Tiên Phủ Trường Sinh (Dịch)

Chương 1041 - Chương 1041. Khô Héo Điêu Tàn (3)

Chương 1041. Khô héo điêu tàn (3)
Chương 1041. Khô héo điêu tàn (3)

Thọ mệnh cực hạn của Luyện Khí kỳ là một trăm hai mươi tuổi, tính ra thì tên này không còn mấy năm để sống.

"Tu sĩ cùng thời với mình đã bắt đầu héo úa điêu tàn rồi sao?"

"Thôi, thôi."

"Nể mặt giao tình mấy năm nay, cộng với gã làm việc cho mình mấy năm nay cũng coi như là cần cù chăm chỉ, cứ thỏa mãn yêu cầu đó của gã đi."

Trong lòng Lưu Ngọc thở dài, hắn đã có quyết định.

"Được thôi."

"Chọn thời điểm thích hợp rồi đưa đứa nhỏ thân có linh căn của ngươi tới đây để Lưu mỗ tự mình nhìn một cái."

“Được rồi, không có chuyện gì nữa thì lui ra đi!”

Lưu Ngọc nhẹ nhàng đật đầu, đồng ý với thỉnh cầu của Ngũ Xương.

Nói xong, hắn bỗng nhiên cảm thấy có chút mất hứng thú, ngay cả vui sướng khi có được khí vật chứa đựng tinh thần lực cũng dần bị phai nhạt xuống.

Vì thế nên hắn không còn hứng thú ôn chuyện nữa, phất phất tay ý bảo đối phương lui ra.

Thấy yêu cầu táo bạo của mình đã được sư thúc đồng ý nằm ngoài dự liệu, sắc mặt Ngũ Xương tức khắc vui vẻ.

Nhưng nghe được câu sau thì gã lại không dám chậm trễ, lập tức hành lễ cáo lui.

Nhưng trên đường đi xuống chân núi, ý cười trên mặt người này dù thế nào cũng không nhịn được.

Bên kia, nhìn bóng lưng Ngũ Xương dần biến mất, ánh mắt Lưu Ngọc u ám, không biết đang suy nghĩ chuyện gì.

Một lúc lâu sau, hắn mới cúi đầu thở dài, hắn cầm lấy chiếc hộp màu đen lên, xoay người đi lên lầu, tiếng bước chân lộp bộp càng lúc càng xa.

Trong lầu các lại khôi phục sự yên tĩnh ban đầu.

Trong phòng Luyện Công, Lưu Ngọc ngồi xếp bằng, đặt chiếc hộp màu đen trên đầu gối.

Hắn nhắm mắt lại, tâm thần chìm vào trong Nễ Hoàn Cung, khuấy động quang điểm bích lục.

Một trận hấp lực quen thuộc truyền đến, Linh áp khắp người hắn bỗng nhiên giảm thấp xuống, Nguyên Thần đã tiến vào thế giới Tiên Phủ.

Khi Lưu Ngọc định thần trở lại, thì lại biến thành một tiểu quang đoàn màu đỏ xuất hiện bên trong kết giới màu xanh, chiếc hộp màu đen thì đang lơ lửng ở cách đó không xa.

Bên ngoài kết giới, Hư Không Hắc Ám vẫn vô cùng vô tận như thể từ xưa đến nay chính là như vậy.

Chỉ so với lần đầu tiên tiến vào đây thì đã có thêm một chút ánh sáng nhạt lờ mờ, một tinh thần màu lam kích thước khoảng chừng hạt gạo xuất hiện bên trong Hư Không Hắc Ám đó.

Nếu chỉ dựa vào cảm giác, tinh thần này dường như tồn tại ở nơi vô tận, là nơi không ai biết được, khó mà thực sự chạm đến được.

Linh thảo, Linh dược bên trong Linh điền màu đen sinh trưởng tươi tốt, ba gian nhà gỗ nhỏ thì vẫn như cũ, trên miệng giếng cổ loang lổ thì tuôn ra Linh khí nhàn nhạt.

Lưu Ngọc nhìn thấy cảnh tượng này thì cảm thấy vô cùng yên tâm, có một loại cảm giác như được trở về nhà vậy.

Lặng lẽ kiểm tra tình hình của Linh thảo Linh dược một hồi, hắn “túm” lấy chiếc hộp màu đen, theo liên hệ hết sức chặt chẽ với bóng tối, hắn bắt đầu vận dụng quyền hạn của mình trong thế giới Tiên Phủ.

