Bởi vì còn thời gian nên Lâm Tịch không một chút chần chờ, sau khi nhổ hết cỏ Kim Phong trong đám bạch cốt ra, hắn lập tức chạy nhanh vào trong huyệt động tròn dẹp có gió nhẹ thổi vào.
Trong hoàn cảnh ở không gian rất yên tĩnh này, âm thanh bóc vỏ kia càng trở nên rõ ràng hơn.
Lâm Tịch chợt dừng lại, cả người bỗng nhiên căng thẳng.
Trước mặt hắn xuất hiện một động quật khổng lồ như mỏ đá Long Quang.
Động quật này rõ ràng do con người làm ra, trên bốn vách tường còn có rất nhiều dấu vết con người đào bới. Nhưng đỉnh động lại có rất nhiều rễ cây và dây leo rơi xuống, theo những khe hở rất nhỏ giữa rễ cây và bùn đất, có những tia sáng yếu ớt từ bên ngoài chiếu vào trong. Lâu lâu Lâm Tịch lại nghe thấy tiếng tí tách, thì ra có nước từ các rễ cây kia rớt xuống dưới đất.
Trên mặt đất thấp trũng đằng trước có rất nhiều thực vật màu xanh lá trải dài.
Lâm Tịch có cảm tưởng như mình không phải đi vào một động quật, mà là một khu rừng nhiệt đới.
Mới nhìn qua, bất cứ ai cũng cảm giác rằng bốn vách và đỉnh động quật đã bị vô số rễ cây đâm thủng, nhưng mỗi một tấc đất lại được chính các bộ rễ cứng cáp ấy giữ chặt lại.
Nơi phát ra âm thanh chính là trung tâm động quật này.
Trên mặt đất chu vi khoảng mười thước này có một lớp cỏ khô dày đến mấy thước. Trên lớp cỏ khô này không hề có rễ cây và dây leo từ trên đỉnh động kéo dài xuống, cũng vì không có nước nhiễu xuống nên trừ việc mặt dưới lớp cỏ khô này phải tiếp xúc với mặt đất ẩm ướt, mặt trên lại rất sạch sẽ.
Trên lớp cỏ khô này có tổng cộng năm quả trứng cao hơn nửa người, vỏ trứng có màu vàng nhạt.
Ngay lúc này, bỗng nhiên có một quả trứng vỏ bị nứt ra.
Có một cái đầu màu vàng nhạt như con bọ cánh cứng từ bên trong mọc ra ngoài, đang từ từ gặm lấy vỏ trứng.
Từ những mảnh trứng như phấn vụn từ trong miệng con bọ cánh cứng này rơi xuống bên dưới, có thể thấy vỏ trứng này vô cùng cứng rắn, mà hàm răng của cái đầu thú này còn rắn chắc hơn nhiều.
Đầu thú phá vỏ ra tất nhiên là ấu trùng.
Mặc dù hình thể sẽ còn theo thời gian lớn lên, nhưng hiện giờ đầu thú bọ cánh cứng này đã có kích thước lớn hơn các loài ấu trùng bình thường.
Hắn chưa từng nhìn thấy con bọ cánh cứng nào có hình thể khổng lồ như vậy, thậm chí là cả những sách vở hắn đã từng đọc cũng không ghi lại.
Tuy nhiên, hiện giờ Lâm Tịch lại không chú ý nhiều lắm đến con bọ cánh cứng đang phá xác ra, hắn đang chăm chú nhìn một khu vực bên trái cách lớp cỏ khô đấy khoảng vài chục bước.
Nơi đó, có mấy chục dây leo kết lại thành một thể, từ trong đấy hắn cảm nhận được một khí tức vô cùng nguy hiểm.
Một sợi dây leo thấp màu xanh biếc bỗng chuyển động, hiển nhiên vật ở bên trong đã phát hiện Lâm Tịch.
Đột nhiên có một tiếng ho khan không thể nhịn được từ trong đấy vang lên.
Tiếng ho khan này rất nhỏ, nhưng lọt vào trong tai Lâm Tịch lại khiến hắn phải khẽ ngừng thở.
- Ngươi là ai?
