Nhưng Giang Thu Thủy cũng chỉ rụt rè cười cũng không nói lời nào. Xây dựng loại công trình bình thường này không hề khó khăn, quả thật không tính là gì.
Mà Kỷ Như Yên tương đối văn tĩnh, chỉ im lặng nhìn chứ không nói một lời. Tính cách của nàng ta vốn như thế.
Tinh Thần chân thân đã vào tay hắn được mấy ngày. Nhưng chỉ vì chưa có hoàn cảnh thích hợp nên Lưu Ngọc mới kiềm chế mà không lập tức tìm hiểu.
Hiện tại thời cơ đã chín muồi, hắn làm sao còn nhịn được?
Lúc này, Lưu Ngọc lấy tiểu kỳ màu đen và cả một bộ kiện trận pháp ra, bắt đầu bố trí ở chung quanh trạch đệ.
Tuy hắn không tinh thông trận pháp chi đạo, dù là nhất giai trận pháp thì việc xây dựng từ không đến có hắn cũng không làm không được.
Nhưng hiện tại hắn đã có bộ kiện làm sẵn, chỉ cần chiếu theo thao tác vẽ tranh thì sẽ không có vấn đề.
Nửa khắc sau, một vầng hào quang màu đen lập tức xuất hiện chung quanh dinh thự, dưới ánh mặt trời tỏa ra ô quang nhàn nhạt.
Nhìn kỹ mới thấy vầng hào quang màu đen này là do từng vòng lốc xoáy màu đen nhỏ bé tạo ra. Mỗi một vòng lốc xoáy mày đen đều đang xoay tròn cực nhanh, phát ra dao động cường đại.
Bộ trận pháp mà tông môn tặng này kiêm đầy đủ công thủ, tên là "Bích Lạc Hắc Phong trận". Trong nhị giai cực phẩm, nó có thể được xem như là một loại tương đối bình thường.
Nhưng khi nó được bố trí ở trên Linh mạch, ngay cả khi không có người chủ trì thì Trúc Cơ đỉnh phong tu sĩ bình thường dù có dùng hết toàn lực cũng đừng mơ tưởng công phá.
Thỉnh thoảng lại có một đường pháp quyết đánh vào tiểu kỳ màu đen. Lưu Ngọc không ngừng thao tác "Bích Lạc Hắc Phong trận", tiến hành đủ các loại biến hóa. Chẳng bao lâu sau, hắn đã quen thuộc với trận pháp này.
Mãi đến sau khi hoàn toàn quen thuộc thì mới khống chế trận pháp ẩn đi, cất tiểu kỳ màu đen vào túi đựng đồ.
Nhưng Lưu Ngọc cũng không dừng lại ở đó. Hắn trở tay lại lấy ra một bộ trận pháp, bố trí ở bên ngoài "Bích Lạc Hắc Phong trận".
Cái động phủ Vân Tiêu sơn này trước khi đạt Kim Đan thì về cơ bản là không có khả năng thay đổi, ít nhất hắn phải ở lại mấy chục năm. Cho nên về phương diện an toàn, đương nhiên hắn phải cẩn thận lần nữa.
Chẳng bao lâu sau, bên ngoài dinh thự lập tức xuất hiện một vầng hào quang màu xanh lơ.
Cỏ cây sinh trưởng, quang hoa lưu chuyển, sát khí ẩn giấu trong tự nhiên.
Phẩm giai của bộ "Sâm Hải Luân Hồi trận" này cũng đạt tới nhị giai cực phẩm, là trận pháp chuyên tinh và phòng ngự, là thành quả Lưu Ngọc góp nhặt được trong khoảng thời gian cuối cùng ở chỗ Nguyên quốc kia.
"Cứ như vậy đã, tương đối ổn thỏa rồi."
"Cho dù bị tu sĩ Kim Đan công kích thì hẳn là cũng có thể ngăn cản vài chiêu, giúp mình tranh thủ đủ thời gian để kịp phản ứng."
Bố trí xong hai bộ trận pháp, Lưu Ngọc kiểm tra qua một chút thì cảm thấy vô cùng hài lòng.
