Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 1023 - Chương 1023. Tông Môn Không Phụ Ta, Ta Không Phụ Tông Môn (3)

Chương 1023. Tông môn không phụ ta, ta không phụ tông môn (3)
Chương 1023. Tông môn không phụ ta, ta không phụ tông môn (3)

Cũng giống với lệnh bài của Vệ Tiểu Cầm, lệnh bài này cũng có màu xanh ngọc, mặt ngoài có ánh sáng chuyển động.

Chỉ là kiểu chữ đại diện cho thân phận ở mặt sau thì khác, không phải là chữ “Vệ” nữa mà là chữ “Lưu”.

Nghe thấy Trường Phong chân nhân nói ra những lời như vậy, Lưu Ngọc biết mình cũng coi như qua được ải này, trong lòng cũng trở nên thư thái hơn.

Tiếp sau đó hắn không dám chậm trễ, khom người dùng hai tay nhận lấy tấm lệnh bài chân truyền thuộc về mình.

“Đa tạ ba vị trưởng lão thành toàn!”

“Đệ tử Lưu Ngọc, nhất định ghi nhớ lời thề hôm nay, sẽ không phụ sự kỳ vọng của tông môn và các vị trưởng lão.”

Tay cầm lệnh bài nói hết những lời này, Lưu Ngọc mới đứng thẳng người dậy, giắt lệnh bài vào bên hông.

Thấy vậy, Trường Phong chân nhân khẽ gật đầu, nhưng lại không nói lời nào nữa.

“Nghi thức thăng cấp chân truyền của hai ngươi đến đây coi như đã hoàn thành xong.”

“Hưởng thụ được lợi ích có được từ đệ tử chân truyền, nhưng cũng đừng quên trọng trách của đệ tử chân truyền, hy vọng hai người các ngươi về sau có thể lấy mình làm gương để làm tấm gương của các đệ tử bình thường.”

“Được rồi, nếu như không còn vấn đề gì khác, hai ngươi đều lui xuống cả đi.”

Lúc này, vẻ mặt của Tề trưởng lão đã khôi phục vẻ bình tĩnh, sau khi dặn dò vài câu cuối cùng, phất tay ý bảo hai đệ tử lui ra ngoài.

Cho dù Lưu Ngọc có vẻ không thích, cũng có chút ý kiến đối Lời Thề Tâm Ma ban nãy, nhưng nếu như Trường Phong chân nhân đã làm chủ quyết định, vậy thì lão cũng không tiện nói thêm điều gì.

Suy cho cùng, Tề trưởng lão vẫn tâm phục khẩu phục đối với vị Trường Phong sư huynh này, cũng tin tưởng vào lựa chọn của đối phương.

“Dạ, đệ tử cáo lui!”

Lưu Ngọc, Vệ Tiểu Cầm đồng thanh đáp lại.

Sau đó hai người nhanh chân rời hỏi nơi nghiêm túc trang trọng này, như thể là sợ quấy rầy sự yên bình của các thế hệ tổ sư.

Đi ra khỏi Tổ Sư Điện, rời xa khỏi các tu sĩ cao giai, Lưu Ngọc chỉ cảm thấy cả tinh thần và thể xác mình đều thoải mái.

Lúc này, mặt trời đã dần nghiêng về hướng tây một chút, ánh sáng mặt trời cũng không còn nóng rực như thế nữa.

Phóng tầm mắt nhìn về phía trước, con đường trước mặt bằng phẳng và sáng sủa vô cùng.

Lưu Ngọc cầm lấy lệnh bài chân truyền quan sát cẩn thận, trên mặt hắn lộ ra ý cười, trong lòng cũng dâng lên một loại cảm giác dễ chịu mà đã lâu không có được.

Từ nay về sau, hắn chính là đệ tử chân truyền rồi.

Hành động từ đầu đến cuối đã gần một năm, đã tốn không ít tài nguyên khai thông mối quan hệ.

Giờ đây có thể thuận lợi hoàn thành mục tiêu, cho dù với lòng dạ của Lưu Ngọc cũng không khỏi cảm thấy vui mừng.

Ở bên cạnh, Vệ Tiểu Cầm cũng hớn hở ra mặt.

