Bất cứ ai trong bốn người chặn đánh Văn Nhân Thương Nguyệt đều là những nhân vật có thể kinh sợ nhất phương, mà trong đó lại có đến hai Thánh sư.
Thánh sư là ai?
Trong biên quân Long Xà ở vùng núi trắng nước đen, chỉ có đại tướng quân thần uy Cố Vân Tĩnh là Thánh sư. Ngay cả đệ nhất kiếm sư Diệp Vong Tình của hành tỉnh Đông Lâm lợi hại đến như vậy, nhưng vẫn chưa đạt đến tu vi Thánh sư.
Ở Đường Tàng xa xôi, hoàng thúc Tiêu Tương chỉ cần dựa vào mấy môn khách là Thánh sư đã trở thành người có quyền thế nhất Đường Tàng, khiến cho Thánh mẫu hoàng thái hậu Đường Tàng phải mượn đến sức mạnh của chùa Bàn Nhược và học viện Thanh Loan để giết lão ta, giúp tiểu hoàng đế Phượng Hiên lên ngôi.
Tại nơi có nhiều người tu hành nhất thiên hạ là hoàng thành Trung Châu, bất cứ người tu hành nào đã đạt đến Thánh sư hoặc chuẩn bị trở thành Thánh sư, nhất định đó là người quyền quý, khiến biết bao người tu hành khác phải tới cầu xin học hỏi.
Trong mắt những người tu hành khác, các Thánh sư có sức mạnh chiến đấu với cả ngàn kỵ binh đã là những Thánh giả, không còn là con người nữa.
Bốn người tu hành mạnh mẽ như vậy, trong đó có cả hai Thánh sư, nhưng cuối cùng lại bị Văn Nhân Thương Nguyệt giết chết. Nhưng vì họ đã trả giá bằng tính mạng, mà sức mạnh mạnh mẽ của hai Thánh sư kia trước lúc chết đã làm cho Văn Nhân Thương Nguyệt cường đại khôn cùng phải bị thương không nhẹ, giúp cho Trần Mộ có thêm thời gian quý báu.
Ngay sau khi giết chết người tu hành râu dài cầm cây trường thương màu bạc kia, Văn Nhân Thương Nguyệt cảm thấy ở ngay cổ họng của mình có một mùi máu tanh nồng đậm đang dâng lên.
Sau khi chống lại phản lực từ những cây tên Xuyên sơn nỗ và đối phó với bốn cường giả vừa rồi, hồn lực trong cơ thể hắn chỉ còn lại khoảng một nửa. Nhưng vào giây phút này, hắn lại rất bình tĩnh nhìn phía trước một cái, thầm nói với mình:
- Cũng đủ rồi.
Tạm thời không có đối thủ nào quá mạnh mẽ để tập trung chiến đấu, cũng không cần phân tán sức mạnh để dùng cho việc khác, hắn đưa tay nắm lấy ánh kiếm như dòng sông đỏ, dồn hết sức mạnh trong cơ thể mình xuống hai chân. Hai luồng sức mạnh kinh khủng từ chân hắn phóng ra ngoài, mặt đất dưới chân hắn bỗng nhiên bị lõm xuống, tạo thành một cái hố hình tròn lớn hơn một trượng, mà trong nháy mắt mặt đất bị lõm xuống bên dưới, cả người hắn đã thoát khỏi mặt đất, bay vọt lên không trung.
Ban đầu khoảng cách giữa hắn và Trần Mộ xa đến mấy trăm bước, nhưng chỉ trong một tíc tắc, theo tiếng xé gió kinh khủng, hắn chỉ còn cách Trần Mộ không đến năm mươi bước.
Ánh kiếm dòng sông đỏ trong tay hắn lại chuyển động, đánh tới lưng Trần Mộ nhanh như một dòng điện!
Hơn mười tướng lãnh đã đến cạnh Trần Mộ biết rõ mình tuyệt đối không phải là đối thủ của Văn Nhân Thương Nguyệt, nhưng họ vẫn rống to lên, sau đấy từng người một xông tới phía trước, không màng đến sinh tử mà chặn lại ánh kiếm của Văn Nhân Thương Nguyệt.
