- Tu sĩ nhân loại, ngươi chắc chắn sẽ vì cuồng vọng mà chết tại Ma Xà Phủ. Ngươi đã nhường ta ra tay trước thì ta cùng cho ngươi nếm thử sự lợi hại của Lam mỗ một chút.
Lam Ngọc Điền nhẹ nhàng vung tay. Một vật thể giống chiếc búa xanh thẫm hiện ra trong tay hắn. tỏa ra uy áp cường đại. Trong phạm vi trăm dặm hải vực lập tức trở nên kích động bất an.
- Đi!
Lưỡi búa màu làm này xoẹt qua hư không, tạo Thành một bóng mờ. đánh mạnh về phía Trương Hằng.
- Đáng tiếc Chỉ là một kiện thông linh pháp bảo hạ phẩm...
Trương Hằng tiếc nuối mười phần, thầm than vận khí của bản thân không tốt.
Ngay cả là tu sĩ hay yêu thú Hợp thể kỳ cũng không phải ai nấy đều có thông linh pháp bảo trung phẩm.
Tuy nhiên yêu thú Hợp thể kỳ bản thân cũng có giá trị cao. bao gồm các loại yêu đan. ẩn chứa tinh túy thiên địa, có thể so với một kiện thông linh pháp bảo trung phẩm.
Hắn nhẹ nhàng khoát tay một cái. ánh sáng bạc lóe lên liên dẫn đắt luồng uy lực tự nhiên của thiên địa đánh tới lưỡi búa màu lam thanh thế rất mạnh đang lao tới này.
- Keng!
Một cái khoát tay nhìn như vô lực nhưng lại có uy lực không thể tưởng tượng nồi chấn bay thông linh pháp bảo này ra mấy trăm trượng.
Mà bản thân Trương Hằng lại chẳng hề sứt mẻ chút nào, đứng yên trong hư không, thản nhiên thu hôi bàn tay của mình.
- Ngươi...
Sắc mặt Lam Ngọc Điền trắng bệch, trong mắt lộ vẻ sợ hãi rất sâu.
Ánh mắt Tử cô nương lóe lên vẻ khác thường, hoảng sợ nhìn về phía Trương Hằng bên cạnh, dường như không thể tin là hắn làm nổi điều này.
Lấy bàn tay không đọ với thông linh pháp bảo. tu sĩ nhân loại có thể làm được điều này sao?
Ngay cả yêu thú Hợp thể kỳ có thân thể cường hãn cũng không dám làm việc nguy hiểm tới mức này.
Đích xác thân thể của Trương Hằng có thể so với Thần thú. có uy lực tinh thần so được với tu sĩ nhân loại Độ kiếp kỳ. Toàn bộ Chu Vương Triều Chỉ sợ không tìm ra người thứ hai như hắn.
- Phụt!
Lam Ngọc Điền rốt cục không kìm nổi mà phải phun ra một ngụm máu tươi, thu hồi thông linh pháp bảo của mình.
Khi ánh mắt của Tử cô nương chạm tới lưỡi búa thông linh pháp bảo màu lam kia thì trong lòng không khỏi run lên.
Trên mặt ngoài lưỡi búa xuất hiện những vết nứt như mạng nhện.
- Hắn lấy tay đánh rách của một kiện thông linh pháp bảo...
Tử cô nương hít ngược một hơi khí lạnh.
Tâm thần Lam Ngọc Điền bị hao tổn, sắc mặt trắng bệch như tờ giấy.
Trương Hằng nhìn qua hắn cười nhạt nói:
- Đây là công kích của ngươi sao? Rốt cục là Trương mỗ cuồng vọng hay là ngươi chăng biết gì?
- Phụt!
Lam Ngọc Điền lại hộc ra một ngụm máu nữa, thân thể lắc lư vài cái trên bầu trời, lung lay sắp đổ.
Thông linh pháp bảo này của hắn là bản mạng pháp bảo hắn tự mình bồi dưỡng mấy vạn năm.
- Trương đạo hữu. ngươi có thể tha cho hắn một con đường sống hay không...
Tử cô nương nhận ra sát khí trên ngươi Trương Hằng, vội vàng đau khổ cầu xin.
Đông thời nàng còn dùng ánh mắt ra hiệu cho Lam Ngọc Điền, khiến hắn mau chóng rời khỏi nơi này.
