Đây là một thế giới đầy những điểm sáng bạc mông lung, bốn phía giống như có một tầng mây mù khiến người ta không nhìn thấy được bản chất của sự vật.
Ẩn hiện có thể thấy thân ảnh mơ hồ bên trong sương mù và những tiếng vang mơ hồ. Tử Yên Vũ và Lam Ngọc Điền đều lơ lửng bên trong sương mù màu bạc, nhìn về bốn phía không biết làm sao.
Tất cả mọi thứ hiện lên trong mắt đều mơ hồ. nhưng lại tồn tại một lực hấp dẫn rất lớn. khiến cho người ta có thể vô tình mê muội đi.
- Đây là sao...
Vẻ mặt Tử Yên Vũ lộ rõ sự hoảng sợ và bất lực.
Lam Ngọc Điền đứng bên cạnh nàng, trên mặt cũng lộ vẻ khiếp sợ. Tuy nhiên ánh mắt hắn khi nhìn thấy giai nhân bên cạnh liền lập tức khôi phục sự bình tĩnh và trấn định.
- Tử cô nương. ý thức chúng ta tiến vào một không gian đặc thù. Bây giờ lấy tĩnh chờ biến là tốt nhất.
Lam Ngọc Điền an ủi.
- Hắn vì sao lại mang chúng ta tới đây?
Vẻ hoảng sợ trên mặt Tử Yên Vũ tan dần, cảm thấy nam nhân trước mặt này cho mình lực lượng rất lớn lao.
- Ta cũng thấy rất kỳ quái... Nếu người đó muốn giết chúng ta thì Chỉ cần vươn một đầu ngón tay là được.
Lam Ngọc Điền hơi suy nghĩ một chút rồi nói:
- Ta cảm thấy người này cũng không phải chủ động mang chúng ta tới đây mà là chúng ta bị ánh mắt của hắn hấp dẫn cho nên mới tới nơi này...
- Đúng, ta cũng cảm thấy như vậy.
Tử Yên Vũ gật đầu nói, đôi mắt trong suốt bắt đầu đánh giá bốn phía.
- Hả. ta Dường như nghe thấy tiếng nước biển...
Lam Ngọc Điền đột nhiên giật mình nói.
Tử Yên Vũ cũng nghiêng tai lắng nghe. Quả nhiên nàng cũng nghe được tiếng sóng biên rì rào.
- Ta thậm chí còn cảm nhận được mùi mặn của biển...
Tử Yên Vũ cả kinh kêu lên.
- Khí tức của nơi này giống hệt hải vực của chúng ta.
Hai người đều nghi hoặc nhìn nhau.
Đúng lúc này thì một thanh niên mơ hồ từ xa đi tới bên cạnh bọn họ.
Nam nhân này chính là T rương Hăng.
- Là ngươi...
- Trương đạo hữu!?
Hai người đồng loạt quay lại nhìn về phía Trương Hằng.
Ánh mắt Trương Hằng lạnh nhạt nhìn hai người bọn họ:
- Các ngươi sao lại tới đây?
- Đây... Chúng ta bị ánh mắt của ngươi hấp dẫn nên chăng hay biết mà tới Nơi này.
Tử Yên Vũ cũng chẳng biết phải nói sao.
- Nhân loại, ngươi còn muốn giờ trò gì? Nếu muốn giết chúng ta thì hạ thu đi!
Lam Ngọc Điền đã sớm thấy chết không sờn. ánh mắt lộ chút lửa giận nhưng lại không đấu nổi sự kính sợ với Trương Hằng.
- Các ngươi đã tiến vào thì thôi vậy...
Trương Hằng khẽ thở dài. trong ánh mắt cũng có vài tia mê mang.
Tử Yên Vũ hơi nghi hoặc nhìn nhân loại này. cảm thấy hắn Dường như cũng đang có chuyện gì khó khăn vậy.
- Trương đạo hữu. ngươi có tâm tư gì sao? Vì sao lại tới Nơi này?
Trong lòng Tử Yên Vũ có một loại ảo giác là Trương Hằng sở dĩ hoang mang khẳng định là có liên quan tới hai người bọn họ.
