Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 1040 - Chương 1040. Khô Héo Điêu Tàn(2)

Chương 1040. Khô héo điêu tàn(2)
Chương 1040. Khô héo điêu tàn(2)

Mặc dù hai người đã quen biết mấy chục năm nhưng hiện giờ, thân phận của họ lại khác nhau một trời một vực, gã căn bản không dám có chút vượt phép tắc nào

"Ồ?"

"Nhanh như vậy đã tìm được rồi sao?"

"Không tồi, ngươi mau lấy ra để ta nhìn một chút."

Nghe vậy, vẻ mặt Lưu Ngọc khẽ động, mở miệng nói.

"Tuân mệnh."

Ngũ Xương sờ túi đựng đồ rồi lấy một cái hộp màu đen ra, cung kính nâng lên tay.

Lưu Ngọc giơ tay phải lên, cong năm ngón tay lại thành trảo, nhắm về hướng đó rồi khẽ cong tay lại một cái, hộp màu đen lập tức bị kéo vào trong tay hắn.

Cái hộp đặt ở trước mắt, ánh mắt hắn tinh tế đánh giá.

Hộp màu đen chạm tay vào thấy lạnh lẽo, hình như là chế tạo từ vật liệu thuộc kim thiết, trong ngoài một màu đen kịt, không có bất kỳ đường vân và trang trí dư thừa nào.

Ước chừng dài một thước, rộng ba tấc, cao hai tấc.

Nhìn qua, trông nó ngược lại bình thường, không có bất kỳ chỗ đặc dị nào.

Nhưng Linh Giác của Lưu Ngọc nhạy cảm như thế nào chứ?

Hắn có thể cảm giác được rõ ràng, bên trong có hơi thở tinh thần lực nồng đậm, nói không chừng cách đây không lâu đã chứa tinh thần lực.

Đây quả thực không phải phàm vật!

"Nói qua một chút xem, vật này sử dụng như thế nào?"

Đánh giá hộp màu đen vài lần, trong lòng Lưu Ngọc đảo qua rất nhiều suy nghĩ. Hắn đột nhiên mở miệng hỏi.

"Bẩm Lưu sư thúc, chiếc hộp này sử dụng cực kỳ đơn giản."

"Ban đêm chỉ cần đặt chiếc hộp này ở dưới tinh quang là nó có thể tự động hấp thu tinh thần lực, không cần tu sĩ phải điều khiển."

"Nếu đóng cái hộp này lại thì tinh thần lực bên trong có thể lưu trữ đến hai ngày."

"Về phần có thể cất giữ được bao nhiêu thì vì thời gian thu được ngắn, đệ tử vẫn chưa có thử nghiệm."

"Đệ tử thu mua được hộp này là đã chạy tới Vân Hà sơn trước tiên, cho nên cũng chỉ biết đến như vậy."

Ngũ Xương không dám chậm trễ, nhanh chóng kể lại tư liệu về hộp đen, cuối cùng nhắc tới mức độ để tâm của mình với chuyện này.

Theo lời gã nói, hộp này mua được từ trong tay của một cái tán tu. Tên tán tu kia cũng không coi trọng nó nên gã chỉ phải trả một cái giá rất nhỏ là đã có thể mua được chiếc hộp này.

"Rất tốt."

Chiếm được cái hộp có thể chứa đựng tinh thần lực này, tốc độ tu luyện Tinh Thần chân thân của hắn có thể tăng nhanh hơn rất nhiều. Lưu Ngọc bởi vậy mà tâm tình rất không tệ.

"Nói đi, ngươi muốn phần thưởng gì?"

Tâm tình rất tốt, hắn trực tiếp mở miệng nói.

Chỉ cần không tham lam vô độ thì hắn đều có thể đồng ý với một vài yêu cầu quá phận.

Ở hiện thực tàn khốc của Tu Tiên Giới, nói chuyện tình cảm và lý tưởng gì đó chỉ là hư không.

Nếu muốn người ta làm tốt chuyện đã được giao thì phải có lợi ích rõ ràng, vậy thì mới có thể điều động được thủ hạ tu sĩ tốt hơn bán mạng vì hắn.

"Đây là chuyện thuộc bổn phận của đệ tử, đệ tử không dám kể công."

