Thấy Xuyên sơn nỗ từ trong đại quân địch bắn thẳng tới chỗ mình, nam tử trung niên đứng sau Trần Mộ nheo mắt lại, đồng thời mặt đất dưới chân hắn ta cũng vỡ tan ra như vô số mạng nhện, một luồng khí tức bàng bạc khó tưởng tượng được từ trên người hắn bắn ra ngoài.
Khí tức này mạnh mẽ đến mức thậm chí ép Trần Mộ không thể nào hành động được.
Hai tay của hắn bắt lấy cổ áo và lưng Trần Mộ.
- Lui!
Một tiếng quát trầm thấp và dứt khoát từ trong miệng hắn truyền ra ngoài, đồng thời Trần Mộ bị hắn vứt bay ra phía sau.
Cùng một thời gian, vốn đại quân sau lưng Trần Mộ đang yên lặng chờ đợi, nhưng khi nhìn thấy Xuyên sơn nỗ bên quân địch bắn ra, có ba bóng người cũng quát lên, đồng thời phóng tới trước.
Trong khoảng thời gian đó có rất nhiều người chuyển động, nhưng tốc độ ba người này lại vượt xa mọi người, khí tức trên người toát ra mạnh mẽ đến mức tạo thành một vệt khí lưu nóng rất dài ngay sau lưng mình.
- Chúng ta đi.
Cũng cùng một thời gian, Lâm Tịch còn đang cảm thấy khiếp sợ lập tức nghe tiếng hô của An Khả Y.
Ngay cả An Khả Y luôn luôn bình tĩnh cũng đang run giọng nói với hắn.
- Mạnh Túc! Ngài tạm thay ta thống lĩnh.
Thấy An Khả Y đang cưỡi ngựa nhanh như một cây tên rời cung, Lâm Tịch lập tức hít sâu một hơi, quát lên một tiếng, hai chân kẹp chặt thân ngựa, nhất thời xông tới trước.
Những người còn lại không nhận được mệnh lệnh của Lâm Tịch, không dám hành đông, nhưng đám người Cao Á Nam, Khương Tiếu Y, Biên Lăng Hàm tất nhiên không nghĩ nhiều như vậy, lập tức đuổi theo.
Sau một hồi do dự, Mông Bạch cũng nghiêm mặt, vỗ ngựa đi theo.
...
Sau khi ném Trần Mộ bay ra ngoài, nam tử trung niên mặc áo vải đang đứng trong bình nguyên cỏ xanh không hề lùi lại, chỉ lẳng lặng đứng yên tại chỗ. Tiếp đấy khí tức trên người hắn mỗi lúc một tăng lên. Lấy hắn làm trung tâm, mặt đất bị chấn động mạnh mẽ, từng làn cỏ xanh bị khí lưu cường đại cuốn thành những phiến lá vụn, lần lượt bay lả tả ra ngoài.
"Phốc!"
Rất nhiều tiếng động nổ vang do bị ép lại thật chặt vang lên.
Từng cây Xuyên sơn nỗ to như những cánh tay khổng lồ mang theo khí lưu nóng hổi do ma sát với không khí bắn xuống mặt đất dưới mặt hắn, trông chúng như những cây búa to lớn từ trên trời giáng xuống, tạo thành những vòng xoáy to rõ. Nhưng nam tử trung niên mặc áo vải này tựa như không thấy những cây Xuyên sơn nỗ ấy, hắn ta vẫn tập trung nhìn Văn Nhân Thương Nguyệt.
Trước khi những cây Xuyên sơn nỗ này bắn xuống đất, Văn Nhân Thương Nguyệt đã buông tay dây kéo. Một luồng hồn lực mênh mông không tưởng tượng được từ trong tay hắn phun ra ngoài, giống như một cơn sóng lớn không ngừng đánh vào không khí trước mặt mình. Dưới phản lực giữa hai bên, thân hình hắn ta từ từ rơi xuống, tốc độ giảm chậm lại, ổn định đứng trên mặt đất.
Nam tử trung niên vẫn đang đứng chờ. Đối mặt với đối thủ đáng sợ này, hắn ta không hề hoảng sợ hay định lui bước, chỉ là lẳng lặng chờ cơ hội ra tay.
Ngay lúc Văn Nhân Thương Nguyệt rơi xuống đất, cả thân thể bị phản lực mạnh mẽ đánh vào, đây cũng là lúc Văn Nhân đại tướng quân nổi danh thiên hạ yếu nhất, hắn rốt cuộc đã ra tay.
