Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 1013 - Chương 1013. Đưa Tình Dịu Dàng

Chương 1013. Đưa tình dịu dàng Chương 1013. Đưa tình dịu dàng

Lưu Ngọc biết nàng ta suy nghĩ cái gì, chẳng qua lúc này cũng không phải lúc trấn an, nên cũng bắt đầu từ lời nàng ta nói, dự định sau đó lại trấn an một trận.

Nói xong, pháp quyết trong tay hắn lại biến đổi, tốc độ thuyền Độn Phong đột nhiên tăng vọt, nhanh chóng bay về phía Linh sơn của nàng ta.

Một canh giờ sau, thuyền Độn Phong đã dừng lại trên một tòa Linh sơn, bay xuống một tia sáng màu lam.

Ngay sau đó lại xoay chuyển phương hướng, tiếp tục bay về phía trước, ước chừng khoảng hai khắc thì đã cảm nhận được Thải Liên sơn.

Tia sáng đen nhánh rơi xuống trên Thải Liên sơn, hiện ra bóng dáng của Lưu Ngọc.

"Trở về rồi."

Tiện tay thu thuyền Độn Phong vào trong túi trữ vật, nhìn cảnh tượng vừa xa lạ vừa quen thuộc của Thải Liên sơn, trên mặt hắn lộ ra nụ cười mỉm.

Linh điền bên trong Linh sơn đã được chỉnh lý ngay ngắn, từng gốc Linh cốc đều sinh trưởng khỏe mạnh.

Giữa những ruộng vươn ngang dọc hoàng hành, còn có vài đệ tử ngoại môn mặc áo bào xám đang lao động ở trong đó.

Trước khi chuẩn bị đi Lưu Ngọc đã giao việc quản lý ở Thải Liên sơn cho Kỷ Như Yên, với cảnh tượng trước mắt có thể thấy nàng ta hiển nhiên vô cùng dụng tâm.

Diện mạo trên hay dưới Thải Liên sơn đều tốt hơn lúc mình tự quản lý rất nhiều, dù sao hắn chỉ một lòng dồn vào việc tu luyện, những công trình này trông ra sao thì cũng kệ, miễn nhìn ra được là tốt rồi.

Tuy nói không phải tệ tới không thể tả, nhưng so ra thì không biết đã nâng lên cao biết bao nhiêu.

Chẳng qua động phủ nhà mình cũng đại diện cho mặt mũi của mình, có thể càng đẹp mắt một chút thì Lưu Ngọc càng vui lòng.

"Khá tốt."

Đơn giản quét mắt nhìn quanh Thải Liên sơn một vòng, hắn tương đối hài lòng với thành quả của Kỷ Như Yên.

"Tham kiến Thanh Dương sư thúc!"

Cảm nhận Linh áp của cấp bậc Trúc Cơ giáng lâm, mấy tên đệ tử ngoại môn nhanh chóng đi qua bái kiến, đợi sau khi nhận ra thân phận của Lưu Ngọc đều kinh sợ hành lễ.

Có lẽ đã từng nghe qua chiến tích tàn nhẫn của "Thanh Dương Tử", cho nên mấy tên đệ tử ngoại môn đều quỳ mọp đầu xuống đất, vốn không dám ngẩng đầu lên chút nào.

Tựa như người trước mắt là hồng thủy mãnh thú.

Chỉ vài tên đệ tử ngoại môn mà thôi, Lưu Ngọc vốn không thèm để ý cách nhìn của những tên đệ tử này, tùy ý phất tay để mấy người họ lui ra, tiếp tục làm công việc của chính mình.

Dừng lại một hồi, thu hết cảnh đẹp của Thải Liên sơn vào trong mắt, hắn nhấc chân lên đi về phía vị trí động phủ.

Bên ngoài không thấy được bóng dáng Kỷ Như Yên, chắc hẳn là đợi bên trong động phủ.

Trước khi đi vào động phủ, hắn lấy lệnh bài Mậu Thổ Thanh Thạch trận ra, vận chuyển pháp lực đánh ra vài đạo pháp quyết.

Một tia sáng màu xanh tiến vào trong trận pháp, vững vàng khiến cho rừng đá xảy ra biến hóa.

"Ầm ầm."

Từng cột đá bén nhọn chìm xuống, đột ngột vang lên tiếng ầm ầm.

Theo sự biến hóa của trận pháp, một lối nhỏ xuất hiện trước mắt, nói thẳng từ cửa động phỉ, cửa đá cũng chậm rãi mở ra.

