Tiên Ma Biến

Chương 445

Văn sĩ trung niên này dĩ nhiên là Tô Trọng Văn.

Ông ta cũng cau mày, hơi mơ hồ mà bước vào ngõ phố này.

Tại sao hôm nay Trần Phi Dung cố ý hẹn ông ta đến ngõ phố này gặp mặt?

Theo Tô Trọng Văn nghĩ, Trần Phi Dung tất nhiên không dám làm gì ông ta. Nếu như ông ta xảy ra điều gì đó ngoài ý muốn tại thành Thanh Viễn, Trần Phi Dung chắc chắn không thoát khỏi liên quan.

Trần Phi Dung là người thông minh, càng là người thông minh, càng không thể nghĩ đến việc giết người diệt khẩu. Mà cho dù muốn giết người, cô ta cũng có thể chọn thời điểm ban đêm không ai hay biết.

Cho nên, càng cảm thấy không thể nào, Tô Trọng Văn càng mơ hồ hơn, không biết Trần Phi Dung nhờ người đến thông báo, thần thần bí bí hẹn ông ta ở đây làm gì.

Khi Họa Sư xoay người lại trong ngõ phố thấy ông ta, ông ta cũng liếc nhìn Họa Sư.

Tô Trọng Văn là người bụng đầy mưu kế, nhưng hiện giờ vẫn chưa biết toàn bộ mọi việc diễn ra hôm nay đều là mưu kế của Lâm Tịch. Lúc này ông ta cũng không biết người trông rất giống một tiên sinh dạy học nghèo túng đang đứng trong ngõ phố là ai, tuy nhiên, chỉ trong một tíc tắc ông ta lại cảm thấy dường như mình bị người khác chơi xỏ, đồng thời cũng biết người đang đứng trong ngõ phố không phải là người bình thường.

Họa Sư là trọng phạm nhất đẳng Vân Tần, trọng phạm như vậy nếu như bị bắt giữ, tất nhiên sẽ bị xử phạt ngàn đao lăng trì. Cho nên, vào lúc bình thường, hắn ta tự nhiên có thể thu liễm khí tức trên người mình lại. Nhưng hắn có thể nhận ra Tô Trọng Văn không phải là người qua đường đúng dịp đi ngang. Thậm chí, trong mắt hắn, Tô Trọng Văn chắc hắn là người đã biết thân phận của hắn, đồng thời hẹn hắn tới đây.

Địch ý sâu trong tâm bỗng nhiên tỏa ra ngoài, một luồng khí tức khổng lồ đột ngột xuất hiện rõ ràng trên người hắn.

- Ngươi rốt cuộc là ai?

Hắn nheo mắt lại, lóe lên ánh sáng lạnh, thầm cảnh giác xung quanh, sau đấy từ từ đi tới chỗ Tô Trọng Văn.

Tô Trọng Văn nhất thời ngẩn người.

Đáng lẽ câu hỏi này phải do chính ông ta hỏi, nhưng ngược lại lại bị đối phương hỏi trước.

Trong nháy mắt, ông ta cảm thấy mọi việc không ổn, nhưng nhất thời không thể hiểu rõ toàn bộ, cũng không biết nên nói thế nào.

- Tại hạ Tô Trọng Văn, chẳng qua đúng dịp có hẹn người ở nơi đây.

Do dự một hồi xong, Tô Trọng Văn trước tiên nói một câu mà ông ta cho rằng cần phải nói trước.

Nhưng vào lúc này, trong khí trời se lạnh này, bỗng nhiên có một tràng âm thanh kỳ lạ.

Âm thanh này rất nhẹ, mà chỉ có những người tu hành như Tô Trọng Văn hay Họa Sư mới có thể đứng trong ngõ phố mà nghe thấy.

Sắc mặt Họa Sư bỗng nhiên thay đổi.

Bởi vì hắn có thể nhận ra đây là tiếng vó ngựa dày đặc cùng lúc giẫm lên nền đất cứng cỏi.

Hơn nữa, từ phương hướng âm thanh phát ra, hắn ta có thể phán đoán chủ nhân của những tiếng vó ngựa dày đặc này chính là quân đội Vân Tần bất ngờ đánh giết kẻ thù!