Vẻ mặt Lam Ngọc Điền kiên định, lắc đầu nói:
- Tử cô nương, hôm nay dù có phải liều cái mạng này ta cũng phải cứu ngươi.
Vẻ mặt Tử cô nương cảm động, lại cười khổ nói:
- Ngươi và ta Chỉ gặp mặt một lần cũng chẳng phải bằng hữu chí thân, tại sao lại quật cường như vậy? Hiện tại ngươi thi triển bí thuật, có lẽ còn có cơ hội chạy trốn. Ta không muốn vì bản thân mình mà liên lụy tới ngươi.
Lam Ngọc Điền hít sâu một hơi, nhìn giai nhân cách đó không xa, chua xót nói:
- Tử cô nương, từ sau ngày đó gặp mặt thì ngươi đã trở thành tồn tại không thể xóa nhòa trong lòng Lam mỗ. vốn lần này Lam Ngọc Điền tới là muốn ngươi trở thành đạo lữ song tu của ta. nhưng...
Nói xong hắn lại dùng ánh mắt Cừu hận nhìn chằm chằm vào Trương Hằng, nhưng cũng không che dấu nổi sự sợ hãi trong lòng.
Nhưng trong lòng Lam Ngọc Điền đột nhiên sinh ra một lực lượng tinh thần lớn lao. khiến hắn trong thời gian ngắn có thể chiến thắng nỗi sợ đối với Trương Hằng.
Dưới tình huống như vậy mặc dù hắn đối mặt với Phủ chủ Ma Xà Phủ cũng sẽ không sợ hãi.
- Lam Ngọc Điền...
Trong mắt Tử cô nương ầng ầng nước. trên mặt hiện lên chút đau buôn và bất đắc dĩ.
Là mỹ nhân ngư, ánh mắt của nàng có mị lực cường đại. Đó cũng không phải là một loại pháp thuật mà là một loại bản năng. Khi nàng hoàn toàn thi triển loại bản năng này thì chính là thần thông bản mệnh của mỹ nhân ngư.
Theo sách cổ ghi lại thì khi nam nhân bị ánh mắt của mỹ nhân ngư mê hoặc thì sẽ nhớ mãi không quên nàng, cả đời Chỉ yêu một người, cho tới khi chết mới thôi.
- Trương đạo hữu. Chỉ cần ngươi buông tha cho hắn thì Tử Yên Vũ ta nguyện ý trả tất cả mọi giá...
Trong Giờ khắc này, Tử cô nương rốt cục nói ra tên thật của mình, kiệt lực cố gắng lần cuối.
- Tử Yên Vũ...
Ánh mắt Lam Ngọc Điền sáng lên. Hiển nhiên lúc này hắn mới biết được tên thật của Tử cô nương.
Tuy nhiên ngay sau đó hắn liền lập tức phản ứng, cả kinh kêu lên:
- Tử cô nương, ngươi không cần coi rẻ bản thân, lại càng không được đáp ứng yêu cầu nhơ bẩn của nhân loại này. Nếu không ta chết cũng không nhắm mắt...
- Hai người các ngươi không cần sinh lý tử biệt vào Lúc này,.. Bạn đang đọc truyện tại - http://truyenfull.vn
Đúng lúc này thì giọng nói của Trương Hằng vang lên, mang theo chút tiếc hận.
Hắn chưa từng đoán được là yêu thú trong cảm nhận của mình lại cùng là một sinh linh có tình cảm, so với nhân loại chẳng hề kém chút nào.
Trong trận đánh lúc trước với đại công tử của Tử Hoàng Phủ Tử Lượng. Trương Hằng cảm nhận được tình cảm huynh đệ chân thành tha thiết của bọn họ. Mặc dù dùng mạng mình đổi lại mạng của Tử Hãn, kẻ làm đại ca cũng cam tâm tình nguyện.
Lam Ngọc Điền và Tử Yên Vũ nhìn chằm chằm vào Trương Hằng. Người này có thể quyết định vận mệnh của bọn họ.
Đúng lúc này thì từ đáy biển sâu lao lên hai luồng huyết ảnh.
Phì phò phì phò!
Vân Dịch và Nam Kiếm Phong bay lên bên cạnh Trương Hằng.
- Sư tôn, dựa theo lời người, chúng ta đã giết sạch tất cả yêu thú ở phụ cận rồi. Trong phạm vi một ngàn hải lý không còn một con yêu thú nào.
