hít vào một hơi.
Bỗng nhiên, gió mây trong thiên địa rung chuyển linh khí rung động bất an.
Uy thế cuồn cuộn mãnh liệt, lấy danh nghĩa một nửa thiên địa của hắn, áp bức thẳng tới hướng Thánh nữ Dạ Hạm.
Thánh nữ Dạ Hạm hơi thở tức nghẹn mặt đỏ bừng, thân thể mềm mại khẽ run run.
Mặc dù trên phương diện trình độ lực lượng, đối phương không hơn nàng.
Nhưng giờ khắc này, hết thảy mọi động tác của nàng đều bị cản trở, gánh chịu áp lực bài xích của một nửa thiên địa.
Không phải chịu đựng uy thế của Dương Phàm, mà là chịu đựng áp lực của lực lượng thiên nhiên mênh mông trong thiên địa.
Dương Phàm chắp hai tay sau lưng, hai mắt nhìn mười vạn tu sĩ trấn thủ Thánh điện Khổng tước xa xa.
Trong phút chốc, Thánh điện cách xa mấy trăm dặm, đều bị bao phủ dưới uy áp của thiên địa.
Uy lực của uy áp mênh mông vô cùng vô tận này, không phải đến từ Dương Phàm, mà là đến từ thiên địa sau lưng hắn.
Mười vạn tu sĩ dưới cổ uy lực vô tận này đều rùng mình run sợ.
"Bộp bộp"Vô số tu sĩ bậc thấp
"bùm" một tiếng, rơi xuống đất, thần phục với thiên địa.
Thậm chí có một số ít bậc cao, hai chân không khỏi gập xuống, cả khuôn mặt tức nghẹn đỏ bừng.
Tĩnh mịch, áp lực, sợ hãi, thần phục, ngưỡng mộ
- Ngươi không phải là đối thủ taThánh nữ điện hạ.
Dương Phàm khoanh tay ngạo nghễ đứng ở trong thiên địa này, không chỉ là nói với Dạ Hạm, mà là thị uy với toàn bộ Thánh điện Khổng tước.
- Ta không tin, ngươi có lực lượng mạnh hơn ta.
Thánh nữ Dạ Hạm cắn răng một cái, lại thi triển các loại thần thông và pháp thuật với Dương Phàm.
Đúng như nàng nói, trên trình độ lực lượng Dương Phàm còn ở mức Nguyên Anh kỳ, khẳng định không mạnh hơn nàng.
Thế nhưng ở trước mặt Dương Phàm, mọi công kích của nàng đều có vẻ bé nhỏ không đáng kể.
Ở trong tầm nhìn của mọi người, Dương Phàm không còn là một người, mà dường như đã trở thành người đại biểu cho thiên địa.
- Đánh đủ chưa?
Một lúc lâu sau, trong mắt Dương Phàm chợt lóe tia sáng lạnh.
- Hừ! Ngươi có thể làm gì được ta?
Trong mắt Thánh nữ Dạ Hạm lộ vẻ không cam lòng,
- Cho ngươi kiến thức một chút lực lượng thiên nhiên trong thiên địa.
Dương Phàm bỗng nhiên thốt ra một hơi.
"Vù vù!"Đột nhiên, trong thiên địa sinh, ra gió lốc cuồng bạo, thổi quét phạm vi vài trăm dặm.
Mây đen cuồn cuộn, cát bay đá chạy, cuồng phong gào rít dữ đội, sấm sét chớp lòa, thiên địa biến sắc.
Thánh nữ Dạ Hạm cũng biến sắc, cảm nhận được lực lượng thiên địa quấy động cuồn cuộn đè ép tới mình.
Tròng mắt Dương Phàm ngưng tụ lại, giơ lên một bàn tay cách không đánh ra một chưởng.
Một bàn tay lớn lấp lánh, màu vàng lục, từ trong hư không ngưng kết lại, mạnh mẽ đánh về phía Thánh nữ Dạ Hạm.
Một chưởng này rõ ràng nhìn qua rất chậm, nhưng Thánh nữ Dạ Hạm không sao né tránh được.
Nàng có cảm giác trong một chưởng này ngưng tụ một cổ áp lực cường đại trong thiên địa, muốn né tránh cũng không được.
Nàng hừ lạnh một tiếng, trong cái mào khổng tước trên đỉnh đầu nàng nở rộ ra ngàn vạn tia sáng, hình thành hư ảnh một con khổng tước trông rất sống động, bay ra đón đánh.
Một kích như thế, hoa lệ mà chói mắt, uy lực còn tăng thêm đạt tới tiếp cận Hóa Thần kỳ.
"Ầm! Rắc!"Hư ảnh khổng tước rực rỡ chói mắt kia, lập tức nát tan, ngàn vạn tia sáng tan rã.
Thánh nữ Dạ Hạm kêu lên một tiếng đau đớn, gương mặt trắng bệch, cố nhịn nuốt xuống một búng máu, thân thể mềm mại loạng choạng trên không trung.
- Ta nói rồi, ngươi không phải đối thủ của Dương mỗ.
Dương Phàm nói xong thản nhiên đạp bước, theo mạch đập của đại địa, áp bức đi thẳng tới hướng Thánh điện Khổng tước.
Bởi vì trình độ lực lượng chênh lệch, tuy rằng hắn có thể dễ dàng thắng Thánh nữ Dạ Hạm, nhưng hắn tự biết giờ phút này muốn giết chết đối phương, quả là có chút khó khăn.