Lưu Ngọc thấy vậy, nhấc chân đi vào bên trong động phủ.

Trong động phủ, một căn phòng được bày trí rất trang nhã, căn phòng này có không ít trang sức nhỏ nhắn tinh xảo, tràn ngập hương vị nữ gia.

Trên góc tường của căn phòng có một nữ tu mặc y phục màu xanh lục, đang chăm chú lĩnh hội công pháp.

Nàng ta chính là Kỷ Như Yên!

Bất chợt, nàng ta bị động tĩnh cửa phủ mở ra làm cho giật nảy mình, trong con ngươi thoáng hiện lên chút mờ mịt, giống như ảo não vì bị quấy rối khi tu luyện.

Nhưng ngay sau đó, Kỷ Như Yên đã kịp phản ứng lại.

"Lệnh bài động phủ chỉ có ta và công tử cầm, nếu động phủ không do ta mở ra, vậy chẳng phải đang nói, là công tử trở lại sao?"

Nghĩ như vậy, Kỷ Như Yên vui vẻ nhướng mày, nàng ta xuống giường lập tức đi ra phía ngoài.

Nhưng nàng ta nhanh chóng dừng lại, lại đi vòng trở về.

Nhìn vào tấm gương mà bắt đầu sửa sang trang dung một hồi, bôi lên chút phấn bột nước đỏ nhạt, tạo thành dáng vẻ trang dung xinh đẹp, lúc này mới không kịp chờ mà chạy ra ngoài.

"Không ở trong động phủ sao?"

Lúc này, Lưu Ngọc đi tới đại sảnh, đảo mắt một vòng cũng không nhìn thấy bóng dáng của Kỷ Như Yên, lông mày hơi nhíu lại.

Sau đó hắn thả Linh Giác ra cảm ứng, cảm giác được Kỷ Như Yên đang ở trong linh án trong phòng, lúc này mới biết nàng ta vẫn luôn đợi trong động phủ, cũng không phải đi ra ngoài.

"Tại sao lại chậm như vậy?"

"Chẳng lẽ vì ta rời đi quá lâu, nàng ta hơi lười biếng rồi?"

Trong lòng Lưu Ngọc thầm suy đoán.

Đợi cho đến khi bóng dáng màu ngọc bích xuất hiện trong tầm mắt của hắn, nhìn thấy nữ tu ăn mặc và trang dung đều chỉnh tề xinh đẹp, lúc này hắn mới ngộ ra, hai hàng lông mày cũng giãn ra.

Nữ nhân vì mình mà trang điểm, vì thế mới trì hoãn một chút thời gian, cái này vẫn có thể hiểu được.

"Phu quân..."

Trong giây phút nhìn thấy Lưu Ngọc, Kỷ Như Yên dừng bước chân, kêu lên một tiếng thanh tú động lòng người.

Sau đó nàng ta chạy chậm tới, trên mặt là dáng vẻ cửu biệt trùng phùng, đầu càng chui sâu vào lồng ngực đã lâu không gặp.

Trong lúc nhất thời, động phủ trở nên cực kỳ im lặng.

Lưu Ngọc chỉ cảm thấy bên hông bị căng chặt, một thân thể mềm mại như ngọc nhào tới, ôm chặt lấy hắn, giống như lấy lại được thứ đã mất đi.

Có mùi thơm thanh nhã xộc vào trong mũi.

Khí tức ấm áp quét ngang lồng ngực, xuyên thấu qua y phục dán lên làn da, có chút cảm giác ngứa ngáy.

Cũng không biết là thân thể ngứa hay là trong lòng đang ngứa.

Gương mặt Kỷ Như Yên dính sát lên lồng ngực của Lưu Ngọc, hai tay dùng sức, dường như dùng hết sức lực để ôm hắn!

Tình cảm kiềm chế năm năm cứ như vậy được phóng thích ra.

Giờ khắc này, nàng ta không nghĩ cái gì cả, chỉ bộc phát ra loại nhiệt tình mà từ trước tới nay chưa từng có!

"..."

Cảm nhận được nhiệt độ mềm mại của thân thể trong ngực, cảm giác được nội tâm vui sướng và nhiệt tình của Kỷ Như Yên, Lưu Ngọc hơi mất tự nhiên.

Hắn luôn độc lai độc vãng, hơi không quen với cảnh tượng như vậy.

Bình Luận (0)
Comment