Tiên Ma Biến

Chương 282

Thiếu nữ có đôi mắt xanh vẫn không trả lời bất kỳ câu hỏi nào của Lâm Tịch.

Không khí bị vẫn đục trong thông đạo vừa mới bình tĩnh bỗng nhiên lại bị chấn động mãnh liệt. Nàng ta vừa thét lên một tiếng, thân thể nàng lập tức phá tan không khí trước mặt mình, sau đó phóng đến trước mặt Lâm Tịch như một cây tên rời cung.

Lâm Tịch không cảm giác được hồn lực cường đại cũng như khí tức bàng bạc nào trong khoảnh khắc vừa rồi. Hắn biết thương thế hiện giờ đã không cho phép đối phương tiếp tục sử dụng hồn lực, nhưng tiếng thét vừa rồi của nàng lại khiến Lâm Tịch nhận ra rằng mặc dù chỉ là khí lực thân thể, nhưng đối với mình đó vẫn là một sức mạnh rất kinh khủng.

Tự mình lĩnh hội sức mạnh thân thể của người tu hành cao giai, đối với Lâm Tịch, có thể nói đây là một kinh nghiệm hiếm thấy.

Từng thớt thịt trên người hắn bắt đầu rung động, ánh mắt tập trung nhìn thẳng vào bóng đen mà thiếu nữ có đôi mắt xanh kia đang nắm chặt trong tay rồi một đường kéo tới mình.

Trường kiếm Thần quang trong tay hắn với một tốc độ kinh người chuẩn xác chém trúng bóng đen đang được thiếu nữ có đôi mắt xanh nắm chặt.

"Coong!"

Một tiếng động lớn vang lên, ánh lửa lóe lên rồi chớp tắt.

Trong tay thiếu nữ có đôi mắt xanh là một lưỡi đao vòng tròn có hình dáng như mặt trăng.

Lâm Tịch rống lên một tiếng, xương cốt ngón tay hắn lập tức phát ra âm thanh như bị nứt xương. Text được lấy tại http://truyenggg.com

Hắn không thể kiên nhẫn chịu đựng, trường kiếm Thần quang bị đánh bay ra một bên. Nhưng cùng lúc đó, tay trái của hắn đã vung lên, đoản kiếm màu xanh biếc trong tay lại đột ngột xuất hiện, chém trúng lưỡi đao hình dáng ánh trăng.

Đoản kiếm màu xanh biếc cũng bị đánh văng ra, lưỡi đao hình dáng ánh trăng như trước phá không tiến đến, nhưng qua cơn chấn động vừa rồi nên thân hình Lâm Tịch đã ưỡn ra sau, bởi vì mất thăng bằng nên cả người hắn lập tức té xuống đất.

Lưỡi đao ánh trăng trong tay thiếu nữ không thể chém trúng ngực Lâm Tịch, mà là rơi vào khoảng không.

Thiếu nữ có đôi mắt xanh giận dữ ho khan, phun ra một ngụm máu tươi.

Nàng không biết động tác tránh né vừa rồi của Lâm Tịch vốn bắt nguồn từ hai mươi bốn thức thể thuật Thanh Loan và đã được mài giũa qua nhiều lần tu hành, nàng cũng không biết cách dùng song kiếm của Lâm Tịch thực chất là kiếm kỹ của Trần Phi Dung, nhưng nàng cảm giác được những thức kiếm liên tục chém ra làm giảm đi sức mạnh trong lưỡi đao của mình cùng với thân pháp né tránh của Lâm Tịch là vô cùng xảo diệu.

Nàng không thể ngờ rằng một người tu hành còn chưa đột phá tới Đại hồn sư lại có chiến lực như vậy.

- Cô không giết chết ta được.

