Trải qua huấn luyện hơn mười năm, đối với mệnh lệnh của chủ nhân, nó đã hiểu mình phải tuyệt đối phục tùng, nếu không sẽ có hậu quả xấu.
“Phốc”
Tiếng nước vang lên, Tiểu Thanh bơi trong hàn đàm, kích thước lại biến thành ba trượng ba kia.
Mặc dù sau khi thăng cấp nhị giai, nó đã có thể linh hoạt thu nhỏ, nhưng nó vẫn muốn duy trì diện mạo vốn có ban đầu thì mới thoải mái nhất.
Cho nên nếu như không phải gặp chủ nhân, gia hỏa này vẫn muốn duy trì hình thể nguyên bản của nó.
“Xem ra hiệu quả ‘huấn luyện’ mấy năm nay cũng không tệ.”
Thấy Tiểu Thanh ngoan ngoãn nghe lời, Lưu Ngọc khẽ gật đầu, sau đó rời khỏi Linh thú thất.
Cửa đá đóng lại, phát ra tiếng vang vọng nặng nề.
Trong đại sảnh, Kỷ Như Yên ngồi im ở đó, như thể đang chờ đợi điều gì đó.
Còn hai thị nữ Oanh Ca Yến Vũ cũng đứng yên lặng ở phía sau lưng nàng ta.
“Phu quân.”
“Công tử.
Thấy phu quân xuất hiện, Kỷ Như Yên đứng dậy, Oanh Ca và Yến Vũ cũng lập tức hành lễ.
Lưu Ngọc xua tay tỏ ý không cần phải đa lễ, bảo hai thị nữ lui xuống, trong đại sảnh chỉ còn lại hai người.
Ánh mắt hắn khẽ đảo qua, không hề nhìn thấy bóng dáng của Giang Thu Thủy, xem ra nàng ta đã rời đi.
Ngày hôm nay đối với Kỷ Như Yên chính là một ngày hết sức quan trọng.
Xem ra Giang Thu Thủy đã hiểu được hắn gần như sẽ sủng hạnh nữ nhân này, cho nên đã lựa chọn rời khỏi nơi này trước.
Kỷ Như Yên vội vàng cúi đầu xuống, ngón tay siết chặt lấy góc áo, trong lòng ngượng ngùng không thôi.
Bị ánh mắt nóng rực không hề che giấu đảo qua người, giống như có một đôi bàn tay vô hình vuốt ve mỗi một tấc da thịt khắp người nàng ta.
Trong lòng nàng ta lại bắt đầu suy nghĩ lung tung, đồng thời cũng có chút mong đợi những thứ sắp xảy đến.
Lưu Ngọc khẽ cười đi lên phía trước, nắm lấy bàn tay của nàng ta, chậm rãi đi đến phòng tắm.
Rất nhanh sau đó, có những âm thanh lạ lùng vang lên.
(Chỗ này lượt bỏ năm ngàn chữ ^^)
…
Mưa gió ngừng thôi đã là sáu canh giờ sau.
Rửa mặt xong xuôi Lưu Ngọc trở lại Luyện Công phòng, bắt đầu suy nghĩ về những chuyện liên quan đến công pháp luyện thể.
Dần dần trong lòng hắn đã có được câu trả lời.
Hắn vẫn luôn coi chuyện tìm kiếm công pháp luyện thể là một chuyện tương đối quan trọng cần làm. Từ đó đến nay đã không ít thời gian..
Từ khi mới đạt Trúc Cơ không lâu đến bây giờ cũng đã gần ba mươi năm.
Đáng tiếc, kết quả lại không đạt yêu cầu. Lưu Ngọc vẫn không tìm được công pháp có thể làm cho mình hài lòng.
Nếu không phải có khiếm khuyết nghiêm trọng, vậy thì là quá mức bình thường.
Những thứ đó hoàn toàn khiến hắn không có suy nghĩ muốn tu luyện, cùng lắm cũng chỉ lật xem một chút, hơi tham khảo mà thôi.
Công pháp không trọn vẹn tiềm ẩn quá nhiều tai họa. Con đường này chẳng khác nào ngõ cụt khến Lưu Ngọc không dám tự mình đi thử nghiệm.