Ánh kiếm dòng sông đỏ xẹt qua trên không trung, lưu lại những vệt tàn ảnh dài và tiếng ma sát với không khí vô cùng khủng khiếp. Chỉ trong một tíc tắc, thảm cảnh kinh khủng liên tục xảy ra trước mặt mọi người, những cánh tay bị cụt, những dòng máu tươi nóng hổi không ngừng xuất hiện giữa trời đất.
...
Lão tướng quân tóc trắng Quách Thạch Khâm sớm biết thân phận Trần Mộ lại không xông lên trước như mười tướng lãnh kia.
Bởi vì ông ta chịu trách nhiệm thống lĩnh mấy đại quân đang tụ hợp ở đây.
Thấy chỉ trong một chớp mắt đã có năm tướng lãnh phải chết dưới ánh kiếm nhanh như dòng điện của Văn Nhân Thương Nguyệt, rất nhiều cánh tay đôi chân bị rụng hòa với máu tươi bên trên không trung, mí mắt của ông ta khẽ giật giật, bờ môi run rẩy liên tục, nhưng cánh tay của ông ta vẫn thẳng tắp vung xuống bên dưới:
- Bắn!
Trong vài chục năm chuẩn bị gần đây, so sánh với những quân đội khác, có thể nói sức mạnh quân giới của quân đội do ông ta chỉ huy hơn các đội quân khác rất nhiều. Chỉ tính riêng quân đội của lão tướng Quách Thạch Khâm này, trong tay ông ta đã có không ít chiến xa Xuyên sơn nỗ.
Hiện giờ Văn Nhân Thương Nguyệt đang ở trong phạm vi bắn tên của Xuyên sơn nỗ.
Biên quân Bích Lạc được huấn luyện rất tốt, cho dù là tình huống nguy hiểm như thế nào, việc thực hiện quân lệnh đã trở thành bản năng của bọn họ. Nhưng vào lúc này, người họ nhắm bắn chính là Văn Nhân đại tướng quân ai ai cũng kính sợ, hơn nữa trong phạm vi của Văn Nhân đại tướng quân lại có rất nhiều tướng lãnh khác, đằng sau lại có vô số quân sĩ đang xông tới. Cho nên, ngay lúc Quách Thạch Khâm hạ lệnh, mấy tên giáo quan chỉ huy Xuyên sơn nỗ cảm thấy do dự, không biết nên làm thế nào.
- Bắn!
Nhưng lão tướng tóc trắng Quách Thạch Khâm lại lạnh lùng phát quân lệnh, gần như không có thời gian ngừng nghỉ.
"Oong!"
Trước lúc Quách Thạch Khâm phát lệnh, các quân sĩ điều khiển Xuyên sơn nỗ đã sớm điều chỉnh mục tiêu bắn, nhắm ngay Văn Nhân đại tướng quân. Khi tiếng quân lệnh thứ hai của ông ta vang lên, các Xuyên sơn nỗ này lập tức vang lên những tiếng động làm da đầu người nghe phải tê dại.
"Phốc!" "Vèo!" "Phốc!" "Vèo!"...
Tiếng xé gió và tên rời khỏi chiến xa không ngừng vang lên.
Trong làn mưa tên dày dặc do mấy chục chiến xa Xuyên sơn nỗ tạo thành, bảy tám tướng lĩnh và năm sáu người tu hành khác đang xông lên vây giết Văn Nhân Thương Nguyệt cũng không thể tránh khỏi, lập tức bị bắn trúng.
Tốc độ và sức mạnh kinh khủng ẩn chứa trong những cây tên to lớn như cánh tay này dễ dàng xuyên phá sức mạnh phòng ngự của thân thể, phá nát các cơ quan nội tạng trong cơ thể họ thành những mảnh nhỏ, xuyên qua thân thể, cắm chặt trên mặt đất.
Một Thánh sư như Văn Nhân Thương Nguyệt có thể né tránh vài cây tên Xuyên sơn nỗ, nhưng không thể nào đồng loạt tránh được một mảnh rừng tên Xuyên sơn nỗ kinh khủng như thế.