Tuy chỉ tiếp xúc với đối phương thông qua song kiếm, nhưng hai tay Lâm Tịch hiện đang liên tục run rẩy, mồ hôi hột đổ đầy trên trán. Nhưng thần sắc tự tin lại hiện rõ trong đôi mắt sáng trong của hắn. Hắn liếc nhìn đôi mắt đầy sự phẫn nộ cùng với khóe miệng bị máu tươi nhuốm đỏ của cô gái có đôi mắt xanh, khẽ lắc đầu và nói:

- Cảnh giới của cô hơn ta, cô cũng nên biết rằng nếu không có hồn lực chống đỡ, khí lực của cô sẽ nhanh chóng yếu đi. Hơn nữa, thương thế trong người cô cũng cần nhiều hồn lực để chữa trị, cô không nên sử dụng quá nhiều động tác mạnh…Nếu như không bị thương nặng như vậy, bình thường cô chỉ cần dùng một ngón tay là có thể giết dàng giết ta, nhưng bây giờ không được.

Nghe thấy những lời này của Lâm Tịch, ngay khóe miệng của thiếu nữ có đôi mắt xanh này lại xuất hiện một tia máu tươi.

Nàng bất giác cắn lấy môi mình.

Lâm Tịch lui về sau nửa bước, âm thầm cảnh giác.

Nhưng điều khiến hắn phải run rẩy chính là thiếu nữ có đôi mắt xanh tràn ngập sự phẫn nộ và thê lương đang ở trước mặt mình lại chỉ cắn môi mình, không nói được lời nào, sau đấy lui về đằng sau.

Lâm Tịch kinh ngạc lập tức đuổi theo.

Thiếu nữ có đôi mắt xanh dừng bước trước đống cỏ khô trong huyệt động.

Khi Lâm Tịch còn cách thiếu nữ có đôi mắt xanh khoảng hai mươi bước, cô ta bỗng nhiên xoay người, Lâm Tịch dừng lại, cảnh giác đề phòng.

Nhưng nàng không hề động thủ.

Lâm Tịch càng kinh ngạc hơn dừng ngay tại chỗ. Hắn nhìn thấy con bọ cánh cứng lớn khoảng nửa thân người đằng sau thiếu nữ có đôi mắt xanh đã chui ra ngoài, điều khiến hắn cảm thấy lạnh cả sống lưng chính là những cái chân của con bọ cánh cứng này dường như là những lưỡi đao to lớn, thậm chí còn cứng rắn hơn giáp xác trên người, phát ra ánh sáng kim loại lộng lẫy.

"Rắc!"

Một tiếng động nhỏ vang lên.

Lại có một cái trứng khác nứt ra, tiếp đó là âm thanh nhai lấy vỏ trứng.

Lâm Tịch đột nhiên cảm thấy mình rất ngu.

Những quả trứng này đương nhiên không thể nào vô duyên vô cớ biến ra, tất nhiên là do con bọ cánh cứng khác hạ sinh. Có thể sinh ra những ấu trùng có kích thước to lớn như vậy, thân thể con mẹ chắc chắn là càng khổng lồ hơn, tuyệt đối sẽ không như những con bọ cánh cứng mình vừa trông thấy chui đầu ra khỏi vỏ trứng đã khổng lồ như thế…Đó chắc chắn là một con thú vô cùng khổng lồ.

- Cô muốn dùng những con yêu thú này để đối phó ta?

Lâm Tịch không nhịn được hỏi.

Thiếu nữ có đôi mắt xanh cảm thấy Lâm Tịch đúng là rất ngu, nếu là kẻ địch, tại sao nàng phải trả lời câu hỏi của hắn? Hơn nữa, nàng cũng không biết Lâm Tịch đến đây là vì rắn tia chớp, nàng cho rằng quân đội Vân Tần đã không bị những thủ đoạn của nàng mê hoặc, hơn nữa còn rất nhanh chóng khoanh vùng được phạm vi nàng đi lại, bắt đầu cẩn thận tìm tòi khu vực này. Với cách nghĩ của nàng, người tu hành cấp thấp Vân Tần này không lập tức ra ngoài bẩm báo, ngược lại còn ở đây phí lời đúng là rất ngu ngốc.

Ngoài ra, nghĩ tới việc đã có nhiều chiến sĩ Huyệt man vì nàng hi sinh, nàng vất vả lắm mới chạy đến đây được, nhưng cuối cùng vẫn bị phát hiện, nội tâm nàng đã lạnh như một khối băng, vết thương trong cơ thể đau càng thêm đau, trong tình trạng như thế nàng tất nhiên sẽ không nói gì với người tu hành Vân Tần này.