- Ngươi là quan viên?

Họa Sư gằn từng chữ, hỏi Tô Trọng Văn.

Trong tình huống bị vô số âm thanh đòi mạng bao vây lại như vậy, Họa Sư tất nhiên sẽ dễ dàng đoán được một việc mà bất cứ ai cũng có thể đoán được: Tô Trọng Văn là quan viên Vân Tần. Có lẽ vì không muốn liên lụy đến quá nhiều sinh mạng dân chúng vô tội, nên mới cố ý mê hoặc mình, dẫn dụ tới ngõ phố ít ai lui tới này, sau đấy dùng quân đội Vân Tần chặn giết! nguồn truyenggg.com

Tô Trọng Văn cũng nhíu mày một cái.

Hiện giờ, ông ta cũng dễ dàng phán đoán được một việc bất cứ ai cũng đoán được.

Đối phương là một tên trọng phạm bị truy nã!

Trần Phi Dung muốn một trọng phạm bị truy nã tới giết chết mình, đồng thời nàng ta đã chuẩn bị đường lui kỹ càng, có thể khiến cho mọi người biết là ai đã giết ông ta, có thể chứng minh Đại Đức Tường không có quan hệ gì với tên trọng phạm bị truy nã này.

Chẳng qua, không biết tại sao tên trọng phạm này để lộ tin tức, kinh động quân đội?

Nghĩ đến đây, Tô Trọng Văn căn bản không trả lời thêm câu nào, chỉ quát khé một tiếng rồi hồn lực trong cơ thể lập tức bộc phát. Một tiếng xé gió kinh người vang lên, sau đó cả người ông ta lướt đi nhanh chóng.

Thật ra bất kể hiện giờ Tô Trọng Văn nghĩ ngợi như thế nào, cho dù biết rõ đây là âm mưu của Lâm Tịch, nhưng trước tiên chạy trốn đúng là một lựa chọn chính xác.

Nhưng Họa Sư không muốn ông ta trốn thoát, bởi vì quân đội Vân Tần bên ngoài chưa chắc biết diện mạo hắn ta, nhưng Tô Trọng Văn đã biết rồi, bất kể Tô Trọng Văn còn có đồng bọn hay không, nhưng đối với một trọng phạm Vân Tần như Họa Sư, có thể giết chết một quan viên Vân Tần đã biết diện mạo thật sự của mình, có nghĩa mình đã an toàn hơn.

"Ầm!"

Khi Tô Trọng Văn không nói một lời, trực tiếp thối lui về phía sau, Họa Sư lập tức thò tay vào trong ngực, lấy một tấm mặt nạ loang lỗ ra đeo lên mặt. Cùng lúc đấy, tay phải của hắn ta tựa như đã biến thành một cây roi dài, đưa thẳng ra phía trước, tạo thành một tiếng nổ vang.

Trong lúc có tiếng động phát ra, bỗng nhiên có một luồng ánh sáng màu hồng lóe lên ngay bàn tay hắn ta, như có một con chim lửa lao ra ngoài.

"Vèo!"

Không gian trước mặt hắn ta tựa như bị phá vỡ, sau đấy có một thanh đoản đao màu nâu nhạt trực tiếp bay thẳng tới trước, xuất hiện đột ngột như một thanh ám khí.

Tô Trọng Văn vừa mới xoay người lại đã cảm thấy có một luồng sức mạnh khủng khiếp đến ngay sau mình. Đến lúc này ông ta mới biết đối phương là một người tu hành mạnh mẽ đến nổi khắp hành tỉnh Tê Hà này rất ít người địch lại!

Trong nháy mắt, sắc mặt của Tô Trọng Văn tái nhợt hẳn đi, hồn lực trong cơ thể điên cuồng bộc phát. Thân thể ông ta lướt nhanh đi, cùng lúc đấy chiêu thức tấn công của Họa Sư đã phóng tới.

"Ầm!"

Cả người ông ta đụng vào một vách tường nhà dân, đục thủng một lỗ thật to trên tường.

Vừa vào bên trong, ông ta phát hiện đây là một gian nhà bếp, không có người nào, chỉ có vài đống củi khô chất cao, ánh sáng mờ mờ.