Thoáng chốc, Lưu Ngọc chỉ cảm giác linh cảm đang tăng cao vô hạn! Như thể nó áp đảo bên trên vạn vật!

Thuận theo tinh quang chiếu xuống từ nơi xa vô cùng kia, hắn khẽ động tâm niệm thì đã biến mất ở tại chỗ, chiếc hộp màu đen kia cũng cùng lúc biến mất theo.

Trong nháy mắt, quang đoàn màu đỏ bỗng xuất hiện ở bên trong Hư Ảo Tinh Thần kia, trước mắt hắn là toàn bộ ánh sáng rực rỡ bao phủ đến chói mắt.

Bản chất của Hư Ảo Tinh Thần chính là bổn nguyên màu bạc nằm giữa ranh giới tồn tại và không tồn tại.

Lưu Ngọc không biết đây là cái gì, nhưng cũng không ngăn bản thân mình sử dụng nó.

Sau một hồi thưởng thức sơ qua, hắn liền dùng thần thức khống chế tấm chắn bên trên của chiếc hộp đen, nhẹ nhàng kéo nó ra ngoài.

Nhất thời, chiếc hộp màu đen để lộ ra một khe hở, bên trong là một mảnh tối đen.

Nhưng ngay sau đó, Tinh Thần lực nồng đậm ở xung quanh giống như đã bị lôi kéo ra ngoài, chầm chậm thông qua khe hở lộ ra tiến vào trong chiếc hộp đen.

“Tốt lắm, chiếc hộp đen này, quả nhiên có thể tạm thời chứa đựng Tinh Thần lực.”

Thấy cảnh tượng này, Lưu Ngọc vui vẻ trong lòng

Quang đoàn màu bạc của căn nguyên Hư Ảo Tinh Thần liên tục tản ra tinh quang màu lam về bốn phía, nhưng so với Hư Không Hắc Ám vô cùng vô tận kia nó vẫn có vẻ nhỏ bé như trước.

Nhưng bên trong tinh thể thì đã bị tinh thần lấp đầy.

Xuyên qua khe hở, Tinh Thần lực nồng đậm liên tục rót vào bên trong chiếc hộp màu đen, tốc độ tưởng chậm nhưng màu vô cùng nhanh.

Chưa được bao lâu, không gian bên trong chiếc hộp đã được lấp đầy Tinh Thần lực, đến mức không thể chứa đựng thêm một chút nào nữa.

Tinh Thần lực nồng đậm bao bọc lấy chiếc hộp sắt, hình thành một quang đoàn màu lam.

“Cái này dùng để tu luyện Tinh Thần chân thân tầng thứ nhất, e là trở ngại lớn nhất cũng không còn nữa.”

Lưu Ngọc kìm nén lại vẻ vui mừng của mình, thấy vậy, thần thức hắn khẽ động, khống chế tấm chắn trở lại vị trí ban đầu, thẳng thừng phong bế lại khe hở kia.

Thông qua cảm ứng của thần thức, hắn rõ ràng có thể cảm giác được so với lúc nó trống rỗng, giờ đây chiếc hộp sắt màu đen đã nặng hơn rất nhiều, lúc khống chế nó cũng phải tốn sức hơn một chút.

Nhưng chút trọng lượng ấy cũng không tính là gì.

Nhẹ nhàng bay tới phía trước cẩn thận quan sát chiếc hộp sắt màu đen, xác nhận không có dấu hiệu Tinh Thần lực tiết ra ngoài chiếc hoojo.

Thấy trên thân hộp không có bất kỳ hoa văn hay ký hiệu gì, Lưu Ngọc thầm suy nghĩ:

“Chiếc hộp này chắc hẳn cần phải dùng thời gian rất dài, nếu như không có tên nào thì luôn cảm thấy nó là lạ.”

“Từ nay về sau, ngươi sẽ có tên là “Nạp Tinh hạp” vậy!”

Vừa dứt lời, hắn vận dụng quyền hạn bên trong thế giới Tiên Phủ, dẫn động mạc danh lực khắc xuống hai chữ nhỏ “Nạp Tinh” lên trên chiếc hộp màu đen.

Hết chương 1041.
Bình Luận (0)
Comment