Khí tức khổng lồ đang điên cuồng tăng vọt bên ngoài thân thể hắn chợt biến mất, khiến cho không gian mười thước xung quanh hắn giống như đã biến thành chân không. Chính điều này đã làm cho vô số phiến lá vụn cuốn vào giữa, mà sức mạnh trong cơ thể hắn cũng hợp lại thành một, tụ vào trong thanh tiểu kiếm không chuôi màu xám tro trong tay hắn.
"Vèo!"
Thanh tiểu kiếm màu xám tro bay nhanh như điện, đâm thẳng vào bụng Văn Nhân Thương Nguyệt.
Thánh sư ngự kiếm chính là sức mạnh vô địch ở thế gian này, nhưng không phải bất kỳ Thánh sư ngự kiếm nào cũng có thể trở thành cung phụng triều đình.
Vì thế, dù là tốc độ, sức mạnh hay khí thế của một kiếm này, tất cả thậm chí còn mạnh hơn cả kiếm của Nam Cung Vị Ương khi đã cứu Nam Sơn Mộ ngày đó.
...
Tất cả người tu hành trong triều đình đều biết Văn Nhân Thương Nguyệt cũng là một Thánh sư ngự kiếm, hơn nữa còn được mọi người gọi là Thánh sư ngự kiếm vô địch trong tất cả Thánh sư.
Ngay khi phi kiếm của mình bay ra, tên cung phụng triều đình này đã sẵn sàng nghênh đón phi kiếm của Văn Nhân Thương Nguyệt, muốn được nhìn thấy kiếm đạo vang danh khắp thiên hạ.
Nhưng ngay lúc hai chân Văn Nhân Thương Nguyệt rơi xuống đất, hãm sâu xuống bùn lầy, thì thứ từ trong tay áo Văn Nhân Thương Nguyệt bay ra không phải là thanh phi kiếm nóng cháy như dòng sông màu đỏ kia, mà là một trường phiên màu đỏ.
Khuôn mặt trầm ổn như sắt đá của nam tử trung niên lập tức tái nhợt như tờ giấy trắng, ngay đầu ngón tay của hắn phát ra âm thanh kiếm khí xé rách không trung. Nhưng trong lúc phi kiếm của hắn vội vàng tránh né, thanh trường phiên màu đỏ trong tay Văn Nhân Thương Nguyệt đã bay ra, cuốn lấy thanh phi kiếm này.
Bởi vì do thể chất tu hành cũng như phương pháp rèn luyện, nên trong người Tây di có rất ít Thánh sư ngự kiếm, nhưng bọn họ lại có hồn binh trường phiên chuyên khắc chế phi kiếm.
- Ngươi!
Biết mình đã phạm sai lầm trí mạng, nên hồn lực trong cơ thể nam tử trung niên điên cuồng phun ra ngoài, tập trung vào đôi tay của mình, muốn phi kiếm tránh thoát sự khống chế của trường phiên màu đỏ trong tay Văn Nhân Thương Nguyệt. Bạn đang đọc truyện tại TruyenGG - www.TruyenGG
Nhưng hồn lực trong cơ thể Văn Nhân Thương Nguyệt lại còn vận chuyển điên cuồng hơn hắn, nhất là giờ phút này Văn Nhân đại tướng quân lại đang đứng ở thế hai chân cong lại, nên trong cơ thể hắn càng có nhiều sức mạnh hơn để truyền vào trong trường phiên màu đỏ.
Phi kiếm màu xám tro tựa như rơi vào một mạng nhện, không ngừng vùng vẫy và rung động.
Văn Nhân Thương Nguyệt lại không dừng lại.
Trong lúc trường phiên màu đỏ giằng co với phi kiếm của cung phụng triều đình này, hai chân của hắn đã thoát khỏi bùn lầy. Chỉ là một nhảy nhẹ nhàng, nhưng hắn đã đứng trước mặt nam tử trung niên mặc áo vải.
- Tống Tư Viễn?
Một câu hỏi đơn giản từ trong đôi môi hồng như máu của hắn phát ra ngoài, như muốn xác nhận thân phận của nam tử trung niên mặc áo vải này.
Ngay lúc nói xong, hắn lập tức tung một quyền đánh về phía nam tử trung niên mặc áo vải.
"Ầm!"
Nam tử trung niên mặc áo vải cũng tung quyền, chặn đánh Văn Nhân Thương Nguyệt.