Trong nháy mắt Xuyên sơn nỗ bắn ra, hắn liền nhíu mày lại. Ngay khi ngẩng đầu lên nhìn đại quân kẻ địch đằng trước, hắn lập tức thấy Quách Thạch Khâm phát lệnh.
Lửa giận hiện lên trong mắt hắn, nhưng ẩn trong đấy lại có sự thú vị, tựa như đang khâm phục vào lúc này lão tướng kia lại có thể kiên quyết hạ quân lệnh như thế.
Đối mặt với mảnh rừng rậm Xuyên sơn nỗ kinh khủng đang rơi xuống, hắn vẫn đứng yên không nhúc nhích, mà ánh kiếm dòng sông đỏ cũng lui về sau, lơ lửng trước mặt hắn khoảng ba thước.
"Phốc!" "Phốc!" "Phốc!"
Ngay lúc âm thanh tên Xuyên sơn nỗ đâm thủng máu thịt rồi ghim chặt xuống đất vang lên, trước mặt hắn liền xuất hiện mười mấy tia lửa chói mắt. Mỗi một cây tên có thể uy hiếp đến tính mạng của hắn đều bị phi kiếm của hắn đánh bay ra ngoài với một tốc độ vô cùng khủng khiếp, mà hắn lại không hề ngẩng đầu nhìn những cây tên chuẩn bị bắn xuống đầu mình.
Không có một cây tên nào có thể bắn trúng hắn.
Đại quân hai bên đang tiến sát tới gần nhau. Tất cả mọi người thấy quanh người hắn có rất nhiều cây tên lớn như cánh tay, cùng với đấy là những thi thể người tu hành khác, nhưng hắn vẫn an ổn đứng yên.
Văn Nhân Thương Nguyệt lại cất bước.
Lúc bước này được bước ra, khắp nơi bỗng nhiên vang lên tiếng kim loại chói tai, mặt đất xung quanh hắn rung động như một mặt nước sôi.
...
Đối với Văn Nhân Thương Nguyệt, tránh né một cây tên Xuyên sơn nỗ là một việc rất dễ dàng. Nhưng để chặn đánh hơn mười cây tên Xuyên sơn nỗ đồng thời phóng tới mình, tốc độ của thanh phi kiếm của hắn phải đạt tới một tốc độ vô cùng kinh khủng, phản lực mạnh mẽ bên trong khiến hắn phải bị nội thương.
Bởi vì nội tạng đã bị tổn thương không nhẹ, nên ngay cổ họng của Thánh sư đệ nhất thiên hạ này đã bắt đầu xuất hiện mùi máu tươi.
- Đã đủ rồi. Nguồn truyện: Truyện FULL
Nhưng sau khi ước lượng được khoảng cách giữa mình và Trần Mộ, hắn ta lại trầm lãnh tự nói với mình.
Một lần nữa hai chân của hắn phóng ra khí tức kinh khủng, cả người bay vọt lên không trung.
Mà khác với lần trước, khi cảm nhận được mình đã nhảy lên cao nhất có thể, hắn lập tức giơ tay phải lên. Một tiếng động trầm thấp từ trong ống tay áo cánh tay phải vang lên, được hồn lực của hắn quán chú vào, một cây tên rất nhỏ bắn về phía mặt đất sau lưng Trần Mộ với một tốc độ vô cùng khủng khiếp.
Cây tên nho nhỏ này đóng thật sâu vào trong mặt đất, mà ở đuôi của cây tên này lại có một sợi dây kim loại sáng bóng.
Lúc này Trần Mộ đã thối lui đến hàng đầu của đại quân bên mình đang áp sát tới. Vừa lúc có mấy tướng lãnh chạy như điên đến trước người hắn, khi nhìn thấy rõ sợi dây kim loại ở cuối cây tên nhỏ kia, một gã tướng lãnh trong đó liền nghĩ đến điều gì đấy, lập tức điên cuồng hét lên:
- Chém dây!