Vấn đề liên quan đến an nguy của bản thân từ trước tới nay cũng không phải là chuyện nhỏ. Tuy khả năng xuất hiện nguy hiểm ở tông môn rất nhỏ, phàm là chuyện không tham dự thì chắc chắn sẽ không xảy ra.
Ngàn vạn lần không nên xem khoảng thời gian để phản ứng này. Chỉ cần một chút thời gian này là hắn đã có thể thúc dục "Thuấn Tức Thiên Lý phù" bỏ trốn mất dạng.
Làm xong những việc này, Lưu Ngọc tiến vào dinh thự, đi tới trước một tòa gác xép ba tầng, sau đó đi vào.
Trong rất nhiều công trình của dinh thự, toà gác xép này chiếm diện tích rộng nhất, bố trí cũng rất hợp tâm ý của hắn, hiển nhiên là đã được hai người bọn họ tỉ mỉ thiết kế.
Mới dời đến Vân Hà sơn, rất nhiều tài sản Linh điền và linh thụ trên Linh sơn đều cần có người xử lý.
Giang Thu Thủy đưa Kỷ Như Yên theo, lúc này đã đi sắp xếp.
Về phần khí vật dùng để chứa đựng tinh thần lực thì lúc trước hắn đã giao phó rồi, đã tìm được trên đường.
Lưu Ngọc cũng không yêu cầu khí vật này có thần dị gì, chỉ cần đơn thuần có thể cất giữ tinh thần lực là được, xem như là một túi đựng đồ khác.
Loại khí vật này tuy rằng ít ỏi nhưng không cũng tính là trân quý. Đối với hắn của hiện tại mà nói, hẳn là không khó lấy được.
Dù sao thì đêm nào cũng sẽ có tinh thần lực, trừ khi tu sĩ có yêu cầu đặc biệt thì ai lại cần thứ này chứ?
Huống chi yêu cầu của Lưu Ngọc cũng không cao, chất lượng không đủ thì dùng số lượng gom góp.
...
Dinh thự, gác mái.
Phòng Luyện Công.
Lưu Ngọc ngồi ngay ngắn bên cạnh bàn, trong tay cầm một cây bút, nhanh chóng viết xuống quyển sách thật dày trước mặt. Chữ viết tiêu sái không kiềm chế được, thoải mái hào phóng.
Hắn đã ghi nhớ toàn bộ nội dung của "Tinh Thần chân thân" rất rõ trong lòng, cho nên hắn hạ bút không hề chậm chạp.
Tuy công pháp không cần phải viết viết ra giấy mà vẫn có thể tìm hiểu được nhưng đây lại là thói quen lâu đời của Lưu Ngọc, cũng không có ý định thay đổi.
Vẫn là thế nào thoải mái thì cứ làm như thế thôi.
Tốc độ của hắn rất nhanh. Ước chừng một khắc sau, công pháp ba tầng đầu mà hắn lấy được đã được viết ra trên sách toàn bộ.
"Phù"
Lưu Ngọc theo thói quen nhẹ nhàng thổi một hơi, thôi khô nét mực.
Chỉ thấy trên giấy trắng bị những con chữ màu đen dày đặc che kín, hơn phân nửa quyển sách đều như thế.
Hắn thắp "An Thần hương" lên để ngưng thần tĩnh khí. Từng đợt khói bốc lên, một loại hương thơm đặc biệt dần dần tràn ngập Phòng Luyện Công.
Tâm tình vốn có chút dao động của Lưu Ngọc cũng dần dần bình tĩnh lại.
Ngồi xếp bằng trên bồ đoàn, trong tay hắn cầm công pháp vừa viết xong, bắt đầu lật từ trang đầu tiên.
Hắn hết sức chăm chú, dần tiến vào một loại trạng thái quên hết vạt vật. Suy nghĩ trong đầu trở nên đơn nhất mà thuần túy, bắt đầu tìm hiểu tầng thứ nhất của công pháp.
Cảnh giới đầu tiên của "Tinh Thần chân thân" tên là "Phồn Tinh".