Cảm giác được tu vi đối phương đáng sợ, Tô Trọng Văn không màng đến bả vai đầy đâu đớn, chỉ dám đưa hai tay cao lên bảo vệ hai mắt rồi liên tục quát to. Ông ta điên cuồng đánh vỡ cửa sổ, tựa như một mãnh thú nổi điên, một đường đâm thẳng chạy trốn ra bên ngoài đường lớn.

Nhưng mới chỉ lướt đi được mười bước, Tô Trọng Văn đã nghe tiếng động rầm rầm trên mái nhà đỉnh đầu, cứ tựa như có một con mãnh thú khổng lồ đột ngột xuất hiện, nhanh chóng đến sau lưng mình.

- Nhanh như vậy sao?

Da đầu Tô Trọng Văn bỗng nhiên tê dại, một lần nữa điên cuồng rống to lên, không tiếc đến thân thể đang bị thương mà liên tục bộc phát hồn lực trong cơ thể.

"Ầm!"

Lại một tiếng động lớn vang lên, sau đấy ông ta cảm thấy không khí phía sau dường như đã bị đông cứng lại, tựa như có một đợt sóng cao ngất đột nhiên xuất hiện trên mặt biển, khiến người nhìn phải nín thở.

Quay đầu lại liếc mắt một cái, Tô Trọng Văn lập tức sợ đến nỗi ngay cả lông tơ cũng dựng đứng lên vì hàn khí thấu xương.

Tên Họa Sư điên cuồng kia đã dùng sức mạnh khủng khiếp nhấc bổng nguyên một vách tường lớn, sau đấy dùng sức ném mạnh tới ông ta.

"Rầm!"

Tô Trọng Văn cũng là một người tu hành có kinh nghiệm chiến đấu phong phú. Ngay trong khoảnh khắc như tia lửa chớp lên rồi chợt tắt, thân thể ông ta mạnh mẽ nghiêng về một bên, thân thể gần như bay lên cao, hai chân đạp mạnh về phía vách tường đang bay tới, muốn dựa vào sức mạnh ẩn trong vách tường giúp mình chạy nhanh hơn.

Nhưng ông ta vẫn đánh giá thấp sức mạnh đang ẩn chứa trong vách tường này.

- A!

Đôi giày vải ông ta mang dưới chân bị vỡ tung tóe, bàn chân trống không tựa như đạp vào khoảng không, không thể phát lực được. Ông ta nhanh chóng xoay người một cái, muốn tiếp tục phát lực để chạy đi.

Nhưng bóng dáng Họa Sư đã hiện ra ngay sau bức tường đang bay tới đấy. Ngay khi Tô Trọng Văn vừa xoay người một cái, một chân đạp xuống mặt đất, cả người Họa Sư đã nhảy lên cao, lăng không đáp xuống, cả người tựa như một con tuấn mã vừa tung người bay lên cao, sau đấy đạp mạnh.

Tô Trọng Văn không thể nào né tránh được nữa. Trong tiếng thét hoảng sợ chói tai, hai cánh tay ông ta chắp lại thành hình chữ thập, hồn lực trong người điên cuồng bộc phát mà không để ý đến nội thương.

"Răng rắc!'

Dù sao đi nữa sức mạnh của người tu hành Quốc sĩ không thể nào bằng người tu hành Đại quốc sư. Ngay lập tức cả hai tay ông ta đồng loạt bị bẻ gãy, thân thể bị đánh bay ra xa như một tảng đá, đập vỡ một cánh cửa gỗ rồi rơi xuống.

...

Thống lĩnh Chính Vũ ti Lý An Đình đang nhanh chóng giục ngựa đi tới chỗ Tô Trọng Văn và Họa Sư giao chiến với nhau. Phía sau ông ta có hơn mười quân sĩ mặc trọng khải Thanh lang Vân Tần.

Sau khi thống lĩnh đội quân đầu tiên đến, tiếp đấy mấy đội quân khác bắt đầu giăng lưới bao vây toàn bộ khu vực phường Thiên Trinh lại, tất cả quân sĩ hiện đang ở đây đều nghe thấy những tiếng nổ rầm rầm liên tục vang lên.