Cùng lúc đó, hắn đã dồn hết sức mạnh vào trường đao trong tay mình, chém xuống sợi dây nhỏ đấy.
"Oong!"
Một tiếng động rất nhỏ vang lên. Sắc mặt của gã tướng lãnh đã cẩn thận suy nghĩ việc Văn Nhân Thương Nguyệt dùng Xuyên sơn nỗ để phóng người tới đây tuyệt đối không phải là tình cờ bỗng nhiên trắng bệch. Một sợi dây mỏng manh như vậy thật không ngờ lại vô cùng bền chắc, sau khi hắn toàn lực vung đao chém xuống như lại không thể đứt lìa được!
Văn Nhân Thương Nguyệt, người đã hóa thân thành người nhện như Lâm Tịch đã nghĩ, một lần nữa ngang trời phóng tới. Trong lúc hai chân còn chưa chạm đất, ánh kiếm dòng sông nhỏ từ trong tay hắn đã như một ngôi sao rơi xuống, đâm vào sau lưng Trần Mộ.
Mắt thấy không thể ngăn cản được một kiếm này, một người tu hành kiên quyết rống to lên một tiếng. Tất cả hồn lực trong cơ thể hắn từ đôi tay phóng ra ngoài, hóa thành cuồng phong, tung người đánh về thanh phi kiếm, lấy thân làm khiên. Phi kiếm của Văn Nhân Thương Nguyệt đâm xuyên qua hai tay của hắn, tiếp tục xuyên thủng lồng ngực. Nhưng vì hồn lực của người này bộc phát quá mạnh, nên phi kiếm nhất thời bị khảm vào trong cơ thể của hắn, không thể lui về phía sau được.
Văn Nhân Thương Nguyệt hạ xuống, bước ra một bước, đồng thời tay nắm chặt chuôi kiếm đang khảm chặt vào thân thể người tu hành này, sau đó hắn ta lạnh lùng rút kiếm.
Thân thể người tu hành này bị chém thành hai.
Văn Nhân Thương Nguyệt bước qua thi thể đã bị chia làm hai này, đến ngay sau lưng Trần Mộ.
Ngay giờ khắc đó, vô số tiếng rống to vang lên.
Trần Mộ cảm thấy có một khí tức vô cùng kinh khủng phủ xuống.
Hắn xoay người lại, chắn ngay trước người Đỗ Chiêm Diệp đang định dùng thân thể để ngăn cản Văn Nhân Thương Nguyệt.
- Thái tử điện hạ!
Đỗ Chiêm Diệp bi thương hét lên chói tai.
Trong tiếng hét chói tai của nàng, kiếm trong tay Văn Nhân Thương Nguyệt đã đâm vào trong cơ thể Trần Mộ.
Tất cả người biết thân phận Trần Mộ lập tức biến sắc.
Ngay cả Trình Ngọc cũng run lên. Một kiếm này của Văn Nhân Thương Nguyệt thật khiến hắn kinh tâm động phách không khác gì thanh kiếm đó đang đâm vào người mình.
Trong nháy mắt, Trần Mộ phun ra một ngụm máu tươi.
Bị một kiếm này đâm vào trong cơ thể, hắn thậm chí không thể thở được, nhưng hắn vẫn đưa tay ra ngoài.
Trong tay hắn có một thanh đoản kiếm màu vàng.
Vô số máu tươi từ ngực hắn phun ra ngoài.
Trong vô số máu tươi ấy có rất nhiều tia chớp màu vàng chớp hiện.
Chỉ trong nháy mắt, vô số tia chớp màu vàng ấy liền hóa thành một tia chớp rất dài.
Từ ngực và đoản kiếm màu vàng trong tay Trần Mộ, hai tia chớp màu vàng như hai luồng nước lũ cuồng phun ra ngoài.
Ngay thời khắc ấy, thời gian tựa như đọng lại.
Tất cả mọi người thấy cơ thể Trần Mộ tựa như đã biến thành một thế giới tia chớp, hai luồng nước lũ màu vàng ấy đồng loạt phóng tới người Văn Nhân Thương Nguyệt.