Cả người hắn lập tức trượt dài ra sau đến sáu bảy thước, máu tươi từ trong miệng mũi phun ra ngoài.
Gần như không có thời gian để nghỉ ngơi, khi thân thể hắn còn chưa dừng lại hẳn trên mặt đất, Văn Nhân Thương Nguyệt đã tung quyền thứ hai ra đến trước mặt hắn.
Đến lúc này, bất cứ ai cũng có thể nhận ra mặc dù vị cung phụng triều đình này vô cùng mạnh mẽ, nhưng vẫn không phải là đối thủ của Văn Nhân Thương Nguyệt. Nhưng nam tử trung niên mặc áo vải cũng hiểu rõ rằng nếu như bây giờ hắn né tránh bỏ chạy, vậy không cần quá nhiều thời gian, Trần Mộ phía sau hắn sẽ bị Văn Nhân Thương Nguyệt giết chết ngay. Cho nên, đối mặt với quyền thứ hai của Văn Nhân Thương Nguyệt, trong lòng nam tử trung niên mặc áo vải này xuất hiện một sự toan tính sai lầm, nhưng đôi mắt hắn lại toát lên thần sắc kiên quyết khác thường.
"Ầm!"
Quyền thứ hai của hắn va chạm với quyền của Văn Nhân Thương Nguyệt.
Máu tươi từ trong miệng hắn không ngừng phun ra ngoài, rớt xuống hai khe rãnh thật sâu trước người hắn.
Hắn cảm thấy một tay của mình đã bị nứt xương, nội tạng trong cơ thể cũng xuất hiện những vết thương rất nhỏ, đang rỉ máu ở bên trong.
Văn Nhân Thương Nguyệt vẫn không thay đổi.
Quyền của hắn không hề dao động, một lần nữa xuất hiện trước mặt cung phụng triều đình.
Nam tử trung niên mặc áo vải gượng cười đau đớn, hắn lại tung quyền, dồn toàn bộ sức mạnh trong người mình vào trong để đánh ra ngoài.
"Ầm!"
Một tiếng nổ dữ dội xuất hiện trong trời đất.
Nam tử trung niên mặc áo vải này không thể đứng vững trên mặt đất được nữa, trong lúc máu tươi khắp người phun ra ngoài, hắn đã rớt xuống mặt đất, đè lên vô số ngọn cỏ xanh.
Phi kiếm màu xám tro của hắn ngừng giãy dụa, từ từ rớt xuống trong trường phiên màu đỏ, tựa như đã mất đi sinh mạng.
Văn Nhân Thương Nguyệt lạnh nhạt nhìn hắn một cái, sau đấy tiếp tục đi tới phía trước.
Trần Mộ đang lui về sau.
Thấy nam tử trung niên mặc áo vải ngã xuống, hắn cắn răng mạnh đến nỗi ở ngay khóe miệng xuất hiện máu tươi. Nhưng hắn biết nếu như mình chết đi, vậy sự hi sinh của nam tử trung niên mặc áo vải này không còn ý nghĩa gì nữa.
Cho nên, hắn cố hết sức lui về phía sau, muốn phát quân lệnh cho đại quân đằng sau. Nhưng ngay lúc này, trong tiếng đàn tỳ bà dồn dập không ngừng vang lên, Trình Ngọc đứng trước chiến xa màu vàng đã vung tay, ra lệnh:
- Tấn công!
- Tấn công!
- Tấn công!
...
Chỉ trong một nháy mắt, vô số tướng lãnh và quân sĩ cùng nhau hét lên thật lớn. Âm thanh của xe ngựa, áo giáp, binh khí giao hòa với nhau chung một chỗ, rồi khuếch tán khắp nơi, tựa như có mấy vạn tia sét cùng nhau đánh vào mặt đất.
Vốn trên bình nguyên này có hai cơn thủy triều màu đen đứng bất động, nhưng bỗng nhiên nhanh chóng hóa thành vô số dòng nước đen, mạnh mẽ tuôn ra ngoài!
Ba bóng ảnh từ sau lưng Trần Mộ xông qua thân thể hắn, kiên quyết chặn đánh Văn Nhân Thương Nguyệt.
Đầu tiên là một trường thương màu bạc phá không bay ra, đâm thẳng tới lồng ngực Văn Nhân Thương Nguyệt, liên tục phát ra những âm thanh ầm ầm như đất đá cùng rơi trên không trung.