Trương Hằng trầm ngâm nói:
- Nếu dựa theo bản tính ban đầu của ta thì sẽ không giết hai người, nhưng nếu Chỉ thuần túy dựa vào góc độ lợi ích thì ta sẽ không chút do dự mà giết. Tối thiểu cũng giết con yêu thú này.
- Rốt cục là làm theo bản tâm của mình hay vẫn nên theo lý trí mà đối xử với thế giới này... đây là sự hoang mang của ta trong nhiều năm qua. Cho tới hôm nay ta mới hạ quyết tâm. sử dụng cơ hội Lần này, không tiếc trả giá lớn để thăm dò...
- Ngươi muốn thăm dò điều gì?
Tử Yên Vũ và Lam Ngọc Điền gần như đồng thanh hỏi.
Ngay cả tồn tại mạnh mẽ như Trương Hằng cũng phải trả một giá lớn mới thăm dò ra. chuyện này khủng bố tới mức nào chứ?
Nhắm mắt lại, thở dài một hơi thật lâu sau hắn mới nói ra hai chữ:
- Thời không.
Vừa dứt lời, cảnh sắc xung quanh liền đột nhiên biến ảo đi.
Sương mù màu bạc đột nhiên nhạt đi. lộ ra biển rộng vô biên vô hạn.
VỊ trí hải vực của ba người có một vùng rất lớn bị nhiễm hồng, mùi máu tanh tràn tới khiến người ta buồn nôn.
Tử Yên Vũ và Lam Ngọc Điền vừa định nói chuyện thì đột nhiên trên đỉnh đầu truyền tới giọng một nam nhân.
- Hôm nay bất kể thế nào ta cũng sẽ giết chết các ngươi, tuyệt không lưu lại một người sống.
Giọng nói này vô cùng quen thuộc, giống hệt giọng nói của Trương Hằng vừa rồi.
Ba người ngâng đầu nhìn lên. Chỉ thấy trong sương mù màu bạc có thể nhìn thấy năm thân ảnh mông lung.
Nhìn kỹ liên phát hiện ra mấy người này đều thật sự rất quen thuộc.
Người vừa nói chuyện từ động tác, hình thái đều giống Trương Hằng như đúc. Bên cạnh hắn có hai bóng người truyền tới mùi máu tanh cường đại.
- Đây...
Tử Yên Vũ và Lam Ngọc Điền hoảng sợ. Bọn họ phát hiện ra hai thân ảnh còn lại chính là bọn họ.
Trên năm người trên đỉnh đầu chính là Trương Hằng, Vân Dịch, Nam Kiếm Phong, Tử Yên Vũ, Lam Ngọc Điền.
- Chết...
Chỉ thấy Trương Hằng mơ hồ không rõ kia đột nhiên khoát tay. trong hư không liền sinh ra uy lực tinh thần cuồn cuộn. Một bàn tay màu bạc cách không chụp tới Lam Ngọc Điền đối diện.
Ầm!
Máu tươi bắn ra, không có chút sức phản kháng, Lam Ngọc Điền Hợp thể kỳ bị đánh chết tươi.
Mặt hoa của Tử Yên Vũ tái mét. sắc mặt trắng bệch, phát ra tiếng hét thảm thiết, thân thể run rẩy chấn động, con ngươi nhìn về phía trong lộ vẻ sợ hãi rất sâu.
Sau sự sợ hãi này liền biến Thành nỗi hận thù và lạnh lùng vô tận.
Trong nháy mắt khi Lam Ngọc Điền kia chết đi. thân thể Lam Ngọc Điền ở phía dưới sương mù màu bạc không khỏi run lên. cảm thấy linh hồn run rẩy.
Một luồng khí tức tử vong bao phủ trên người Lam Ngọc Điền.
- Ta... Đã chết?
Lam Ngọc Điền nhìn thi thể rơi xuống từ trên không trung, bị một luồng ngân diễm thiêu đốt.
Luồng ngân diễm này thiêu đốt, trên mặt Trương Hằng hiện ra vài tia vui mừng, cảm thấy trong thân thể sinh, ra một đám địch màu bạc. Linh hạch tòa sáng màu bạc cũng không ngừng tích lũy, từ từ xảy ra biến hóa.
- Gã ác ma này...