Cho nên, nàng chỉ phẫn nộ, lạnh lẽo và tràn ngập sát ý nhìn Lâm Tịch, không nói bất cứ lời nào.

Không thể có câu trả lời nên Lâm Tịch chỉ có thể không làm gì, đứng yên và kinh hãi nhìn mấy cái trứng lớn kia.

Hắn có thể nhận ra đối với những con ấu trùng bọ cánh cứng này, vỏ trứng của nó là một loại thức ăn đầy chất dinh dưỡng. Ban đầu tốc độ gặm ăn của các con ấu trùng không nhanh, nhưng sau khi đã chui được ra hết, con bọ cánh cứng có kích thước gần nửa người đấy bắt đầu ăn nhanh hơn, có thể nói là vô cùng kinh người. Hầu như chỉ qua một tức ngắn ngủi, đã có thêm một vỏ trứng có kích thước bằng mấy bàn tay bị nuốt lấy.

Khoảng một thời gian sau…

"Rắc!"…"Rắc!"…"Rắc!"

Ba cái trứng khác lần lượt nứt ra.

- Rốt cuộc đây là loại bọ cánh cứng nào?

Lâm Tịch nhìn thấy thân thể những con bọ cánh cứng này đang tăng lên với một tốc độ có thể dùng mắt thường thấy được. Lớp vỏ trứng của con bọ cánh cứng đầu tiên chui ra ngoài đã nứt ra toàn bộ, là do con bọ này lớn lên quá nhanh, nên vỏ trứng bị áp lực từ bên trong ép ra làm căng nứt.

Loại bọ cánh cứng này dường như sẽ không xảy ra quá trình lột xác, thân hình liên tục lớn lên mà không gặp bất cứ trở ngại gì, dưới thân thể trơn bóng trông như một khối bảo thạch là tám cái đao chân càng lúc càng kinh người.

Nhưng điều khiến hắn cảm thấy kinh ngạc chính là con bọ cánh cứng này trông rất dịu ngoan, không hề xa cách hay có phản ứng gì với thiếu nữ có đôi mắt xanh, đồng thời tựa hồ xem hắn là không khí. Ngoài ra, trong lúc nuốt lấy vỏ trứng của mình, nó còn bắt đầu há mồm ăn lớp cỏ khô được lót ở bên dưới.

Bốn con bọ cánh cứng nở ra sau cùng lúc nhận thấy miếng ăn ngon của mình bị người khác ăn mất, nên tốc độ ăn lấy vỏ trứng của mình cũng tăng lên rất rõ ràng.

Thiếu nữ mặc áo xanh đột nhiên dời bước, đi lên đống cỏ khô, nhặt lên mười mấy miếng vỏ trứng rất dày, sau đấy lại dời bước đi xuống, dùng ánh mắt ngăn việc Lâm Tịch định làm.

Trong quá trình này, năm con bọ cánh cứng không hề để ý đến thiếu nữ có đôi mắt xanh.

Lâm Tịch nuốt một ngụm nước miếng, không nhịn được sờ sờ bụng mình.

Ở bên ngoài, mía tỏi đen đã lắp đầy bụng hắn, hơn nữa, mùi thức ăn vô cùng khó chịu đã ngăn cản ham muốn muốn ăn tiếp của hắn, bây giờ hắn không hề đói bụng. Động tác vừa rồi của hắn xuất hiện là vì mấy con bọ cánh cứng này thật sự quá ham ăn, hơn nữa, tốc độ ăn còn ngày một nhanh hơn.

Sau khi ăn đươc một nửa vỏ trứng, tốc độ ăn của năm con bọ cánh cứng này chỉ có thể dùng bốn từ gió cuốn mây trôi để hình dung. Mỗi một con bọ cánh cứng ăn cỏ khô giống như có mười bảy mười tám người không ngừng lấy cỏ khô lên bằng tay, sau đấy đồng loạt nhét vào miệng nó

Thời gian dần trôi qua, chiều cao của năm con bọ cánh cứng này ít nhất đã tương đương với một thanh niên trưởng thành.

Lớp cỏ khô dày nhanh chóng vơi đi.

- Lẽ nào ăn như vậy không bị chết no sao?