Thanh trường phiên màu đỏ trong tay Văn Nhân Thương Nguyệt chợt mất hết sức mạnh, mềm nhũn rơi xuống đất. Nhưng cùng lúc đó, trong tay hắn đã xuất hiện thêm một ánh kiếm dài như dòng sông đỏ.
Ánh kiếm như dòng sông đỏ ấy còn chưa bay ra khỏi tay hắn, nhưng rất nhiều người biết kiếm đạo của Văn Nhân Thương Nguyệt là như thế nào, càng gần thì sức mạnh càng kinh khủng.
Ánh kiếm như dòng sông đỏ chuẩn xác chém vào trường thương màu bạc.
Chỉ là một kiếm nhưng thanh trường thương màu bạc ẩn chứa sức mạnh kinh khủng liền bị chấn bay ra ngoài, thậm chí hai tay của người tu hành cầm trường thương màu bạc này lập tức nứt toát, máu tươi phun ào ra ngoài.
Một trái một phải, một tướng lãnh mặc giáp đen và một nho sinh già nua đồng thời tấn công Văn Nhân Thương Nguyệt.
Tướng lãnh mặc giáp đen cầm một thanh trường kiếm màu đen, nhưng ngay khi khoảng cách với Văn Nhân Thương Nguyệt còn chưa được vài thước, thanh trường kiếm màu đen này đã bay ra!
Tướng lãnh mặc giáp đen này cũng là một Thánh sư ngự kiếm!
Cả Vân Tần muốn đối phó Văn Nhân Thương Nguyệt, trong hình huống quyết chiến có thể quyết định cả thắng hay bại này, sao có thể chỉ có một Thánh sư?
Khi trước tướng lãnh mặc giáp đen này ẩn giấu rất tốt, làm như như mình không phải là Thánh sư, nhưng hiện giờ lại đột nhiên xuất thủ, khiến cho Văn Nhân Thương Nguyệt không thể né tránh kịp.
Văn Nhân Thương Nguyệt khẽ nhíu mày.
Hắn không nghĩ một tướng lãnh mặc giáp đen có bộ dáng bình thường lại mạnh mẽ như vậy. Trong lúc nhíu mày, hắn quát khẽ một tiếng, có gần một nửa hồn lực trong cơ thể bị hắn ép ra ngoài lồng ngực.
Nguyên nhân khiến những người tu hành bình thường muốn vận chuyển hồn lực qua đôi tay, sau đấy truyền vào trong hồn binh là vì có thể tránh được các cơ quan quan trọng trong cơ thể, tránh hồn lực quá mạnh mẽ làm các cơ quan ấy bị tổn thương.
Hồn lực của một Thánh sư tất nhiên rất kinh khủng. Vào giờ phút này, gần một nửa hồn lực bị ép phun ra ngoài ngay ở lồng ngực, nội tạng trong cơ thể Văn Nhân Thương Nguyệt nhất thời bị lệnh đi, có rất nhiều chỗ bị tổn thương.
Nhưng hắn chẳng qua chỉ kêu lên đau đớn một cái, sắc mặt cùng với thân thể trầm ổn như sắt đúc kia lại không hề biến đổi.
Trong nháy mắt đấy, không khí trước người hắn tựa như bị hóa thành từng mảnh tường sắt. Phi kiếm bay ra khỏi tay tướng lãnh mặc giáp đen không thể tiến sâu vào, mà cây tầm gai trong tay nho sinh già nua bên kia lại bị bẻ cong ngược lên trên.
Phi kiếm trong tay Văn Nhân Thương Nguyệt bay lên.
Hiện giờ trong người hắn không còn nhiều sức mạnh, tất nhiên uy lực của thanh phi kiếm này không thể nào sánh bằng với lúc bình thường được. Nhưng dù sao phi kiếm cũng là phi kiếm, mà cả tướng lãnh mặc giáp đen và nho sinh già nua kia lại đang bị sức mạnh cuồng bạo từ trong người hắn phun ra ngoài áp chế, nên dù tận mắt nhìn thấy ánh kiếm đang bay tới, họ cũng không thể ngăn cản.
Ánh kiếm xẹt qua, hai cái đầu bay lên trên.
Văn Nhân Thương Nguyệt lại bước ra. Người tu hành râu dài cầm trường thương màu bạc hoảng sợ lui về sau một bước, nhưng ánh kiếm đột nhiên gia tốc, xuyên thủng qua thân thể hắn, lực đánh mạnh đến nỗi chấn bay cả người hắn ra sau rất xa.