- Vì sao?
Thánh nữ Dạ Hạm ngơ ngác nhìn hắn.
- Trình độ lực lượng của ngươi mặc dù cao, nhưng chung quy là lực lượng cá nhân, làm sao có thể đối kháng cùng thiên địa? Hơn nữa, với cảnh giới của ngươi, còn không thể nắm giữ trình độ lực lượng như thế.
Dương Phàm ngoái đầu nhìn lại, khóe miệng nhếch lên hiện ra một vẻ chế giễu.
Dứt lời, hắn chậm rãi đi đến Thánh điện Khổng tước.
Mỗi bước bước ra, chính là vượt qua một trăm trượng. Áp lực mãnh liệt lấy hắn vật dẫn, từ thiên địa mà đến, khiến cho mười vạn tu sĩ trong Thánh điện Khổng tước gần như nghẹt thở.
- Đứng lại!
Dạ Hạm quát một tiếng yêu kiều, vung bàn tay ngọc lên, một chùm tia sáng bảy màu công kích về phía hắn.
- Muốn chết sao?
Trên mặt Dương Phàm hiện lên vẻ tức giận.
Theo hắn tức giận, thiên địa cuồn cuộn mây đen u ám, áp bức thẳng tới Dạ Hạm.
Ngay sau đó, trong tay hắn hiện ra một cây quạt lông vàng, bỗng nhiên tách rời hóa thành vầng hào quang màu vàng, tạo thành một đôi cánh vàng sau lưng hắn.
Dưới chân Tường Vân Ngoa run lên.
"Vù!"Trước mắt hào quang hai màu vàng bạc nhoáng lên một cái, Dạ Hạm cảm nhận có bóng người tới trước mặt mình.
Dưới uy lực thêm vào của thiên địa, tốc độ của Dương Phàm lại lần nữa tăng lên gấp đôi, ngạo thị Bắc Tần. Mau đến mức nàng đều không kịp phản ứng.
"Ầm."Một chưởng chụp tới đánh thẳng vào tầng phòng ngỠcủa nàng.
"Vù!"Thân thể Thánh nữ Dạ Hạm lóe ra vầng sáng mờ bảy màu, bị Dương Phàm đánh một chưởng bay đi.
Đồng thời trong nháy mắt, tầng phòng ngự quanh thân nàng vỡ nát, xiêm y nhiều chỗ rách tươm, miệng phun máu tươi.
"Ầm!"Thân thể mềm mại của Thánh nữ Dạ Hạm bay đụng vào Thánh điện, liên tục xuyên qua mấy bức tường, thê thảm rơi xuống trên mặt đất.
- Khái khái
Thánh nữ Dạ Hạm liên tục hộc máu, gắng gượng từ trên mặt đất đứng lên, ánh mắt đầy vẻ hoảng sợ nhìn thân ảnh nho nhỏ như một điểm đen ở xa xa.
"Thịch! Thịch! Thịch!"Dương Phàm bước mỗi bước chân đều đạp theo mạch đập của đại địa.
Toàn bộ Thánh điện Khổng tước, đều sợ run dưới bước chân của hắn.
"Thịch! Ằm!"Mỗi bước chân đạp xuống, Thánh điện Khổng tước lại lay động một cái.
Với tư thái như vậy, Dương Phàm chậm rãi tới gần Thánh điện Khổng tước.
Mười vạn tu sĩ, bao gồm Hắc Phong Ma Hoàng, các bậc cao Nguyên Anh, đều lặng ngắt như tờ.
Hiện tại toàn bộ Thánh điện Khổng tước, chỉ sợ không có người nào có thể chống lại hắn.
Hắc Phong Ma Hoàng duy nhất có năng lực thì nguyên khí tổn thương, không còn sức xuất chiến.
- Dừng tay!
Ba Đại Thiên Sư Man di bay tới hướng Dương Phàm.
Ba đại tu sĩ Bắc Tần vừa định ngăn cản, lại đột nhiên ngừng lại, hai mặt nhìn nhau, ánh mắt đầy hoảng sợ nhìn về phía Dương Phàm.
Ba Đại Thiên Sư man di chặn trước mặt Dương Phàm.
Ba vị đại tu sĩ hợp sức lại, ý đồ ngăn cản bước chân Dương Phàm.
Cho dù thực lực của Dương Phàm có mạnh mấy đi nữa, cũng chỉ là Nguyên Anh kỳ, không có khả năng cũng một lúc địch nổi ba đại tu sĩ.
Dương Phàm chắp hai tay sau lưng, ngạo nghễ nhìn ba đại tu sĩ, cũng với Thánh điện Không tước phía sau bọn họ, cười ha hả:
- Chiến thuật biển người, không có tác dụng.
Tám chữ này, như búa tạ nện lên ngực bọn họ.
Ba Đại Thiên Sư đều rùng mình thất sắc, nói về lực lượng Dương Phàm cũng bọn họ sàn sàn như nhau, nhưng hắn nắm giữ một nửa thiên địa, khiến cho bọn họ không làm gì được.
Ngay cả ba Đại Thiên Sư liên thủ, cũng không làm gì được đối phương.
Trừ phi có Hóa Thần kỳ đích thân tới, nếu không Dương Phàm chính là vô địch.