Tiên Ma Biến

Chương 444

Bởi vì khoảng cách quá ngắn, nên Họa Sư mới thấy rõ ràng, mới cảm giác rõ ràng. Giữa tay Lâm Tịch và trường kiếm không có bất cứ vật nối nào, hoàn toàn dùng hồn lực quán chú vào mới có thể khiến cho phi kiếm bay trở về.

Đây thực sự là ngự kiếm!

Nhưng trong thế giới tu hành, chỉ có những người tu hành đạt đến Thánh sư mới có thể ngự kiếm.

Hắn đã là người tu hành Đại quốc sư đỉnh phong, nhưng càng đạt đến tu vi như hiện giờ, hắn càng cảm thấy khoảng cách giữa mình và cấp "Thánh" xa vời như thế nào, đó là một khoảng cách không thể tưởng tượng được.

Siêu thoát khỏi thế giới người tu hành, lấy thực lực mạnh mẽ để coi thường rất nhiều quy tắc trên thế gian, đó là cấp "Thánh". Đối với một người tu hành đạt đến Đại quốc sư đỉnh phong như hắn, cấp "Thánh" không phải là một cánh cửa lớn, mà chính là một tòa núi khổng lồ.

Chẳng lẽ đối phương là một Thánh sư?

Trong một hiệu buôn bình thường như vậy, sao có thể có một Thánh sư trấn ngự?

Hơn nữa, nếu như đối phương là Thánh sư, vậy tại sao phải cố ý áp chế tu vi, sau đấy điên cuồng chiến đấu với mình như vậy?

Nhưng nếu không phải là Thánh sư, tại sao đối phương có thể ngự kiếm?

Ngoài ra, tia chớp màu vàng khi nãy khiến cho nửa thân người mình bị thương và tê dại là chuyện gì?

Trên thế gian này, trong tất cả người tu hành, chỉ có dòng họ Trưởng Tôn ở hoàng thành Trung Châu mới có thể dùng hồn lực hóa thành tia chớp màu vàng mạnh mẽ.

Những điều vừa rồi chỉ diễn ra trong một khoảng thời gian rất ngắn, nhưng lại khiến Họa Sư khiếp sợ vô cùng.

Khiếp sợ cực độ khiến đầu óc hắn trống rỗng, khiến cho việc vận chuyển hồn lực trong cơ thể hắn chậm chạp hơn rất nhiều.

"Vèo!"

Một kiếm này của Lâm Tịch trực tiếp bay thẳng tới trước mặt hắn.

Chiếc mặt nạ loang lỗ hắn đang đeo trên mặt rách thành hai mảnh, rơi xuống dưới đất.

Từ má bên phải cho tới má bên trái trên khuôn mặt hắn có một vết sẹo vô cùng kinh khủng, nhưng cho dù hiện giờ đã có máu tươi từ trong vết sẹo ấy chảy ra ngoài, cũng không thể che giấu thần sắc khiếp sợ trên mặt hắn.

"Ầm!"

Hồn lực trong cơ thể hắn rốt cuộc đã bộc phát.

Lâm Tịch hét lên đau đớn, cả người bị đẩy ngược ra sau với một tốc độ cực nhanh, tấm lưng đập mạnh vào vách tường bằng đá ở cuối hành lang. Trong nháy mắt lưng và tường đụng nhau phát ra tiếng vang trầm thấp, âm thanh nứt xương trong cơ thể hắn cũng đồng loạt vang lên, nhưng ánh mắt hắn ta vẫn chăm chú nhìn vào Họa Sư.

Hắn có thể nhìn thấy rõ Họa Sư là một nam tử trung niên mặt vàng, khuôn mặt có vài cọng rau, xương gò má nhô cao, tướng mạo trông rất giống một tiên sinh dạy học nghèo túng.

- Sao có thể như vậy?

- Rốt cuộc ngươi là ai?

Hiện giờ Họa Sư tuyệt đối có thể nhận ra Lâm Tịch đang mệt mỏi ngồi ngay cạnh vách tường còn bị thương nặng hơn mình rất nhiều, nhưng hắn lại liên tục gào thét lên như bị điên.

Mái hiên trên đỉnh đầu đã bị hồn lực trong cơ thể hắn bộc phát ra đánh sập, hiện giờ có rất nhiều nước mưa đang chảy xuôi xuống cọ rửa khuôn mặt hắn, khiến cho máu tươi và nước mưa cùng hòa quyện vào nhau trên khuôn mặt đấy, vết sẹo trên mặt hắn trông càng đáng sợ hơn. Không biết bởi vì đau đớn hay rét lạnh, hay là vì hoảng sợ, mà thân thể hắn lại liên tục run rẩy.

- Ngươi không cần biết ta là ai!

- Chỉ cần ta nhớ khí tức trên người ngươi, biết dung mạo ngươi là được rồi!

Lâm Tịch bắt đầu ho khan, ho ra một ngụm máu tươi. Nhưng trông hắn ta lại rất hưng phấn, bởi vì vừa rồi hắn đánh rất đã tay, đồng thời hắn cũng biết rằng với chiến lực của mình hiện giờ, nếu như toàn lực liều mạng chiến một trận, hoàn toàn có thể vượt cấp giết chết các đối thủ mạnh mẽ. Ngoài ra, hắn đã đạt được mục đích ban đầu.