Công pháp bình thường lại quá mức vô dụng, chỉ có tác dụng tăng trưởng rất nhỏ với thực lực của hắn hiện giờ. Nếu có thời gian thì còn không bằng hắn nghiên cứu thêm một vài bách nghệ tu tiên.
Đủ loại khuyết điểm, một lời khó nói hết.
Cho nên dù trong tay hắn đã có mấy quyển công pháp luyện thể bình thường nhưng Lưu Ngọc vẫn kiềm chế bản thân không tu luyện, muốn xem mình có thể tìm được công pháp tốt hơn hay không.
Lật lại điển tịch, Lưu Ngọc đã có cách giải thích riêng của mình về tu tiên chi đạo.
Nói tóm lại thì ba phương hướng luyện thể, luyện khí, luyện thần chính là tương ứng với tinh, khí, thần của tu sĩ.
Tuy nhiên thì giữa ba thứ đó vẫn tồn tại một mối liên hệ nhất định, chứ không phải là không có quan hệ gì.
Nếu tăng cấp một trong số đó cũng đồng nghĩa với việc hai thứ còn lại được bị động gia tăng, chỉ là biên độ của chúng rất nhỏ.
Nhưng xét về triển vọng, nếu có thể tu cả ba đạo cùng lúc thì không thể nghi ngờ gì nữa, đó sẽ là một trường sinh đại đạo rộng mở.
Dựa theo phỏng đoán của hắn, phương pháp này hẳn là có thể có hiệu quả với Kim Đan phẩm giai, có chỗ khả thi nhất định.
Một khi thành công thì chắc chắn tiềm lực tiên đạo sẽ được gia tăng rất nhiều.
Cho nên, chỉ cần vẫn còn có một tia cơ hội thì Lưu Ngọc vẫn muốn thử đi trên con đường rộng nhất cũng là con đường khó khăn nhất này một lần.
Nhưng nói đi cũng phải nói lại, ở Tu Tiên Giới hiện giờ, tài nguyên càng lúc càng thiếu thốn. Ngay cả hắn cũng phải nhờ đến sự hỗ trợ của Tiên Phủ mới có thể có đủ sức mạnh đi trên con đường này.
Nếu đổi lại là tu sĩ bình thường thì chuyên tu luyện riêng một đạo Luyện Khí đã là nan giải vô cùng, nói gì là mưu đồ tu luyện cả ba đạo.
Dù có là cha con Hóa Thần tu sĩ thì cũng chưa chắc có thể làm được như thế!
Còn chuyện đệ tử chân truyền có thể chiếm được một vài món hời từ tài nguyên của tông môn thì thẳng thắn mà nói, Lưu Ngọc thật ra cũng không để vào mắt.
Với trình độ luyện đan hiện giờ của hắn cùng với con đường thì hắn đã có thể lợi dụng năng lực nghịch thiên của Tiên Phủ một cách hữu hiệu, ổn định và an toàn để “biến đổi tức thời” thành Linh Thạch.
Địa vị của đệ tử chân truyền cùng với đủ loại lợi ích cứ theo đó mà đến. Nhưng đó cũng chỉ là một phần nguyên nhân vì sao hắn nhiệt tình thăng chức mà thôi.
Mục đích chân chính của Lưu Ngọc vẫn là muốn thông qua thân phận sau khi thăng chức để đi theo con đường của tông môn, xem mình có thể lấy được công pháp luyện thể khiến mình hài lòng hay không.
Nếu như vẫn không được thì vì để tăng lên "Tinh", vì cố gắng hết sức trong khả năng để tăng đến Kim Đan phẩm giai, hắn cũng chỉ có thể lựa chọn một loại công pháp bình thường, tạm chấp nhận được mà thôi.
"Dùng thân phận chân truyền hẳn là có thể tiếp xúc được với một phần công pháp thượng phẩm của tông môn, thậm chí còn là công pháp đứng đầu."
Đùa nghịch lệnh bài chân truyền trong tay, Lưu Ngọc yên lặng nghĩ thầm.
Sau đó, hắn nuốt Thăng Nguyên đan rồi vận chuyển "Thanh Dương công pháp" để bắt đầu luyện hóa dược lực. Thời gian dần dần trôi qua.