Lâm Tịch không dám tiến tới, đứng yên nhìn khối dây leo màu xanh biếc, hỏi.
- Các ngươi xuất động nhiều quân đội và người tu hành như vậy chỉ vì muốn đối phó ta...ngươi còn hỏi ta là ai?
Một âm thanh con gái vang lên, âm thanh trong trẻo lạnh lùng, ẩn chứa sự tức giận tràn trề, đau thương, cùng với sát ý lạnh như băng.
Khối dây leo đang quấn chặt vào nhau bỗng nhiên tách ra như các sợi tóc rối được chải mượt, hiển lộ người ở bên trong.
Sau đấy, hắn liền thấy được một cô gái mặc áo màu xanh xinh xắn nhỏ nhắn như Biên Lăng Hàm.
Dung mạo cô gái này đẹp như tranh vẽ, đôi mắt màu xanh biếc, từng sợi tóc của nàng cũng là màu xanh biếc.
Lâm Tịch thầm giật mình, đôi mày khẽ cau lại.
Sau đấy, hắn thấy được sự tức giận, đau thương, bất lực, kiên quyết và sát ý trong đôi mắt cô gái này.
- Thì ra biên quân Long Xà chúng ta xuất động nhiều quân lính...ra lệnh quyết tử...nhiều Huyệt man liều mạng đánh bất ngờ, tất cả chỉ vì cô?
Lâm Tịch khiếp sợ trong lòng, nhìn cô gái trước mắt, khó hiểu mà lên tiếng:
- Ngươi rốt cuộc là ai?
Nghe thấy lời nói "nhiều Huyệt man liều mạng đánh bất ngờ" của Lâm Tịch trong lúc khiếp sợ, sự tức giận và đau thương trong đôi mắt xanh biếc của cô gái này lập tức tăng thêm vài phần.
- Chúng ta là địch nhân.
Nàng nhìn Lâm Tịch, đanh thép trả lời.
Lời này vừa ra khỏi miệng, sự tức giận, đau thương và bất lực trong đôi mắt màu xanh biếc của nàng lập tức hóa thành sát khí.
Thân thể nàng từ từ bay nhẹ ra khỏi khối dây leo màu xanh biếc.
Một luồng khí tức mà Lâm Tịch cảm nhận là vô cùng bàng bạc từ trong tay áo nàng bay lên.
Lâm Tịch vẫn đang bị sự khiếp sợ bao phủ. Hắn nghĩ mãi vẫn không hiểu cô gái này rốt cuộc là ai, nhưng lại có thể khiến quân đội Vân Tần bất chấp tất cả triệu tập toàn bộ quân đội tiến vào vùng đất hoang vu, thậm chí bên Huyệt man còn phái rất nhiều đại đội tới đây cứu viện, không màng đến hi sinh. Quân đội Vân Tần làm vậy là muốn bao vây, còn Huyệt man không tiếc hi sinh là vì muốn tạo ra một lỗ hổng nho nhỏ, để cho quân đội Vân Tần không kịp điều động quân đội bổ sung.
Bởi vì cảm nhận được tình cảm chân tình sâu trong ánh mắt của cô gái này, nên hắn không hề có sự thù địch với đối phương. Nhưng hiện giờ đối phương không nói lời nào đã ra tay, nên hắn không thể có sự lựa chọn khác.
Chỉ cần dựa vào khí tức bàng bạc xuất hiện khi cô gái này phất tay áo lên, hắn đã biết tu vi của đối phương cao hơn mình rất nhiều, chính mình không thể nào là đối thủ của đối phương. Cho nên, hắn không dám chần chừ hay nói thêm lời nào, đôi mắt mở to hết cỡ, hoàn toàn bỏ đi ý định ra tay đánh cược một lần. Sau khi nhảy qua một bên tránh được chiêu thức của đối phương, hắn lập tức xoay người lại, nhanh chóng chạy như điên trong huyệt động tối đen trước mặt mình.
Ngay lúc Lâm Tịch xoay người, thiếu nữ có đôi mắt xanh đã đến cửa động này.