Trong sương mù màu bạc kia. thân ảnh Tử Yên Vũ mơ hồ lộ vẻ sầu thảm nói với Trương Hằng. giọng nói lạnh thấu xương, như băng giá. lộ lẻ hận thù rất đậm. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - www.Truyện FULL
- Chỉ là một con yêu thú mà thôi...
Trương Hằng ở bên cạnh nàng lơ đễnh nói. Nhưng lời nói của hắn lúc nơi hơi mất tự nhiên.
- Ta muốn nguyền rủa ngươi... Sinh mạng phải trả bằng sinh mạng...
Nói xong Tử Yên Vũ đột nhiên biến thành hình thái thân người đuôi cá. trên người tỏa ra tử quang mê ly, Phủ tới Trương Hằng.
Thông qua Thần Linh Nhãn, Trương Hằng cảm thấy bất an, đánh một chưởng về phía tử quang này.
Nhưng thân thể mỹ nhân ngư này đột nhiên nổ tung, hóa thành một đám điểm sáng màu tím, ầm một cái liền chui vào trong thân thể Trương Hằng.
Trương Hằng cười lạnh, một tiếng, ngân diễm bùng lên trên trượng, xóa tan tất cả điểm sáng màu tím kia.
- Đó là nguyền rủa tinh mệnh....
Vẻ mặt Tử Yên Vũ đang đứng nhìn lộ sự hoảng sợ nói:
- Người vừa rồi là ta sao? Vì sao nàng lại mang tới cho ta một cảm giác tha thiết vì tình như vậy. Nếu đổi lại là ta thì ta cũng không chút do dự mà làm như vậy.
Trương Hằng nhìn cảnh tượng phát sinh trong sương mù màu bạc, sắc mặt hơi đổi nói:
- Nguyền rủa tinh mệnh...
Theo sách cổ ghi lại thì mỹ nhân ngư có một loại Kỳ thuật cực kỳ bá đạo. chuyên môn dùng để đối phó với loại đàn ông phụ lòng nữ giới.
Loại kỳ thuật này phái trả giá bằng sinh mệnh mất đi, linh hồn tiêu tán. Một khi có nam nhân nhân loại trúng phải thuật này sẽ gặp phải trừng phạt cực kỳ tàn khốc, chắc chắn còn đáng sợ hơn cái chết...
Trương Hằng trầm tư nói:
- Thì ra là thế. Loại nguyền rủa này Dường như chạm tới nhân quả trong truyền thuyết, là tồn tại thật sự khó tin... Tuy nhiên nguyên rùa này phải trả giá bằng cả sinh mạng và linh hồn mới thi triển được, đồng thời có dưới tình huống phòng bị có thể né tránh vậy thì tồn tại này cũng hợp lý...
- Nơi này Chẳng lẽ là thời không trong tương lai...
Lam Ngọc Điền đột nhiên hít sâu một hơi khí lạnh, nói ra suy đoán trong lòng.
Trương Hằng thản nhiên nói:
- Cũng không hoàn toàn là vậy. Mặc dù Trương Hằng có thực lực mạnh gấp mười lần đi nữa cũng không thể đưa cả nhóm tiến vào thời không tương lai. Nơi này là hình ảnh không gian, thông qua pháp tắc của thiên địa và dấu vết của vận mệnh mà tính toán ra. chiếu rọi những chuyện sẽ phát sinh trong tương lai. Chúng ta vừa nhìn thấy chuyện sắp xảy ra.
- Đây chẳng phải giống như thăm dò thời không tương lai sao...
Lam Ngọc Điền hít sâu một hơi khí lạnh, vẻ mặt khiếp sợ và nghi ngờ.
Hắn không ngờ nổi là trong thiên địa lại có thần thông nghịch thiên tới mức này, có thể nhìn thấy chuyện sắp sửa phát sinh.
- Sau đó sẽ phát sinh chuyện gì?
Tử Yên Vũ trợn mắt há mồm nhìn chằm chằm vào sương mù màu bạc.
Sau đó cảnh tượng trước mặt bốn người đại biến, Trương Hằng đột nhiên đại biến tâm tính, ác nghiệt vô cùng.
Khi hắn vi phạm lương tri, giết chết Lam Ngọc Điền và Tử Yên Vũ xong liền gạt bỏ đi tia bản tính cuối cùng.