Thoạt đầu nghe, bất cứ ai cũng nghĩ rằng có hai chiếc xe ngựa đang đụng vào nhau, hoặc có hai con mãnh thú điên cuồng giao chiến.

Nhưng đây lại là những quân sĩ tinh nhuệ của quân đội Vân Tần, nên vừa nhìn thấy cát bụi bốc lên cao, đồng thời những âm thanh đó vẫn còn vang lên liên tục, nên các quân sĩ đều biết hiện đang có hai người tu hành cấp cao chiến đấu với nhau.

Đối với Lý An Đình, điều này có nghĩa những gì Tô Trọng Văn nói là sự thật, hơn nữa Tô Trọng Văn đã bị Họa Sư phát hiện, có lẽ đang bị Họa Sư đuổi giết, nên ông ta và quân đội của mình nhất định phải nhanh hơn.

Hiện giờ Lý An Đình và hơn mười thủ hạ mặc trọng khải Thanh lang đã vận dụng hồn lực, không còn cách ngõ phố có khói bụi bốc lên cao kia quá xa nữa.

Nhưng ngay lúc này, bỗng nhiên có một tiếng động lớn vang lên, một vách tường cách Lý An Đình và hơn mười thủ hạ mặc trọng khải Thanh lang không xa bỗng nhiên ầm ầm đổ xuống. Trong vô số mảnh vụn bay tán loạn giữa không trung, có một bóng người lướt nhanh qua tạo thành một tàn ảnh, phóng ra bên ngoài.

- Giết!

Lý An Đình nhất thời kêu to một tiếng, hồn lực trong người càng điên cuồng bộc phát, hai chân liên tục đạp mạnh trên con đường bằng đá, nhanh chóng nghênh đón bóng người vừa phóng ra ngoài.

Mặc dù ông ta chỉ biết có một mưu sĩ tên Tô Trọng Văn của Liễu gia đang ở trong thành qua lời báo của quân sĩ trấn thủ, chưa từng nhìn thấy Tô Trọng Văn, nhưng ông ta biết người đang chạy ra bên ngoài nhất định là Tô Trọng Văn. Nếu không, người này tuyệt đối sẽ không chạy lại chỗ ông ta.

Trong lúc ông ta quát to lên, khoảng cách giữa ông ta và Tô Trọng Văn chỉ còn khoảng hai mươi bước, đột nhiên một vách tường khác ở ngay sau Tô Trọng Văn lại đổ sụp xuống.

Mấy chục viên gạch vỡ bay ra như thác chảy, một bóng người mạnh mẽ dị thường mang theo cát bụi từ đó lao ra ngoài, nhanh chóng tung một quyền đánh tới sau lưng Tô Trọng Văn!

Trái tim Lý An Đình chợt thấy lạnh như băng giá. Trong nháy mắt này, ông ta biết mình không thể cứu người được nữa.

Ngay khoảnh khắc đấy, ông ta chỉ nhìn thấy trên khuôn mặt người tu hành này có mang một chiếc mặt nạ loang lỗ.

Sau đó ông ta rất tức giận, tức giận vì ngay ban ngày ban mặc, tên trọng phạm này lại lớn gan đến như vậy, còn dám xông tới đánh chết Tô Trọng Văn khi bọn họ chỉ còn cách nhau vài thước! Ông ta tức giận vì trước đó Tô Trọng Văn đã dùng phép khích tướng khích ông ta tới đây vây giết người tu hành trọng phạm, nhưng ông ta vẫn tới trễ một bước! Ông ta không có cơ hội quát mắng Tô Trọng Văn, bởi vì thân là quân nhân Vân Tần, cho dù đối mặt với người tu hành mạnh mẽ thế nào, ông ta cũng không ngại phải trả giá bằng tính mạng mình, như vậy cần gì Tô Trọng Văn phải khích tướng.

- Tặc tử! Ngươi dám!

Lửa giận công tâm, ông ta phát ra một tiếng rống kinh thiên.

Trong lúc ông ta rống to, Họa Sư chỉ lạnh lùng nhìn ông ta một cái, sức mạnh bàng bạc trên tay phóng ra ngoài.

"Ầm!"

Có một luồng ánh sáng màu hồng đánh lên lưng Tô Trọng Văn.

Bình Luận (0)
Comment