Việc Lâm Tịch không đánh mà chạy càng khiến nàng cảm thấy tức giận hơn, không nhịn được mà thét lên một tiếng, khí tức trên thân bỗng nhiên cuồng bạo hơn mấy lần. Trong tay nàng xuất hiện một đoàn ánh sáng như ánh trăng, không khí trong thông đạo bị một sức mạnh khổng lồ ép lại như tạo thành những trường mâu vô hình, nhanh chóng đâm tới lưng Lâm Tịch. Từng khối từng khối bùn đất bị chấn nát nhanh chóng đổ sập xuống, nhưng lại bị luồng sức mạnh vô hình kia chấn nát thành phấn vụn trong nháy mắt.
Lâm Tịch cảm thấy áp lực kinh khủng từ phía sau truyền đến. Trong cảm giác của hắn, dường như đằng sau mình đang có một con rắn tia chớp còn khổng lồ hơn huyệt động này đang từ dưới đất chui lên đuổi theo mình. Nhưng hắn cũng không muốn buông tha cơ hội chiến đấu với một người tu hành có tu vi hơn xa mình như vậy. Hắn nắm chặt trường kiếm trong tay, không ngừng chém lên đỉnh động trên đầu mình, đồng thời chạy như điên về phía trước. Nguồn truyện: TruyenGG
Một khối đất bền chắc và lớn như khối băng từ trên sụp xuống, nhưng tất cả vẫn bị đoàn ánh sáng như ánh trăng trong tay thiếu nữ có đôi mắt xanh biếc chấn nát, không thể nào chôn vùi nàng trong thông đạo được. Nhưng nàng lại không thể nào khống chế được tâm tình trong lòng mình nữa, ngẩng đầu hét lên một tiếng thê lương, hai gò má ửng đỏ lên vì quá giận dữ.
Đôi mắt và mái tóc dài xanh biếc của nàng bỗng nhiên phát ra ánh sáng màu xanh.
Một luồng sức mạnh mà với cảnh giới hiện giờ Lâm Tịch không thể nhận biết được, từ trong năm ngón tay trái của nàng phóng ra ngoài, nhanh chóng xông vào trong đất bùn.
...
Lâm Tịch vẫn chạy như điên, đồng thời trong đầu thầm tính toán thời gian một cách chuẩn xác nhất.
Mặc dù đang xoay người chạy trốn, nhưng dưới sự áp bách của sức mạnh và khí tức của người tu hành đằng sau, tinh thần và hồn lực trong cơ thể hắn nhờ vậy lại được kích thích tiềm năng, so với lúc đối chiến với các chiến sĩ Huyệt man chỉ có thể hơn chứ không kém.
Đây là tu hành, hơn nữa hắn lại có đầy đủ thời gian.
Nhưng ngay lúc này, trong lòng đất phía trước hắn bỗng nhiên xuất hiện những tiếng động khác thường.
Một luồng sức mạnh vô hình trói lấy hai chân, khiến cho thân thể đang chạy như điên tới trước của hắn mất thăng bằng, không khỏi té ngã nặng nề xuống mặt đất.
Lâm Tịch theo bản năng dùng hai chân đạp mạnh xuống, lập tức có mấy tiếng rách vang lên, nhưng hắn cuối cùng vẫn không thể thoát được trói buộc. Ngay khi gần té xuống đất, hắn miễn cưỡng xoay người qua một bên, lập tức nhìn thấy cảnh tượng khiến hắn phải chấn động tinh thần, thậm chí ngạc nhiên đến mức hắn không biết mình nên làm gì, mà lúc này bả vai của hắn đã rơi mạnh xuống đất, trượt dài ra phía sau.
Thứ quấn chặt hai chân hắn, sau đó lan tràn lên đầu gối, không ngờ lại là vô số gốc rễ từ dưới đất mọc lên.
Những gốc rễ này không biết là được sức mạnh vô hình nào khống chế, không những trở nên linh tính như có sinh mạng, mà còn mạnh mẽ hơn lúc bình thường.
"Ầm!"
