Chim khôn chọn cành mà đậu, lựa chọn đổi đi màu cờ là quyết định sau khi Lưu Ngọc đã suy nghĩ tường tận, hắn cũng đã làm chuẩn bị tâm lý để chịu đựng một vài ảnh hưởng của nó.
Hơn nữa cho dù là nhất mạch nào cũng đều dốc sức phục vụ tông môn, nếu như dùng điểm này để ngăn chặn con đường bước lên vị trí chân truyền của hắn, lý do này không đủ thuyết phục.
Rất nhiều ý niệm cứ thế hiện ra trong lòng, nhưng đó chỉ là việc ngắn ngủi trong chớp mắt.
Động tác của Lưu Ngọc cũng không chậm trễ, hắn đối mặt với bức họa các thế hệ tổ sư, tự tin bắt đầu lập Lời Thề Tâm Ma:
“Các thế hệ tổ sư của tông môn tại thượng, đệ tử Lưu Ngọc ngày hôm nay thăng cấp vị trí chân truyền, tại đây lập Lời Thề Tâm Ma.’
“Từ nay về sau nhất định tuân thủ nghiêm ngặt môn quy.”
“.”
Giọng nói của Lưu Ngọc trầm ổn kiên định, chậm rãi vang vọng lại trong tổ sư điện.
Không biết từ lúc nào, tiếng chim hót ngoài điện đã biến mất, ánh nến bên trong điện cũng có chút lay động.
Ánh lửa chiếu rọi trên gương mặt bình phàm nhưng tự tin của hắn, mang theo vẻ ấm áp như ánh nắng mặt trời.
Nhìn kỹ xuống phía dưới, phối hợp với bầu không khí của nghi lễ, lại có một loại cảm giác trang trọng đến thiêng liêng!
Dưới sự chứng kiến của các thế hệ tổ sư cùng với ba vị Kim Đan trưởng lão và ánh sáng nến trang nghiêm trong điện, Lưu Ngọc không nhanh không chậm, giọng nói mạnh mẽ vang vọng lập Lời Thề Tâm Ma, theo thời gian trôi qua, lời thề cũng đã đi đến câu nói sau cùng:
“Tông môn không phụ ta, ta không phụ tông môn.”
Lời này vừa nói ra, trong điện yên tĩnh đến mức một chiếc châm rơi cũng có thể nghe được.
Vệ Tiểu Cầm mở to đôi mắt, trong mắt nàng ta lộ ra vẻ khó lòng tin nổi, ánh mắt chăm chú nhìn vào vị “Lưu sư huynh” đang cùng thăng cấp với mình.
Nàng ta hoàn toàn không thể nào ngờ đến, vị Lưu sư huynh này lại to gan đến như vậy.
Đứng trước mặt các thế hệ tổ sư và ba vị trưởng lão, hắn lại có thể to gan đến như vậy, thậm chí còn dám nói ra những lời thề phản nghịch thế này.
Lời thề “to gan” như vậy, lời thề “bất kính” với tông môn và sư trưởng như vậy, sao có thể nói ra trong thời điểm mấu chốt thế này chứ?
“Vị Lưu sư huynh này lẽ nào không sợ sao?”
“Không sợ các trưởng lão nổi giận sẽ hủy bỏ tư cách thăng cấp chân truyền sao?”
Vệ Tiểu Cầm giật mình nghĩ thầm.
Nhưng vừa nghĩ đến thanh danh “Thanh Dương lão ma” của đối phương, nói ra những lời thề to gan như vậy, nàng ta lại cảm thấy có vẻ đương nhiên.
Gần như là cùng một lúc, khi ba vị trưởng lão nghe thấy lời nói này của Lưu Ngọc, sắc mặt cũng có chút biến hóa.
“To gan!”
Tề trưởng lão vừa nghe thấy thì lập tức giận dữ, lão lạnh giọng quát lớn.
Nhưng trong lúc lão còn đang muốn nói gì đó, lại bị Trường Phong chân nhân giữ vai lại, những lời chưa được nói ra chỉ có thể nghẹn lại trong lòng.
