Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 1012 - Chương 1012. Ngày Sau Gặp Lại(3)

Chương 1012. Ngày sau gặp lại(3) Chương 1012. Ngày sau gặp lại(3)

Đặc biệt là hai thị nữ, tu vi vẫn chưa tới Luyện Khí hậu kỳ, nếu không phải có Lưu Ngọc kịp thời phản ứng dùng pháp thuật cản giúp, thì gần như muốn xụi lơ, ngã trên mặt đất, xấu mặt với mọi người.

Đây là tình huống bảo vệ của "Truyền Tống phù".

Khoảng cách từ Yến quốc đến Sở quốc phải hơn mười vạn dặm, quá trình Truyền Tống trống rỗng tạo ra lực áp bách không nhỏ, cho dù là tu sĩ Trúc Cơ cũng không thể tiếp nhận nổi.

Nếu không có Truyền Tống phù bảo hộ có thể rơi vào hoàn cảnh cơ thể nổ tung.

Đối với những tu sĩ ân cần hỏi thăm trong điện, Lưu Ngọc chỉ gật nhẹ đầu coi như đáp lại, sau đó thì không để ý tới các loại ánh mắt kia, chỉ lẳng lặng chờ đợi mấy người này hồi phục.

Cũng không lâu lắm, ba vị đồng môn đã khôi phục, về phần hai thị nữ vẫn chịu đủ loại khó chịu, nhưng cuối cùng miễn cưỡng khôi phục chút sức lực hành động.

Người đến người đi ở Truyền Tống trận nên không ở lâu, Lưu Ngọc lập tức dẫn vài người đi ra khỏi điện để nghỉ ngơi.

Chốc lát sau, khi trạng thái Lãnh Nguyệt Tâm khôi phục lại như ban đầu thì chắp tay từ biệt:

"Nếu đã trở về tông môn, Nguyệt Tâm cũng có vài việc cần xử lý, chúng ta xin từ biệt tại đây đi."

"Cáo từ, ngày khác nhất định sẽ đến bái phỏng Thanh Dương sư huynh, Giang sư muội và Nhan sư đệ."

Nàng ta vừa nói vừa chắp tay với Giang Thu Thủy, Nhan Khai.

"Chúng ta đồng cam cộng khổ, ngày sau dĩ nhiên phải thân cận nhiều hơn, không thể cắt đứt liên lạc."

"Ngày sau nếu sư muội gặp phải chuyện gì khó xử, cứ việc tới tìm sư huynh, Lưu mỗ có thể giúp được thì nhất định sẽ giúp."

"Tùy thời hoan nghênh các vị sư đệ, sư muội đến đây."

Lưu Ngọc không hề khinh thường, lúc này lộ ra ý cười ôn hòa, chắp tay nói.

Việc bồi dưỡng đệ tử Luyện Khí kỳ cũng không đề cập tới, trước mắt mấy người họ thật vất vả mới trở thành thành viên trong tổ chức, với mấy người họ như vậy là đủ rồi, tự nhiên không thể xa lánh uổng phí như vậy.

"Nguyệt Tâm hiểu rõ, đến lúc đó nhất định không khách khí mà đến nhà bái phỏng."

"Nếu sư huynh có việc quan trọng thì cứ dặn dò một tiếng là được."

"Cáo từ."

Lãnh Nguyệt Tâm chắp tay từ biệt, sắc mặt dù không thay đổi gì nhiều, nhưng giọng nói trái lại vô cùng thành khẩn.

Sau đó nàng ta lấy pháp khí ra, hóa thành một tia sáng màu đỏ đi xa.

Nhìn tia sáng đi xa, Lưu Ngọc lộ ra ý cười, nàng ta không đợi được để nói với mình một câu sao?

Giang Thu Thủy không tính trong đó, bên trong đồng môn thì hắn tương đối tin tưởng hai người Nhan Khai và Lãnh Nguyệt Tâm, người trước thì do kết bạn đã lâu, người sau thì do hoàn cảnh đặc thù.

"Có thể tin được với tình cảnh đặc thù của nữ tu này trong tông môn, chỉ cần lấy ra đầy đủ lợi ích để chiêu dụ thì có thể tín nhiệm được."

"Dù sao lần này thu hoạch được nhiều như vậy, nhưng vẫn có lúc tiêu hao hết."