Bởi vì nếu như muốn lợi dụng tên Họa Sư này để đối phó Tô Trọng Văn, ít nhất phải biết được dung mạo thật sự của Họa Sư, phải tìm ra được hắn ở đâu trong thành Thanh Viễn.

Nhìn Họa Sư cả người đang run rẩy, khuôn mặt mơ hồ không biết chuyện gì đang xảy ra, Lâm Tịch không nói thêm gì nữa, chỉ thầm hô "Trở về".

...

Thời gian trở lại vài đình lúc trước.

Ngoại trừ Lâm Tịch, trên thế gian này sẽ không có ai biết đã có chuyện gì xảy ra trong căn nhà nhỏ mà Lâm Tịch và Trần Phi Dung đang ở.

Mưa bụi lạnh như băng liên tục rơi xuống.

Họa Sư người mặc trường bào màu nâu, mặt đeo chiếc mặt nạ, đang đi trên một con đường nhỏ bùn lầy.

Nhìn căn nhà nhỏ yên tĩnh đằng xa, nỗi toan tính trong lòng người tu hành có chiến lực cực mạnh trên thế gian này càng lúc càng nhiều, thậm chí hắn còn hưng phấn đến mức thân thể khẽ run rẩy.

Dù sao cô gái này chẳng những xinh đẹp, mà còn là đại chưởng quỹ thần bí của Đại Đức Tường đang phát triển rực rỡ.

Một cô gái có thân phận như vậy, tất nhiên sẽ hấp dẫn hơn nhiều người khác.

Tựu như trưởng công chúa Vân Tần đang ở trong hoàng thành, cả Vân Tần này không biết có bao nhiêu gã đàn ông luôn có ý nghĩ xấu xa với nàng, nếu như có cơ hội, họ tuyệt đối sẽ vũ nhục nàng, chẳng qua là họ không dám nói thành lời. Đối với một người như hắn, nếu như tu vi hắn đủ mạnh mẽ, hắn lập tức sẽ xâm nhập hoàng thành...trong lòng hắn, sức hấp dẫn của trưởng công chúa tuyệt đối là đệ nhất. Hắn luôn muốn mình có thể đi vào hoàng cung, chậm rãi vũ nhục trưởng công chúa, vẽ một bức tranh tuyệt mỹ trên người nàng, để cho người trong thiên hạ cùng nhau chiêm ngưỡng, đồng thời tuyên cáo với thiên hạ rằng cô gái bọn họ chỉ dám có ý nghĩ xấu trong lòng đã bị hắn vũ nhục.

...

Khi người tu hành mạnh mẽ ấy đang run rẩy cả người vì dục vọng của mình chỉ còn cách căn nhà nhỏ khoảng vài dặm, Lâm Tịch liền chạy tới trước cửa phòng Trần Phi Dung, gõ cửa.

- Phải đi rồi sao?

Giọng nói của Trần Phi Dung từ trong truyền ra ngoài.

Nàng chưa cỡi quần áo, vẫn luôn mặc đồ ngồi trên giường. Khi nghe tiếng Lâm Tịch gõ cửa, nàng lập tức đứng lên.

- Đúng vậy.

Lâm Tịch chậm rãi gật đầu.

Trần Phi Dung không do dự, cũng không hỏi Lâm Tịch nguyên nhân vì sao, chỉ lập tức đẩy cửa ra, sau đấy bước nhanh theo Lâm Tịch tới một chiếc xe ngựa đang đợi bên cạnh.

Lâm Tịch mặc một chiếc áo tơi thật dày, đội thêm một chiếc nón lá vành rộng trên đầu mình.

- Đi!

Sau khi quát khẽ một tiếng, chiếc xe ngựa được hai con tuấn mã kéo này lập tức xông ra ngoài như một cây tên rời cung. Từ trong trang viên lao ra ngoài, dọc theo đường lớn, chạy như điên vào trong thành.

Chiếc xe ngựa màu đen phá tan màng mưa mỏng.

Tiếng vó ngựa vang lên trong đêm mưa như sấm sét.

Khi còn cách căn nhà nhỏ khoảng mấy dặm, Họa Sư đang chậm rãi đi tới ngạc nhiên đứng lại.

Hắn loáng thoáng nhìn thấy chiếc xe ngựa này lao ra ngoài, sau đấy rời đi với một tốc độ kinh người, biến mất khỏi tầm mắt hắn.

- Có chuyện gì vậy?

Họa Sư nhìn phương hướng chiếc xe ngựa biến mất. Hắn có nghĩ mãi cũng không hiểu bây giờ đã hơn nửa đêm, tại sao cô gái này không ở yên trong phòng, mà đột nhiên phát bệnh thần kinh, vội vã rời đi như vậy?

...

Cơn mưa bụi này vẫn rơi cho đến khi trời gần sáng, nền đất xung quanh doanh trại của quân trấn thành thành Thanh Viễn trở nên bùn lầy, dơ dáy vô cùng.