Nàng ta cầm lấy lệnh bài chân truyền ở trên tay, trong mắt lộ ra vẻ ngẩn ngơ, như thể không ngờ được cuối cùng nàng ta lại có thể suôn sẻ như vậy.

Có điều cả hai người đều là hạng người có lòng dạ thâm sâu, đương nhiên không thể nào mãi thể hiện vui buồn ra ngoài mặt, rất nhanh sau đó hai người họ đều thu liễm lại, vẻ mặt cũng khôi phục nét bình thản như thường.

Hai người cùng đi xuống Thông Thiên phong, trên đường cũng nói vài câu khách sáo.

Sau khi đi đến Chân Dương Đạo Trường ở sườn núi, không lâu sau đó đã có vài người vây tới, hai người đến đây thì mỗi người mỗi ngả.

Nhìn Vệ Tiểu Cầm được mấy gã đồng môn Trúc Cơ vây quanh, trong mắt Lưu Ngọc có chút đăm chiêu.

“Lần thăng cấp chân truyền này còn nhanh và thuận lợi hơn rất nhiều so với trong tưởng tượng của ta.”

“Có lẽ là kết quả có được sau khi đã thỏa hiệp với nhau.”

Hắn thầm nghĩ trong lòng.

Vị trí chân truyền cũng không phải chuyện nhỏ, tiêu chuẩn để thăng cấp chưa bao giờ được hạ xuống.

Nhìn từ số lượng của đệ tử chân truyền, từ trình độ nhất định có thể đoán được, tông môn đương đại có hưng thịnh hay không.

Trước kia cho dù điều kiện ở mọi mặt đều phù hợp với tiêu chuẩn, nhiệm vụ khảo hạch cũng thuận lợi hoàn thành, thường thì các trưởng lão cũng phải “thương lượng” từ năm ba năm thậm chí là lâu hơn mới có thể cho phép thông qua.

Nhưng mà lần này, chỉ vừa chờ đợi chưa đến một năm là đã thông qua một cách suôn sẻ, thực sự có chút không giống như bình thường.

Lưu Ngọc âm thầm suy đoán, có lẽ là biệt viện nhất mạch cũng muốn để Vệ Tiểu Cầm mau chóng thông qua càng sớm càng tốt, lựa chọn hợp tác với gia tộc nhất mạch, hỗ trợ giúp đỡ đối phương hoàn thành việc thăng cấp.

Hai mạch hợp tác với nhau, chiếm giữ quyền phát ngôn trong phần lớn cao tầng, mọi việc mới có thể thuận lợi như vậy.

Cho nên mới chỉ trong một năm hai người đã hoàn thành nghi thức thăng cấp.

Hắn khẽ lắc đầu, đặt hết mọi suy nghĩ trong đầu qua một bên.

Đối với Lưu Ngọc mà nói, ván cờ giữa các trưởng lão vẫn còn có khoảng cách khá xa xôi với hắn, hiện tại không phải là lúc nghĩ đến những điều này.

Trên mặt hắn lộ ra nụ cười ôn hòa, đi về phía đạo trường, những đồng môn nhận được tin tức đã tiến đến chúc mừng, đợi ở đây đã lâu.

Bước lên vị trí đệ tử chân truyền, tin rằng thanh thế ở trong môn cũng đã nâng cao lên một bậc, làm việc cũng sẽ thuận lợi hơn nhiều.

Cho nên hắn cũng không có ý muốn giấu diếm, một vài đồng môn thường giao thiệp về cơ bản đều biết được.

Nhóm người Lý Bất Ngữ, Lý Bất Phàm, Lô Tuyết… Cùng những huynh đệ dưới tay sư tôn tiện nghi.

Những đồng môn đã quen biết từ trước đó như Tiền Chí Kim, Nhan Khai, Nghiêm Hồng Ngọc… Hoặc là những nhân vật khá quen thuộc trong gia tộc nhất mạch.

Hễ là đồng môn nhận được tin tức lại có thời gian gần như đều nể mặt đi đến đạo trường chúc mừng.

“Đa tạ chư vị đồng môn cổ vũ!”

Trên mặt Lưu Ngọc nở nụ cười tươi, tiếp đón những tu sĩ đến chúc mừng, thuần thục ứng phó mọi thứ.

Hết chương 1023.
Bình Luận (0)
Comment