Vân Dịch nói với Trương Hằng.
Hai người Lam Ngọc Điền và Tử Yên Vũ đều cảm thấy khí tức sát lục đáng sợ truyền tới từ hai người kia, đánh thẳng tới linh hồn.
- Chỉ với một trong hai người này cũng đủ giết chết ta...
Lam Ngọc Điền thầm hoảng sợ. ánh mắt phức tạp nhìn Trương Hằng.
Trương Hằng thấy hai người này sát khí tận trời liên khẽ cau mày quát:
- Các ngươi còn không thu liễm khí tức, chẳng lẽ muốn khiến yêu thú của cả Ma Xà Phủ tới đây sao?
- Vâng, sư tôn (chủ nhân)!
Hai đại Huyết Sát Quân Vương lập tức nghe lệnh, nhắm mắt lại, đứng yên trong hư không, bắt đầu thu liễm Huyết Sát khí kinh thiên.
- Trương đạo hữu. ngài có bằng lòng đáp ứng yêu cầu của ta không...
Tử Yên Vũ cầu xin. đôi con mắt trong sáng lộ vẻ bi ai.
- Ta không thể đáp ứng yêu cầu của ngươi. Hôm nay hắn nhất định phải chết, không ai thay đổi được vận mệnh của hắn...
Vẻ mặt Trương Hằng lạnh nhạt nói.
Nói xong hắn liền từ từ vươn tay chụp về phía Lam Ngọc Điền.
- Khoan. Trương đạo hữu tới Ma Xà Phủ hẳn là có mục đích. Không biết ngài cần thứ gì. có lẽ ta có thể cung cấp cho ngài.
Vào thời điểm cuối cùng Tử Yên Vũ vội nói khiến Trương Hằng động tâm.
Trương Hằng thu hồi bàn tay của mình, thầm thở phào một hơi. Nói thật nếu ra tay giết Lam Ngọc Điền thì cùng có hơi vi phạm ý nguyện trong nội tâm hắn.
Trong mắt Trương Hằng, yêu thú có tình có nghĩa cũng không đáng bị giết chết.
Trên thực tế từ khi tu luyện tới cấp bậc Nguyên anh kỳxong thì yêu thú và nhân loại ngày càng tiếp cận nhau.
- Được rồi. ta cho các ngươi một cơ hội...
Trương Hằng khoanh tay đứng ngạo nghễ trong hư không, đôi mắt phát ra ánh sáng bạc thản nhiên.
Vào một khắc này ánh sáng mắt hắn phát ra vô số điểm sáng bạc, phân bố trong con ngươi màu đen giống như tinh không thần bí vô ngần.
Sau đó vô số điểm sáng màu bạc hình thành một cơn lốc xoáy không thấy đáy trong mắt hắn. giống như có thể hiểu rõ thời không, khiến ngươi ta có một loại ảo giác là có thể xuyên thủng cả không gian thời gian.
Rốt cục Trương Hằng đã tiến vào cảnh giới Thần Linh Nhãn thứ ba đỉnh phong. Linh Tâm Thông Minh, cả người giống nhưng không gì không làm được, nắm tất cả thế gian trong tay.
Một luồng dao động mờ mịt đấy lên bên trong cơn lốc xoáy màu bạc thần bí. vận chuyển cùng pháp tắc trong thiên địa.
Trương Hằng ở trạng thái này khiến bốn người có ảo giác như đối mặt với toàn bộ vù trụ thiên nhiên.
Nếu là địch của người này thì tương đương với đối nghịch với thiên đạo, đấu tranh với thiên mệnh.
Trong phút chốc, bốn người cảm thấy mình giống như hạt muối trong biển rộng, nhỏ bé không đáng kể gì.
Bọn họ Không biết là Trương Hằng đang thừa dịp một tia hoang mang trong lòng mà thi triển Thần Linh Nhãn, ý đồ đoán trước vận mệnh tương lai.
- Giết, hay không giết.
Cơn lốc màu bạc trong mắt Trương Hằng bỗng nhiên vọt ra.
Bốn người bên cạnh đều bị cơn lốc này hấp dẫn.
Đột nhiên một lực hút lớn lao từ bên trong cơn lốc này truyền tới.
Ầm!
Bốn người không làm chủ được bản thân, toàn bộ ý thức bị hút vào bên trong.