Đột nhiên nhìn thấy thân hình những con bọ cánh cứng này không ngừng lớn lên, lại nhìn tám đao chân trông rất mạnh mẽ kia, đồng thời nghĩ tới con rắn mối khổng lồ từ dưới đất chui lên mình đã giết chết, Lâm Tịch vừa thì thầm đột nhiên hoảng sợ kinh hô:

- Con rắn mối khổng lồ kia…chẳng lẽ dựa vào con bọ cánh cứng này đào bới nên nó mới đi được dưới đất?

- Nơi này vốn là địa phương các ngươi nuôi dưỡng bọ cánh cứng khổng lồ? Bởi vì nơi này rắn tia chớp, quân đội Vân Tần bình thường không dám tiến vào, nên bọn ngươi mới dám đặt những con bọ cánh cứng này ở đây, quả thật rất an toàn.

Không khí trong hang động càng trở nên quỷ dị và thú vị hơn.

Lâm Tịch hơi lải nhải với thiếu nữ có đôi mắt xanh, giống như Đường Tăng, mà thiếu nữ mặc áo xanh lại giống như Tôn Ngộ Không đang có bồ tát bên cạnh, hận không thể giết chết Lâm Tịch, nhưng vì không có cách nào thực hiện, nên chỉ đành phẫn nộ nhìn Lâm Tịch.

Mùi hôi thối bắt đầu tràn ngập khắp hang động.

Sau khi ăn hết lớp cỏ khô, năm con bọ cánh cứng này bắt đầu bài tiết, phát ra mùi hôi nồng nặc, khiến Lâm Tịch phải ngậm miệng lại, nín thở.

Sắc mặt của thiếu nữ có đôi mắt xanh càng nghiêm nghị hơn, nàng chậm rãi đi tới trước một con bọ cánh cứng có kích thước hơn nàng đến mấy lần, đưa tay vuốt nhẹ đầu, sau đó đưa một vỏ trứng vỡ trước miệng con bọ cánh cứng này.

Con bọ cánh cứng này lập tức nuốt lấy vỏ trứng này với một tốc độ không thể tưởng tượng được.

Thiếu nữ mặc áo xanh lại lấy ra một mảnh khác, năm con bọ cánh cứng nhanh chóng đi tới với tốc độ trái ngược hoàn toàn với thân thể khổng lồ của mình, tụ tâp lại xung quanh thiếu nữ mặc áo xanh, ngay cả Lâm Tịch đang ở xa cũng cảm giác được tâm ý khát vọng của chúng.

Nhưng thiếu nữ mặc áo xanh lại không co tay lại, ngược lại nàng còn nhảy lên đầu một con bọ cánh cứng, sau đó dùng cánh tay đang nắm chặt vỏ trứng chỉ về một vách động đằng trước.

Con bọ cánh cứng này cố gắng ngẩng đầu lên, nhưng lại không thể với tới vỏ trứng trong tay nàng ta, mà dường như nó cũng không biết cách hất tung thiếu nữ mặc áo xanh xuống, nên ngay lập tức tám cái chân to khỏe của nó bắt đầu vung vẩy, hướng tới phía trước.

Tám cái chân dài nhanh chóng cắt sâu vào đất bùn.

Từng khối đất bùn to lớn như biến thành đậu hũ, bị con bọ cánh cứng nào đào bỏ ra phía sau.

Thiếu nữ mặc áo xanh thoáng cúi người xuống trên lưng bọ cánh cứng, tránh bùn đất đào ra dính vào người mình. Cùng lúc đấy, nàng khẽ co tay lại, để vỏ trứng trong tay mình gần đầu con bọ cánh cứng hơn.

Như được ánh sáng chỉ dẫn, con bọ cánh cứng này và bốn con bọ cánh cứng đằng sau theo ngón tay của thiếu nữ mặc áo xanh nhanh chóng tiến tới phía trước.

Một đường hầm to lớn kéo dài tới đằng trước nhanh chóng xuất hiện dưới mặt đất.

Lâm Tịch không chần chờ, hắn cũng nhảy lên lưng một con bọ cánh cứng, nhìn bùn đất xung quanh nhanh chóng xẹt qua đỉnh đầu và người mình, cảm thấy rất khẩn trương và kích thích.

Bình Luận (0)
Comment