Khóe môi Trường Phong chân nhân khẽ mấp máy, không biết là đã nói những gì.
Nhưng Tề trưởng lão sau cùng vẫn không tức giận nữa, lão lấy ra lệnh bài tông môn đưa cho đối phương, sau đó phất tay áo lùi về phía sau, sắc mặt có chút không vui.
Lập Lời Thề Tâm Ma, Lưu Ngọc đứng thẳng người dậy, nhìn hết được toàn bộ phản ứng của mọi người.
Nhưng sắc mặt hắn vẫn bình tĩnh như thường, gần như coi đó là chuyện đương nhiên, trong lòng hoàn toàn không cảm thấy hối hận.
Nếu như dựa theo Lời Thề Tâm Ma bình thường, cho dù tông môn coi mình là “đồ bỏ”, sắp xếp mình đi chấp hành một vài nhiệm vụ cửu tử nhất sinh thậm chí không có đường sống, hắn cũng sẽ phải trung thành với tông môn, không thể làm ra chuyện tổn hại đến lợi ích của môn phái.
Loại ràng buộc đến mức độ này, Lưu Ngọc không thể nào chấp nhận nổi, cũng không có khả năng sẽ chấp nhận nó.
Hắn chỉ làm Quân vương của chính mình, chỉ trung thành với bản thân hắn.
Hắn là một hành giả độc hành lẻ loi đi trên con đường trường sinh, một hành hương giả cô độc trong đêm tối, không thể trung thành với bất kỳ kẻ nào, bao gồm cả tông môn để hắn giẫm bước lên trên tiên đạo!
Cho nên dù cho có mạo hiểm mất đi vị trí chân truyền, dù cho có thể sẽ chọc giận ba vị trưởng lão làm nhân chứng này, dù cho có bị xem như là “khác loài”, Lưu Ngọc cũng dứt khoát nói ra câu nói kia.
“Bộp, bộp”
Tiếng bước chân nhẹ nhàng vang lên, Trường Phong chân nhân đi đến trước mặt Lưu Ngọc.
Ánh mắt tràn đầy trí tuệ, ẩn chứa vẻ khó hiểu, giống như đang nghiêm túc quan sát đánh giá người đệ tử trước mắt mình.
Bị một vị Kim Đan hàng đầu đến gần quan sát như vậy, nhất thời trong lòng Lưu Ngọc khẽ giật mình, “Ẩn Linh thuật” lặng yên xoay chuyển, sợ rằng sẽ bị nhìn ra được chỗ sơ hở.
Cái gì gọi là sư môn trưởng bối?
Trong tình huống có được bí mật có thể mau chóng thăng cấp tu vi, cho dù là người thân máu mủ tình thâm cũng không tin cậy được.
Nhưng mà cũng may mắn là Trường Phong chân nhân chỉ dùng mắt thường để quan sát chứ không có thật sự phân tích sâu vào.
Quan sát một hồi, trên gương mặt uy nghiêm của vị chân nhân này bỗng lộ ra ý cười, cất giọng nhẹ nhàng khen ngợi:
“Không tệ.”
“Tiểu bối như ngươi thật có cá tính.”
Lưu Ngọc nghe vậy thì khom người hành lễ, miệng thì nói không dám, cũng thực sự không muốn tiếp nhận lời này.
Trường Phong chân nhân cũng không lưu tâm, chỉ vuốt chòm râu ngắn ngủn kia, mỉm cười sâu xa.
Sau đó lại nói một cách hẳn hoi:
“Tông môn tuyệt đối sẽ không bạc đãi bất kỳ đệ tử chân truyền nào thật tâm dốc sức cho tông môn.”
“Về điểm này tiểu bối ngươi có thể yên tâm.”
“Lệnh bài này ngươi cầm lấy đi.”
“Chớ quên đi lời thề ngày hôm nay, chớ có phụ lòng sự kỳ vọng của tông môn, chớ phụ lòng với sự kỳ vọng của sư tôn ngươi.”
Nói xong, Trường Phong chân nhân thả lỏng bàn tay, lệnh bài chân truyền bay về phía Lưu Ngọc.