Cùng lúc hắn ngã xuống đất, biết rõ thứ đang quấn quanh hai chân mình rốt cuộc là vật gì, tất cả bùn đất phía sau hắn bỗng nhien bị chấn nát, hóa thành một "dòng nước bụi đất" mạnh mẽ đập lên người hắn, đè ép nặng tới mức hắn không thể nào động đậy được, tức ngực phun ra một ngụm máu tươi.
Thiếu nữ có đôi mắt xanh ở ngay sau dòng nước này, cả người không dính một hạt bụi, mái tóc nàng tản phát một vầng sáng màu xanh nhàn nhạt, càng tô điểm thêm cho dung nhan kiều diễm.
- Cho dù là Quốc sĩ...chỉ sợ cũng không thể làm được như vậy. Thì ra người tu hành Quốc sĩ lại mạnh mẽ đến như thế.
Lâm Tịch đang bị "dòng nước bụi đất" kia đè chặt xuống, không thể nào động đậy cũng như không thể thở được, thầm nghĩ như vậy, hắn chuẩn bị dùng năng lực đặc biệt của mình để chạy trốn.
Nhưng ngay lúc này, thiếu nữ có đôi mắt xanh trông giống như một đám mây xanh biếc kia đột nhiên uể oải rơi xuống đất. Nàng không nhịn được mà phun một ngụm máu tươi ra ngoài.
Tuy Lâm Tịch không thể nào mở mắt ra, nhưng hắn lại cảm giác được như vậy.
Hắn nhắm mắt lại, dùng trường kiếm xanh nhạt trong tay chặt đứt từng rễ cây đang quấn chặt chân mình, sau đó cả người nhanh chóng phóng lên đứng dậy.
Cơn đau đớn trong ngực trong phổi cùng với cảm giác đan điền ở hồn lực muốn mất đi đang tràn ngập khắp thân thể nàng, cộng với sự tức giận tột độ đã được đè nén không biết bao ngày khiến cho cả người nàng run rẩy không thôi.
- Ngươi vô sỉ.
Nàng thấy Lâm Tịch đang cố gắng mở hai mắt ra, không nhịn được mà mắng hắn như thế.
Cảm thấy đầu tóc mình dính đầy bùn đất, Lâm Tịch bất giác đưa tay lên phủi phủi. Khi nghe nàng nói thế, hắn khẽ ho nhẹ một đám bụi đất trong miệng ra, sau đấy nói:
- Ta vô sỉ lúc nào?
- Ta chưa từng thấy người tu hành Vân Tần nào giống như ngươi, không đánh mà bỏ chạy, hơn nữa còn dùng thủ đoạn vùi lấp thông đạo.
Thiếu nữ có đôi mắt xanh vô cùng tức giận lớn tiếng mắng.
- Hì hì...
Lâm Tịch bất giác bật cười, nói:
- Biết rõ không đánh lại cô, chẳng lẽ ta đứng đợi chết?
- Xem ra cô chưa gặp nhiều người tu hành Vân Tần đâu, hơn nữa ở đây...những người cô gặp hẳn là người tu hành trong quân đội. Bọn họ lợi hại hơn ta, mà cho dù có liều mạng bọn họ cũng muốn bắt cô lại, có lẽ vì thế cô mới cho rằng người tu hành Vân Tần không thể nào chạy trốn được.
Thấy thiếu nữ có đôi mắt xanh không ngừng run rẩy, Lâm Tịch hơi đồng tình nói tiếp:
- Thương thế trên người cô không nhẹ, nên cô mới dùng phương pháp mạnh nhất, nhanh nhất, trực tiếp nhất để giết chết ta, nhưng không ngờ ta lại làm vậy...kết quả là vì không muốn ta chạy ra ngoài, cô đã dùng hồn lực vượt quá cực hạn của mình, làm thương thế nặng hơn.
- Cô rốt cuộc là ai? Tại sao có nhiều quân đội Vân Tần muốn liều mạng giết cô như vậy?
Thấy được thần sắc của thiếu nữ có đôi mắt xanh này, Lâm Tịch dường như cảm nhận được sự cố kỵ của cô ta, nên cố gắng không hỏi những việc mình muốn hỏi. Sau một hồi nhìn nàng, hắn lại hỏi lại câu hỏi ban nãy.