Ngũ Xương nghĩ một đằng, nói một nẻo.

Lưu Ngọc nghe vậy thì nhếch môi, cười mắng:

"Ngươi đó, nhiều năm như vậy cũng không thay đổi.”

“Thưởng phạt phải rõ ràng. Vật này có tác dụng rất lớn đối với ta, ngươi cần ban thưởng thứ gì thì cứ việc nói ra, chỉ cần thích hợp thì ta đều có thể cân nhắc."

"Mất cơ hội này rồi thì ngươi không còn cơ hội nào khác nữa đâu.”

Ngũ Xương cười ngượng ngùng, nhưng lại sợ bỏ lỡ cơ hội này nên cũng không dám từ chối. Gã lúc này khom lưng lại trịnh trọng hành lễ, thỉnh cầu nói:

"Hồi sư thúc, đệ tử đã tìm được đạo lữ, hơn nữa còn cưới mấy phòng cơ thiếp, coi như là khai chi tán diệp cho tông môn."

"Đệ tử có một nhi tử có đủ linh căn, hiện giờ đã mười hai tuổi, đang đến tuổi bắt đầu tu luyện."

"Cho nên đệ tử cả gan muốn mời sư thúc mở một mắt, nhắm một mắt, để cho khuyển tử có thể tu luyện trên Vân Hà sơn."

Ngũ Xương cắn răng, một hơi nói xong, sau đó gã cúi đầu thật sâu không nói một lời, chờ đợi vận mệnh tuyên án.

Với sự uy nghiêm càng ngày càng thâm hậu của Lưu Ngọc, gã vốn không dám đưa ra yêu cầu "táo bạo" như vậy.

Nhưng vì tiền đồ của nhi tử nhà mình, dù trong lòng thấy thế nào đi nữa thì gã vẫn nói ra.

Vân Hà sơn là Linh mạch nhị giai cực phẩm. Nếu có thể tu luyện ở Linh sơn này thì không biết tốt hơn Linh sơn ở ngoại môn bao nhiêu lần.

Cho dù tư chất bình thường một chút thì cũng đủ để thắng ở vạch xuất phát. Lại tu luyện tới khi Luyện Khí viên mãn sớm một chút thì khả năng Trúc Cơ cũng sẽ lớn hơn một chút.

Nghe xong lời này, phản ứng đầu tiên của Lưu Ngọc chính là từ chối.

Người có thể sống cùng hắn ở một tòa Linh sơn chỉ có Giang Thu Thủy và Kỷ Như Yên. Hai nữ tử này đã bị gieo Nguyên Thần cấm chế, sẽ không xảy ra vấn đề gì.

Cảnh Vân Tùng lúc trước cũng chỉ mới vừa đạt Trúc Cơ, Cảnh Nguyên Chương quả thực đã hỗ trợ hắn rất nhiều.

Lại còn có Lời Thề Tâm Ma nên hắn lúc đó mới miễn cưỡng đồng ý.

Về phần đệ tử nội môn, ngoại môn đến xử lý các sản nghiệp Linh điền sẽ không ở lại Linh sơn. Mỗi ngày sau khi hoàn thành xong công việc thì bọn họ sẽ rời đi, cho nên cũng không tính là ở bên trong.

Nhưng vừa nhìn dáng vẻ của Ngũ Xương lúc này, không biết vì sao mà trong lòng Lưu Ngọc lại đột nhiên dâng lên vài phần cảm giác thổn thức.

Ngũ Xương vốn lớn hơn hắn khoảng hai mươi tuổi, tính toán thời gian thì gã hẳn là đã hơn tám mươi tuổi.

Lúc này tướng mạo của gã đã hiện ra vẻ lão hóa rõ ràng, tóc đen trắng nửa chừng, trên mặt bắt đầu xuất hiện vết nám và nếp nhăn của người già.

Nhìn bề ngoài thì tinh, khí, thần đã không còn như trước.

Năm đó gã không dùng Trúc Cơ đan mà đã có thể mạnh mẽ đánh sâu vào Trúc Cơ, sau khi Trúc Cơ thất bại thì đả thương đến nguyên khí, tuổi thọ thấp hơn tu sĩ bình thường một phần.

Hết chương 1040.
Bình Luận (0)
Comment