Thống lĩnh Chính Vũ ti Lý An Đình nhìn mặt đất bùn lầy trước mặt, chau mày.

Đất không kết băng.

Đối với quân đội, nếu như nước mưa không kết băng, có nghĩa mùa đông đã chính thức đi qua, cũng có nghĩa đại chiến giữa hai đại đế quốc sắp bùng phát.

Dân chúng càng không hiểu tình huống Vân Tần hiện giờ càng nhiệt huyết sôi trào, rất muốn đánh một trận này, chém đầu Văn Nhân đại tướng quân đã phản bội đế quốc. Nhưng ông ta thân là tướng lãnh quân đội, tất nhiên hiểu rõ phải trả một cái giá lớn như thế nào để đánh một trận này, thật không biết sẽ có bao nhiêu tính mạng tướng sĩ phải ngã xuống.

Một giáo quan từ của doanh trại thống lĩnh chạy nhanh tới, dừng phía sau ông ta. Sau khi thi lễ xong, hắn ta nói:

- Tướng quân, vừa rồi có một người nói mình là thủ hạ Tô Trọng Văn - mưu sĩ Tỉnh đốc đại nhân, tới đây truyền lời.

- Tô Trọng Văn? Là mưu sĩ của Liễu Tử Vũ, quân trấn thành đã từng báo cáo với ta, ta biết hắn ta ở trong thành.

Lý An Đình xoay người, khí thế như thống lĩnh thiết huyết trên chiến trường, nhanh chóng hỏi:

- Hắn ta có chuyện gì?

Tên giáo quan này cũng không dám kéo dài thời gian, lập tức nói:

- Hắn nói hắn phát hiện một trọng phạm truy nã, chắc chắn là Họa Sư. Tuy nhiên, tu vi của Họa Sư lại hơn xa hắn, cần phải có quân đội xuất động mới có thể bắt được trọng phạm này. Hắn nói hiện giờ đang tìm cách dụ tên trọng phạm đấy tới ngõ phố trong phường Thiên Trinh, nhưng không dám đảm bảo trọng phạm này sẽ dừng ở đấy quá lâu. Nếu như quân đội chúng ta kiêng kỵ, không dám nhanh chóng xuất động...vậy không cần đi nữa.

Lý An Đình nháy mắt một cái, cười lạnh, nói:

- Tô Trọng Văn muốn lập công...nhưng chức trách chúng ta chính là trấn thủ, bảo vệ an toàn một phương, nếu như một người tu hành đã dọa được chúng ta...vậy quân đội chúng ta còn lập ra làm gì? Cần gì phải dùng phép khích tướng với chúng ta?

- Hạ lệnh! Bảo các huynh đệ lập tức lên ngựa, Trọng khải quân và Nỗ quân toàn lực xuất động! Tiến tới phường Thiên Trinh giết chết trọng phạm!

Một tiếng quát chói tai từ trong miệng Lý An Đình truyền ra.

Chỉ qua một thời gian rất ngắn, liên tiếp những mệnh lệnh nghiêm nghị vang khắp quân doanh, vô số tiếng kim loại va chạm vào nhau nổ vang cùng lúc.

...

Một nam tử trung niên mặc áo bào vải bình thường, tay cầm một cây tán, bộ dáng như tiên sinh dạy học đang đi trong ngõ hẹp.

Chân mày của hắn từ từ nhíu lại, thần sắc vô cùng nghiêm túc, không còn vẻ bình thản khi bước đi trên phố nữa.

Nam tử trung niên có khuôn mặt hơi vàng này chính là Họa Sư đã tốn công nguyên một đêm đêm qua.

Hắn không hiểu tại sao Trần Phi Dung lại rời đi lúc nửa đêm, mọi chuyện diễn ra rất kỳ lạ. Rồi hôm nay có một việc khiến hắn phải khiếp sợ vô cùng, chính là đã có người biết được thân phận của hắn, đồng thời biết nơi hắn ở, cẩn thận dặn tiểu nhị khách sạn nói với hắn rằng hôm nay gặp mặt ở ngõ phố phường Thiên Trinh.

Là ai để lộ tin tức của hắn? Bạn đang đọc chuyện tại TruyenFull.vn

Người này có ý đồ gì với hắn?

Hiện tại hắn ở ngoài sáng, đối phương trong tối, nên hắn phải biết người này là ai.

Dựa theo phương hướng mà tiểu nhị khách sạn đã nói lại, người tu hành lòng còn rất mơ hồ này rất cẩn thận đi về phía trước, rồi đột nhiên hắn ngừng lại.

Bởi vì phía trước là một phố cụt, cuối phố là một vách tường, không còn đường nào khác.

Ngay lúc sắc mặt hắn càng lúc càng khó coi, suy nghĩ mình nên dừng lại ở đây hay là lập tức rời khỏi, sau đấy chạy khỏi thành Thanh Viễn, thì hắn cảm giác được điều gì đấy, nhanh chóng xoay người lại.

Hắn thấy có một văn sĩ trung niên xuất hiện ở ngay đầu ngõ phố.

Bình Luận (0)
Comment