Sau khi Lãnh Nguyệt Tâm rời đi, Nhan Khai cũng cáo từ rời đi, cũng ước định là ngày sau sẽ tới nhà bái phỏng.

Thái độ là mặt nạ tâm linh, từ bên trong thái độ thân cận của hai người, không thể nghi ngờ đã bày tỏ một ít ý nghĩ trong lòng.

"Tự mình lôi kéo, cuối cùng cũng không uổng công."

Nghĩ đến chỗ này, tâm trạng Lưu Ngọc cũng khá tốt.

Thấy hai thị nữ cũng khôi phục khá tốt, hắn lập tức lấy thuyền Độn Phong ra, chờ Giang Thu Thủy và hai nàng ta thu thập xong thì bay về phía Thải Liên sơn.

Thuyền nhỏ màu đen xuyên thẳng qua dãy núi, thỉnh thoảng gặp thoáng qua vài tiên hạc.

Thời gian trôi qua gần tám năm, lại nhìn thấy cảnh sắc quen thuộc lần nữa, tâm trạng Giang Thu Thủy vô cùng tốt.

Nàng ta nắm tay Lưu Ngọc, lung la lung lay, líu ríu, thỉnh cầu bay với tốc độ chậm lại, phải thưởng thức thật tốt thắng cảnh của tông môn.

Đã trở lại tông môn, mọi thứ cũng không thể nóng lòng trong giây lát được, cho nên Lưu Ngọc đồng ý yêu cầu này của nàng, thả chậm tốc độ bay lại.

Đồng thời hắn cũng đang suy nghĩ, có muốn để Kỷ Như Yên và Giang Thu Thủy gặp nhau bây giờ hay không?

"Thôi, vẫn chờ ngày mai rồi hãy gặp."

"Trở về dặn dò Kỷ Như Yên một phen, để nàng ta nhượng bộ một chút, có thể yên ổn ở chung với Giang sư muội."

"Ngày mai lại nói với Giang sư muội, thông báo về tin tức tiếp nhận Kỷ Như Yên làm thị thiếp."

Nghe thấy tiếng xé gió của vèo vèo của thuyền Độn Phong vang lên, bất chợt nghĩ tới vấn đề này khiến Lưu Ngọc thấy có hơi đau đầu.

Chẳng qua Kỷ Như Yên vẫn luôn đợi ở Thải Liên sơn, Giang Thu Thủy lại vì sự vụ nên cần thường xuyên tới.

Người trước thì đụng phải chuyện phá thân, sớm muộn gì cũng bị phát hiện, những việc này tóm lại vẫn cần xử lý thỏa đáng.

Chắp tay ngóng nhìn về phía từng tòa Linh sơn của tông môn, Lưu Ngọc nhanh chóng có quyết định, thế là rẽ hướng thuyền Độn Phong bay về một hướng khác.

"Cái này hình như không phải phương hướng tiến về Thải Liên sơn."

Giang Thu Thủy đang quan sát cảnh vật xung quanh lập tức nhận ra, hàng mi hơi nhíu lại, trong đôi mắt đẹp hiện rõ vẻ khó hiểu.

"Hôm nay tu luyện vẫn chưa hoàn thành, sư muội về động phủ của mình trước đi, ngày mai chúng ta lại gặp nhau ở Thải Liên sơn.”

Đón đầu ánh mắt của nàng ta, mặt mày Lưu Ngọc không chút thay đổi, cũng không giải thích gì nhiều.

"Sư huynh."

Môi đỏ của Giang Thu Thủy hơi nhếch lên, dường như có vài chuyện không muốn.

Nhưng nàng ta bỗng nhiên nghĩ tới điều gì, vẻ mặt hơi ảm đạm, dời ánh mắt, mất tự nhiên mà nói:

"Vâng."

Nhìn qua mây mù vẫn quấn quanh Linh sơn, lại nhìn từng đôi tiên hạc kết thành bầy, Giang Thu Thủy đang nhìn về phía xa đột nhiên yên tĩnh lại.

Nàng ta nhìn về phía xa với đôi mắt vô thần, hai đầu lông mày hơi sầu lo, bờ môi hơi nhếch, đột nhiên biến thành dáng vẻ tâm sự nặng nề.

"Vậy cứ như thế đi."

Bình Luận (0)
Comment